Bạch Ngọc Đường theo Trần Ban Ban cùng với hai hắc y nhân phía sau ông, đi qua hành lang thật dài, hướng đến hậu cung.
Mắt thấy phía trước đèn đuốc huy hoàng, hai hắc y nhân bèn liếc nhìn nhau, thả người nhảy tới, một tên xuất hiện trước mắt Trần Ban Ban, một tên chặn phía sau.
“A…” Trần Ban Ban còn chưa kịp lên tiếng, hắc y nhân phía sau đã bịt miệng ông lại, tên kia nâng khay rượu, kéo lão đầu vào trong ngõ nhỏ tối om.
Trần Ban Ban cực kỳ hoảng sợ, một hắc y nhân đẩy ông ngã xuống đất, chủy thủ trong tay gác sau gáy ông uy hiếp, “Đừng nhúc nhích, nếu không coi chừng cái mạng của lão.”
“Các ngươi là ai?” Trần Ban Ban dù sao cũng đã từng trải, vừa thấy bọn hắc y nhân này không có thiện ý, liền tính toán nên tận lực kéo dài thời gian, đợi cứu binh tới.
“Triệu Trinh ở phòng nào?” Một hắc y nhân trong đó hỏi Trần Ban Ban.
Trần Ban Ban mở to hai mắt, tâm nói, xong! Quả nhiên tới hành thích hoàng thượng, vội nói, “Lớn mật a… Không được gọi thẳng tên họ của hoàng thượng.”
“Tên thái giám chết bầm, ít làm trò!” Hắc y nhân nọ cầm chủy thủ kề sát Trần Ban Ban, “Nói!”
“Ta chết cũng không nói, đám loạn thần tặc tử các ngươi… Ngô.” Thanh âm của Trần Ban Ban càng lúc càng lớn, hắc y nhân nọ vội vàng đẩy ông, Trần Ban Ban lảo đảo một cái rồi ngã xuống, cố gắng bò tới vài bước hô to, “Có thích..” Còn chưa kịp dứt lời, một hắc y nhân liền che miệng ông lại, hai tên thấy ông không hợp tác, một tên rút đao ra muốn giết ông… Mà đồng thời, phía sau hai tên đó có một bạch y nhân hạ xuống.
Ánh mắt của Trần Ban Ban sáng lên, hai hắc y nhân còn chưa minh bạch chuyện gì xảy ra, Bạch Ngọc Đường đã xuất thủ như điện, điểm huyệt của cả hai.
“Bạch…” Trần Ban Ban dù sao tuổi tác cũng đã lớn, bị kinh hách còn bị té ngã, ngồi dưới đất không đứng dậy nổi.
Bạch Ngọc Đường tiến lên một bước, vươn tay nhẹ nhàng dìu ông lên, hỏi, “Không sao chứ.”
“Không…” Trần Ban Ban nhìn thanh niên tuấn mỹ bên cạnh dìu mình, vỗ ngực nói, “Ông trời phù hộ, sao Bạch thiếu hiệp lại ở nơi này?”
Bạch Ngọc Đường biết Trần Ban Ban thân phận đặc thù, chính là tâm phúc của Triệu Trinh, hơn nữa trong thời khắc nguy cấp như vừa nãy, cũng không hề bán đứng Triệu Trinh, liền đem phát hiện của mình và Triển Chiêu, chuyện Thái Sư giả nói qua một lần.
Trần Ban Ban nghe xong, vô cùng sợ hãi.
Bạch Ngọc Đường lục soát trên người hai hắc y nhân, tìm ra một bộ nhân bì diện cụ (mặt nạ da người), còn có vài gói dược phấn.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn chiếc mặt nạ, khẽ nhíu mày, đưa cho Trần Ban Ban xem.
Trần Ban Ban cũng phát hiện, mặt nạ này chính là gương mặt của mình… Xem ra đám người này đã sớm nhắm vào ông, muốn giết ông ngay từ đầu. Bởi vì ông có thể tùy thời ra vào tẩm cung của Triệu Trinh, Triệu Trinh chưa bao giờ đề phòng ông, cho nên… Ai, may là hôm nay Bạch Ngọc Đường tới, bằng không nếu những ác nhân này giả trang thành ông, vào tẩm cung cho hoàng thượng uống một ly rượu độc, vậy có thể sẽ trở thành thiên hạ đại loạn a!
