Công Tôn nói vài câu làm cho Nhật giáo giáo chúng nổi giận lôi đình, muốn cùng y tỷ thí một phen, Công Tôn không thể đánh nhau, thối lui sang một bên, Triệu Phổ và Tử Ảnh tiến lên, hai bên động thủ…
Nhật giáo giáo chúng này làm sao có khả năng đánh thắng bọn Triệu Phổ? Vài ba chiêu đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, che mặt bỏ chạy. Sau đó, ba người cứ làm theo cách đó, lại giả trang thành Nhật giáo đi khiêu khích Càn giáo, giả trang Khôn giáo khiêu khích Nguyệt giáo, gây hấn một trận, trong vòng một ngày đánh nhau vài lần, Công Tôn thì lại lưu manh tới nghiện, mà nhìn lại Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo nguyên bản thuận hòa, đã loạn như một nồi cháo, đánh tới khó giải quyết.
Lần này, không quá nửa ngày, Nhật giáo tìm Nguyệt giáo báo thù, Càn giáo tìm Khôn giáo lấy mạng… Nguyên bản Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo một lòng một dạ khiêu khích các giáo phái khác, đã trở thành loạn đấu trong chính giáo phái của bọn chúng, đánh cho long trời lở đất.
Mà kẻ gây loạn là Triệu Phổ và Công Tôn, thì rửa sạch tương trên mặt, thay xiêm y sạch sẽ ung dung tản bộ trên đường phố, cùng các võ lâm nhân sĩ khác xem náo nhiệt.
.
Đợi đến khi hai người về tới Khai Phong, thì trời đã tối.
Vào nha môn, hai người nhìn thấy Triển Chiêu đứng trong sân ngây người. Hắn một tay cầm ngọc bội, hướng về ánh trăng soi soi, híp mắt nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt mờ mịt.
Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, cũng đi tới, muốn xem xem Triển Chiêu đang nhìn cái gì.
Giả Ảnh tới bên cạnh Triệu Phổ nói, “Vương gia, phát hiện lớn!”
“Phát hiện cái gì?” Triệu Phổ và Công Tôn song song lên tinh thần.
Giả Ảnh nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu đem mảnh ngọc bội giao cho Công Tôn, nói, “Tiên sinh nhìn xem, đây là cái gì.”
Công Tôn tiếp nhận nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, chỉ thấy đó là một mảnh cổ ngọc, trên ngọc có khắc một chữ —— Hàm, nhưng lại là chữ cổ.
“Cái này từ đâu tới?” Công Tôn hỏi.
“Là vật gia truyền của Hàm Lăng.” Triển Chiêu trả lời, “Bao đại nhân một mình nói chuyện với Tần Ngạo, hỏi ra được đầu mối, thì ra bọn họ muốn đoạt mảnh ngọc bội của Hàm Lăng.”
“Đây là cổ ngọc.” Công Tôn nói, “Hổ văn đồ án ở xung quanh là ấn tín của Đại Tướng Quân thời chiến quốc, chính giữa có một chữ Hàm, góc phải bên trên có một con yến nhỏ, chữ yến (trong an lạc)đồng với yến (trong chim yến), Hàm Yến*?!”
*(chữ Yến trong Hàm Yến nghĩa là an lạc, chứ không phải là chim yến)
“Đây thật sự là ngọc bội của Hàm Yến sao?” Triển Chiêu nói, “Vừa nãy Bao đại nhân cũng nói, Hàm Lăng có thể là hậu nhân của Hàm Yến.”
“Nga…” Triệu Phổ gật đầu, hỏi, “Phần bài thi ban nãy thì sao? Hỏi qua Hàm Lăng chưa?”
