Triệu Trinh vào phòng, thỉnh an Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu bảo hắn đứng lên, hỏi, “Trạch Lam đâu? Cũng tới?”
Triệu Phổ vào phòng, cũng thỉnh an Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thái Hậu cười gật đầu, giơ tay vẫy vẫy, bảo Triệu Phổ đi đến để bà sờ sờ, xem trưởng thành thì có bộ dạng gì. Triệu Phổ đi đến, Hoàng Thái Hậu vươn ngón tay thon dài, dọc theo đường nét trên khuôn mặt Triệu Phổ nhẹ nhàng từ tốn sờ soạng một lần, gật đầu, nói, “Ân, càng ngày càng anh tuấn tiêu sái.”
Triệu Phổ nở nụ cười, nói, “Thái Hậu quá khen.”
Hoàng Thái Hậu thỏa mãn vỗ vỗ bờ vai dày rộng của Triệu Phổ, trong lòng cảm thán, Triệu Trinh còn văn nhược chút a, cười hỏi, “Ôi chao? Người trong lòng của ngươi đâu?”
Triệu Phổ có chút xấu hổ, đối Công Tôn vẫy vẫy tay, Công Tôn đi vào, trên tay còn ôm Tiểu Tứ Tử đang ngủ đến ngất ngây, hành lễ với Hoàng Thái Hậu.
“Ân… Sao ta lại nghe được có đến hai người a?” Hoàng Thái Hậu có chút khó hiểu.
Triệu Phổ giới thiệu Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cho Hoàng Thái Hậu, Thái Hậu ban đầu có chút sững sờ, sau đó mới biết được… Người Triệu Phổ muốn thành thân, dĩ nhiên là nam nhân.
“Ai nha, Trạch Lam a, ngươi đây muốn làm cái quỷ gì a?” Hoàng Thái Hậu vẻ mặt không giải thích được, nhưng trong lòng, cũng giống Triệu Trinh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Triệu Phổ không con nối dòng, lại cùng nam nhân thành thân… Chuyện hoang đường như vậy đã làm, thì cũng không còn khả năng làm hoàng đế a, cũng giảm đi rất nhiều khúc chiết a.
Ba quý phi quỳ bên chân Hoàng Thái Hậu, cũng đều nũng nịu đứng lên, hành lễ với Triệu Trinh cùng Triệu Phổ, đường nhìn, cũng không tự chủ rơi xuống trên người Tiểu Tứ Tử.
Mọi người liền thấy Tiểu Tứ Tử đặt cái mông tròn vo ngồi trên cánh tay của Công Tôn, còn có một cánh tay nhỏ xíu lộ ra bên ngoài, trắng trắng mập mập mềm mềm.
Các quý phi thấy cũng sắp chảy nước miếng, thầm nhủ… Đây nếu là do mình sinh ra, vậy thì mình không phải chính là hoàng hậu sao?
Triệu Trinh vừa thấy nữ nhân liền đau đầu, huống chi Vĩnh Lạc cung này đầy nữ nhân, liền nói với Hoàng Thái Hậu, “Thái Hậu, các ngươi có việc cứ trò chuyện, chúng ta một lát sẽ trở lại.”
“Ai, ngươi không được đi.” Hoàng Thái Hậu khoát khoát tay, kéo tay Triệu Trinh, nói, “Ngươi để hoàng thúc ngươi phân xử.”
Triệu Trinh vẻ mặt đau khổ, xoay mặt trừng ba phi tử, các phi tử đều cúi đầu lau nước mắt.
Triệu Trinh cũng rất bất đắc dĩ, đối Hoàng Thái Hậu nói, “Thái Hậu, đừng nghe các nàng nói bậy.”
“Nói bậy?” Hoàng Thái Hậu nhíu mày, “Ta vừa hỏi thăm, bọn họ đều nói, ngươi ngủ ở thư phòng hơn một tháng, ngươi muốn gì đây? Ta mong một long tôn đến ngày ngày đêm đêm không ngủ được, ngươi lại không đến chỗ các quý phi ngủ, ngươi muốn ta gấp chết a?”
