“Ý gì?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn.
Công Tôn suy nghĩ một chút, nói, “Ta nghĩ, Ô Vu tộc có thể có mục đích khác.”
“Mục đích khác?” Triệu Phổ nhíu mày, “Hắn bắt cóc hoàng đế, chuyện ấy đáng chém a.”
“Nhưng… Nếu như trên tay hắn có lợi thế tốt thì sao?” Công Tôn hỏi, “Biết đâu là muốn trao đổi với hoàng thượng, dù sao hắn chỉ có vài người, tạo phản thì không khả quan cho lắm.”
“Lợi thế?” Triển Chiêu sửng sốt, suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ, “Cũng đúng, với tính tình của Bạch Ngọc Đường, thủ lĩnh kia vô lễ với hắn như vậy lẽ ra đã sớm bị đánh, nhưng hắn vẫn chịu đựng, phỏng chừng là nghe được chuyện gì có liên quan đến đại cục.”
Triển Chiêu nói xong, thì thấy tất cả mọi người nhìn mình.
“Nga…” Triệu Phổ sờ cằm, cười hỏi Triển Chiêu, “Vô lễ với Bạch Ngọc Đường à?”
“Cũng không phải quá khoa trương, chỉ là nhìn chòng chọc.” Triển Chiêu nhỏ giọng nói thầm một câu, trong lòng thầm nhủ, đó là hắn còn chưa động tay, nếu dám giơ tay chạm vào một cái, chắc chắn sẽ bị đánh ngay.
Tất cả mọi người cười mà không nói lời nào, thảo nào sau khi Triển Chiêu quay lại, sắc mặt lại khó coi như vậy.
“Thư ngốc, ý của ngươi là, không đánh?” Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn nghĩ nghĩ, nói, “Hm… không phải không đánh.”
“Vậy thì làm sao?”
“Hãy tương kế tựu kế!” Công Tôn trả lời.
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Nếu như hoàng thượng bị bắt lâu như vậy, ta còn không phản ứng, vậy tất nhiên sẽ khiến người khác hoài nghi, không bằng, ta dẫn quân xông vào cứu người?”
“Tộc trưởng Ô Vu tộc kia có lẽ sẽ ngoan ngoãn thả người ra, phỏng chừng hắn đã thương lượng điều kiện gì với Bạch Ngọc Đường rồi, nếu hắn không thả người, vậy tấn công lên núi, vừa lúc, Bạch Ngọc Đường đã ở bên trong.”
“Đúng.” Triệu Phổ cười đắc ý, nhẹ nhàng chạm vào Công Tôn một cái, “Cái này gọi là tâm linh tương thông đó.”
Công Tôn nghe xong trừng mắt liếc hắn, lại nói hưu nói vượn!
Sau đó, nhóm Âu Dương Thiếu Chinh tiếp tục mai phục, Triệu Phổ dặn bọn họ chờ tín hiệu của mình, đợi khi thấy tín hiệu thì tấn công lên núi.
Âu Dương Thiếu Chinh gật đầu, dẫn người tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Triệu Phổ thì dẫn theo Công Tôn tiến vào Ô Vu tộc, Triển Chiêu cũng đi theo, hắn thầm nhủ, tốt nhất là Ô Vu tộc đừng thả người, đến lúc đó đập gã tộc trưởng kia một trận, hả giận.
Có điều Triển Chiêu chỉ biết là mình không thoải mái, mà không chịu nghĩ là, bản thân hắn vì sao lại không thoải mái.
.
Lúc này, Long Bá Minh đã nói với Bạch Ngọc Đường ý đồ và lợi thế trao đổi, chờ hắn hồi đáp.
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói, “Chuyện này không phải chuyện đùa, trẫm muốn thương lượng với hoàng thúc một chút.”
Long Bá Minh thản nhiên cười, “Hoàng thượng, chẳng lẽ tự ngài không làm chủ được sao?”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nhìn nhìn Long Bá Minh.
Long Bá Minh tự tin nói, “Không dối gạt hoàng thượng, chỉ cần có ta, thì dù ngài vứt bỏ Triệu Phổ, cũng không sao cả.”