“Ngũ gia vừa cầm đi hỏi Hàm Lăng.” Giả Ảnh nói, “Hàm Lăng nói, những kế mưu chiến lược này, đều là những lời khi phụ thân nàng còn sống vẫn thường xuyên nói bên miệng, còn có ca ca, gia gia của nàng… Các nam nhân nhà nàng thường ngày cũng hay đàm luận những điều này. Tuy rằng lúc đó nàng còn rất nhỏ, nhưng mưa dầm thấm đất, nàng nhớ chắc chắn đã nghe qua.”
“Hm.” Công Tôn nghe xong gật đầu, nói, “Phương Bác Giang không phải hảo bằng hữu của phụ thân Hàm Lăng sao? Rất có thể khi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, nghe được những điều này, sau đó Phương Bác Giang liền để tâm ghi nhớ, đem viết vào bài thi của mình, đồng thời lúc chiến tranh cũng dùng tới những chiến thuật này. Nhờ vậy chiếm được quyền cao lộc hậu còn được người đời thừa nhận. Nhưng trộm dù sao cũng là trộm, cuối cùng bởi vì vài nguyên nhân, nên giết cả nhà Hàm Lăng, vì muốn che đậy hoặc là… đã có được thứ gì đó?”
“Yến chiến phổ sao?” Triệu Phổ hỏi.
Công Tôn gật đầu, hỏi Triển Chiêu, “Hàm Lăng không nói về chuyện Yến chiến phổ?”
“Nàng biết được không nhiều lắm, phụ bối của nàng chỉ nói cho nàng… tất cả bí mật đều nằm bên trong ngọc bội này.” Triển Chiêu nói, “Bất quá ta nghiên cứu đã nửa ngày, không thấy cái gì cả, tiên sinh xem?”
Công Tôn cầm ngọc bội cũng nhìn trái phải một hồi, hỏi, “Ngọc bội này… có cái gì đặc biệt sao?”
Triển Chiêu lắc đầu.
“Bằng không, ngâm trong nước, ngâm trong rượu, hoặc là thiêu trong lửa, các cổ nhân, không phải thích những chuyện như thế sao, gọi là cái gì, nội giấu huyền cơ!” Triệu Phổ cười ha hả nói.
Công Tôn khinh bỉ liếc hắn, “Ngươi rất có kinh nghiệm ha.”
Triệu Phổ cười xấu xa, “Thư ngốc, ta có kinh nghiệm nhiều chỗ lắm, ngươi muốn biết chỗ nào? Ta dạy ngươi?”
Công Tôn hung hăng trừng Triệu Phổ, tên này tại sao lại không đứng đắn như vậy?!
Công Tôn ngồi xuống ghế đá nghiên cứu mảnh ngọc bội đó, thì cảm thấy góc áo phía sau bị người giật giật.
Cúi đầu nhìn sang, Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm đứng đằng sau y.
“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn đã một ngày không trông thấy bảo bối nhi tử của mình, vươn tay ôm lấy bé, hỏi, “Nhớ phụ thân không?”
“Phụ thân…” Tiểu Tứ Tử cũng đã một ngày không gặp được Công Tôn, vốn đang chơi cờ với Tiêu Lương trong phòng, vừa nghe được thanh âm của Công Tôn liền chạy ra nhìn, ôm Công Tôn cọ tới cọ lui.
Triển Chiêu thấy thú vị, liền giơ tay chọt chọt cái mông mập mạp đầy thịt của Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử xoa xoa mông, liếc nhìn Triển Chiêu.
Lúc này, Triệu Phổ tiến tới hỏi Triển Chiêu, “Đúng rồi, chuyện Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo gây chia rẽ võ lâm Trung Nguyên ngươi nghe nói chưa?”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, một lát mới hỏi, “Nga? Là do bốn giáo phái đó xúi giục sao? Thảo nào, đám người võ lâm Trung Nguyên bình thường đều rất khách khí, tại sao lại giống như bị ma chướng, đánh đến ta sống ngươi chết.”
