Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 3 - Chương 109: Huynh đệ phản mục (Huynh đệ phản bội)




Sau khi bọn Công Tôn tiến vào nhã gian, liền đóng cửa ngồi xuống, mọi người đều không nói lời nào, có chút xấu hổ.

Tiểu Tứ Tử bò lên đùi Triển Chiêu, “Miêu Miêu.”

Triển Chiêu đút cho bé một khối bánh ngọt, nhướng nhướng mi với bé, Cửu Cửu bị sao vậy?

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Triển Chiêu ăn bánh, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Triệu Phổ nhíu mày, tựa hồ rất không vui, bèn hỏi, “Cửu Cửu ngươi mất hứng nha?”

Triệu Phổ ngước mắt nhìn nhìn bé, nói, “Không có gì, muốn ăn cái gì?”

“Ách…”

Lúc này, Công Tôn mới nhớ tới, đã nhốt Long Thiên Sơn kia ở bên ngoài. Đứng lên đi mở cửa, bạch y nhân nọ đang muốn đi vào, Long Thiên Sơn ngăn không cho vào, đang tranh chấp.

Thấy cửa mở, bạch y nhân nọ cũng có nề nếp hơn, nói với Triệu Phổ, “Vương gia, Tiết Minh đang ở Tùng Giang phủ, hắn muốn gặp ngươi…”

Bạch y nhân vừa thốt ra cái tên Tiết Minh, mọi người thấy sắc mặt Triệu Phổ phát lạnh, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều giật mình, bọn họ hiếm khi thấy Triệu Phổ có sắc mặt như vậy, ngay cả Tiểu Tứ Tử cũng bị dọa, ôm Thạch Đầu cọ cọ vào lòng Triển Chiêu.

Triệu Phổ thấy làm cho Tiểu Tứ Tử sợ, sắc mặt mới thoáng cái ôn hòa lại một chút.

Công Tôn thấy bạch y nhân muốn nói lại không dám nói, cũng có chút bất đắc dĩ, bèn thừa dịp Triệu Phổ không chú ý, vươn tay đối hắn chỉ chỉ dưới lầu.

Bạch y nhân sửng sốt, cúi đầu, chỉ thấy dưới lầu, Giả Ảnh đang ngoắc hắn.

Bạch y nhân nhìn Công Tôn, Công Tôn nhíu mày nháy mắt với hắn, bảo hắn mau đi, tâm tình của Triệu Phổ không tốt. Bạch y nhân ngầm hiểu, gật đầu, đi xuống lầu.

Công Tôn lui trở về phòng, Long Thiên Sơn không hiểu rõ tình huống lắm, cười ha hả theo vào, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngũ gia, gọi món gì?”

Bạch Ngọc Đường tùy tiện gọi vài món, rồi nhướng mi với Triển Chiêu ý bảo —— Có gì thì hỏi đi.

“Long chưởng quỹ à.” Triển Chiêu cười nói với hắn, “Cơ hội khó có được, không bằng cùng nhau uống một chén đi?”

“Này sao còn không biết xấu hổ.” Long Thiên Sơn ha hả cười.

Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay bé bỏng múp míp vẫy vẫy hắn, “Sơn Sơn cùng nhau ăn.”

Long Thiên Sơn há mồm thật to —— Oa nhi này thật khả ái.

Sau đó, rượu và thức ăn được mang lên, Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử đến đặt trên đùi, Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi hắn, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, ý như là nói —— Cửu Cửu, đừng tức giận nha.

Triệu Phổ nhéo nhéo má bé, bực dọc gì đều tan biến.

Long Thiên Sơn cầm rượu Hoa Điêu thượng hảo kính mọi người, sau vài chén rượu, mấy người đã quen thuộc, Long Thiên Sơn bèn cười hỏi, “Triển gia, có phải có chuyện gì muốn hỏi ta a?”

Triển Chiêu cười, “Không dối gạt Long chưởng quỹ, quả thật có vài chuyện về Tùng Giang phủ, chúng ta muốn hỏi thăm ngươi.”

“Triển gia cứ tự nhiên hỏi! Ha ha ha.” Long Thiên Sơn vỗ vỗ bộ ngực của mình, “Cái khác không dám nói, ta ở Tùng Giang phủ này ba mươi năm, cực kỳ quen thuộc, chuyện lớn chuyện nhỏ nếu như ngay cả ta cũng không biết, phỏng chừng không ai khác biết.”

Triển Chiêu cũng không giấu diếm, bèn nói một lần về chuyện phát hiện loạn táng khanh cùng với rất nhiều thi thể trong loạn táng khanh, hỏi Long Thiên Sơn, “Long chưởng quỹ, có biết lai lịch của loạn táng khanh và những thi thể bên trong đó không?”

