Du Nhiên Mạt Thế

Chương 68: Tang thi “Lâm Phàm”




Lần tình ái này cùng Đại Hắc, Lâm Phàm cảm giác còn mệt hơn với Nghiêm Hàn Lôi Khê trước đó, ngâm nước suối tắm rửa xong ngoại thương cơ bản được chữa trị, tiểu huyệt cũng không sưng đỏ nữa, trừ hai chân có chút mỏi nhừ, thân thể gần như đã khôi phục bình thường, ngay cả mấy vết thương nhỏ Đại Hắc không cẩn thận gặm ra đều không còn nhìn thấy.

Trong không gian, Lâm Phàm chính là thần, quần áo trên mặt đất đã không thể mặc được nữa, Đại Hắc buồn bực nhìn Lâm Phàm tùy ý vẫy tay, một bộ áo tắm kiểu Nhật liền bay tới, mắt sói tiếc hận liếc qua nơi hông, thầm than áo tắm thiết kế kiểu Nhật cũng quá chuẩn đi, làm mông Lâm Phàm càng thêm cong vểnh, muốn sờ sờ quá.

Bốp!

Lâm Phàm tát bay móng vuốt sói ý đồ ăn vụng, quay đầu trừng mắt Đại Hắc, này đúng là con sắc lang a! Nhìn phòng tắm đầy đất là quần áo bẩn, trong đầu Lâm Phàm hiện lên đoạn chuyện cười về nam nhân nhặt xà phòng trong phòng kín mà có nam nhân khác, mặt nháy mắt đen, thẳng thừng dùng linh lực đem quần áo ném vào máy giặt trong góc phòng, sau đó gọi Đại Hắc đi nhà bếp, kết quả phát hiện thần sắc đáng tiếc lóe lên trong mắt tên sói này, lòng hơn vạn con thảo nê mã chạy qua.

Hai người vào nhà bếp, Lâm Phàm đeo tạp dề, lấy ra từ tủ lạnh rau dưa đã rửa sạch trước đó cùng thịt bò đông lạnh, dự định làm món bò nấu cà ri đơn giản nhất, loạn hầm là được. Đại Hắc ngồi ở cửa phòng, nhìn thân ảnh Lâm Phàm bên trong vội đến vội đi mà nuốt nuốt nước miếng, hai chân sau kẹp chặt thứ đang rục rịch muốn làm dịu bớt đi, đáng tiếc hành động này lại không khác gì lửa cháy thêm dầu, Đại Hắc vừa được khai trai sao có thể chịu đựng nổi, lúc Lâm Phàm xoay người lau bàn ăn chuẩn bị bưng thức ăn lên, thì Đại Hắc đột nhiên chồm tới, lại đem Lâm Phàm áp dưới thân.

Lâm Phàm bị Đại Hắc đè trên bàn ăn không thể động đậy, chỉ đành giãy giụa hô to, “Đại Hắc đứng lên! Đừng nháo!” Hậu quả là áo tắm đột nhiên bị vén lên, giữa hai chân cảm nhận được một cỗ nóng rực chống ngay trước cửa tiểu huyệt vừa mới sử dụng kịch liệt trước đó, Lâm Phàm nhịn không được gia tăng giãy giụa, nhưng cọ xát như vậy ngược lại làm Đại Hắc không ngừng va chạm sượt qua lại giữa hai chân Lâm Phàm.

Cuối cùng Lâm Phàm vẫn không thể nào chống cự được dã thú động tình, bị đặt trên bàn hung hăng yêu thương một phen, khi Đại Hắc thỏa mãn mà ly khai thân thể Lâm Phàm thì Lâm Phàm lần này đã thật sự hoàn toàn bất tỉnh.

“Ưm…” Lâm Phàm vất vả mở to mắt, yết hầu khô khốc đau rát, thân mình tuy rằng không đau nhưng chẳng còn khí lực, bụng đói kêu thầm thì, “Nước… Khát…” Hắn vừa thốt ra vài từ, một bình nước khoáng bị ngậm trong miệng sói đưa tới trên tay, Lâm Phàm vội vàng mở ra tu ừng ực nửa bình, mới có cảm giác sống lại.