Bạch Ngọc Đường đem mọi thứ giao cho Trần Ban Ban, nói, “Hẳn bọn chúng còn người ở phụ cận, ta sẽ âm thầm bảo hộ ông, kẻ chủ mưu mà Triển Chiêu đang theo dõi phỏng chừng cũng sắp tới, ông đi trước báo lại với hoàng thượng, để hắn có chuẩn bị.”
“Hảo hảo!” Trần Ban Ban vội vàng tạ ơn Bạch Ngọc Đường, đi đến tẩm cung của Triệu Trinh.
.
Vừa lúc, Triệu Trinh đang muốn tới chỗ của Bàng phi, mấy ngày nay Bàng phi vẫn đỏ mặt nhắc với hắn nàng muốn có một Tiểu Tứ Tử, Triệu Trinh vừa nghĩ tới Tiểu Tứ Tử, cũng có chút động tâm, cho nên dự định tới chỗ Bàng phi qua đêm, thì thấy Trần Ban Ban vội vã bưng rượu và thức ăn đi tới.
Triệu Trinh bởi vì xem tấu chương chưa dùng bữa tối, nên Trần Ban Ban đi lấy cho hắn.
“Ban Ban tới vừa hay, đúng lúc trẫm đang đói.” Triệu Trinh nói.
“Hoàng thượng!” Trần Ban Ban đem thức ăn đặt sang một bên, tiến tới nói với Triệu Trinh, “Nguy rồi!”
Triệu Trinh kinh hãi, chờ Trần Ban Ban đến gần, mới nhìn rõ vết bụi trên người ông, mà trên mặt ông cũng có thương tích, cau mày hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Trần Ban Ban liền nhanh chóng đem sự tình nói rõ, Triệu Trinh nhíu mày, “Nực cười!”
“Hoàng thượng, đây là việc cấp bách, chúng ta hãy cùng Vương gia, Triển đại nhân và mọi người diễn cho trọn vở kịch này, để xem hung phạm rốt cuộc là ai!”
Triệu Trinh gật đầu, “Nói có lý!” Nói xong, đứng dậy, mang theo Trần Ban Ban, đi nhanh tới tẩm cung của Bàng phi.
Sau khi nói qua một lần cho Bàng phi, Bàng phi cũng tức giận đến nghẹn ngào, “Buồn cười! Lại dám to gan giả mạo cha của thần thiếp, ám hại hoàng thượng!”
Sau đó, ba người thương lượng một phen, quyết định tương kế tựu kế, diễn trọn vở kịch, đến lúc đó bắt sống hung phạm kia, xem rốt cuộc có địa vị gì.
.
Ngoài cung, Bao Chửng và Bàng Cát giả đã cùng nhau đi tới cổng hoàng cung, vốn Bao Chửng muốn thông truyền một tiếng, nhưng Bàng Cát nói đã không còn kịp nữa, lấy ra lệnh bài mà Bàng phi đưa.
Các thủ vệ thấy lệnh bài của Bàng phi, đương nhiên không ngăn cản, nhanh chóng cho vào.
Bao Chửng vô cùng trầm tĩnh, theo đi vào.
Triển Chiêu đã sớm cảm nhận được dị động xung quanh, biết Bạch Ngọc Đường có lẽ đang ở bên trong, cho nên không trực tiếp đi theo, mà trước tiên leo lên nóc nhà… Hắn muốn tra một chút, xem nhân mã của Bàng Cát giả đang âm thầm mai phục nơi nào, giải quyết bọn chúng trước, đỡ phải lát nữa bọn chúng gây chuyện.
.
Nhóm của Triển Chiêu đều đã rời đi, mà theo sát sau đó… là cỗ kiệu của Bàng Cát thật đi tới.
Bàng Cát xuống kiệu, mà trùng hợp làm sao, gác cổng vừa lúc thay ca.
Thủ vệ mới tới không biết ban nãy có một Bàng Cát vừa vào, thấy Thái Sư tới, liền hỏi, “U, Thái Sư, sao muộn như vậy mà ngài còn tiến cung a?”
“Hắc hắc, ta muốn gặp Bàng phi, giúp thông truyền thông truyền.”
“Hảo hảo!” Thủ vệ nhanh chân chạy vào, Thái Sư bèn đứng chờ ngoài cửa.
Mà đồng thời, Triệu Phổ dẫn theo Công Tôn và Bàng Dục vừa lúc tới gần hoàng cung, liếc mắt, liền thấy được Bàng Cát đang chờ ngoài cửa.
Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau. Ai cũng không nghĩ Bàng Cát này là thật.
“Được!” Cơn tức của Bàng Dục đang hừng hực, nhảy bật lên nói, “Ta đi xử lý hắn!” Nói xong, chạy tới đại môn của hoàng cung.
Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Công Tôn sờ sờ cằm, nói, “Hm… Ngươi có cảm thấy, Bàng Thái Sư này hình như so với người kia… béo hơn một chút?”
“Chắc là độn.” Triệu Phổ nói, “Dù sao muốn tiến cung thì phải giả cho giống chứ.”
“Hắn biết công phu phải không?” Công Tôn hỏi, “Bàng Dục có gặp bất lợi không?”
Triệu Phổ nhún nhún vai, “Bàng Dục hắn từng gặp bất lợi cũng đâu ít lần, mặc kệ, bằng không thì cũng là hắn đánh cha hắn, đều như nhau.”
Công Tôn dở khóc dở cười, lắc đầu, kéo Triệu Phổ, nói, “Một hồi đừng để đánh chết nha, nếu vậy Bàng Thái Sư thật phỏng chừng khóc chết!”
Triệu Phổ tâm không cam tình không nguyện bị Công Tôn lôi đi, đi hỗ trợ Bàng Dục một tay.
.
Bàng Cát đang đứng cạnh cỗ kiệu, lão vội vàng tới, chỉ dẫn theo một thị vệ và bốn kiệu phu.
Bàng Dục cũng là gấp đến hồ đồ, hắn cũng không ngẫm lại, Bàng Cát là giả, nhưng kiệu phu và thị vệ cũng không thể nào là giả chứ?
Bàng Cát nghe được tiếng bước chân, vừa xoay mặt, thì thấy được Bàng Dục hùng hổ đi tới, lão hiện đang rất vui vẻ, tâm tình hôm nay của lão vốn rất tốt.
“Dục nhi! Sao ngươi biết cha ở chỗ này?” Bàng Cát cười ha hả hỏi.
Bàng Dục quệt miệng đi tới hỏi, “Ngươi là cái gì của ta?”
Bàng Cát ngẩn người, nét mặt cứng đờ nói, “Ai, không biết lớn nhỏ gì hết, ta là cha ngươi!”
“Phi!” Bàng Dục phỉ nhổ vẻ mặt của Bàng Thái Sư, mắng, “Ngươi là cha ta? Ta là ông cố của ngươi!”
…
Bàng Cát há to miệng, nhìn chằm chằm Bàng Dục trước mắt mà ngây ngẩn cả người, mà kiệu phu cùng thị vệ phía sau cũng trợn tròn mắt.
Nhưng, không đợi Bàng Cát hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Bàng Dục xắn tay áo… Một quyền nện vào cái bụng phì nhiêu của lão.
“Ngô…” Cũng may Bàng Thái Sư béo, mà Bàng Dục đói bụng cả ngày nay, suy nhược không khí lực, nhưng một quả đấm này, cũng thiếu chút nữa hủy mạng già của lão cha hắn.
“Ai u…” Bàng Thái Sư ôm bụng đặt mông té ngã xuống đất, giơ tay chỉ vào Bàng Dục mắng, “Ngươi là thằng bất hiếu, ngươi dám đánh cha ngươi à! Ta tân tân khổ khổ nuôi ngươi khôn lớn, ngươi báo đáp ta như thế à, ngươi coi chừng thiên lôi dòm ngó!”
…
Công Tôn và Triệu Phổ đứng xem cách đó không xa, Công Tôn có chút bội phục nói, “Ồ… Diễn rất thật!”
Triệu Phổ giật giật khóe miệng, nói, “A… Rất giống, không thể phân nổi thật giả.”
.
Bàng Dục híp mắt nhìn Bàng Cát khóc la om sòm trên mặt đất, nói, “Hôm nay lão tử sẽ lột da mặt của ngươi, để xem ngươi là cái thứ gì biến thành!” Nói xong, bổ nhào tới, véo lấy da mặt của Bàng Cát mà kéo ra.
“Ai nha… Ai…” Trên mặt Bàng Cát đều là thịt, bị Bàng Dục nắm lấy ra sức kéo, chẳng khác nào đòi mạng của lão, đau đến hét ầm lên.
Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, nghĩ… Hình như có chút không đúng.
Nghĩ tới đây, hai người đi tới.
Bàng Dục cũng rất khó hiểu, tâm nói… Trên đời này chẳng lẽ có hai người hoàn toàn giống nhau? Tại sao kéo không xuống?
Lúc này, Triệu Phổ cùng Công Tôn đã đi tới, Công Tôn kéo Bàng Dục nói, “An Lạc Hầu, chờ một chút, đó hình như là thật.”