Long Thiên Sơn nghe xong Triển Chiêu nói, đầu tiên là sửng sốt, trên mặt hiện ra nét kinh ngạc, một lát sau mới sờ sờ râu dưới cằm, nói, “Triển gia, ta thật đúng là biết chuyện về loạn táng khanh này, các ngươi coi như là hỏi đúng người, chuyện này a, toàn bộ Tùng Giang phủ không có quá năm người biết đâu.”

Tất cả mọi người vui vẻ, nhìn Long Thiên Sơn, “Long chưởng quỹ, xin được nghe rõ ràng.”

Long Thiên Sơn một hơi uống cạn rượu trong chén, lắc đầu, nói, “Chuyện này đã rất lâu rất lâu rồi, ta cũng chỉ là nghe bậc phụ bối nói thôi, nhưng nói đến chuyện này, thực sự khiến cho cực khó chịu.”

Tất cả mọi người buông chén rượu, chờ Long Thiên Sơn tiếp tục nói.

“Khi đó, Tùng Giang phủ có khá nhiều môn phái giang hồ.” Long Thiên Sơn nói, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngũ gia từng nghe Tào bang chưa?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật đầu, “Quả thật từng nghe huynh trưởng nói, trước kia Tào bang là đại bang phái số một số hai Tùng Giang phủ, nhưng sau đó không biết vì sao lại suy vong, chỉ sau một đêm đã không thấy tung tích.”

“Mất tích trong một đêm?” Công Tôn hiếu kỳ.

“Ha hả… Đối người ngoài thì nói như vậy.” Long Thiên Sơn cau mày, “Kỳ thực không phải mất tích trong một đêm, mà là bị người diệt toàn môn trong một đêm.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người kinh hãi, “Diệt môn? Toàn bộ môn phái sao?’

“Ân.” Long Thiên Sơn gật đầu, “Có người nói Tào bang đắc tội với một nhân vật khó lường, người nọ võ nghệ cao cường, trong vòng một đêm, giết sạch mấy trăm hào nhân của Tào bang, từ bang trợ cho đến tiểu lâu la, toàn bộ chết sạch.”

“Tào bang cũng đều là nhân sĩ võ lâm mà?” Triệu Phổ hỏi, “Hơn nữa có thể danh chấn một phương thì tất nhiên có chỗ hơn người, ai có năng lực lớn như vậy, chỉ dựa vào năng lực của bản thân có thể giết chết mấy trăm người?”

“Người kia quả thật lợi hại, nhưng chuyện lớn như vậy cũng không phải hắn làm một mình, hắn cũng có môn phái, đại khái là dẫn theo thủ hạ của mình làm, bất quá toàn bộ quá trình thật sự là nghe mà rợn cả người.” Long Thiên Sơn thở dài, “Thế nhưng thân phận người nọ có chút đặc thù, thế lực cũng quá lớn, cho nên chuyện năm đó, không ai dám nhắc đến tên của hắn.”

“Có chuyện này sao?” Triển Chiêu cũng cau mày, nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn cũng là lần đầu nghe thấy, hơn nữa Lô Phương chỉ lớn hơn hắn mười tuổi mà thôi, có thể chỉ nghe được người ta đồn đãi, chuyện năm đó khẳng định không trải qua.

“Sao đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Loạn táng khanh và Tào bang có quan hệ gì?”

“Mấy trăm nhân khẩu của Tào bang, không có cách nào xuống mồ, không biết người nọ vì sao lại mang cừu hận với Tào bang lớn như vậy, chôn sống tất cả gia thuộc của người chết trong Tào bang, Tào bang thì bị hỏa thiêu.”

“Sao lại tàn nhẫn như vậy?” Công Tôn nhịn không được nhíu mày.

“Thâm cừu đại hận gì mà phải diệt môn người ta?” Triệu Phổ lắc đầu, “Ngay cả gia thuộc lão nhược bệnh tàn đều không buông tha?”

“Giang hồ nhân sĩ kia có thân phận gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Theo lời nói của ngươi, hình như thân phận rất cao quý? Rất có địa vị trong võ lâm sao?”

Long Thiên Sơn nhún nhún vai, “Có người nói là vậy, nhưng cụ thể là ai, cha ta không nói cho ta, bây giờ lão nhân gia cũng đã quy thiên rất nhiều năm rồi, cũng không có nơi nào để hỏi.”

“Các trưởng bối biết chuyện năm xưa đâu?” Triển Chiêu hỏi, “Bọn họ biết rõ không?”

“Người biết chân tướng chuyện này năm đó ít cực kỳ.” Long Thiên Sơn lắc đầu, “Ta cũng không rõ lúc đó có bao nhiêu người biết chuyện này.”

Tất cả mọi người gật đầu, chuyện này cũng rất dễ điều tra.