Bạch Ngọc Đường cả kinh, nhìn chằm chằm vào Long Bá Minh, chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy sự tự tin và bình tĩnh, tựa hồ cũng không phải là nói đùa. Bạch Ngọc Đường tính toán trong lòng, người này đến tột cùng là phô trương thanh thế tự nâng cao giá trị của bản thân, hay thực sự có năng lực kinh thiên, cư nhiên lại tự tin như vậy. Về mặt khác, Bạch Ngọc Đường cũng có chút suy nghĩ, trong ý đồ mà Long Bá Minh này đã nói, bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả đây, muốn gây bất lợi cho Tr
iệu Phổ, nhưng cũng đừng nên có liên hệ gì với ngoại tộc.
.
Lúc này, Triệu Phổ đã ôm Công Tôn, cùng với Triển Chiêu đáp xuống đỉnh tháp, nhĩ lực của hai người đều tốt, bên trong tháp nói chuyện cũng có thể nghe được một ít.
Triệu Phổ mỉm cười, Long Bá Minh này cũng rất kiêu ngạo.
.
“Hoàng thượng chính là vua một nước, tội gì lại chịu sự quản chế của người khác chứ?” Long Bá Minh tới sát bên Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nói, “Triệu Phổ thân nắm trọng binh, bất cứ lúc nào cũng là một mối đe dọa, hắn lại có quan hệ vô cùng tốt với chúng thần trong triều, hiện tại mặc dù không có lòng tạo phản, nhưng khó đảm bảo sau này sẽ không thay lòng.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nheo mắt lại, hắn cùng với Triệu Phổ đã sống chung nhiều ngày, đã trở thành bằng hữu, ý đồ của Long Bá Minh này, dường như có một phần là muốn diệt trừ Triệu Phổ. Bạch Ngọc Đường người này tính tình cực kỳ bao che cho người thân, ai có ý định hại huynh trưởng hoặc bằng hữu của hắn, hắn tất nhiên sẽ không khinh tha. Vì vậy, trong lòng Bạch Ngọc Đường không khỏi sản sinh một ít sát tâm đối với Long Bá Minh, kẻ này không trừ, ngày sau thế nào cũng là một mầm tai vạ.
Mà người có suy nghĩ tương đồng… Còn có Công Tôn đã nghe được Long Bá Minh nói câu đó.
Công Tôn khẽ nhíu mày, lúc này y chỉ có một ý niệm trong đầu, Long Bá Minh uy hiếp Triệu Phổ! Kẻ này không thể giữ lại. Vừa nghĩ đến có người uy hiếp an nguy của Triệu Phổ, Công Tôn liền đem chuyện hắn có thể mang lợi ích đến cho y vứt lên chín tầng mây.
Triệu Phổ thì ngược lại không nghĩ như vậy, hắn đã gặp rất nhiều kẻ muốn lấy mạng mình, so ra, hắn càng hiếu kỳ về việc trong tay Long Bá Minh rốt cuộc có lợi thế gì hơn, cho nên hắn mới tự tin như vậy.
“Thế nào?” Long Bá Minh cười hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đừng để bị Triệu Phổ quản chế nữa, ngươi nghĩ sao?”
Bạch Ngọc Đường nghe xong, mỉm cười, lạnh lùng nhìn hắn, “Bị hoàng thúc quản chế cùng với bị ngươi quản chế, có gì khác nhau sao? Hắn tốt xấu gì cũng là hoàng thúc của trẫm, còn ngươi thì là tri nhân tri diện bất tri tâm.”
.
Trên đỉnh, mọi người nhướng mi một cái, phát cáu rồi!
Triển Chiêu híp mắt, tâm nói, Long Bá Minh này đúng là thèm ăn đòn.
.
Long Bá Minh hơi sửng sốt, Triệu Trinh ngay từ lúc ban đầu đã trầm tĩnh kín đáo, không khỏi khiến người khác nghĩ, vị đế vương trẻ tuổi này tựa hồ mỹ mạo có thừa nhưng uy nghiêm không đủ, hơn nữa cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, tựa hồ luôn luôn có một chút đắn đo do dự.
