Từ trong tay gã tiểu nhị nơm nớp lo sợ lấy chìa phóa phòng hạng nhất, Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên đi tới khách phòng, tùy tay quăng chìa khóa sang một bên, bước vào đóng cửa cửa phòng đặt Diệp Nhiên lên chiếc ghế cạnh bàn, bản thân cũng ngồi vào một ghế khác, lẳng lặng nhìn Diệp Nhiên, không nói một lời, nhưng hơi thở trên người đã băt đầu hỗn loạn.
“Phụ thân...... Phụ thân......”
Không biết hiện tại Diệp Minh Hàn suy nghĩ cái gì, cặp mắt sâu kín kia âm thầm hiện lên một cái gì đó, nhưng cuối cùng lại bị che dấu, khiến người ta không thể tìm kiếm được.
“Phụ thân, ngươi đang tức giận sao?”
Diệp Nhiên không biết nên đánh vỡ loại không khí này thế nào, chỉ đành ôn nhu mở miệng hỏi, chợt thấy trong mắt Diệp Minh Hàn hiện lên một tia bị thương.
“Ngươi không tin ta.”
Thanh âm lạnh như băng, nghe không ra chút tình tự dao động, lại có thể cảm giác được hơi thở trên người hắn bất ổn.
“Phụ thân, Nhiên nhi nào có không tin ngươi a.”
Diệp Nhiên vội vàng phản bác.
Tuy rằng không biết Diệp Minh Hàn vì sao lại nói vậy, nhưng y quả thật tin hắn a!
“Phải không?”
Thanh âm Diệp Minh Hàn trầm thấp như thể đang thở dài, cúi đầu, tùy những lọn tóc che khuất đi gương mặt mình.
Tuy không biết Diệp Minh Hàn rốt cuộc làm sao, lại có thể cảm giác được hơi thở trên người hắn ngày càng loạn, trong lòng Diệp Nhiên trào ra một cảm giác bất an.
Phụ thân rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao cho rằng y không tin hắn? Vì sao hơi thở bất ổn đến vậy? Nội lực xao động, đối người tập võ mà nói chính là tối kỵ a?
Cúi đầu, muốn nhìn khuôn mặt lạnh lùng che khuất đằng sau những lọn tóc của Diệp Minh Hàn, lại bị chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt xuống đất làm hoảng hốt suýt nữa tâm thần câu thương.
“Phụ thân!”
Diệp Nhiên quá sợ hãi nhảy xuống ghế, vọt tới trước mặt Diệp Minh Hàn, vươn tay xoa tuấn nhan lạnh như băng kia, chậm rãi nâng lên.
Quả nhiên, bên môi Diệp Minh Hàn có vết máu.
“Phụ thân, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Hay là Nhiên nhi làm sai cái gì? Ngươi nói cho Nhiên nhi a! Phụ thân, mau vận khí điều tức a!”
Diệp Nhiên chỉ thấy màu đỏ đó cực kỳ chói mắt, vươn tay muốn lau, lại bị Diệp Minh Hàn tránh thoát.
“Phụ thân?”
Diệp Nhiên rốt cuộc thấy phẫn nộ.
Nam nhân này rốt cuộc muốn làm gì?
Mạc danh kì diệu tức giận, lại mạc danh kỳ diệu làm bản thân hộc máu, còn mạc danh kỳ diệu lên án y, nói y không tin hắn.
Quỷ tha ma mắt rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
“Nguyên lai ngươi...... chưa từng tin tưởng ta.”
Nhìn thấy mặt Diệp Nhiên đã mất đi nụ cười, mặt nhăn mày nhíu, Diệp Minh Hàn mới mở miệng giải thích.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại làm Diệp Nhiên phẫn nộ không thôi.
“Ta không có.”
Những lời này cơ hồ là rống ra, lúc này Diệp Nhiên tức giận đến mức mắt phiếm đỏ.
Nam nhân này, dựa vào cái gì mà lên án y?
“Ngươi có! Nếu ngươi không có, ngươi sẽ không sẽ nói những lời đó.”
Thanh âm Diệp Minh Hàn trầm thấp, như thể đang thở dài, lại làm Diệp Nhiên giật mình ngây ngẩn cả người.
Những lời đó, là những lời nào?
Nhớ lại tất cả những lời mình nói hôm nay, thần tình Diệp Nhiên vẫn mờ mịt.
Trong mắt Diệp Minh Hàn hiện lên một tia tự giễu, đứng lên nói: “Quên đi, Nhiên nhi cũng mệt mỏi, sớm ngủ đi!”