Triệu Trinh cảm thấy có chút đau đầu, nhìn trời, nói, “Thái Hậu, mấy ngày nay nhi thần bận rộn a.”
“Mặc kệ ngươi bận rộn hay không, buổi tối phải đến chỗ các quý phi qua đêm, vi nương gì cũng mặc kệ, dù sao buổi tối ngươi ngủ, bên người phải có một nữ nhân cho ta!” Hoàng Thái Hậu nói.
Triệu Trinh bĩu môi, “Thái Hậu người không phải muốn nhi thần làm hôn quân chứ?”
Mắt thấy Hoàng Thái Hậu lại muốn phát hỏa, Triệu Trinh vội vàng nói, “Ta nghe Thái Hậu phân phó.”
“Ân.” Hoàng Thái Hậu gật đầu, “Ngoan.”
Triệu Trinh đối Công Tôn vẫy tay, nói, “Thái Hậu, Công Tôn tiên sinh y thuật rất cao, nhi thần riêng thỉnh y đến xem đôi mắt cho mẫu hậu.”
“Nga.” Hoàng Thái Hậu gật đầu, “Ta biết, vừa nãy đã có người nói qua… Bất quá, ta đã mù hai mươi mấy năm, có thể trị được chứ?”
Công Tôn hỏi, “Mắt của Thái Hậu có từng chịu ngoại thương?”
“Không.” Thái Hậu lắc đầu.
“Đầu có từng thụ thương?” Công Tôn hỏi, “Vì sao lại nhìn không thấy? Có nguyên nhân gì gây ra?”
“Ai… Ban đầu là do quá khổ cực quá mệt mỏi, ta từ nhỏ được nuông chiều, nên thường xuyên chóng mặt hoa mắt… Hơn nữa thương tâm, mỗi ngày đều khóc, không quá nửa năm, thì mù.”
Triệu Trinh đứng một bên nghe được trong lòng chua xót, chính mình thân là vua một nước, lại để mẹ ruột bên ngoài chịu khổ hai mươi mấy năm, xoay mặt nhìn Công Tôn một chút, y đem Tiểu Tứ Tử trong tay giao cho Triệu Phổ, lại nhìn ba quý phi vẻ mặt ước ao nhìn Tiểu Tứ Tử… Triệu Trinh tâm nhủ, bằng không mình cứ thỏa mãn nguyện ước của Thái Hậu đi.
Công Tôn bắt mạch cho Hoàng Thái Hậu, qua một lúc, lại nói một tiếng thứ tội, mở mí mắt Hoàng Thái Hậu ra nhìn một chút, hai mắt Hoàng Thái Hậu vẫn kiện toàn, không có bất luận vấn đề gì bệnh biến.
Y vươn tay, ý bảo cung nữ bên cạnh mang đến một cái giá nến, đưa đến gần Hoàng Thái Hậu, hỏi, “Thái Hậu, trong bóng tối, có thể thấy một chút ánh sáng?”
Hoàng Thái Hậu gật đầu, chỉ chỉ phương hướng ngọn nến, nói, “Phía này có một mảnh sương vàng mờ mờ.”
Công Tôn gật đầu, cười nói, “Thái Hậu, có thể trị, bảy ngày là có thể hảo.”
Công Tôn vừa thốt lên, Hoàng Thái Hậu kinh ngạc, một bên các cung nữ phi tử cũng kinh ngạc, Triệu Trinh hỏi, “Tiên sinh, có thật không?”
Triệu Phổ ở bên cạnh ôm Tiểu Tứ Tử vỗ a vỗ, thầm nhủ… Bây giờ chính mình giống như lang trung phu nhân a, trượng phu hành nghề y, còn mình trông hài tử… Nghĩ tới đây, Triệu Phổ vội vàng lắc đầu —— Muốn chết, nghĩ ngợi lung tung!