“Sau khi diệt môn, những gia thuộc bị chôn sống… Chắc là không ít người, sao lại chỉ có một loạn táng khanh? Hay là có nơi khác?” Công Tôn hỏi.

“Còn có nơi khác!” Long Thiên Sơn nói, “Theo ta được biết, năm đó đào rất nhiều loạn táng khanh, cụ thể… có ba bốn cái, phân tán ở nhiều nơi.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, thật nhiều người.

“Những thi cốt của Tào bang đều bị hỏa thiêu cả sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nếu như có thể tìm được thi thể, nói không chừng có thể tìm được nguyên nhân tử vong, theo đó mà phán đoán công phu võ công môn phái của kẻ hành hung.”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Ân…” Long Thiên Sơn suy nghĩ một chút, nói, “Nếu như muốn tìm, không bằng đi hỏi mấy lão nhân vùng Tùng Giang phủ, bọn họ hẳn là khá rõ ràng.”

“Biết là các lão nhân nào sao?” Bạch Ngọc Đường bảo Long Thiên Sơn viết lại tên tự, địa chỉ của những lão nhân kia, Long Thiên Sơn nhất nhất nghe theo.

Sau đó, mọi người lại uống rượu, nhưng tiệc rượu lần này cũng không thống khoái, thứ nhất nghe được đoạn lịch sử huyết tinh của nhiều năm trước, khiến thật sự không lên nổi tinh thần. Thứ hai… Triệu Phổ luôn luôn không yên lòng. Tiết Minh mà bạch y nhân kia nhắc đến rốt cuộc là ai? Dĩ nhiên có thể khiến Triệu Phổ thay đổi sắc mặt, thật sự khiến cho người ta hiếu kỳ, đương nhiên, hiếu kỳ nhất chính là Công Tôn.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Triệu Phổ, vừa ăn thức ăn vừa nhìn mọi người, nghĩ không thú vị, sao Cửu Cửu lại mất hứng vậy?

.

Ăn cơm xong, mọi người thấy thời gian còn sớm, bèn quyết định tiện thể dựa theo địa chỉ mà Long Thiên Sơn cung cấp, phân công nhau đi tìm mấy lão nhân hỏi thăm một chút về tình huống năm đó.

Hai người kia, một người thì ở ngoại ô Tây thành, Hồng Vạn Phúc của Hồng gia lão trạch (khu nhà cổ), là một tài chủ, trong nhà có trăm mẫu ruộng tốt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tìm ông hỏi thăm.

Triệu Phổ và Công Tôn thì đến phía Đông, nơi đó có một hiệu thuốc, hiệu thuốc Từ Tế, chưởng quỹ họ Trầm, gọi là Trầm Hữu Tường, cũng là một trong những người biết chuyện năm đó.

Xuất môn thì thấy Giả Ảnh Tử Ảnh chờ ở cửa, trên mặt mặc dù không có dị trạng gì quá lớn, nhưng Công Tôn có thể nhìn ra, ánh mắt hai người không như thường ngày.

“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn nói với Tiểu Tứ Tử, “Chúng ta phải phân công nhau hành sự, ngươi theo bọn ta, hay theo nhóm Miêu Miêu?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, bé hơi lo lắng cho Triệu Phổ, nhưng lại nghĩ nên để phụ thân và Cửu Cửu đơn độc đi với nhau một lúc, đại khái phụ thân có thể an ủi Cửu Cửu. Bé biết, chuyện thân thân của người lớn không thể để tiểu hài tử thấy.

Bé liền vươn tay, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Muốn theo Miêu Miêu với Bạch Bạch.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên biết Công Tôn muốn hỏi thăm Triệu Phổ không tiện mang theo Tiểu Tứ Tử, liền vươn tay đón lấy, mọi người từ biệt một chút, phân công nhau đi.

Tiểu Tứ Tử ghé vào trên vai Triển Chiêu, hướng Công Tôn và Triệu Phổ vẫy tay, Triển Chiêu thấy bé dường như không muốn, bèn cười nói, “Tiểu Tứ Tử, một lát đến giờ cơm tối sẽ gặp thôi.”

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử cúi đầu, nắm cái tai của Thạch Đầu nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Cửu Cửu làm sao vậy?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Một người sẽ luôn có lúc mất hứng mà.”

Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử, “Vừa xảy ra chuyện gì?”

“Ngô, bạch y nhân kia, Cửu Cửu thấy hắn, sau đó Cửu Cửu liền nổi giận, nói cái gì, nói cho ai đó, từ đâu tới quay về chỗ đó, hắn không muốn thấy ai đó.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng hiếu kỳ, nhưng chỉ có thể chờ Công Tôn trở về mới tìm ra lời giải.

.