Như bây giờ không biết hoàng đế này bị làm sao, hình như có câu nói nào của mình đắc tội với hắn, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc bén thần tình lạnh như băng, bị nhìn bằng dáng vẻ đó khiến hắn giật cả mình.
Long Bá Minh cũng không biết tại sao, tựa hồ bị ánh mắt của Bạch Ngọc Đường hấp dẫn, chậm rãi tiến đến gần, cười nhẹ nói, “Đương nhiên là không giống như vậy, hắn bất quá chỉ là hoàng thúc của ngươi, còn nếu như hoàng thượng nguyện ý, chúng ta có thể quan hệ càng thêm thân mật…”
Một câu nói của Long Bá Minh, khiến tóc gáy của Bạch Ngọc Đường dựng thẳng, Công Tôn đang ở bên cạnh Triệu Phổ cũng cả kinh đến rùng mình, ai nha, Long Bá Minh này thật ghê tởm!
Triệu Phổ thấy dáng vẻ đó của Công Tôn thì muốn cười, nhưng lúc này, người có khả năng nhẫn nhịn kém nhất… là Triển Chiêu.
Triển Chiêu vừa nghe thấy thì máu đã xộc thẳng lên não, tâm nói, tên Long Bá Minh này muốn làm gì hả? Tiểu tử này đúng là chán sống rồi mà! Nghĩ tới đây, Triển hộ vệ từ trước đến nay trầm ổn lãnh tĩnh cũng không biết có sợi gân nào bị co rút, nhấc chân giẫm mạnh lên nóc nhà, “bang” một tiếng liền xông vào.
Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, nhìn không ra nha… Thiếu kiên nhẫn trước tiên lại là Triển Chiêu.
Lúc Triển Chiêu xông vào, Long Bá Minh đã bị Bạch Ngọc Đường tung một cước đá lăn quay trên mặt đất, Bạch Ngọc Đường nổi da gà toàn thân, tâm nói nếu sớm đạp chết hắn thì tốt rồi.
Long Bá Minh vốn đang thắc mắc, sao công phu của Triệu Trinh lại tốt như vậy, hắn cũng không phải hoàn toàn không có lực trả đòn, thứ nhất là vừa nãy cứ như bị ma quỷ ám ảnh, không có phòng bị, thứ hai, với thân thủ của Triệu Trinh, phỏng chừng hắn có phòng bị cũng bằng không.
Còn chưa kịp đứng lên, Triển Chiêu đã phá nóc nhà xông vào, sau khi xuống tới, quay sang hung hăng giẫm lên Long Bá Minh một cước.
Long Bá Minh hơi bị thảm, một cước này đau điếng, nội lực của Triển Chiêu đâu phải bình thường, bây giờ cơn tức lại sôi trào, đạp cho Long Bá Minh thiếu chút nữa thổ huyết, quỳ rạp trên mặt đất ho khù khụ.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vẻ mặt giận dữ xộc vào, trước đó hắn cũng nghĩ phỏng chừng mình đánh người xong thì sẽ có người trong nhóm Triệu Phổ chạy đến, nhưng không ngờ người đầu tiên vào lại là Triển Chiêu tính cách vốn nguội như nước lã.
Công Tôn vỗ vỗ Triệu Phổ đang xem trò hay kế bên, “Ai, phóng tên lệnh đi, bắt người lại!”
“Nga.” Triệu Phổ cũng hồi phục tinh thần, một quả tên lệnh bay vút lên không trung, Âu Dương Thiếu Chinh đã sớm mất kiên nhẫn, vung lệnh kỳ lên… Chúng tướng sĩ xông vào Yêu quốc.
Tộc nhân của Ô Vu tộc trở tay không kịp, nguyên bản còn định hợp sức chống cự, nhưng mỗi người trong Triệu gia quân đều dũng mãnh, hơn nữa trước đó Công Tôn đã phân phó, mỗi người cầm theo một tấm lưới, sau khi xông vào nghìn vạn lần đừng do dự, phải nhanh như chớp bắt sống tất cả tộc nhân của Ô Vu tộc, nếu không bọn họ sẽ thả ra vài loại độc trùng thì phiền phức to.