Công Tôn gật đầu, nói, “Thái Hậu là vì khí lắng đọng gây nghẽn huyết quản của mắt, chỉ cần khơi thông là ổn thôi, có thể thấy ánh sáng, biểu thị mắt vẫn vô sự, có thể trị liệu.” Nói xong, từ trong tay áo lấy ra ngân châm, điểm huyệt châm cứu cho Hoàng thái hậu.
Một nén nhang sau, thu châm, Công Tôn khai phương thuốc, nói, “Mỗi ngày một bộ, còn có nhãn cao bôi bên ngoài, ta sẽ quay về phối dược, ngày mai làm xong, sẽ giúp Thái Hậu bó thuốc.”
“Hảo hảo.” Hoàng Thái Hậu cũng kích động, kéo tay Công Tôn nói lời cảm tạ, Công Tôn đối Thái Hậu có chút hảo cảm, dù sao bà cũng là phiêu bạt bên ngoài hơn hai mươi năm, trải qua sinh hoạt của bình dân bách tín, tính tình tương đối hiền hòa.
Sau đó, Thái Hậu lại dặn dò Triệu Phổ vài câu, mọi người cũng từ biệt Hoàng Thái Hậu, xuất cung.
.
Vừa ra ngoài, Triệu Phổ liền cảm thấy Tiểu Tứ Tử trong lòng đạp đạp chân, mà lại rất có khí lực, liền hỏi Công Tôn, “Có phải đang nằm mơ không”
Công Tôn cười, thấp giọng nói, “Không phải, là thân thể đang dài ra.”
“Thật không?” Triệu Phổ cảm thấy thú vị, cúi đầu nhìn kỹ, cũng không thấy Tiểu Tứ Tử lớn thêm chút nào, Công Tôn bị hắn chọc cười, nói, “Ngươi ngốc a, làm sao nhìn ra được… Đúng rồi, cho ngươi xem chút thú vị.”
Công Tôn nói, vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng mà chọc chọc cái bụng nhỏ của Tiểu Tứ Tử.
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử hướng một bên cọ cọ, đem cái bụng nhỏ giấu đi.
Công Tôn cười, lại khẩy khẩy cái mũi của Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đem mặt cũng giấu nốt, cuộn thành hình dạng của một con sâu nhỏ, vểnh cái mông ghé vào trong lòng Triệu Phổ, vẫn ngủ.
Triệu Phổ xem thú vị, thì thấy Công Tôn trong mắt tràn đầy sủng nịch, đem cái áo nhỏ tùy thân mang theo để đắp cho Tiểu Tứ Tử, buổi tối gió lớn, sợ bé cảm lạnh.
Triệu Trinh ở một bên nhìn, hắn vốn dự định tiễn hai người ra khỏi cung, bất quá Triệu Phổ và Công Tôn “ân ân ái ái”, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hắn, bất đắc dĩ thở dài.
Triệu Phổ phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn hắn, hỏi, “Ai, sao ngươi lại qua đêm ở thư phòng? Không thích các phi tử kia?”
Triệu Trinh nhún nhún vai, nói, “Các phi tử đó là quốc sắc thiên hương, bất quá ta không thích, đều là Thái Hậu bắt thú.”
“Thái Hậu cũng có khó xử.” Triệu Phổ nói.
“Ta biết, làm hoàng đế không phải có mấy chuyện phiền như vậy sao…” Nói đến đó, tiến đến nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, nói, “Hài tử này thực khả ái… Ai, ta cũng muốn có một hài nhi khả ái như vậy, bất quá, tốt nhất là cùng người âu yếm sinh.”
Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Triệu Trinh kỳ thực rất đáng thương, mỗi ngày đều ru rú trong hoàng cung, mở mắt nhắm mắt, không phải phi tử thì là cung nữ.
Đến cửa hoàng cung, Triệu Trinh xuất ra một khối lệnh bài đưa cho Công Tôn, nói, “Tiên sinh sau này vào cung trị đôi mắt cho Thái Hậu, không cần nhất nhất thông truyền, cầm lệnh bài này trực tiếp vào là được.”