Nói xong, bước ra ngoài.
Diệp Nhiên mở to hai mắt lăng lăng nhìn, y sao lại cảm thấy Diệp Minh Hàn hiện giờ đang rất bi thương, nhìn thấy người nọ từng bước từng bước ra ngoài, trong lòng đột nhiên một vô cùng hoảng sợ.
Y cảm thấy nếu mặc người nọ bước đi như thế, y sẽ mất đi một thứ gì đó.
“Phụ thân, không cần đi. Nhiên nhi tin tưởng ngươi, chỉ tin tưởng một mình ngươi.”
Diệp Nhiên phác lên ôm lấy chân Diệp Minh Hàn, kinh hoàng thất thố.
Loại cảm giác này phi thường khó chịu, y tuyệt không muốn mất đi những thứ có liên hệ đến hắn.
Diệp Minh Hàn cứ lẳng lặng mặc y ôm như vậy, không nói cũng không động, mãi đến khi cảm giác có thứ gì đó đang nhỏ xuống, mới thở dài cuối người, ôm hài tử đang khóc không ngừng vào lòng mình.
Hài tử này, từ cái ngày hắn gặp y lần đầu tiên, cho đến tận bây giờ cũng chưa từng thấy y khóc, là hắn bức y quá mức sao?
Nhưng nếu y không tin hắn, vậy thì hết thảy mọi thứ mà hắn trả giá nào có đáng giá gì?
“Phụ thân, không cần đi...... Nhiên nhi tin tưởng ngươi......”
Diệp Nhiên bị Diệp Minh Hàn ôm vào lòng, liền lập tức vươn tay ôm chặt lấy cổ hắn, đầu oa lên vai hắn, mặc cho nước mắt nhiễm ướt y phục người nọ.
Một đời trước y chưa bao giờ khóc, mặc kệ là bị nam nhân đó đánh, hay là bị nữ nhân đó vứt bỏ, y cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Y luôn cảm thấy nước mắt là yếu đuối, nước mắt cứu không được ai, người chỉ có thể tự mình cứu mình!
Thế nhưng khi nhìn thấy bóng Diệp Minh Hàn muốn rời khỏi, y mới phát hiện bản thân có bao nhiêu lo sợ, mới phát hiện bản thân mình đến giờ có bao nhiêu ỷ lại hắn, y không muốn khóc, thế nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ra.
Từ từ...... người chỉ có thể tự mình cứu mình......
Phụ thân là vì câu nói này mà tức giận sao?
Vậy vừa rồi phụ thân hơi thở hỗn loạn đến mức hộc máu, là bởi vì y đã làm tổn thương tâm của hắn..... Sao?
Cảm giác được thân thể trong lòng cừng đờ, Diệp Minh Hàn nhẹ vỗ về đầu y.
“Nhớ rồi?”
“Ân.”
Diệp Nhiên gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Phụ thân, ngươi không cần tức giận, Nhiên nhi nói sai rồi, sau này sẽ không nói vậy nữa.”
Diệp Minh Hàn vươn tay, khẽ lau hàng nước mắt trên mặt y, nghe xong lời y nói tay ngừng lại trong phút chốc, lại vẫn là không nói một câu.
“Phụ thân ngươi tin Nhiên nhi a, Nhiên nhi tthật lòng tin ngươi a.”
Diệp Nhiên thấy hắn không nói, nghĩ hắn không tin mình, vội vàng nói ra những lời không chút thuận miệng kia.
“Ngươi còn có ta, ngươi không cần dựa vào bản thân, ta sẽ cứu ngươi.”
Diệp Minh Hàn bình tĩnh nhìn y một lúc lâu, mới nói ra những lời tựa như đang thề nguyền.
“Hảo, Nhiên nhi chỉ tin tưởng phụ thân.”
Diệp Nhiên gật gật đầu, gương mặt cười loan loan.
Lần này nụ cười là phát ra từ nội tâm, là một nụ cười chân thành.
Ấm áp mà xinh đẹp.
“Ân.”
Diệp Minh Hàn nhẹ đáp một tiếng, trong mắt là một mảnh nhu hòa trong suốt, như thể hồ băng tan thành nước khi mùa xuân đến, Diệp Nhiên nhìn thấy đỏ mặt không thôi.
Chôn mặt vào chiếc cổ lạnh lẽo, thở dài một tiếng.
Nguyên lai phụ thân, cũng rất tuấn tú nha!
Hết Đệ nhất quyển – Ngã tương tín nhĩ (Ta tin tưởng ngươi)