.
Đại quân tiến vào, Ô Vu tộc bất ngờ không kịp đề phòng.
Long Bá Minh cũng bị bắt sống, các ảnh vệ áp giải hắn, trói gô.
Triệu Phổ lạnh lùng nhìn hắn, quan sát diện mạo của người này, rất tà khí.
“Vương Gia.” Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh tiến đến bẩm báo, “Tất cả người của Ô Vu tộc đều bị bắt lại, tổng cộng hai trăm ba mươi lăm người, người già phụ nữ và trẻ đều có.”
Triệu Phổ gật đầu, nói, “Tìm một chỗ an trí bọn họ trước đi.”
“Dạ.” Âu Dương Thiếu Chinh lui xuống.
Triệu Phổ nhìn nhìn Long Bá Minh, mỉm cười hỏi, “Xưng hô thế nào?”
Long Bá Minh tự biết là bị trúng kế, chẳng qua hắn hình như không hề sợ hãi, cũng không hề khẩn trương hay lo lắng, chỉ đối Triệu Phổ cười cười, “Long Bá Minh, tộc trưởng Ô Vu tộc, tộc nhân của ta hầu hết đều không biết vu thuật, bắt ta là được, không nên làm tổn thương tộc nhân của ta.”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, ấn tượng đối với Long Bá Minh hơi tốt lên một ít, chỉ cần là tộc trưởng suy nghĩ vì tộc nhân, thì đó là một tộc trưởng tốt, bất quá… Ô Vu tộc thương thiên hại lý cũng là sự thật.
“Thật không ngờ hoàng đế của Đại Tống Triều lại tự thân đi vào nơi nguy hiểm.” Long Bá Minh đảo mắt, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Hay… Ngươi không phải hoàng đế?”
“Quả thật là không phải.” Triệu Phổ chỉ vào Long Bá Minh nói với ảnh vệ, “Trước tiên giam lại, giữ cho Bao đại nhân thẩm vấn.”
“Dạ.” Các ảnh vệ mang người đi.
“Hô…” Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng được thanh thản, cởi kiện hoa phục khoác ngoài ra, cảm thấy thư thái không ít, xoay mặt, thì thấy Triển Chiêu đang nhướng mi nhìn hắn, thần tình đó, có chút cổ quái.
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn lại Triển Chiêu, hai người mặt đối mặt, đây nhìn đó đó nhìn đây, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Triển Chiêu xoa xoa mặt, nhỏ giọng nói thầm một câu, như vậy thuận mắt hơn.
Bạch Ngọc Đường vui vẻ cười, hỏi Triển Chiêu, “Thật không?”
Trên mặt Triển Chiêu có chút xấu hổ, cảm thấy ván này mình không bình tĩnh, hình như đã để Bạch Ngọc Đường chiếm được tiên cơ nào đó.
Triệu Phổ nhìn quanh bốn phía, thì thấy Công Tôn đang ngồi trước bàn, chăm chú nhìn vào một quyển trục trống, còn có thiên nhân bên trong cái hộp trên bàn.
“Đây là cái quỷ gì?” Triệu Phổ cau mày nhìn thiên nhân đó một chút, hỏi Công Tôn.
“Ân… Hình dạng quả thật cổ quái.” Công Tôn lắc đầu nói, “Hình như là ấu tể (con vật mới sinh) của loài gì đó, có chút giống người nhưng tựa hồ không phải.”
“Làm gì có người nào như vậy?” Triển Chiêu nhíu mày, hỏi.
“Cũng không hẳn.” Công Tôn nói, “Trước kia đã từng có người làm chút oai môn tà đạo, muốn làm ra ma quỷ hù dọa người khác. Loại oa oa đầu to này ta cũng đã thấy trong sách có ghi chép, nói là đem tử anh (trẻ sơ sinh bị chết) tới, ngâm đầu vào trong dược thủy, xương sọ và da sẽ cùng trướng căng lên, thoạt nhìn giống như một oa oa đầu to. Hơn nữa sau khi hong gió thì thân thể héo rút, sẽ biến thành hình dạng như vậy.”