“Đạ tạ hoàng thượng.” Công Tôn đem lệnh bài cất vào, hai người từ biệt Triệu Trinh, xoay ngươi xuất cung, đi về Khai Phong phủ.
.
Đêm đã khuya, trên đường rất vắng vẻ, gió cũng lớn, Triệu Phổ nhìn Công Tôn một chút, vươn tay, đưa Tiểu Tứ Tử cho y, nói, “Ôm một chút.”
Công Tôn vươn tay tiếp được, có chút khó hiểu, Triệu Phổ cởi ngoại bào, khoác lên người Công Tôn, rồi lại tiếp nhận Tiểu Tứ Tử, nói, “Mặc vào, đừng để bị lạnh, ngươi bệnh thì không ai cứu người.”
Công Tôn vốn nghĩ không cần, bất quá quả thật cũng có chút lạnh, liền vui vẻ mặc vào. Thầm nhủ, bây giờ ta cũng được khoác long bào a, vươn cánh tay xỏ vào tay áo, y phục còn ấm áp, nhiệt lượng của Triệu Phổ thật mạnh a, Công Tôn đi bên cạnh hắn, hai người sánh vai cùng nhau trở về.
“Phác Mẫn Cát kia, tại sao muốn ám hại ngươi?” Công Tôn hỏi.
Triệu Phổ nhún nhún vai, nói, “Dị tộc đều muốn ám hại ta.”
Công Tôn ngước mắt nhìn Triệu Phổ một chút, nói, “Bọn họ là muốn ám hại ngươi, ngữ điệu ngươi nói ra, đừng đắc ý như bọn họ thầm mến ngươi được không a?”
Triệu Phổ thiếu chút cười văng, nói, “Thư ngốc, mồm ngươi thật độc địa, độc đến mẹ nó thực khả ái.”
Công Tôn liếc Triệu Phổ, người này, trước sau như một, thô tục! Bất quá theo cách nói của y, thô tục nhưng mẹ nó không thể nào khiến người ta ghét.
.
Hai người đến cửa Khai Phong phủ, Giả Ảnh chờ ở đằng kia, thấy Triệu Phổ trở về, lao đến nói, “Vương gia!”
Triệu Phổ đối hắn nhe răng, ý bảo hắn nói nhỏ chút, đừng đánh thức Tiểu Tứ Tử!
Giả Ảnh vội vàng đè thấp giọng, nói, “Chúng ta tại nơi ở của Phác Mẫn Cát lục soát một vòng, những thứ trọng yếu đều không tìm được.”
Triệu Phổ có chút nhụt chí, nói, “Vậy ngươi mẹ nó vui vẻ cái gì?”
“Trọng yếu thì không tìm được, nhưng ta tìm thấy cái này.” Giả Ảnh nói, từ phía sau, xuất ra một bả đao cong như sừng ngưu, trên vỏ đao khảm bát bảo mỹ ngọc, Triệu Phổ nhướng mày, “Nhìn quen mắt a!”
“Đây là vật của Liêu quốc hoàng tộc!” Công Tôn nói.
“Nga!” Triệu Phổ vừa nghe đến Liêu quốc hoàng tộc, lập tức nghĩ tới, nói, “Đây không phải vật của tiểu dã lư [yělǘ] sao?!”
Công Tôn không hiểu, hỏi, “Tiểu dã lư nào?”
“Thất vương tử Gia Luật [yēlǜ] Bội của Liêu quốc.” Triệu Phổ nói, “Ngươi nói xem, Liêu vương cũng thật đáng đánh, hảo hảo một nhi tử, lại gọi Gia Luật Bối*, đây không phải khiến cho cả đời đều cực nhọc sao, chắc chắn không phải thân sinh.”
*(Tên người ta là Gia Luật Bội, chữ “bội”[bèi] đọc gần giống chữ “bối”[bēi]= cái lưng)
Công Tôn khinh bỉ liếc Triệu Phổ —— Thật thiếu đạo đức!
Triệu Phổ nhướng mi, hỏi Giả Ảnh, “Là cùng một bả đao sao?”