Sau đó, Công Tôn kể sơ lại chuyện bọn họ khiêu khích chia rẽ Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo chiều nay, Triển Chiêu nghe được thì rất vui vẻ, hắn nghĩ nghĩ, nói, “Tối nay ta đi thăm dò gốc gác của Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo, hẳn là sẽ tìm ra được gì đó.”
“Ta cũng đi.” Giả Ảnh nói.
“Ta cũng đi.” Công Tôn nói.
“Ta cũng đi.” Triệu Phổ đương nhiên sẽ theo Công Tôn.
Tiểu Tứ Tử cũng tới một câu, “Ta cũng đi!”
Công Tôn ngắt bé, “Ngươi ngoan ngoãn đi ngủ cho ta!”
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử bị ngắt một cái, ôm Công Tôn không buông, “Phụ thân buổi tối không ở với ta sao?”
Công Tôn có chút khó xử, từ lúc tới Khai Phong phủ, thời gian ở bên Tiểu Tứ Tử hình như rất ít.
“Các ngươi đều nghỉ ngơi đi, hỗ trợ trông nom Khai Phong phủ.” Triển Chiêu nói, “Chuyến này cũng coi như tương đối hung hiểm, tiên sinh đi không an toàn, ta đi với Bạch huynh là được rồi.”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Đúng rồi!” Triệu Phổ đột nhiên nghĩ tới, hỏi Triển Chiêu, “Ban nãy không phải nghe nói bọn người giang hồ vây công ngươi sao, sau đó làm sao giải vây?”
Mọi người nghe xong, cũng đều hiếu kỳ nhìn về phía Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu mỉm cười, ý nghĩ bất minh giơ tay sờ cằm, sau đó vươn tay cầm một miếng vân phiến cao óng ả, vừa gặm vừa thong thả rời đi, bất quá xem ra tâm tình cực độ thư sướng.
Lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Phụ thân ăn chưa?” Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn và Triệu Phổ xuất thần, liền kéo tay áo Công Tôn, “Đi ăn cơm!”
Công Tôn và Triệu Phổ bất đắc dĩ, đành phải đem chuyện Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo giao cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hai người cũng không ra ngoài ăn, bảo người mang vào phòng. Tiêu Lương đang nghỉ ngơi, nó chạy cả buổi chiều, xương sườn có chút đau, Công Tôn xem cho nó một chút, nói đã sắp lành, không cần lo lắng.
Giả Ảnh chuẩn bị thức ăn, mọi người vây quanh bàn mà ăn.
Công Tôn bưng chén ăn cơm, tỉ mỉ quan sát ngọc bội trên bàn, lẩm bẩm, “Mảnh ngọc bội này có huyền cơ gì chứ? Thoạt trông rất bình thường.”
“Thư ngốc, đã nói rồi, ngâm nước hay hơ lửa đi, xem có biến hóa gì không.”
“Sao mà hơ lửa được.” Công Tôn nói, “Đây là vật gia truyền của Hàm Lăng cô nương!”
“Phụ thân bên trên có chữ viết.”
Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói.
“A?” Công Tôn sửng sốt, cầm ngọc bội nhìn trái nhìn phải… Ngọc bội này ngoại trừ có đồ án ở một mặt, thì mặt còn lại trơn nhẵn… Chỗ nào có chữ viết?
“Ngô?” Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, sờ sờ đầu mờ mịt nói, “Vừa nãy ta rõ ràng thấy được.”
Công Tôn nghĩ nghĩ, lại đem ngọc bội đặt lại vị trí khi nãy, hỏi, “Thấy không?”
“Có kìa.” Tiểu Tứ Tử giơ tay chỉ, Tiêu Lương ngay bên cạnh bé, cũng tiến tới nhìn, nói, “Thực sự có.”
Công Tôn linh cơ khẽ động, nghĩ đến —— Có thể là cố ý thiết kế cơ quan, bèn đi tới vị trí của Tiểu Tứ Tử, cúi đầu nhìn, “Thực sự có chữ viết!”