Mọi người nghe xong đều nhíu mày, cảm thấy có chút ghê tởm.
“Làm ra thứ giả tạo này thì có ích lợi gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi Công Tôn.
“Tác dụng thì có chứ.” Công Tôn thở dài, “Chính là để gạt người chẳng hạn, để chế tạo một bầu không khí đặc thù.”
“Vậy phần Vô Tự Thiên Thư này thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Vô Tự Thiên Thư?” Công Tôn hơi giật mình, cầm lên nghiên cứu một chút, lật qua lật lại nhìn nhìn, nói, “Chỉ là một quyển trục trống không a.”
“Nhưng hắn vừa mới dùng cái này gọi mèo tới.” Bạch Ngọc Đường nói, “Chỉ là nhìn vào niệm vài đoạn kinh văn, mèo cũng là lúc đó ta đột nhiên nghĩ tới, hắn có lẽ không có chuẩn bị trước.”
“Cái này tựa hồ trong lịch sử Ô Vu tộc có ghi lại, nói bọn họ có khả năng triệu hoán thú loại.” Công Tôn sờ sờ cằm, “Có điều thiên thư à… lần đầu tiên ta nhìn thấy.”
“Mang đi tất cả vật dụng của hắn trong tầng lầu này, quay về tra cho rõ a?” Triệu Phổ nói, “Trời cũng sắp tối, qua đêm ở chỗ này không thích hợp, quân binh cũng muốn rút xuống núi.”
Mọi người gật đầu, thu thập vật dung chuẩn bị rời đi.
Công Tôn còn mò ra hai tờ giấy, là thư tín, đại thể là báo cho Long Bá Minh biết tin Triệu Trinh đã đến, xem ra là Tống Thanh Minh viết cho hắn, dùng phi điểu đưa thư.
“Quả nhiên là gian tế a.” Triệu Phổ thở dài, “Hai người này làm sao thông đồng vậy?”
Đang nói chuyện, ảnh vệ lần trước Triệu Phổ phái đi Thiên Sơn truyền tin cũng đã trở về, hồi bẩm, Thiên Sơn chân nhân nói Tống Thanh Minh tâm thuật bất chính, trước đây rất lâu đã bị trục xuất sư môn, nghìn vạn lần không nên tin tưởng hắn.
“Quả nhiên là giả.” Triệu Phổ lắc đầu, băo người bắt Tống Thanh Minh lại, trở về sẽ thẩm vấn.
.
Mọi người thừa dịp sắc trời chưa tối quay lại, Công Tôn đi ở sau cùng, kéo tay áo Triệu Phổ, ý bảo hắn đi chậm lại một chút.
Triệu Phổ khó hiểu, đi cùng y ở phía sau, hỏi, “Thư ngốc, mệt a? Ta cõng ngươi?”
“Không phải.” Công Tôn lắc đầu hỏi, “Ngươi muốn xử trí Long Bá Minh như thế nào?”
Triệu Phổ nhún nhún vai, nói, “Ta chỉ phụ trách bắt người, chuyện thẩm vấn để cho Bao đại nhân.”
“Vừa nãy Bạch Ngọc Đường nói, ngươi có nghe được không?” Công Tôn hỏi, “Về thiên chú.”
“Ân.” Triệu Phổ gật đầu, “Nói rất mơ hồ.”
“Nếu như việc này Bao đại nhân biết, tất nhiên sẽ bẩm báo với hoàng thượng.” Công Tôn nghĩ nghĩ, nói, “Hoàng thượng có khả năng sẽ không giết Long Bá Minh?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, cười, nói, “Ân, dựa theo tính tình của Triệu Trinh, phỏng chừng sẽ không.”
“Hơn nữa Long Bá Minh sẽ chối biến chuyện sát hại thôn dân, nói những chuyện này đều là sơn tặc gây nên.” Công Tôn nhíu mày nói, “Hắn sẽ gây bất lợi cho ngươi a.”
