Thể lực Tiêu Lương rất tốt, cho nên khôi phục cũng rất nhanh, mới ba ngày đã có thể xuống giường, Công Tôn làm cho nó một cái nẹp ở ngực, không để nó khom lưng, sợ bị thương.
Tiêu Lương vô cùng nghe lời, nói chính xác hơn, hẳn là đặc biệt hiểu lý lẽ.
Thông thường, muốn một hài tử nghe lời thì tương đối dễ, chỉ cần la hét nhiều chút, hoặc thuận theo ý nó là có thể, nhưng muốn nói lý lẽ với một tiểu hài tử, vậy thì lại rất khó khăn.
Tiêu Lương đại khái là cô độc một mình từng trải nhiều việc, thấy được lòng người thay đổi, cho nên rất thông minh, nó là một tiểu hài tử biết suy tính trước sau. Hài tử thông thường đều chỉ nghe những lời ngon ngọt, mà Tiêu Lương thì nhìn xem những lời ngươi nói có mục đích gì. Tiêu chuẩn của nó rất đơn giản, nếu như ngươi vì muốn tốt cho nó, như vậy vô luận chuyện đó có bao nhiêu trắc trở hoặc nhiều khi khiến nó mất hứng, nó cũng sẽ làm tất cả. Nhưng nếu lời ngươi nói vì không tốt cho nó, như vậy sau này dù có ngọt ngào như mật, nó cũng sẽ không quan tâm.
Bởi vậy, mới vài ngày ngắn ngủi, Tiêu Lương đã cùng Công Tôn, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường và tất cả ảnh vệ trở thành hảo bằng hữu, Triệu Phổ là sư phụ mà nó nhìn trúng, Bao Chửng và Bát Vương gia là trưởng giả đáng kính trọng, Bàng Cát là một con cáo già, đương nhiên… Tiểu Tứ Tử là bằng hữu tốt nhất.
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương hay cùng nhau chơi đùa, hai đứa thường thường cười ha hả từ bên này chạy qua bên kia, thân mật như huynh đệ.
Công Tôn cũng rất vui vẻ, Tiểu Tứ Tử ít khi cùng bạn đồng lứa chơi đùa, bây giờ đã có Tiêu Lương, cũng coi như có một hảo bằng hữu.
Triệu Phổ trong lòng thực sự rất thích Tiêu Lương, cũng dễ hiểu, bởi vì nhìn Tiêu Lương ở một vài phương diện, thật sự rất giống Triệu Phổ.
Triển Chiêu mấy ngày nay rất mệt mỏi, phải truy bắt Gia Luật Minh, lại phải căn cứ theo manh mối do Tần Ngạo cung cấp, đi điều tra Phương Bác Giang.
Ngày đó Tần Ngạo đã khai báo, rằng vì hắn nghe nói có người muốn hãm hại Phương lão tướng quân cho nên mới đi xem, tên lưu manh đó hiểu sai lời hắn, nói chung là phủi sạch không còn một mảnh, cứ như cái gì hắn cũng không biết, Triệu Phổ tức giận đến suýt nữa lấy đao chém hắn.
Nhưng Bao Chửng thật ra rất lão luyện, từ lời nói của Tần Ngạo, nghe ra một ít chuyện không giống như vậy, bảo Triệu Phổ trước tiên đừng nổi nóng, giam người lại, những chuyện khác ông sẽ an bài, phân phó Triển Chiêu đi làm.
Triệu Phổ dù sao cũng không phải người của Khai Phong phủ, hơn nữa quấy rầy Bao Chửng phá án thì thật không tốt, cho nên đành phải cả ngày lòng vòng quanh hậu viện Khai Phong phủ, cùng với Công Tôn.