Sau đó, tất cả mọi người vây xem, Triệu Phổ cau mày hỏi, “Viết cái gì? Hình như là bốn chữ.”
“Long khốn thiển than (rồng vây nước cạn).” Công Tôn nhìn một lúc lâu, nói, “Đều là chữ cổ!”
“Long khốn thiển than?” Triệu Phổ có chút không nghĩ ra, hỏi, “Cái này là ý gì? Long khốn thiển than ngư hà hí (cá tôm tung tăng) sao?”
“Có thể là một ám chỉ nào đó?” Công Tôn cau mày nghĩ.
Triệu Phổ vươn tay xoa xoa ấn đường của y, nói, “Đừng nghĩ nữa, dùng bữa xong rồi tính.”
Công Tôn gật đầu, tiếp tục ăn, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương như trước cười hì hì vừa ăn cơm vừa xì xào nói khẽ, Triệu Phổ gắp thức ăn cho Công Tôn, Công Tôn mải lo suy nghĩ.
.
Đêm khuya, Công Tôn rửa mặt xong về tới trong phòng, thì thấy Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử còn cùng một chỗ chơi đùa, bèn nói, “Nên đi ngủ, sáng mai lại chơi.”
Tiểu Tứ Tử có chút luyến tiếc Tiêu Lương đi, túm góc áo của nó nhìn Công Tôn.
Công Tôn bật cười, nói, “Sao hả Tiểu Tứ Tử? Muốn cùng ngủ với Tiểu Lương Tử à?”
Tiểu Tứ Tử mấp máy miệng, Tiêu Lương cũng nhìn Công Tôn, Công Tôn lắc đầu, nói, “Phải chờ thêm vài ngày, thương thế của Tiểu Lương Tử còn chưa lành mà, lỡ như buổi tối ngươi đè nặng nó thì sao?”
“Phải nga.” Tiểu Tứ Tử gật dầu, Tiêu Lương muốn nói, kỳ thực không sao, nhưng Tiểu Tứ Tử tiến tới, vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vai Tiêu Lương, nói, “Tiểu Lương Tử, ngày mai chúng ta lại chơi.”
“Ừ.” Tiêu Lương gật đầu, xuống giường, Công Tôn cầm theo hòm thuốc đưa nó về phòng, thay thuốc cho nó.
.
Thuốc lành lạnh được bôi quanh xương sườn, Công Tôn hỏi Tiêu Lương, “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Tiêu Lương lắc đầu, nhìn Công Tôn một hồi, hỏi, “Tiên sinh.”
“Hửm?” Công Tôn đáp lại một tiếng, tiếp tục thay thuốc, “Muốn hỏi gì?”
“Chuyện kia… vì sao Vương gia không chịu thu ta làm đồ đệ?” Tiêu Lương hỏi.
Công Tôn ngẩn người, nói, “Tiểu Lương Tử, ta hỏi ngươi, ngươi học công phu là vì cái gì?”
“Để báo thù.” Tiêu Lương nói, “Bọn người Liêu giết chết mọi người trong thôn của ta, tất cả thân nhân của ta đều đã chết, ta tìm chúng báo thù, giết sạch chúng, có gì sai?”
“Ngươi giết sạch bọn họ, ngay cả hài tử hay thân nhân của họ cũng giết sao? Vậy cùng với lũ người giết thân nhân của ngươi có gì khác?” Công Tôn hỏi.
“…” Tiêu Lương ngẩn người, nói, “Vậy… Ta sẽ không giết tiểu hài tử vô tội, chỉ là báo thù, giết những kẻ đáng chết, vậy được không?”
“Tổng cộng bao nhiêu người tới thôn các ngươi?” Công Tôn hỏi.
“Mười người tới.” Tiêu Lương trả lời.
“Ý của ngươi là, cả cuộc đời của ngươi, chỉ vì muốn giết mười người mà sống thôi sao?” Công Tôn hỏi.