Triệu Phổ hơi giật mình, xoay mặt nhìn Công Tôn, một lúc lâu mới cười, “Thư ngốc, ngươi sợ ta chịu thiệt?”
“Ngươi công phu thì giỏi, quân quyền nắm trong tay, nhưng không đỡ được thủ đoạn của kẻ khác.” Công Tôn nghiêm túc nói, “Minh thương dịch đóa ám tiễn nan phòng (nói chung là bị ‘đâm sau lưng’ thì khó né), cẩn thận phòng bị loại tiểu nhân này thì tốt hơn, ta chỉ là kiến nghị, ngươi nghĩ cách đi.”
Triệu Phổ cười, vươn tay quàng vai Công Tôn, nói, “Thật sự nghĩ cho ta a, ta thương ngươi không uổng phí!”
“Biến.” Công Tôn liếc mắt khinh bỉ, nói, “Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi.”
Triệu Phổ gật đầu, ý bảo hắn minh bạch, nói, “Ý ngươi là, bảo ta trước hết giết Long Bá Minh?”
Công Tôn do dự một chút, lắc đầu, “Cũng không phải… Chỉ là, có biện pháp nào vẹn toàn cả đôi bên không?”
Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn một hồi, bàn tay đang quàng vai y nhéo nhéo cánh tay y, cười nói, “Thư ngốc, ngươi không thích hợp làm quan.”
Công Tôn nhướng mi nhìn hắn.
“Ngươi thì thông mình, cũng nhìn xa trông rộng, đáng tiếc tâm địa quá tốt, làm quan thì phải tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ hiểm độc) lang tính mười phần (ác như lang sói) mới được.” Triệu Phổ cười nói.
“Ngươi thì không phải a.” Công Tôn nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Cho nên ta không thích hợp đấu tâm cơ với người khác.” Triệu Phổ nhún nhún vai, nói, “Người không mang tâm cơ, đối phó với người luôn mang tâm cơ, nương ta đã dạy ta một chiêu.”
“Chiêu gì?” Công Tôn ngước mắt nhìn hắn.
“Dựa theo tình huống thực tế của sự việc mà hành động*.” Triệu Phổ thản nhiên nói, “Mặc kệ ngươi gió táp sóng xô, ta vẫn sừng sững bất động.”
*(Câu này nguyên gốc là “thực sự cầu thị”, ta tra theo Baidu thì ra nghĩa như trên)
“A.” Công Tôn nhịn không được bèn cười, Triệu Phổ đã thực hiện lời này rất tốt.
“Thư ngốc, nếu Triệu Trinh muốn đối phó ta, có Long Bá Minh hay không cũng không quan trọng.” Triệu Phổ dắt Công Tôn đi ra cánh rừng, trước mắt đã là đường lớn.
“Vậy ngươi không đề phòng sao?” Công Tôn vẫn có chút lo lắng, “Tiểu nhân đắc chí thật phiền phức.”
“Triệu Trinh cũng không phải kẻ ngốc.” Triệu Phổ cười nói, “Câu kia Bạch Ngọc Đường kỳ thực nói rất đúng, bất luận là thế lực phương nào quá mức cường đại, làm hoàng đế đều sẽ bị kiềm chế, so với để người khác kiềm chế, không bằng bị ta kiềm chế, dù sao cũng là huyết nhục thân tình.”
Nói nói, Triệu Phổ xoay người lên ngựa, vươn tay kéo Công Tôn, lúc này, không để Công Tôn ngồi phía sau ôm mình, mà là để y ngồi phía trước, Triệu Phổ kéo Công Tôn vào lòng, nhẹ nhàng đá Hắc Kiêu, ngựa chậm rãi rảo bước tiến lên.
Công Tôn cúi đầu không nói, người ngoài xem ra, Triệu Phổ là thuận lợi thăng quan tiến chức, ngay cả Triệu Trinh cũng phải nhường hắn ba phần, nhưng đâu có ai biết, để hoàng thượng nhường nhịn ba phần chính là nỗ lực rất nhiều đại giới, làm Vương Gia như vậy thực sự khiến người kinh hồn bạt vía.