Bất quá sự xuất hiện của Tiêu Lương cũng có một chỗ tốt, ít nhất Tiểu Tứ Tử có người chơi, sẽ không kè kè bên Công Tôn mọi nơi mọi lúc, hắn cũng tương đối dễ làm việc. Nhưng con mọt sách này gần đây lỗ tai càng ngày càng cứng, tiện nghi cũng càng ngày càng khó chiếm, một chút tiến triển cũng không có, làm hắn gấp gáp muốn chết.
.
Buổi trưa một ngày nọ, Triệu Phổ nhìn vầng thái dương trên bầu trời, hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, đi ra ngoài ăn không?”
Công Tôn đang phơi nắng dược liệu, lắc đầu nhìn Triệu Phổ, “Ngày nào ngươi cũng hỏi ta những lời này rất nhiều lần.”
Triệu Phổ bĩu môi, “Thì tại không có gì để làm, lão Bao chuyện gì cũng không chịu giao cho ta làm.”
“Ngươi là Vương gia mà, ai dám sai sử ngươi làm việc.” Công Tôn thu thập dược liệu, gọi, “Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử, đi ăn.”
Công Tôn vừa dứt tiếng, trong phòng, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương chạy ra, giống như hai chú chim sẻ nhỏ.
Công Tôn thấy Tiêu Lương mặt mũi đen thui, liền hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi lại khi dễ Tiểu Lương Tử nữa à?”
“Không.” Tiêu Lương đến bên giếng múc nước rửa mặt, nói, “Tiểu Tứ Tử dạy ta nhận mặt chữ, ta làm sai thì phạt ta, bảo như vậy sẽ nhớ kỹ.”
“Nga.” Công Tôn và Triệu Phổ đều gật đầu, Tiêu Lương một chữ bẻ đôi cũng không biết, ngay cả tên mình cũng không viết được, cho nên Công Tôn mỗi ngày sẽ dạy nó viết một ít, hài tử thông minh, học cũng nhanh.
“Phụ thân, đói.” Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn, “Chúng ta đi ăn cơm sao? Bạch Bạch nói, hôm nay có cảnh náo nhiệt để xem.”
“Nga?” Triệu Phổ hăng hái, hỏi, “Cảnh náo nhiệt gì?”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nói, “Ờ… Cái gì… Lâm lâm lâm.”
Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, đều cúi đầu nhìn Tiêu Lương.
Tiểu Lương Tử dùng khăn lau mặt, nói, “Nga, Ngũ gia vừa nói, vùng ngoại thành Khai Phong sẽ mở võ lâm đại hội.”
“Võ lâm đại hội?” Triệu Phổ soạt một cái liền đứng lên, “Cái này thú vị à, để làm chi? Muốn chọn võ lâm minh chủ?”
“Chỉ là một đại hội thông thường mà thôi.” Lúc này, Triển Chiêu thong thả từ bên ngoài đi vào, cầm trong tay một cái đùi gà.
Công Tôn và Triệu Phổ đều có chút hết nói, hình tượng này của Triển Chiêu, dáng vẻ hắn cầm cái đùi gà vừa gặm vừa đi, thật sự khiến cho người ta dở khóc dở cười, nếu để các cô nương ngưỡng mộ hắn trong Khai Phong nhìn thấy, không chừng sẽ bật khóc.
“Miêu Miêu ăn gà nướng à?” Tiểu Tứ Tử tiến đến hỏi.
“Ừ, Tiểu Tứ Tử ăn không?” Triển Chiêu nói, cầm đùi gà đưa qua cho bé.
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Có chân gà không?”
“Nga, không biết, cái đùi gà này là vừa nãy đi ngang qua thư phòng, đại nhân đưa cho ta.” Triển Chiêu trả lời.
Tất cả mọi người bắt đầu tưởng tượng cảnh: Triển Chiêu đi ngang qua thư phòng của Bao Chửng, Bao Chửng gọi hắn lại, đưa cho hắn một cái đùi gà…
Sau đó, đồng loạt lắc đầu, đem hình ảnh đáng sợ đó đẩy ra khỏi não.