“Khẳng định!” Giả Ảnh nói, rút đao ra khỏi vỏ, mọi người vừa nhìn, là một bả đao gãy.
“Sao lại gãy?” Công Tôn hỏi.
“Là bị Vương gia chém gãy.” Giả Ảnh nói,”Tiểu tử này không biết xấu hổ, bắt cóc không ít hài đồng vùng Mạc Bắc làm con tin, đòi Vương gia cùng hắn độc đấu, nghe nói trước đây hắn cùng một cao tăng nào đó học được công phu, Vương gia ứng chiến, một đao chém tam thủ.”
“Thế nào là một đao chém tam thủ?” Công Tôn khó hiểu.
Giả Ảnh cười, “Đao, mũ giáp của tiểu tử đó, còn có đầu ngựa… Vương gia là đao hạ lưu tình, thấy hắn tuổi còn nhỏ mà chết thì đáng tiếc, cho nên chỉ chém rơi mũ sắt trên đầu hắn!”
Công Tôn gật đầu, tuy rằng mình chưa thấy qua hình dạng của Triệu Phổ trên chiến trường, bất quá đã thấy phần bá đạo khi hắn đánh nhau, hẳn là không dễ chọc… Chỉ là thường ngày quá kỳ cục.
“Phác Mẫn Cát này cùng Liêu nhân có quan hệ a… Thảo nào muốn lấy mạng lão tử.” Triệu Phổ nói, “Ai, còn tưởng rằng Cao Ly là nước bạn, không ngờ cũng là sài lang hổ báo.”
“Vương gia, Phác Mẫn Cát tuy là thái tử, nhưng trong nước hoàng tử đông đảo a, muốn cướp ngôi hoàng đế có khối người. Hắn liên hệ Liêu quốc, đại khái cũng là vì muốn mượn lực của đối phương.” Giả Ảnh nói.
Triệu Phổ gật đầu, đem đao đưa lại cho Giả Ảnh, nói, “Ngươi vào cung, đem thứ này giao cho hoàng thượng, hắn tự nhiên có biện pháp.”
“Dạ.” Giả Ảnh cầm đao đi.
Mắt thấy sắc trời không còn sớm, Triệu Phổ thăm dò một chút, Bao Chửng cùng Triển Chiêu bọn họ suốt đêm thẩm vấn Liễu đại tiên, rất bận rộn, còn hải nghiên cứu vụ án của thái tử Cao Ly, vì vậy Triệu Phổ và Công Tôn cũng không dám đi quấy rối, trở về trong viện.
.
Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử trở về, nói, “Ta còn muốn giúp Bao đại nhân bọn họ, cả ngày ở đây ăn không ngồi rồi, thật không tốt a.”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, nói, “Ai nói ngươi ăn không ngồi rồi? Ngươi trị mắt cho Hoàng Thái Hậu, hơn nữa… ngươi muốn ăn không ngồi rồi, đến chỗ ta, ta cho ngươi ăn không ngồi rồi cả đời.”
Công Tôn nhìn hắn một cái, vươn tay đoạt Tiểu Tứ Tử lại, Triệu Phổ lau miệng, nhìn trời.
Hai gnười yên lặng đi tới trước, mắt thấy sắp đến phòng của Công Tôn…
“Ai nha…” Triệu Phổ kêu một tiếng xoa bao tử, nói, “Quốc yến này thật xúi quẩy a, ăn ngon nhưng mà không no.”
Công Tôn cười cười, nói, “Không gạt ngươi, ta cũng ăn không no.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Triệu Phổ phấn chấn, “Ra ngoài ăn khuya?”
“Tối đen như vậy, thôi đi.” Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử đặt vào lòng Triệu Phổ, nói, “Ta nấu mì, ngươi ăn không a?”
“Ăn!” Triệu Phổ vui vẻ, thầm nhủ, đừng nói là Công Tôn tự mình rửa tay nấu mì, y làm dù là độc dược cũng phải nếm thử a!
Vui thay~
.