“Thư ngốc, đau lòng vì ta a?” Triệu Phổ cười, “Đau lòng vì ta thì cùng ta viên phòng* a.”
*(Viên phòng: chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng, ý Phổ ca nói với Công Tôn là: mặc dù chưa cưới thì cứ ngủ cùng phòng với hắn đi)
Công Tôn khinh bỉ liếc hắn, Triệu Phổ vươn tay gãi gãi má, cười với y, “Quên đi, Triệu Trinh cũng không phải chưa thấy qua, hắn cũng là người đáng thương, người đáng thương thông thường sẽ không làm khó dễ người đáng thương, yên tâm.”
Công Tôn thở dài, đại khái cũng là mình lo lắng quá nhiều, bất quá ngẫm lại cũng phải, thân phận và tình cảnh của Triệu Phổ, nếu như không sống thản nhiên một chút, thì có thể đã sớm chết vì lo lắng rồi.
.
Sau khi về tới quân doanh, Công Tôn xuống ngựa, thì thấy Tiểu Tứ Tử đã chạy tới, vội ôm lấy hôn hôn.
Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn nói, “Phụ thân phụ thân, vừa nãy thật nhiều miêu miêu chạy tới.”
“Ngươi cũng thấy sao?” Công Tôn giật mình.
“Phải nha, thật nhiều miêu miêu.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Bên trong quân doanh, lần trước cũng có một con, sau đó cũng chạy đi không có trở về, cũng may là Thạch Đầu không có chạy đi.”
Công Tôn lại nghĩ tới triệu hoán thuật ban nãy, bản thân y kỳ thật cũng không quá tin tưởng lời đồn về thiên chú, nhưng sự tình quá mức quỷ dị, cũng không phải y đắn đo không tin, trừ phi có thể tìm hiểu rõ ràng Long Bá Minh đã dùng cách nào triệu hoán mèo.
Triệu Phổ cũng sảng khoái, không thẩm tra Long Bá Minh, bảo người suốt đêm đưa tất cả về Khai Phong phủ, để Bao đại nhân thẩm vấn.
Còn hắn thì trong vòng hai ngày, dẫn đầu mười vạn Triệu gia quân, giúp bách tính Dĩnh Xương phủ duy trì trị an, lên núi tìm thân nhân lạc đường, xem có ai gặp trắc trở, bồi thường cứu tế và nhiều việc khác…. Các bách tính đều liên tục khen Triệu Phổ trạch tâm nhân hậu (hiền lành tốt bụng).
Công Tôn đột nhiên phát hiện, Triệu Phổ cũng không phải không tâm nhãn như trong tưởng tượng của y, tương phản, tâm tư của Triệu Phổ kỳ thực khá tinh tế, đối với đạo làm quan, thuật cân bằng quyền lợi cũng là tâm đắc sâu sắc, làm việc rất thuận buồm xuôi gió, còn y về phương diện nhìn xa trông rộng và suy nghĩ của bản thân, xa xa đều thua hắn, không khỏi có chút ủ rũ.
Đồng dạng ỉu xìu, còn có Triển Chiêu.
Tình cảnh vốn có của Triển Chiêu là, hắn cười với Bạch Ngọc Đường, là có thể khiến cho Bạch Ngọc Đường ù ù cạc cạc lông tơ toàn thân dựng đứng. Nhưng sau vụ án của Long Bá Minh, tình thế đảo ngược, biến thành hôm nay hắn không biết Bạch Ngọc Đường suy nghĩ cái gì, mà Bạch Ngọc Đường hình như hiểu hắn rất rõ, thỉnh thoảng ý nghĩa bất minh nhìn hắn một cái hoặc cười với hắn một cái, đều khiến Triển Chiêu chẳng rõ vì sao toàn thân lông tơ dựng đứng cả nữa ngày, chỉ phải lắc đầu thở dài, thực sự là thất sách a, một lần sảy chân để hận nghìn đời.
.