“Tiểu Tứ Tử, muốn ăn chân gà sao?” Công Tôn vươn tay bế Tiểu Tứ Tử lên.
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
“Vậy ra ngoài ăn đi.” Triệu Phổ nói, hỏi Triển Chiêu, “Đúng rồi, võ lâm đại hội kia là thế nào?”
“Nga.” Triển Chiêu nói, “Loại võ lâm đại hội này, thường thường đều là những bang phái thay phiên chủ trì, hàng năm đều có. Chỉ là tập trung những người mới tương đối nổi tiếng của năm đó, còn có một vài môn phái mới, cùng nhau tỷ thí. Người chiến thắng, cũng coi như vừa có danh vừa có lợi.”
“Nga…” Triệu Phổ gật đầu, nói, “Như vậy cũng khá thú vị.”
“Dùng bữa xong thì đi xem.” Công Tôn cười nói.
“Ai, tiên sinh, hay là thôi đi.” Triển Chiêu khoát tay nói, “Ngươi mà đi thì sẽ hối hận.”
“Hm?” Công Tôn và Triệu Phổ đều khó hiểu nhìn Triển Chiêu, hỏi, “Sao lại thế?”
“Ai, những nhân tài mới của võ lâm bây giờ a, là muốn một lần hành động liền thành danh.” Triển Chiêu lắc đầu nói, “Vừa nhìn đến một chút danh khí, hai con mắt đều biến xanh, xông lên đòi luận võ, ta hàng năm vào lúc này đều phải đuổi cổ vài nhóm người, hiện trường tỷ thí cũng mỗi năm mỗi loạn, đánh chết người trên lôi đài, gian dối… Mang tiểu hài tử đi xem thì không tốt lắm.”
Công Tôn và Triệu Phổ đều cảm thấy có chút mất hứng, Triệu Phổ lắc đầu, “Sao lại như vậy, ta còn muốn nhìn một chút xem có nhân tài nào không.”
“Nhân tài thì miễn bình luận, nhưng lại có nhiều đại quan tới đó tìm cao thủ.” Triển Chiêu nói với Triệu Phổ, “Đúng rồi Vương gia, lát nữa ta mượn Giả Ảnh một chút, ta bận quá.”
“Được.” Triệu Phổ nhìn thoáng qua nóc nhà, Giả Ảnh đã nhảy xuống.
Triển Chiêu vừa gặm đùi gà vừa cùng Giả Ảnh đi vào, “Ai nha, Phương Bác Giang kia là một con cáo già.”
“Đầu mối của Tần Ngạo vô dụng sao?” Giả Ảnh hỏi.
“Hm… Chúng ta muốn thử bọn họ, cho nên nhờ ngươi hỗ trợ…”
…
Triệu Phổ đứng tại chỗ nhìn hai người đi xa, vươn tay sờ sờ cằm, hỏi Công Tôn, “Nè, thư ngốc… vì sao hắn tìm Giả Ảnh hỗ trợ mà không tìm ta?”
Công Tôn nhìn nhìn hắn, nói, “Nói thật… Bởi vì Giả Ảnh so với ngươi thì hữu dụng hơn rất nhiều.”
Triệu Phổ nheo mắt lại, Công Tôn cảm thấy rất hả hê, ôm Tiểu Tứ Tử chạy, Tiêu Lương nhanh chân đuổi kịp.
Triệu Phổ nghiến răng, Tử Ảnh ở trên nóc nhà nói, “Vương gia, Giả Ảnh công cao chấn chủ! Đánh hắn!”
Triệu Phổ thở dài, đám ảnh vệ của hắn tại sao đều ‘có bệnh’ như vậy chứ.
.
Hai lớn hai nhỏ, bốn người nhàn rỗi nhất ở Khai Phong phủ, thong thả đi ra ngoài phố… Tiểu Tứ Tử vỗ tay nói, “Oa, thật nhiều người a.”
“Rất náo nhiệt a.” Tiêu Lương cũng nói.