“Đại Hắc!” Lâm Phàm dựa trên giường, lạnh lùng nhìn sói đen to lớn cạnh giường, “Ngươi có biết lỗi không!”

Đại Hắc nức nở cúi thấp đầu lông xù, hai tai cùng cụp xuống, đuôi phía sau ép sát vào bụng, một bộ đại cẩu bị chủ nhân ức hiếp, Lâm Phàm nhìn mà muốn… đánh y!

“Bán manh cái gì! Bán manh đáng xấu hổ! Biết không?” Lâm Phàm hung hăng nhéo hai tai Đại Hắc, “Lần sau không cho phép như vậy! Ngươi xem đi, ta bị ngươi hại thành bộ dáng gì! Nếu ngươi lần nữa chưa được ta cho phép mà loạn phát tình! Ta sẽ… cắt ngươi!” Nói xong còn hướng thứ kia của Đại Hắc liếc cái.

Đại Hắc ô ô một tiếng đem đuôi ép chặt hơn.

“Ngươi vì sao vẫn chưa khôi phục bộ dáng con người? Chưa thể khôi phục?” Lâm Phàm giáo huấn Đại Hắc xong, phát hiện không thích hợp.

Đại Hắc lắc đầu, há miệng thở dốc mới nhớ chính mình hiện tại không thể nói chuyện, nâng chân trước lên khổ bức mà dùng móng vuốt khó khăn viết chữ, mắt sói đảo lia lịa, tạo hình vài nét trên mặt đất, một sổ thẳng một chéo ngắn một chéo dài (K), hai sổ thẳng một chéo ở giữa (N), vòng tròn (O), bốn chéo (W), miêu tả xong, mắt sói đen nhánh chờ mong nhìn Lâm Phàm.

Lâm Phàm nắm tay lại, đáy mắt hiện nghi vấn, cuối cùng không nhịn được từ trên giường trườn xuống cuộn người trong lòng Đại Hắc, đem đầu chôn vào bộ lông dài của Đại Hắc, “Ngươi tên cún hoang lại bán manh! Biết mật mã Morse không? Ta biết.” Cái này là hắn theo người học được ở đời trước, thời khắc mấu chốt dùng truyền lại tin tức phi thường hữu dụng.

Đại Hắc liếm liếm cổ Lâm Phàm, tiếp tục dùng móng gõ, [ta hiện tại không thể biến trở về hình người.]

“Vì sao không thể, cả đời như vậy?” Lâm Phàm giúp Đại Hắc vuốt lông, một bên hỏi.

[qua một thời gian ngắn có thể khôi phục.] Đại Hắc được vuốt lông vô cùng thoải mái, mắt hơi hơi nheo lại hưởng thụ.

Lâm Phàm chải vuốt bộ lông Đại Hắc, tụ tập linh lực trong bàn tay, chậm rãi thấm nhập vào cơ thể Đại Hắc, phát hiện năng lượng đối phương cực kì hỗn loạn, Lâm Phàm kinh hãi, vội vàng kiểm tra toàn thân Đại Hắc, “Trong cơ thể ngươi năng lượng sao loạn thành như vậy? Hơn nữa ngươi chỉ còn lại có tương đương Bán Thú nhân cấp 2?!”

Đại Hắc dỗ dành vỗ vỗ vai Lâm Phàm, [không sao, ta ăn một lúc nhiều não tinh cấp cao quá, khó tiêu hóa, chờ một đoạn thời gian nữa đều hấp thu được hết, có thể khôi phục đến cấp 6!]

“Cấp 6?” Lâm Phàm nhíu mày, “Lập tức thăng cấp cao như vậy, có thể để lại hậu quả gì không?” Hắn nghĩ đến những tang thi cao cấp đều “tăng cấp tốc” kia, một đám chỉ có thể dựa vào loại chất lỏng đặc thù mà duy trì, căn cứ phản ứng Mộc Hoa sau khi uống xong dung dịch xanh đó, Lâm Phàm phỏng đoán loại chất lỏng tuổi thọ này hẳn có thể đề cao cấp bậc tang thi. Nếu vậy, khẳng định còn có thứ gì đó khác để duy trì “sinh mệnh” tang thi, phòng ngừa vì tuổi thọ nhanh chóng tiêu hao mà khô héo già cỗi đến chết, nếu đây là chân tướng nhiều tang thi cấp cao xuất hiện như vậy, thì đối với những tang thi có trí tuệ và phục hồi được trí nhớ, quả là cực kì tàn nhẫn, khó trách Huyễn Cơ lại e ngại Cố Bang.