Trên nóc nhà, Tử Ảnh chun chun cái mũi lắc đầu, nói với Thanh Ảnh đang ngủ gà ngủ gật một bên, “Ai, ngươi xem bộ dạng của Vương gia, chỗ nào có dáng vẻ của Vương gia chứ?”
Thanh Ảnh ngáp một cái, nói, “Tử Ảnh a, tối hôm qua cũng là ta trực đêm a, ngươi cho ta về ngủ đi.”
Tử Ảnh bĩu môi, túm tay áo hắn lại, “Giả Ảnh đến hoàng cung rồi, lập tức trở về, ta một mình không vui a, theo ta một lát đi.”
“Ai…” Thanh Ảnh thở dài, dựa vào nóc nhà ngủ.
.
Trong trù phòng, trù phòng đại nương đã sớm ngủ, trên bàn bày ra rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đại nương mỗi ngày đến canh hai sẽ thức dậy thăm dò, nếu Bao Chửng bọn họ còn chưa ngủ, thì chắc chắn đói bụng, sẽ làm thức ăn khuya cho họ, cho nên mọi thứ đều chuẩn bị từ sớm.
Công Tôn thấy mì cũng đã cán sẵn rồi, liền mở cửa tủ nhìn nhìn, có nguyên liệu, quay đầu lại hỏi Triệu Phổ, “Mì thịt bò, ăn không?”
“Ăn.” Triệu Phổ gật đầu, “Thêm một cái trứng gà! Còn muốn rau xanh!”
Công Tôn cười trêu hắn, “Ngươi còn rất thích ăn a.”
Triệu Phổ ngốc nhếch cười, Tiểu Tứ Tử trong lòng ư ử hai tiếng, trở mình, ôm cánh tay Triệu Phổ tiếp tục ngủ, trong miệng lẩm bẩm nói mớ, “Phụ thân… Cửu Cửu…”
Công Tôn cười lắc đầu, trước đây Tiểu Tứ Tử nằm mơ chỉ biết gọi phụ thân, giờ đây lại thêm một Cửu Cửu.
Công Tôn tay chân cũng rất nhanh nhẹn, cắt hành, đun nước, chỉ chốc lát sau, hương khí bốc lên bốn phía.
Trên đỉnh Tử Ảnh cũng cảm thấy bụng kêu ọt ọt, Công Tôn nấu rất nhiều mì, Triệu Phổ nhìn nói, “Thư ngốc, ngươi thật xem ta là thùng cơm a?”
Công Tôn cười nói, “No chết ngươi a, còn có thức ăn khuya của các ảnh vệ, Bao đại nhân và mọi người, đã làm thì làm cho hết, vãn yến họ cũng ăn không no.”
Triệu Phổ nghe xong, bĩu môi, nhỏ giọng nói, “Ta còn tưởng ngươi nấu cho một mình ta… thiết.”
Công Tôn quay đầu nhìn hắn, nói, “Cho ngươi hai cái trứng gà, được chưa?”
Triệu Phổ ngây ngô cười, Công Tôn lắc đầu —— Người này…
.
Chỉ chốc lát sau, những người còn đói trong Khai Phong phủ đều ăn mì, Tiểu Tứ Tử cũng bị hương khí xông tỉnh, Công Tôn sợ bé ăn nhiều không tiêu, liền nấu cho một chén canh trứng gà, Tiểu Tứ Tử ngồi bên cạnh Triệu Phổ, ăn canh, Triệu Phổ đang cầm một chén mì to, hùng hổ cắm đầu ăn, Công Tôn đối diện hắn, cũng ăn mì.
“Ân.” Triệu Phổ một hơi ăn sạch nửa chén, trong miệng lúng búng thức ăn, vừa nhai vừa nói, “Thư ngốc, tay nghề không tệ.”
“Ngươi ăn một chén có đủ không a?” Công Tôn có chút lo lắng.
Triệu Phổ lắc đầu, “… ít nhất… ba chén!”
Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Cửu Cửu hảo lợi hại.”