Công Tôn nhíu mày, “Một võ lâm đại hội sao lại có nhiều người đến như vậy?”
Triệu Phổ chìa tay ra nói với Tiêu Lương, “Cần dắt đi hay không? Đừng để một lát lại lạc mất.”
Tiêu Lương ngước mắt nhìn Triệu Phổ, vươn tay nắm tay Triệu Phổ, Triệu Phổ và Công Tôn cho nó đi ở giữa, để tránh một hồi bị chen lấn, thương tích của Tiêu Lương còn chưa khỏi hẳn.
Tiêu Lương được che chở giữa hai người, nhìn bàn tay lớn hơn tay mình rất nhiều của Triệu Phổ, lần đầu tiên có cảm giác mình là một tiểu hài tử, trong lòng có chút vui sướng, cũng có chút chua xót.
Bọn họ đi tới Thái Bạch Cư, chỉ thấy trong quán đều đầy cả người.
Chưởng quỹ thấy được Triệu Phổ, vội vàng nghênh đón, “Vương gia, hết chỗ rồi.”
Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, muốn đi chỗ khác thì nghe tiểu nhị nói, “Nhưng Ngũ gia đang ở nhã gian trên lầu ba, một mình một phòng, phỏng chừng có thể lên ngồi.”
Công Tôn và Triệu Phổ đương nhiên vui vẻ, đến ngồi ké, nói không chừng còn có thể tiện đường ăn cơm chùa.
Bọn họ lên lầu, Tử Ảnh ở phía sau liên tục lắc đầu, Triệu Phổ thân là một Vương gia, lại cùng Công Tôn chiếm tiện nghi người khác, không chỉ không cảm thấy sai, trái lại còn thích thú, thực sự là…
.
Bạch Ngọc Đường chợt thấy cửa bị đẩy ra, Tiểu Tứ Tử chạy ào vào gọi, “Bạch Bạch!”
Sau đó là Tiêu Lương, tiếp đó là Triệu Phổ và Công Tôn.
Bất đắc dĩ thở dài, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Dưới lầu hết chỗ rồi sao?”
“Hết rồi.” Triệu Phổ đi vào ngồi xuống, bảo tiểu nhị mang thức ăn lên, vừa hỏi, “Tại sao lại có nhiều người như vậy? Không phải nói chỉ là một võ lâm đại hội bình thường thôi sao?”
“Năm nay không biết vì sao lại có nhiều người như vậy.” Bạch Ngọc Đường cũng khẽ nhíu mày, nói, “Tứ ca ta đã đi hỏi thăm, lập tức trở về.”
Công Tôn gọi món ăn, mọi người bắt đầu chuẩn bị dùng bữa, tiểu nhị đã sớm mang chân gà lên cho Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương mỗi đứa gặm một cái.
“Vụ án của Phương Bác Giang có tiến triển gì không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Phổ và Công Tôn.
Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Bạch Ngọc Đường biểu tình phức tạp nhìn hai người, ánh mắt như đang hỏi —— Hai ngươi thực sự là người của Khai Phong phủ sao?
Triệu Phổ và Công Tôn đều ủ rũ, then chốt là Bao Chửng vẫn rất chiếu cố bọn họ, bọn họ cũng không dám quấy rầy, vì vậy nên dù Khai Phong phủ bận rộn nhiều việc, riêng hai người bọn họ thì lại rất nhàn.
“Ta nghe được vài chuyện.” Bạch Ngọc Đường nói, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho hai người.
Công Tôn mở ra xem, Triệu Phổ cũng kề sát vào nhìn, chỉ thấy đó là một bài thi.
“Đây là cái gì?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn.
Công Tôn liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, “Đây là bài thi tuyển võ tướng của Phương Bác Giang năm đó?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cười nói, “Năm đó Phương Bác Giang được chọn là nhờ vào bài thi này, sau đó bắt đầu ra quân thắng trận, đường làm quan thuận buồm xuôi gió.”