Đại Hắc cẩn thận cảm nhận một chút năng lượng trong cơ thể, lắc đầu, [hẳn là không có hậu quả để lại di chứng vĩnh viễn đâu, chỉ cần…] Đại Hắc mí mắt bắt đầu đánh vào nhau, miệng lớn ngáp thật to, [hấp thu hết năng lượng là được.]

Nói xong câu đó, Đại Hắc rốt cuộc nhịn không được, nằm gục trên mặt đất ngủ vù vù, cũng khó cho y dưới tình trạng nạp nhiều năng lượng như vậy, còn có thể kiên trì đến hiện tại. Lâm Phàm từ dưới thân Đại Hắc bò ra, lấy chăn trên giường đắp lên người Đại Hắc, sau đó chậm rãi bước khỏi phòng ngủ đi vào nhà bếp tìm đồ ăn, hắn thật sự đói bụng, trong bếp còn nguyên nồi bò hầm cà ri nấu xong từ lúc trước, chỉ tội đã nguội ngắt, Lâm Phàm bật bếp đun nóng, đồng thời nghĩ khi nào thì đám Nghiêm Hàn Lôi Khê mới có thể tìm tới hắn đây.

Lâm Phàm dưỡng đầy đủ tinh thần xong, đi tới lồng thủy tinh chứa tang thi giống mình như đúc kia. Tang thi bên trong đang uể oải mà dựa vào vách lồng, tuy rằng vật này hạn chế tự do của hắn, nhưng hiện tại đang trong không gian, lại đồng thời là thứ bảo vệ hắn.

Vuốt ve lồng thủy tinh, Lâm Phàm nhớ lại những lúc ở cùng ba mẹ, tang thi bên trong giả bộ ngủ, Lâm Phàm ngoắc khóe miệng, đao lưng đen nháy mắt xuất hiện trên tay, lúc sắp chạm vào lồng thủy tinh, tang thi đột nhiên mở mắt, trừng Lâm Phàm chằm chằm.

Lâm Phàm thu đao lưng đen lại, cười híp mắt vỗ lồng thủy tinh, “Anh bạn, có thể nói tiếng người sao?”

Tang thi thấy Lâm Phàm ngừng công kích, một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần, miệng thì trả lời Lâm Phàm, “Ta không phải ngươi, chỉ mượn hình dáng của ngươi.”

“Có ý gì?” Lâm Phàm cảm thấy hắn tựa hồ càng ngày càng tiếp cận sự thật đích thực, đáy lòng theo đó sinh ra kháng cự, không muốn nghe tiếp.

Tang thi bên kia mới mặc kệ Lâm Phàm rối rắm ra sao, miễn cưỡng đứng thẳng thân cười lạnh nhìn lại, “Chúng ta đã gặp nhau, ngươi không nhận ra sao? Lúc đó ngươi mang đi thành phẩm Bán Thú nhân trân quý.”

“Trịnh Thuyên! Không nghĩ lại là ngươi, sao lại biến thành dạng này?” Lâm Phàm nghĩ đến ngày dưới tầng hầm đó,  phản ứng của Cố Bang đối tang thi này, thì nổi da gà đầy người.

Từng là đội trưởng an ninh trên du thuyền xa hoa, lúc này lại ngay cả quyền hô hấp cũng bị tước đoạt.

Trịnh Thuyên lần thứ hai cười gằn, tay xoa gương mặt mình, “Đem ta biến thành như vậy chính là ông nội ngươi, về lý do tại sao, chính ngươi đi hỏi lão! Gia đình họ Lâm các ngươi, cả nhà đều là kẻ điên! Ha ha ha! Ha ha ha!”