Công Tôn vươn tay bóp quai hàm Tiểu Tứ Tử, nói, “Phải nói, Cửu Cửu hảo ăn hại.”
“Khụ khụ…” Triệu Phổ bị sặc, không kịp cãi lại chỉ có thể ho khan.
Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Cửu Cửu hảo thùng cơm, Tiểu Tứ Tử cũng muốn làm thùng cơm.”
Triệu Phổ vui vẻ nói, “Đúng đó Tiểu Tứ Tử, làm nam nhân phải là thùng cơm! Đừng như thư ngốc này, ăn như mèo!”
“Ai ăn như mèo?” Công Tôn trừng mắt, “Ta ăn một chén lớn!”
Triệu Phổ nhướng mi, “Có bản lĩnh lại thêm một chén?”
“Ăn thì ăn!” Công Tôn cũng không cam tỏ ra thua kém.
Vào đêm, hai người ta một chén ngươi một chén, phân cao thấp ăn mì, Công Tôn cũng không biết mình bị gì, lại thực sự cùng tên điên Triệu Phổ liều mạng ăn mì, cuối cùng, cả hai đều xoa bụng, Tiểu Tứ Tử giúp Công Tôn xoa bụng, nói, “Phụ thân, phụ thân, ngươi cũng hảo thùng cơm nha.”
Công Tôn dở khóc dở cười, mới hiểu được, mình cùng Triệu Phổ liều mạng làm gì? Thắng thua đều là thùng cơm!
Cả một đêm, Công Tôn ở trong sân đi bộ một lúc lâu, vì muốn tiêu thực, thề sắp tới sẽ không ăn mì.
…
Sáng sớm hôm sau, Công Tôn từ từ tỉnh lại, vô thức vươn tay xoa xoa bụng, đã không còn trướng bụng nữa. Vươn tay, muốn ôm Tiểu Tứ Tử hôn một cái, sờ soạng nửa ngày… Không thấy vật nhỏ.
Công Tôn ngồi dậy, chợt nghe được bên ngoài, truyền đến tiếng cười thanh thúy giòn tan của Tiểu Tứ Tử.
Công Tôn có chút hiếu kỳ, đứng lên, đi tới cạnh cửa, thì thấy cửa khép hờ, Tiểu Tứ Tử đã mặc y phục, ngồi trên thềm cửa, vừa cười vừa vỗ tay.
Trong viện, Triệu Phổ đang cùng Triển Chiêu so chiêu, hai người không dùng binh khí, chỉ là tay không đối sách, thân ảnh giao thoa, đánh đến tựa hồ rất đã tay.
Ở một bên, đám nha dịch và ảnh vệ đều vây quanh, đứng đầy trên nóc nhà, dưới sân mà xem, thỉnh thoảng phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.
Công Tôn cũng mở cửa đi ra, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, đưa bé ôm lấy, đặt trên đùi.
Tiểu Tứ Tử nói, “Phụ thân sớm.”
“Ai mặc y phục cho ngươi a?” Công Tôn thấy y phục được mặc chỉnh chỉnh tề tề, thầm nhủ, không phải là Phi Ảnh các nàng giúp mặc chứ?
“Cửu Cửu a.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói, “Cửu Cửu bổn bổn, buộc vạt áo ba lần, mỗi lần đều sai.”
Công Tôn bật cười, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nói tiếp, “Phụ thân ngươi ngủ rất say nga, Cửu Cửu thân thân ngươi, ngươi cũng không biết.”
“Cái gì?” Công Tôn cả kinh, chợt nghe bên kia “Ang ang” một tiếng, Triệu Phổ nguy hiểm từ trên nóc nhà ngã xuống, vỗ vỗ ngực, nói, “Tiểu Tứ Tử, sao ngươi bán đứng ta a?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, che miệng lại, nói, “May mà Tiểu Tứ Tử chưa nói chuyện Cửu Cửu sờ mông phụ thân.”