“Nga?” Triệu Phổ cầm lấy nhìn nhìn, nói, “Chấm bài thi chính là tiền nhiệm Binh Bộ Thị Lang Phùng Khoát a… Lão nhân kia làm người rất chính trực, hẳn sẽ không có gian lận, bất quá đã chết khá nhiều năm rồi.”
“Bài thi có vấn đề gì sao?” Công Tôn hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, nói, “Vậy phải hỏi các ngươi, ta cũng không rành.”
Công Tôn lại kín đáo đưa cho Triệu Phổ.
Triệu Phổ cau mày, nói, “Khi đó đám lão đầu kia rất si văn, quan tướng lúc đánh trận cũng phải biết viết, cho nên những nhân tài được chọn cũng rất quái dị.” Nói xong, tâm không cam tình không nguyện mà ngồi xem.
Sau đó, Triệu Phổ vẫn cúi đầu chuyên chú nghiên cứu bài thi nọ, tiểu nhị bưng cơm nước lên, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương một trái một phải, giúp Triệu Phổ đút thức ăn vào miệng, Công Tôn ở một bên ganh tị vô cùng, tên lưu manh này có gì tốt?!
Đang xem, chợt nghe bên ngoài có tiếng rối loạn xôn xao.
Bạch Ngọc Đường tiến đến trước cửa sổ nhìn xuống, lắc đầu.
“Chuyện gì vậy?” Công Tôn hỏi.
“Lại đánh nhau.” Bạch Ngọc Đường nói, “Năm nay lại cứ khăng khăng mở hội tại Khai Phong phủ, con mèo kia và đám quân binh phỏng chừng sẽ rất bận rộn.”
“Hm…” Hai người đang nói, chỉ thấy Triệu Phổ khẽ cau mày, thốt lên, “Ư… Kỳ quái a.”
“Chuyện gì?” Công Tôn hỏi.
“Tại sao ta cảm thấy bài thi này không phải do Phương Bác Giang viết?” Triệu Phổ nói.
“Chữ viết không giống? Ngữ khí không giống? Hay có cái gì khác?” Công Tôn hỏi.
“Lão đầu Phương Bác Giang kia tuy chinh chiến nhiều.” Triệu Phổ đặt bài thi lên bàn, lắc đầu, “Nhưng người viết bài thi này lại không phải chỉ có chút thành tựu như vậy!”
Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Ý ngươi là…”
“Người làm bài thi này, ngữ khí tốt, quan điểm cân nhắc chiến thuật phi thường đặc biệt, không phải người bình thường có thể làm được.” Triệu Phổ nhẹ nhàng thở dài, “Hm… Hơn nữa hắn nói chủ yếu là chiến lược về Đông Bắc bộ, không có vùng khác.”
Công Tôn khẽ nhíu mày, cầm bài thi lên xem.
Triệu Phổ thấy hai tiểu hài nhi còn đang nhồi nhét thức ăn vào miệng mình, bèn nói, “Thôi cứ ăn đi!”
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đều cười tủm tỉm, Triệu Phổ bế Tiểu Tứ Tử đặt ngồi bên cạnh Tiêu Lương, hai tiểu hài nhi liền cùng nhau ăn ăn uống uống, trên bàn cũng trở nên náo nhiệt lên.
“Ừm.” Công Tôn xem xong gật đầu, nói, “Là có vài chỗ không thích hợp.”
“Đâu?” Triệu Phổ hỏi.
“Ngươi xem, bức vẽ của hắn, là một phần của bản đồ địa hình, nói về lợi dụng địa thế sông Thủy mà đánh địch giành chiến thắng.” Công Tôn chỉ vào bản vẽ cho Triệu Phổ xem.
“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu nói, “Chiêu này dùng rất không tồi, ta cũng chưa chắc nghĩ ra được.”