Mà bên kia, Giả Ảnh và Tử Ảnh thấy Triệu Phổ không có ý muốn hỏi, liền lẳng lặng đi phía sau, chờ Công Tôn an ủi Triệu Phổ.

Công Tôn cùng Triệu Phổ sánh vai chậm rãi đi tới, lén liếc nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ cũng nhìn y, hỏi, “Gì?”

Công Tôn cười cười.

Triệu Phổ rất ít khi thấy Công Tôn cười như vậy, rất khiến cho lòng người xúc động… cũng khẽ cười cười, “Muốn hỏi chuyện gì?”

“Tiết Minh là ai?” Công Tôn hỏi.

Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Một kẻ không quan trọng.”

“Ân?” Công Tôn lắc đầu, “Ta không cảm thấy hắn không quan trọng a, chí ít ta còn chưa từng thấy ngươi tức giận như vậy.”

“Cũng không phải tức giận.” Triệu Phổ thở dài, nói, “Nhắc tới lại nổi nóng.”

“Ta nghe Giả Ảnh nói, bọn họ từng phản bội ngươi?” Công Tôn hỏi.

Triệu Phổ vừa đi tới trước, vừa gật đầu.

“Hẳn là còn làm chuyện gì khác rất quá đáng phải không?” Công Tôn hỏi, “Nghe nói còn trốn sang Liêu quốc nữa.”

Triệu Phổ lại gật đầu.

“Sau đó thì sao?” Công Tôn cười tủm tỉm hỏi, “Còn làm chuyện gì chọc tức ngươi nữa?”

Triệu Phổ có chút vô lực nhìn Công Tôn, chỉ thấy y cười ha hả vẻ mặt rất tò mò, vươn tay nắm cằm y, “Hiếu kỳ như vậy?”

Công Tôn hất tay hắn ra, “Nói nghe chút đi!”

Triệu Phổ thở dài, “Hiếu kỳ như vậy?”

Công Tôn gật đầu.

Triệu Phổ tiến tới, “Thật muốn nghe? “

Công Tôn nhướng mi một cái, “Nói hay không?”

Triệu Phổ vươn tay, nhẹ nhàng ôm vai Công Tôn, “Nói, ngươi hỏi ta có thể không nói sao?”

Công Tôn tập trung nghe, nhưng thấy Triệu Phổ đột nhiên vươn tay, bắt đầu tự vạch mở vạt áo trước của hắn.

“Ngươi làm gì đó?” Công Tôn có chút khẩn trương, định nhảy sang một bên, bị Triệu Phổ ngăn cản, “Ai, không phải ngươi muốn nghe sao?”

“Ta muốn nghe, ngươi cởi áo làm gì?” Công Tôn trừng hắn.

Triệu Phổ bất đắc dĩ, ngực đã mở rộng, vươn tay cầm tay Công Tôn, Công Tôn không cho, đáng tiếc khí lực không bì được Triệu Phổ, bị hắn kéo qua, đưa tay nhét vào trong áo.

Tay Công Tôn hơi lạnh, tiếp xúc đến khuôn ngực ấm áp của Triệu Phổ, chưa phát giác mình khẽ run lên một chút, ngẩng mặt nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ cười, “Sờ chút đi.”

Mặt Công Tôn hơi đỏ, nói, “Ngươi có xấu hổ hay không a?”

Triệu Phổ bất đắc dĩ, “Ngươi nghĩ tới chuyện gì vậy?”

Công Tôn khó hiểu.

Triệu Phổ cầm tay y, chậm rãi mò vào một nơi trên ngực mình.

Công Tôn đột nhiên sờ được một dấu vết hơi lồi lên.

“Ân?” Công Tôn trước đây từng xem hình dạng của Triệu Phổ khi không mặc xiêm y, nhưng chưa từng chú ý đến, lại cẩn thận sờ sờ, sau đó nhịn không được, mở y phục chỗ ngực Triệu Phổ nhìn vào trong, nơi giữa khuôn ngực của Triệu Phổ, có một vết kiếm thương… nhất kiếm xuyên tâm.

Công Tôn sửng sốt, ngước mắt nhìn Triệu Phổ, “Đây là…”

Triệu Phổ khép xiêm y lại, thản nhiên cười một cái, “Đây là Tiết Minh lưu lại cho ta.”

“Hắn lợi hại như vậy a?” Công Tôn kinh hãi, “Ta còn tưởng rằng không ai có thể đánh thắng ngươi.”

“Đương nhiên.” Triệu Phổ hất hàm, “Chuyện này thì ngươi không cần hoài nghi.”

“Vậy vì sao?” Công Tôn thắc mắc.

“Kể ra thì dài…” Triệu Phổ khe khẽ thở dài, “Hắn đã từng là huynh đệ tốt nhất của ta.”