“A…” Mọi người hít sâu một hơi, Triệu Phổ xoay người bỏ chạy, Công Tôn đuổi theo phía sau, “Triệu Phổ, ngươi đừng chạy! Hôm nay ta phải hảo hảo thu thập ngươi!”
Tất cả mọi người xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, nhóc ngẩng mặt, hai tay nâng cằm nhìn bầu trời không một gợn mây, nói, “Khí trời thật tốt.”
…
Buổi sáng ở Khai Phong phủ, bắt đầu từ những tiếng động ầm ĩ, buổi trưa, Công Tôn đến thay dược cho Hoàng Thái Hậu. Công Tôn một tay xách hòm thuốc, một tay nắm Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử một tay bị Công Tôn nắm, một tay nắm Triệu Phổ nằng nặc đòi theo…
Ba người vừa ra cửa phủ, Giả Ảnh liền vội vã tiến đến nói với Triệu Phổ, “Vương gia, Liêu quốc có người đến.”
“Hả?” Triệu Phổ khó hiểu, hỏi, “Con lư nào tới?”
Giả Ảnh thấp giọng nói, “Lão tứ Gia Luật Minh.”
Triệu Phổ nhíu mày hỏi, “Đến làm gì?”
Giả Ảnh nói, “Nghe đồn là tiến cung diện thánh.”
“A.” Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, nói, “Tìm người theo dõi hắn, tiểu tử này tâm nhãn nhiều lắm, cần lưu ý.”
“Dạ.” Giả Ảnh đi.
Công Tôn và Triệu Phổ cùng nhau đi tới, hỏi, “Gia Luật Minh là hoàng tử Liêu quốc?”
“Ân, lão tứ.” Triệu Phổ nói, “Liêu vương tổng cộng sinh bảy đứa con, lão đại, lão tam, lão tứ, lão thất, bốn nhi tử. Còn lão nhị, lão ngũ, lão lục là nha đầu. Hiện tại lão đại là thái tử, bất quá là mất quyền lực, lão tam trông nom nội chính, lão tứ quản lý ngoại sự, lão thất từ lần trước thì đã bế quan… lão ngũ lão lục lập gia đình, lão nhị lợi hại, giống như một bà điên mang binh chinh chiến.”
Công Tôn có chút buồn cười, “Liêu quốc hoàng thất này tử tôn cũng không phải rất nhiều a.”
“Ân, lão vương chết sớm.” Triệu Phổ cười gượng hai tiếng, nói, “Nên lưu ý lão tứ này, nhiều nhi tử như vậy, tên này đáng ghét nhất, cho nên nói, người gù té ngã, trung gian rơi xuống đất.”
Công Tôn sửng sốt, hỏi, “Có ý gì a?”
Triệu Phổ nói, “Người này nếu sinh thêm hài tử, hai đứa lớn nhất nhỏ nhất khẳng định được thương yêu, nhưng đứa ở giữa cơ bản bị xem nhẹ, đặc biệt, ngươi nói thứ tư trong bảy đứa, cũng là trạng huống hai đầu không quan tâm. Cữu cữu không thương mỗ mỗ (bà ngoại) không yêu, ngay cả cẩu cũng ghét bỏ, vậy không phải lúc nào cũng sẽ muốn gây nổi bật? Cho nên nói, trung gian đều có tâm nhãn! Ngươi xem Lý Thế Dân.”
Công Tôn bật cười, ôm lấy Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu Tứ Tử, nói cho Cửu Cửu, ngươi đứng thứ mấy?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nói, “Lão tứ.”
Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Tứ Tử, cười ha hả nói, “Ngươi cũng đừng nói, cổ nhân không gạt người.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm tiến đến, vươn tay, “Cửu Cửu bế.”
Triệu Phổ cười vang, vươn tay bế qua, nhéo hai cái —— Con mẹ nó thực khả ái! Chắc chắn là giống thư ngốc kia, nói đi cũng phải nói lại, thư ngốc này khi còn bé nói không chừng khả ái vô đối, tuy rằng hiện giờ hơi bưu hãn chút, bất quá Triệu Phổ hắn thích khẩu vị này.