*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người vây mười mấy binh lính lại, binh sĩ trong lòng phát sầu, bọn họ là nhóm rời đi cuối cùng, tự nhiên biết cấp trên chính là để họ làm vật hy sinh, tuy rằng trước đó đội trưởng có trộm nói cho bọn hắn chạy thẳng hướng Kim thị, có thể có sinh cơ, nhưng hiện tại tình huống này, bọn họ muốn rời đi cũng không được.
Có tiểu binh không đành lòng nhìn về phía tiểu đội trưởng, định hỏi có thể nói tin tức cho người dân không, bị tiểu đội trưởng lập tức ngăn lại, hiện giờ thiếu xăng, nhiều người vậy muốn đi như thế nào, khẳng định mỗi người tự lấy xe đi, thậm chí còn có khả năng tranh đoạt xe. Trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, tiểu đội trưởng đột nhiên nhớ tới đội trưởng có nói cho hắn biết, ở tòa nhà được trưng dụng làm văn phòng chỉ huy tạm thời, bộ hậu cần để lại không ít thức ăn nước uống, ban đầu vốn tưởng cấp trên lưu lại đường sống cho những người có năng lực, giờ ngẫm kĩ mới thấy hóa ra là lưu đường sống cho mấy binh lính quèn bị bỏ lại này.
Vì thế tiểu đội trưởng ý bảo toàn bộ binh lính lên xe, mình thì đứng lên trần xe, rống lớn, “Im lặng!” Thấy không ai để ý, như cũ tranh cãi ầm ĩ không ngớt, tiểu đội trưởng xuất ra súng lục chỉ thiên mà bắn một phát, nhất thời đám người bị hù yên tĩnh lại, tiểu đội trưởng nhanh chóng chớp thời cơ, vội vàng lớn tiếng nói, “Tòa nhà số 5 phía đông còn có thức ăn nước uống quân đội lưu lại cho mọi người! Các ngươi nhanh chóng đi lấy thôi, để còn có cái giữ mạng!” Một ít người tai thính, nghe thấy chữ thực vật, liền lôi kéo người thân bạn bè chạy hướng tòa nhà kia, đương nhiên còn có người nửa tin nửa ngờ đoán đây là cách để binh lính đánh lạc hướng, thẳng đến có người từ tòa nhà kia lưng đeo ba lô tràn đầy thực vật chạy ra, mới lập tức giải tán liều mạng chạy tới, sợ đến không kịp thì hết đồ.
Tiểu đội trưởng thấy vậy lập tức mệnh lệnh binh lính lái xe, có người lấy được thực vật rồi thấy thế hô to để mọi người cản lại xe, đáng tiếc ai cũng chỉ chăm chăm lấy thực vật, mấy người khuân thức ăn thì do cồng kềnh mà chạy không nhanh, chỉ có thể nhìn xe quân dụng càng chạy càng xa, cho đến khi không thấy được bóng dáng nữa.
Khi càng nhiều người tiến vào tòa nhà số 5, mọi người mới phát hiện, thực vật lưu lại đã ít càng thêm ít, có người bắt đầu cướp đoạt thực vật của người bên cạnh, có người thì nhạy bén nhớ tới nhóm người đến đầu tiên, nhất định là lấy được nhiều nhất, muốn chen ra ngoài để đi cướp, lại bị những người đến sau chắn kín, tiếng chửi rủa tiếng kêu khóc ầm ĩ.
Mấy người đến trước kia cũng không ngốc, hoài bích kỳ tội (hoài bích có tội/mang ngọc mắc tội), nhanh chóng tìm chỗ trốn. Mà lúc này Lâm Phàm đã sớm theo sau quân xe ly khai Kỳ huyện.
Có quân đội đi trước dẹp đường, đám Lâm Phàm đi một đường thông thuận, dần dần cũng có những chiếc xe gia đình khác nhìn thấy mà gia nhập đội ngũ, không nhanh không chậm theo sau quân đội.
“Báo cáo đội trưởng!” Binh lính phụ trách quan sát thông qua bộ đàm nói, “Phía sau 200m, có thêm 2 xe tư nhân.”
“Không sao, chỉ cần họ không đi quá gần, không chắn đoàn xe, cho bọn họ theo.” Đội trưởng nhận báo cáo nhíu mày, vẫn không nhẫn tâm đuổi đi.
Kim thị cách Kỳ huyện không xa, lái xe hơn 1 giờ là tới, nhưng cần loại bỏ chướng ngại chắn đường, tốc độ đoàn xe chậm rất nhiều. Lâm Phàm nhìn thấy được từng hàng xe báo hỏng hai bên đường, mơ hồ thấy được thi thể bên trong, còn thấy rõ ràng mấy cỗ tang thi bị xử lý không lâu trước đó, Lâm Phàm có chút lo lắng những thi thể này sẽ làm ô nhiễm đất đai, đời trước đất đai nguồn nước bị ô nhiễm nghiêm trọng, trở thành những khu tử vong, về sau lúc mọi người chú ý tới vấn đề này đã không kịp, nhân loại chỉ có thể sống tại những địa phương cực nhỏ chưa bị ô nhiễm.