Tiêu Lương trầm mặc không nói, một lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Công Tôn.
Công Tôn vươn tay sờ sờ đầu nó, nói, “Ngươi đừng vội, từ từ mà nghĩ, giống như năm đó ta học y là vì muốn cứu người, nghĩ thông suốt rồi, mới có thể không đi nhầm đường, Triệu Phổ là vì muốn tốt cho ngươi.”
“Ta biết.” Tiêu Lương gật đầu.
Công Tôn thấy nó hiểu chuyện, cũng an tâm, dìu nó nằm xuống đắp chăn ngay ngắn, đóng cửa, về phòng.
.
Về trong phòng, Công Tôn liền thấy màn giường đã buông xuống, có chút khó hiểu, Tiểu Tứ Tử đi ngủ rồi sao?
Y cởi áo khoác đi tới vén màn lên, thấy cái chăn gồ lên cao cao, lắc đầu nói, “Tiểu Tứ Tử, đã nói bao nhiêu lần rồi hả, không được trùm chăn mà ngủ, cũng không được nằm úp sấp!” Công Tôn nói, rồi vươn tay vén chăn lên, nhưng bàn tay vừa vươn tới đã bị một cánh tay bên trong nắm chặt.
“A.” Công Tôn cả kinh, bị kéo vào trong chăn.
Ngước mắt nhìn, Công Tôn thấy được kẻ nằm trong chăn chính là Triệu Phổ.
“Ngươi…” Công Tôn tức điên, Triệu Phổ cười hì hì đè y lại, nói với Tiểu Tứ Tử đang nằm úp sấp ở bên cạnh, “Tiểu Tứ Tử, bắt được rồi!”
“Hì!” Tiểu Tứ Tử còn ở một bên phụ họa, Công Tôn đã muốn đánh nó, trừng mắt liếc, “Tiểu Tứ Tử!”
Tiểu Tứ Tử cọ tới, nói, “Phụ thân, cùng nhau ngủ đi, Cửu Cửu rất ấm áp.”
Công Tôn tức muốn trào máu họng, “Nói bậy bạ gì đó hả, ngươi muốn bị đánh phải không!”
“Không muốn.” Tiểu Tứ Tử mếu máo, nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ khuyên Công Tôn, “Ai, thư ngốc, một người là ngủ, hai người cũng là ngủ, ba người cũng vẫn là ngủ, cùng nhau đi!”
Công Tôn bị hắn chọc cười, hỏi ngược lại, “Tốt, vậy cho ngươi ăn cơm cũng là ăn, hai bữa cơm cũng là ăn, hay là cứ đợi một năm ăn một ngày đi, đói chết ngươi luôn!”
Triệu Phổ híp híp mắt, nói, “Thư ngốc, tại sao lại không nói lý lẽ như vậy chứ.”
“Mặc kệ, ngươi cút ngay, không được nằm trên giường của ta!” Công Tôn đẩy hắn, Triệu Phổ chết không chịu đi.
“Ngươi có biến ra ngoài không hả? Ta đánh ngươi bây giờ!” Công Tôn uy hiếp.
“Ngươi đánh chết ta đi.” Triệu Phổ đùa giỡn lưu manh.
“Ngươi… Ngươi có biết xấu hổ không hả!” Công Tôn tức giận đến thở hổn hển.
“Mặt mũi là cái đinh gì?” Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Ta từ bỏ!”
Công Tôn nghiến răng ken két, Tiểu Tứ Tử ở một bên nghe được, gật đầu, “Ừ, ta cũng không cần!”
“Ngươi còn học theo hắn?!” Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử qua, giơ tay vỗ mông bé hai cái.
Sức lực không khống chế tốt, ra tay hơi nặng… Tiểu Tứ Tử bị đánh đau, mếu máo.