“Vương gia ơi, tiên sinh ơi.” Bàng Cát vừa thấy Triệu Phổ và Công Tôn liền nóng nảy, than thở khóc lóc, “Các ngươi phân xử cho ta đi… Thằng ranh con này nó… Nó phạm tội ngay dưới mắt trời, cư nhiên dám đánh cha nó kìa, trời giáng sấm sét đánh nó đi!”
Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, tâm nói… Không trùng hợp như vậy chứ?
“Ngươi rõ ràng là giả trang…” Bàng Dục nói đến đây, đột nhiên chú ý tới kiệu phu và thị vệ mục trừng khẩu ngốc ở phía sau… Nhìn quen mắt a, là những người đã đi cùng cha mấy ngày trước a.
Bàng Dục thấy sau lưng lạnh ngắt, tâm nói —— Không phải chứ?!
Công Tôn vội vàng tiến lên nhìn mặt Bàng Cát một chút, quả thật là da người, hơn nữa dựa theo sức lực của độ tuổi này cùng độ béo phì có một không hai, không thể giả được, là Thái Sư Bàng Cát thật.
Triệu Phổ thiếu chút nữa cười văng, nhanh chóng nhịn xuống nhìn sang chỗ khác, tâm nói… Hay thật, còn có chuyện trùng hợp như vậy.
“Chuyện… Chuyện gì xảy ra a?” Bàng Thái Sư khó hiểu nhìn Triệu Phổ và Công Tôn.
“Trước tiên khoan nói đã.” Triệu Phổ nói, “Tới vừa lúc, theo ta đi vào xem kịch!” Nói xong, mang theo mọi người trực tiếp tiến vào hoàng cung.
Bàng Thái Sư vô duyên vô cớ bị nhi tử nhà mình cho ăn đòn, vẫn như lọt vào sương mù không biết chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị các kiệu phu nâng dậy theo Triệu Phổ vào cung, lão gấp gáp hỏi, “Chuyện gì xảy ra a?”
Bàng Dục cũng thành thật, xoay mặt nhìn nhìn, hỏi, “Cha… ngài là thật hả?”
“Nha nha phi!” Bàng Cát lúc này phỉ nhổ Bàng Dục một ngụm, mắng, “Ngươi là thằng bất hiếu, ngươi dám phản à, lão tử về nhà đánh chết ngươi!”
“Không phải a cha, có hiểu lầm!” Bàng Dục vội vàng xua tay.
“Ta hiểu lầm? Lầm con mẹ ngươi a!” Bàng Thái Sư tức giận mắng ầm lên, Bàng Dục một bên bịt tai, tâm nói, đúng vậy, ông không lầm nương ta thì làm gì có ta.
Ở đây đang đặc sắc, đột nhiên, nghe trong hoàng cung một trận đại loạn… Rồi có người hô to, “Có thích khách a! Hộ giá! Bảo hộ hoàng thượng và Bàng phi.”
Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy vào.
Bàng Cát vừa nghe cũng sốt ruột, tránh khỏi đám kiệu phu, ục ịch chạy vào trong, Bàng Dục vội đuổi theo lão, nói, “Ai, cha, ngài chậm chút đi.”
“Chậm cái đầu ngươi! Ngươi không nghe được hả, tỷ tỷ ngươi ở đó!”
Bàng Dục thấy lão thở phì phò, tự nhủ, đừng nói ban nãy đánh hỏng rồi a, vội vàng tiến lên nói, “Cha, ta cõng ngươi, ta chạy nhanh hơn!”
Bàng Cát sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Bàng Dục đã khom lưng cõng lão lên chạy vọt vào trong.
Cái bụng của Bàng Cát đặc biệt to, bị cõng thì thật khó chịu, nhưng… lão đầu cảm thấy vành mắt đỏ đỏ cái mũi lên men, tiểu súc sinh chỉ biết gây rắc rối nhà lão cũng sẽ có một ngày như vậy!
.
Khi Công Tôn cùng Triệu Phổ chạy tới, thì thấy bên trong đều là quan binh, một phần đang che chở cho Triệu Trinh và Bàng phi, một phần che chở cho Bao Chửng, mà Bàng Cát giả kia đã bị Bạch Ngọc Đường chế phục, thích khách của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo cũng đều bị Triển Chiêu bắt, trói gô lại ném vào trong viện.
Triệu Phổ đi qua hỏi Triệu Trinh, “Không sao chứ?”