Lâm Phàm nhếch miệng, không kiên nhẫn dùng đao lưng đen vỗ vỗ lồng thủy tinh, khiến Trịnh Thuyên đang ngang ngược càn quấy nháy mắt im bặt, vội vàng thu lại thái độ, “Ngươi đừng uy hiếp ta, tuy chỗ này nơi nơi là vật chất đáng sợ, nhưng không phải ta không muốn nói, mà căn bản là không biết để mà nói! Ta nằm mơ cũng muốn vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa nhà họ Lâm các ngươi! Còn Cố Bang nữa! Uổng công ta trung thành tận tâm đối với hắn, chỉ vì mục đích kia, hắn lại có thể đối xử với ta như vậy! Tất cả đều xuống địa ngục hết đi! Ha ha ha!”

Lâm Phàm thở dài, hàng này điên rồi đi. (đúng, tôi đồng ý!) Lấy ra cờ trận Trần Nguyên cho hắn, xây dựng một không gian khép kín tuyệt đối, sau đó đem Trịnh Thuyên cùng cả cái lồng thủy tinh vào bên trong, còn bộ dáng thèm khát của đối phương khi nhìn thấy những não tinh hắn dùng để bổ trợ trận pháp, Lâm Phàm lựa chọn không quan tâm, đối với địch nhân từng quen biết lại khoác lên người khối thân hình giống mình như đúc, hắn như thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Xử lý xong Trịnh Thuyên, Lâm Phàm bắt đầu thu thập ba lô nhỏ để che dấu, phòng ngừa sau đó gặp được người khác, mà không thể giải thích được thức ăn nước uống lấy từ đâu ra; Đại Hắc còn đang ngủ để tiêu hóa khối lượng lớn năng lượng, Lôi Khê cùng Nghiêm Hàn cho dù tại lúc Đại Hắc diệt Thạch Thành nhận được tin tức đầu tiên, muốn tới nơi này, phỏng chừng cũng phải vài ngày, bên ngoài lại có bao nhiêu là não tinh, không tranh thủ đào thì quá phí.

Trở lại bên ngoài, trong không khí nồng nặc mùi thi thối rữa, Lâm Phàm vội vàng lấy ra bộ thiết bị dưỡng khí, nếu hô hấp thời gian dài trong đống thi thể này, thật dễ dàng bị trúng độc. Rút ra đao Mông Cổ lâu lắm rồi chưa dùng, Lâm Phàm bắt đầu công cuộc đào não tinh! Cứ vậy lấy rồi lấy, não tinh cấp thấp của tang thi đã chồng chất trong không gian, còn có chút ít là não tinh cấp cao, tuy năng lượng không đạt độ tinh khiết như tang thi cấp cao chân chính, nhưng cũng đủ tiểu đội Lôi Thần sử dụng.

Đào vài ngày, Thạch Thành lại một lần nữa bắt đầu tụ tập tang thi, đến trưa ngày thứ năm, đột nhiên tại đường cái cách chỗ hắn đào não tinh không xa lao ra ba chiếc xe việt dã, 1 xe phụ trách mở đường, hai xe còn lại dọn dẹp tang thi tới gần, bọn họ dùng súng phun lửa cùng súng hơi đã cải tạo qua, hiệu quả không tệ, đáng tiếc do động tĩnh quá lớn, mà hấp dẫn tang thi phụ cận chú ý tới, kéo nhau qua càng ngày càng nhiều.

Lâm Phàm bất đắc dĩ phát hiện mình bị bọn ngốc này làm liên lụy, vị trí của hắn hiện giờ tụ tập ngày càng nhiều tang thi, giờ mà về không gian, sợ cũng sẽ bị tang thi vây kín ở địa điểm ra vào không gian.

Nhanh chóng giắt đao Mông Cổ vào bên sườn thắt lưng, Lâm Phàm lấy ra chiếc quân dụng việt dã, thời điểm tang thi vây thành trước đó, sau khi hắn tụ tập với đám Nghiêm Hàn đã thu lại vào không gian, ngay cả chiếc Unimog – vua dòng xe việt dã kia của Lôi Khê cũng ở chỗ hắn, cũng không biết bọn họ không xe không vật tư, có bị đói bụng hay không. Lắc đầu, bây giờ không phải thời gian suy nghĩ điều này, Lâm Phàm ngồi vào ghế lái, kiểm tra biểu hiện xăng, bình còn có 80% xăng, Lâm Phàm lái xe hướng ngược lại phương hướng đám người lúc nãy.