Công Tôn lập tức đau lòng, ôm chầm lấy xoa xoa, hỏi, “Có đau không?”
“Đau.” Tiểu Tứ Tử ủy ủy khuất khuất nói.
“Ai bảo ngươi chọc tức phụ thân.” Công Tôn nói, “Được rồi, lần sau không đánh ngươi nữa.”
“Thật sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.
“Ừ.” Công Tôn gật đầu.
“Vậy phụ thân giúp xoa xoa.” Tiểu Tứ Tử nói.
“Ừ.” Công Tôn xoa xoa cho bé.
“Phụ thân sáng mai ăn tiểu lung bao đi.”
“Ừ.”
“Phụ thân ta buồn ngủ quá.”
“Ngủ đi.”
“Phụ thân cho Cửu Cửu lưu lại đi.”
“Ừ…” Công Tôn muốn sửa lời, Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử không chịu, bàn tay to vỗ bàn tay nhỏ —— Thật tốt quá!
Công Tôn nhụt chí.
.
Đêm đó, Triệu Phổ ngẩng mặt ngủ bên ngoài, Tiểu Tứ Tử ngủ ở chính giữa, cái mũ con thỏ lệch sang một bên, đắp chăn, xoay người một cái ôm cánh tay của Công Tôn, lại xoay người một cái ôm cánh tay của Triệu Phổ, ngủ say đến ngáy khò khò.
Công Tôn nằm trên giường thở dài, lại ngủ không được, y một mực nghĩ, câu ‘long khốn thiển than’ trên mảnh ngọc bội đó… rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Xung quanh dần dần an tĩnh lại, đêm đã khuya.
Triệu Phổ nằm trên giường, làm cách nào cũng không ngủ được, chốc chốc lại liếc mắt ngắm Công Tôn, nhưng Công Tôn không để ý tới hắn, dùng một cái gối đầu chặn chính giữa, Triệu Phổ muốn nhìn cũng không thấy mặt y, bèn gọi một tiếng, “Thư ngốc?”
Công Tôn không để ý tới hắn.
“Ngủ chưa?” Triệu Phổ vươn tay qua muốn khều y một cái, Công Tôn phất tay đuổi, “Đừng có phá, đang ngủ!”
Triệu Phổ bất đắc dĩ.
Trở mình một cái, Triệu Phổ gối đầu lên cánh tay nghĩ —— Thư ngốc này thật không thú vị! Đang suy nghĩ, đột nhiên… Triệu Phổ sửng sốt —— Mí mắt của hắn nháy liên hồi, mà còn là mắt trái!
Triệu Phổ ban đầu không dám tin, từ lần trước Công Tôn sắc một thang thuốc cho hắn uống, đã có một thời gian không có nháy, giữa lúc Triệu Phổ cho rằng mắt sẽ không bị vậy nữa, thì không ngờ hôm nay đã nháy.
Điều này khiến Triệu Phổ mừng như điên, tình huống hôm nay rất là tốt, hai người bọn họ cô nam quả nam nằm trên cùng một cái giường trong cùng một căn phòng… Tuy rằng, ở giữa còn có một Tiểu Tứ Tử, bất quá lúc này mí mắt nháy kịch liệt như vậy, chẳng lẽ Triệu Phổ hắn sắp có vận may lớn?
Nghĩ tới đây, Triệu Phổ đã nhích vào trong, Công Tôn giơ gối đầu lên híp mắt cảnh cáo hắn, “Không được nhúc nhích!”
Triệu Phổ nhanh chóng ngừng lại, tâm nói, xem thư ngốc này hung hãn chưa kìa… Hắn thích!
Lại nằm một hồi, mí mắt trái của Triệu Phổ lại càng nháy kịch liệt hơn nữa, có chút khó chịu, liền ngồi dậy.