“Không.” Triệu Trinh lắc đầu, nói, “Đêm nay nhờ có các ngươi… Nếu không hậu quả thật không dám tưởng.”
Bàng phi cũng hành lễ với Triệu Phổ, “Đa tạ Cửu Vương gia, Công Tôn tiên sinh, Triển đại nhân, Bạch đại hiệp, đã cứu hoàng thượng còn có toàn thể Bàng gia ta.”
Triệu Phổ nhướng mi ý bảo không cần khách khí, tâm nói… Chậc, Bàng phi này dự đoán sẽ làm hoàng hậu a, nữ nhân bình thường lúc này đã sớm bị dọa hôn mê, nàng dĩ nhiên lại còn biết lễ phép tạ ơn người khác, mà còn là từng người.
Công Tôn thắc mắc hỏi Triển Chiêu, “Sao lại nhanh như vậy?”
Triển Chiêu cười nói, “Nhắc đến cũng khéo, vốn Bao đại nhân và Bàng Cát giả vừa tới đây, hoàng thượng đang muốn tương kế tựu kế, chưa nói được mấy câu, đột nhiên có một thị vệ tới, nói là Bàng Thái Sư cầu kiến… Bàng Cát giả kia liền nhảy dựng lên muốn hành thích hoàng thượng, may mà Bạch huynh ngăn cản, sau đó hắn lại muốn tập kích Bao đại nhân, bất quá có ta ở đây, sau đó tất cả cấm quân cũng đều biết tin mà chạy tới.”
“Nga.” Công Tôn gật đầu.
Thật ra trong lòng Triển Chiêu có một nghi vấn, xoay mặt hỏi Bao Chửng, “Đại nhân, sao ngài biết Bàng Cát là giả?”
Khi Triển Chiêu vừa hỏi, đúng lúc Bàng Dục thở hồng hộc cõng Bàng Cát tiến đến, Bàng Cát chợt nghe Bao Chửng nói, “Ai… Lão bàng giải Bàng Cát kia, ta hiểu rõ nhất, hắn rất nhát gan, nếu như thực sự Bàng Dục bị bắt, người hắn tìm đến đầu tiên khẳng định là ta, vậy không sai… nhưng hắn sẽ không bảo theo ta tiến cung tìm hoàng thượng, mà hẳn là nhờ ta cầu ngươi, nghĩ cách cứu con hắn ra. Mặt khác a, hắn cực kỳ sợ chết! Ngươi nghĩ xem, ban nãy ta hỏi hắn, có muốn gọi ngươi theo hay không, hắn vội nói không cần! Nếu đó thật sự là hắn, chắc chắn ước gì ta mang theo cả mấy nghìn nha dịch binh tướng trong phủ. Còn nữa, động tác của tên giả mạo kia quá nhẹ nhàng, người thật làm gì có thể nhanh nhẹn được như vậy, cứ đi ba bước đã thở phì phò!”
“Tê…” Bàng Cát nghe được rõ ràng minh bạch, hút một ngụm khí lạnh, tâm nói, hảo cho ngươi đồ Bao hắc tử a, ngươi dám nói xấu ta… Ai u, ngực đau.
Bàng Cát vội bảo Bàng Dục thả mình xuống, quỳ xuống bồi tội với Triệu Trinh, “Làm Hoàng thượng chấn kinh, cựu thần muôn lần đáng chết.”
“Ai.” Triệu Trinh nhanh chóng dìu lão lên, tâm nói Bàng Thái Sư bị gì mà mặt mũi bầm dập như thế, cười nói, “Thái Sư có tội gì đâu, Bàng Dục lần này có công, trẫm nhất định trọng trọng phong thưởng.”
“Tạ ơn hoàng thượng…” Bàng Cát tạ ân, Bàng phi đi qua, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bàng Cát, đau lòng hỏi, “Cha… Tên hỗn đản nào đánh ngài?”
Bàng Dục nhíu nhíu khóe miệng.
Bàng Cát vội xua tay, “Ai… Đừng hỏi, đừng hỏi! Không sao là tốt rồi, ông trời phù hộ!”
Sau đó, Triệu Trinh bảo mọi người giải tán, phái đại quân tập nã toàn bộ thành viên của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, chờ thẩm tra.
Mọi người mang Bàng Cát giả tới hậu hoa viên, Triệu Trinh ngồi xuống chính giữa, sai người kéo nhân bì diện cụ của hắn xuống.
Cấm quân tiến đến, xé mặt nạ của Bàng Cát giả, lộ ra tướng mạo sẵn có, mọi người vừa nhìn, đều hít một hơi lạnh…