“Ở đây hắn nói chính là sông Thủy… Sông Thủy này đã sớm không còn tồn tại, bây giờ hẳn là sông Lưu Bắc.” Công Tôn nói, “Nơi này vốn là sông Thủy, khi chảy vào biển có hơi xiên, phía đông thì nước lớn, cho nên sông đó mới gọi là sông Thủy. Mà trải qua rất nhiều năm biến đổi, phía đông nước càng ngày càng ít, mà phía bắc thì mới vừa bị khô cạn, bây giờ đã gọi là sông Lưu Bắc!”
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, nói, “Địa lý nơi này ta không quá quen thuộc, bất quá sông Lưu Bắc ta có nghe qua, sông Thủy… quả thực chưa từng nghe.”
“Vậy là được rồi.” Công Tôn nói, “Sông Thủy là cách nói thời tiên Tần (giai đoạn lịch sử của Trung Quốc trước khi nhà Tần thống nhất), thời tiên Tần gọi sông Thủy, sau đó đổi tên thành sông Đà, nhà Tùy (một triều đại của Trung Quốc, công nguyên 581-618) gọi là Tế Thủy, nhà Đường đổi tên gọi là sông Chương, năm xưa tiên hoàng đổi thành sông Lưu Bắc.”
“Phải, nói thành sông Chương và sông Lưu Bắc, thậm chí là Tế Thủy cũng không quá đáng, bất quá nói là sông Thủy… như vậy thật khó hiểu.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.
“Có lý!” Triệu Phổ thu hồi bài thi, nói, “Một lát đem cho Bao tướng xem.” Nói tới đây, Triệu Phổ ngước mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Tại sao Bạch huynh lại nghĩ đến việc thăm dò bài thi?”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, nói, “Đúng dịp mà thôi.”
“Đúng dịp?” Công Tôn và Triệu Phổ đều có chút mơ hồ.
“Ta đi dạo buổi tối, phát hiện có người làm trộm, cho nên ta tiện tay trộm lại của hắn.” Bạch Ngọc Đường đạm mạc nói.
Công Tôn và Triệu Phổ nhướng mi một cái —— Xuống tay trộm bài thi này, có thể thấy là có tật giật mình, đúng là giấu đầu lòi đuôi!
Không bao lâu, Tưởng Bình đã trở về, đẩy cửa ra thấy trong phòng đông người, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng tới chào hỏi.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Điều tra ra không?”
“Ra.” Tưởng Bình nói, “Hoang đường! Võ lâm Trung Nguyên chuẩn bị làm ra một bảng bài danh (xắp xếp thứ hạng), phân ra cao thấp!”
“A…” Bạch Ngọc Đường bật cười, “Còn ngại chưa đủ loạn sao?”
“Đúng vậy.” Tưởng Bình uống một ngụm rượu, nói, “Ngươi nói, văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị* a, nếu như bài danh, nói ngươi đệ nhất ta đệ nhị, ta đánh bại ngươi thì ta không phải đệ nhất sao? Vậy đệ thập đánh bại đệ nhất chẳng phải sẽ trở thành đệ nhất sao… Đây chẳng phải là rảnh rỗi đi tìm việc sao, đến lúc đó, toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều nội đấu!”
*(văn không có hạng nhất, võ không có hạng nhì, ý nói trên đời không có bất cứ ai tuyệt đối vô địch)
“Đúng vậy, ai nghĩ ra ý tưởng hoang đường như vậy?” Công Tôn hỏi.
“Đây là do vài lão già hồ đồ!” Tưởng Bình ăn đậu phộng nói, “Mấy hôm trước, nghe nói một đám chưởng môn của các đại môn phái cùng nhau bàn chuyện này, nói tới nói lui, rồi khoe môn phái nhà mình có nhân tài mới xuất hiện, sau đó càng nói càng nóng, vẫn cảm thấy người của phái mình là giỏi nhất… Sau đó không biết ai đột phát ý tưởng đòi làm một cái bài danh, giống như binh khí phổ(bản sắp xếp cấp độ của binh khí)… Sau đó càng nháo càng lớn, nói muốn so xem ai mới là thiên hạ đệ nhất.”