“Ngươi làm gì đó?” Công Tôn đắp lại chăn cho Tiểu Tứ Tử, khó hiểu nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ lại cảm thấy mí mắt hình như đã ngừng nháy một chút, liền giơ tay dụi dụi, xoay mặt, thấy Công Tôn còn mặc xiêm y, đại khái là vì đề phòng hắn đánh lén, ngay cả trung y cũng chưa cởi.
Nghĩ tới đây, Triệu Phổ đột nhiên nói, “Thư ngốc, đi ra ngoài không?”
Công Tôn khẽ nhíu mày, hỏi, “Đi đâu?”
“Đi tra án.” Triệu Phổ nói, “Chúng ta len lén chuồn tới Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo.”
“Bây giờ sao?” Công Tôn hỏi.
“Ngươi nghĩ đi, toàn bộ Khai Phong phủ đều bận rộn như vậy, chỉ có hai chúng ta nhàn rỗi, vậy cũng không tốt… Còn có, câu long khốn thiển than trên ngọc bội kia ngươi đã nghĩ ra chưa?”
Công Tôn lắc đầu, “Chưa… một chút manh mối cũng không có.”
“Thì đó!” Triệu Phổ nói, “Ở trong phòng đâu thể nào nghĩ được cái gì? Đi ra ngoài một chút, hóng gió đêm, tìm đầu mối, nói không chừng tiện thể phá án? Ta xem Bao Tướng thật không có ý để chúng ta làm quá nhiều việc, nhưng chúng không thể ăn không ngồi rồi như vậy đúng không?”
Công Tôn nghĩ nghĩ, cũng ngồi dậy, nói, “Có lý!”
.
Sau đó, hai người mặc xong y phục, cẩn thận xuất môn, Công Tôn dùng chăn bọc kỹ Tiểu Tứ Tử lại, thấy bé ôm gối đầu cọ tới cọ lui miệng còn nói mớ, có chút lo lắng để bé ngủ một mình, một hồi nữa mong sao đừng lăn xuống đất.
Triệu Phổ gọi Phi Ảnh tới, Phi Ảnh hoan hoan hỉ hỉ leo lên giường ôm Tiểu Tứ Tử ngủ.
Tiểu Tứ Tử chui vào ngực Phi Ảnh cọ cọ, thơm thơm mềm mềm thật thoải mái nha… Vì vậy an an tâm tâm ngủ thật say.
Công Tôn dở khóc dở cười, Triệu Phổ kéo y, hỏi, “Chúng ta đến Nhật nguyệt Càn Khôn giáo, hay tới Phương phủ?”
“Chỗ của Phương Bác Giang, không phải ngươi đã phái ảnh vệ theo dõi cẩn mật rồi sao, chúng ta đến cũng là thừa, không bằng đến Nhật nguyệt Càn Khôn giáo nhìn một chút!”
“Ý này hay!” Triệu Phổ gật đầu.
“Ai, chờ chút!” Công Tôn kéo Triệu Phổ nói, “Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã đi chưa?”
“Đúng vậy.” Triệu Phổ gật đầu, “Hai người bọn họ phỏng chừng âm thầm theo dõi.”
“Nếu đã có hai người âm thầm theo dõi, vậy chúng ta đây không cần hành động âm thầm đúng không?” Công Tôn hỏi, “Không bằng…”
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nhếch miệng cười, “Nga… Thư ngốc, lá gan của ngươi không nhỏ a.”
“Đương nhiên.” Công Tôn nói, chạy vào trong viện, thay y phục mà ban nãy bọn họ chuẩn bị, giả trang thành hai giáo chúng Nhật giáo, chuẩn bị trà trộn vào Nhật Nguyệt Càn Khôn giáo thăm dò vụ án.
Triệu Phổ hoan hoan hỉ hỉ, cảm nhận mí mắt trái nháy một chút, lát nữa khẳng định có chuyện tốt, lại không biết, hôm nay bọn họ ra tay, lại gây ra một chuyện lớn kinh thiên động địa.