Đi chừng 3 giờ sau, tòa căn cứ quân sự với tường thành cao kiên cố hiện ra trước mắt mấy người Lâm Phàm, ba chiếc xe đi tới nơi cách tường cao 200m thì bị ngăn lại, “Hơn 50 tuổi không được tiến vào, dưới 50 tuổi cần nộp lên đủ số lượng thức ăn nước uống,” binh lính nhìn xe mấy người, “Hoặc xăng, cũng có thể đổi. Đương nhiên, nếu có sở trường đặc biệt, cũng có thể đạt tư cách đi vào, trước đó phải trải qua kiểm tra xét duyệt.” Nói xong chỉ chỉ mấy lều trại cách đó không xa, “Không nộp lên vật tư thì ở bên kia.” Hoàn tất liền không để ý mấy người nữa.
Lâm Phàm nhíu mày, đành đem xe dừng đến ven đường khóa kỹ, ý bảo Đặng Phong trước đừng lấy ra thực vật, cùng Lộ Đình Đình đứng xem chừng xe, liền dẫn Đại Hắc với Cổ Tuấn đi lều trại bên kia tìm hiểu tình huống. Lúc đó đi theo quân đội trừ bỏ 3 chiếc xe nhóm Lâm Phàm, còn có hai chiếc khác, một là gia đình trung niên cùng con trai, còn lại là 4 nam nhân cao lớn mạnh mẽ, nhìn thần thái chỉ biết giết qua không ít tang thi.
Gần lều trại có rất nhiều binh lính được trang bị súng ống đầy đủ trông coi, cho dù Lâm Phàm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn không xác định mình có thể nhanh hơn những viên đạn dày đặc bay tới hay không; mạt thế hơn nửa tháng, những binh lính này thấy nhiều người bình dân giống Lâm Phàm đi nhờ vả rồi, nên không để ý nhiều thêm. Đi sâu vào trong, một nam nhân trung niên bận quân phục thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ, thấy ba người Lâm Phàm mặt mũi không xanh xao, có thể tạm thời không thiếu thực vật, lại thấy theo sau 4 nam nhân rắn chắc, liền hứng thú.
“Các ngươi chắc cũng biết tiêu chuẩn tiến vào khu an toàn,” nói xong lại chỉ chỉ thông báo dán trên tường, “Các ngươi lựa chọn đưa vật tư? Hay là dùng sở trường, các ngươi yên tâm, những người xét duyệt đương nhiên đều có kinh nghiệm, rất công bằng.”
Lâm Phàm đọc kĩ thông cáo, nhíu mày, vật tư để đổi lấy tư cách tiến vào, số lượng ước chừng đủ 1 nam nhân trưởng thành ăn 10 ngày, trên xe bọn hắn thực vật không thiếu, nhưng lúc này mới bắt đầu mạt thế, tiêu chuẩn 10 ngày đồ ăn trong tương lai có thể xem là số lượng của cải không nhỏ, Lâm Phàm không định lãng phí, lại càng không muốn người khác thấy bọn họ thừa thãi vật tư mà rước lấy phiền toái. Vậy thử dùng sở trường xem sao, những người khác đoán là cũng băn khoăn vấn đề này, nếu như có thể dùng sở trường thông qua, có thể tiết kiệm kha khá lương thực cũng tốt.
Vì vậy một đám người liền điền thông tin vào biểu mẫu, đứa con trai gia đình trung niên còn viết sở trường là piano, ngay cả Lâm Phàm cũng không nhịn được buồn cười, những người xung quanh càng trực tiếp cười cợt trêu chọc. Đôi vợ chồng thấy thế đau con trực tiếp lựa chọn lấy vật tư đổi tư cách tiến vào, những người còn lại bị dẫn tới một khoảng đất trống, Lâm Phàm thì lặng lẽ tuồn cho một chai Whisky Black Label, hai bao thuốc lá Phù Dung Vương*, người nọ híp mắt cười thuận tay nhét vào túi áo, vỗ nhẹ vai Lâm Phàm không nói gì.
Lâm Phàm viết sở trường của mình cùng Đại Hắc là kịch chiến, nhưng trong quân đội không thiếu nhất… chính là kịch chiến a. Cổ Tuấn thì điền chữa bệnh và chăm sóc, lúc này Lâm Phàm mới biết Cổ Tuấn Lộ Đình Đình trước học đại học chuyên ngành hộ lý quốc tế, tiếng Anh cùng tiếng Pháp nói trôi chảy, nhưng không muốn xa nhà, mà trấn nhỏ cũng không cần y tá tinh thông ngoại ngữ, nên hai người trực tiếp làm tại công ty mậu dịch.
Bệnh viện là địa phương đầu tiên bị diệt, giờ thế đạo loạn lạc, thiếu nhất chính là những người này, Cổ Tuấn mặc dù vài năm không chạm kim tiêm, nhưng cơ bản vẫn nhớ rõ, liền biểu hiện chút kỹ năng băng bó chuyên nghiệp cùng ghim kim là thoải mái lấy được tư cách tiến vào, đương nhiên cũng không biết được, có phải là nhờ một phần công lao của rượu và thuốc lá trộm đưa trước đó hay không? Lâm Phàm không chắc.
~~~~~~~~
*: Whisky Black Label
Thuốc lá Phù Dung Vương