Ba ngày sau, mọi người quay về kinh, tới Khai Phong phủ mới biết Bao đại nhân đã thẩm vấn xong xuôi, kẻ đáng chết thì giết, nên phán quyết thì phán quyết, mà thú vị nhất chính là, Long Bá Minh vốn muốn gặp Triệu Trinh, nhưng Triệu Trinh lại không muốn gặp hắn, để Bao đại nhân thẩm vấn xong, an bài hảo tộc nhân của Ô Vu tộc, đồng thời yêu cầu Bao Chửng bọn họ điều tra rõ chuyện thiên chú. Hai thúc chất có thể nói là tâm chiếu bất tuyên (hiểu nhau nhưng không nói), Công Tôn không khỏi cảm khái, Triệu Trinh và Triệu Phổ không hổ là cùng nhau lớn lên a, đây đó đều rất thấu hiểu, xem ra là chính mình lo lắng quá thừa.
Bất quá gần đây Triệu Phổ rất sung sướng, bởi vì lần trước Công Tôn rõ ràng là nghĩ cho hắn, mà Tiểu Tứ Tử cũng phóng khoáng biểu lộ rõ ràng thái độ dâng phụ thân nó cho hắn, hiện tại chỉ còn kém một bước cuối cùng, làm sao mới có thể dụ Công Tôn động phòng đây?
“Vương Gia.”
Hôm đó, Triệu Phổ đang trong sân đờ ra suy nghĩ, Âu Dương Thiếu Chinh tới, nói, “Ta phải về phía đông nam một chuyến thăm quê nhà, Vương Gia có muốn đi cùng không?”
Triệu Phổ nhíu nhíu mày, hỏi, “Tới đó làm chi?”
“Ai, Giang Nam Tô Hàng a, danh lam thắng cảnh! Còn nữa, ta nghe nói quê nhà của Công Tôn tiên sinh tại Thiệu Hưng* a.” Âu Dương Thiếu Chinh hắc hắc cười, hỏi Triệu Phổ, “Vương Gia, ngươi có muốn đến quê nhà y một chuyến không?”
*(Tên thành phố ở tỉnh Chiết Giang, cảnh đầu tiên của truyện bắt đầu ở nơi này đó, nghe nói Kính hồ ở đó khá là đẹp, Tô Đông Pha từng làm một bài thơ về nó, nhưng không tìm được hình a -__-)
Triệu Phổ vừa nghe, liền lên tinh thần.
“Còn nữa, ta nghe nói sắp tới Bạch Ngọc Đường phải về Hãm Không đảo một chuyến, Tùng Giang phủ cũng tại vùng đó, Triển Chiêu được hắn ước hẹn, chúng ta cũng đi theo giúp vui đi.” Âu Dương Thiếu Chinh hắc hắc cười, “Đó là một nơi rất tốt a, hiện tại khí trời cũng đẹp. Ngươi nghĩ a, ra bên ngoài, chúng ta tìm cách đem gạo nấu thành cơm, không phải giải quyết xong một nỗi băn khoăn sao?”
“Ân…” Triệu Phổ cân nhắc cân nhắc, đập bàn, “Nói có lý!” Nói xong, hai người đối diện cười gian.
Công Tôn vừa lúc ôm Tiểu Tứ Tử đi ra, thì thấy Triệu Phổ và Âu Dương Thiếu Chinh hai người đứng ở đó cười gian tà, cũng không biết đang tính toán cái gì.
Ngày kế, Bao Chửng nói lần này chuyện của Dĩnh Xương phủ giải quyết rất tốt, liền cho Triển Chiêu nghỉ một thời gian, cho hắn về nhà, quê nhà Triển Chiêu ở Thường Châu, tính qua tính lại, cả tám người cơ bản đều là nhân sĩ Giang Nam.
Vì vậy…
Triệu Phổ một tay kéo Công Tôn một tay ôm Tiểu Tứ Tử, dẫn theo Tiêu Lương và Thạch Đầu, cùng Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Âu Dương Thiếu Chinh đồng loạt lên đường, đi tới vùng Giang Nam du ngoạn. Lại nói tiếp, hành trình đi tới Giang Nam lần này đối với Triệu Phổ có ý nghĩa rất trọng đại, bởi vì hắn rốt cuộc đã đem Công Tôn từ một chén gạo, nấu thành cơm rồi.