“Đã quyết đinh sẽ so tài rồi à?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Tại Khai Phong phủ?”
“Ai…” Tưởng Bình thở dài, nói, “Cũng đã đánh chết vài người, vừa nãy ta còn thấy Triển tiểu miêu nổi điên ngay giữa đường.”
“Ửm?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Triển Chiêu có chuyện gì?”
Tưởng Bình nói, “Hình như trước tiên là có người đòi khiêu chiến với hắn, hắn không thèm để ý, lại có người gây chuyện trên đường, hắn nghe tin dẫn người chạy tới thì đã đánh nhau gây chết người, đám người đó còn nói cái gì mà giang hồ chuyện giang hồ… Ngươi cũng biết đám giang hồ đó, cả đống người chỉ được cái ồn ào, ta thấy Triển tiểu miêu rất tức giận!”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói, “Các ngươi cứ dùng bữa trước, ta đi xem.” Nói xong, đứng dậy nhảy ra cửa sổ, rời đi.
Tưởng Bình bất đắc dĩ uống rượu, lắc đầu nói, “Ai, có cần trực tiếp nhảy ra cửa sổ như vậy không.”
“Triển Chiêu có thể sẽ gặp phiền phức hay không?” Công Tôn hỏi Triệu Phổ.
“Chắc là có một chút.” Lúc Triệu Phổ nói lời này, thì cũng hơi có chút đồng cảm, “Hắn niên thiếu thành danh, cái gì cũng so với người khác giỏi hơn một chút, bây giờ lại ở Khai Phong phủ, thu cả danh lẫn lợi còn được người người yêu kính, tự nhiên dẫn tới một đám người gai mắt.”
“Sợ cái gì?” Công Tôn nói, “Không được người đố kỵ thì chỉ là kẻ tầm thường mà thôi!”
“Ai, tiên sinh, nói thì nói vậy, nhưng uất ức này chịu không nổi a.” Tưởng Bình lắc đầu, nói, “Đám giang hồ này chỉ biết nói mấy câu, ‘Chúng ta giang hồ chuyện giang hồ, Triển Chiêu ngươi đã là người của quan phủ, quản không được chúng ta’, nếu như quản chuyện này, thì có một đám người nói không tốt về ngươi, người giang hồ đều không thích quan phủ hỏi tới chuyện giang hồ, nếu như mặc kệ, bách tính không chịu nổi, nói Triển Chiêu vì tình riêng mà bất công.”
Công Tôn nhíu mày, “Như thế.”
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn hỏi, “Miêu Miêu có chuyện gì vậy?”
“Nga… Miêu Miêu của Khai Phong phủ các ngươi bị người khi dễ.” Tưởng Bình cười chọc Tiểu Tứ Tử.
“Cái gì?” Tiểu Tứ Tử phồng má lên, nói, “Vì sao khi dễ Miêu Miêu?! Phụ thân, chúng ta đi ra mặt cho Miêu Miêu!”
Công Tôn sửng sốt, cười hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi nói, làm sao ra mặt cho Miêu Miêu a?”
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ… Ra mặt còn chưa đủ nữa là.
Triệu Phổ một bên nghĩ nghĩ, nhếch miệng cười, nói, “Thư ngốc, Tiểu Tứ Tử nói đúng đó… Chuyện này phải ra mặt cho Triển Chiêu, nói cách khác, lặp đi lặp lại nhiều lần, ai cũng chịu không nổi.”
Công Tôn theo hắn đứng lên, hỏi, “Ngươi có chủ ý gì? Ngươi chẳng phải cũng là người của quan phủ sao?”
“Hửm?” Triệu Phổ cười, hỏi, “Quan phủ cái quái gì? Ta là lưu manh!”
Công Tôn không nói gì…