Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 1 - Chương 38: Tiểu Tứ Tử, ngươi lợi hại nhất!




Những thôn dân nọ vừa nghe nói ván tiếp theo do Tiểu Tứ Tử tỷ thí thì đều hào hứng, dài cổ mà trông chờ, bởi vì theo bọn họ thấy, Tiểu Tứ Tử khả ái lại linh khí (hiểu biết, linh động), chắc chắn là một tiểu tiên đồng. Chỉ có đám người Triệu Phổ mới biết, Tiểu Tứ Tử thực ra hoàn toàn là một tiểu ngốc tử… Tất cả mọi người có chút lo lắng nhìn Công Tôn, thầm nhủ —— Này đáng tin cậy sao?

Công Tôn chỉ là cười cười, không lên tiếng.

Lúc này, Liễu đại tiên đã nói với mọi người, “Tỷ thí bắt đầu!” Nói xong, hắn lại bắt đầu vận công làm phép.

Triệu Phổ nhịn không được hỏi Công Tôn, “Ai, thư ngốc, đây là cái gì a?”

Công Tôn cười cười, nói, “Nói đơn giản, hẳn là đoán mệnh.”

“Đoán mệnh?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi, “Tiểu Tứ Tử chẳng lẽ biết đoán mệnh?”

Công Tôn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ cười cười, nhìn Tiểu Tứ Tử, bé ngồi trên ghế, hai chân lắc lư, nhìn khắp nơi, thấy mọi người nhìn mình, liền cười tít cả mắt, tay nhỏ bé bụ bẫm vẫy vẫy.

Mọi người nhịn không được hút một ngụm khí lạnh, Giả Ảnh kéo kéo Triệu Phổ, nói, “Vương gia, phì thủy bất lưu ngoại nhân điền a, Tiểu Tứ Tử là vũ khí cuối cùng, chí ít có thể đẩy lùi hơn mười vạn nhân mã a!”

Triệu Phổ liếc hắn, bất quá phì thủy bất lưu ngoại nhân điền câu kia hắn cảm thấy rất lọt tai, rất có đạo lý a.

Người thứ nhất được tuyển ra bước lên, bởi vì ván tỷ thí này là hai tiểu hài tử, cho nên mọi người đem hai cái đài đẩy đến gần nhau, sát cùng một chỗ.

.

Hai tiểu hài nhi mặt đối mặt ngồi bên trên, tiểu đồng tử kia nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, ngực tán thán —— Oa, hài tử này thật đáng yêu a.

Tiểu Tứ Tử cũng thấy tiểu đồng tử nọ, liền cười tủm tỉm hỏi nó, “Tiểu ca ca, ngươi tên là gì?”

Tiểu đồng tử nọ vừa nghe được mấy chữ tiểu ca ca, lập tức cảm thấy trong ngực thật ấm áp, nhỏ giọng nói, “Ta… gọi Tiểu Tứ.”

“Nha!” Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái, nói, “Ta là Tiểu Tứ Tử nha!”

“Thật sao?” Tiểu đồng tử cũng nở nụ cười, vừa định nói hai câu, Liễu đại tiên nọ hung dữ trừng mắt liếc nó, tiểu đồng tử vội vã im miệng.

Triệu Phổ và Công Tôn ở một bên nhìn, đều nhíu mày, tiểu đồng tử kia tựa hồ phi thường sợ hắn… Đủ thấy, thường ngày rất hay bị ăn đòn.

“Ngươi tên là gì?” Liễu đại tiên hỏi nam tử đầu tiên.

nam tử nọ hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn như là một nông dân, nhìn mọi người một chút, hắn trả lời, “Ách… Ta gọi Lưu Đại Hoằng.”

“Nga…” Liễu đại tiên nhẹ nhàng khoát khoát tay, cười nói, “Ngươi chờ, ta giúp ngươi hỏi thiên mệnh!” Nói xong, quay lưng, tĩnh tọa tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm.

Triệu Phổ liếc ngang một cái, thầm nhủ —— Lại nữa rồi, giả thần giả quỷ.

Liễu đại tiên đột nhiên định trụ bất động, một tay đặt trên đầu tiểu đồng tử, tiểu đồng tử bắt đầu cất tiếng, nói với nông dân nọ, “Ân… Phật tổ nói, hải để lao nguyệt (vớt trăng đáy biển).”

Nói xong, lại im lặng.

“Hải để lao nguyệt?” Tấ cả mọi người nghe được như lâm vào sương mù, không giải thích được hỏi, “Đây là ý gì a?”

Tiểu đồng tử không nói lời nào, nhìn Liễu đại tiên phía sau, Liễu đại tiên thu thế, phở phào một cái, chậm rại quay đầu, nhìn người nông dân kia, nói, “Lúc trước ngươi nỗ lực một trận, không nghĩ đến cuối cùng uổng phí tâm tư, hôm nay ngươi lại bắt đầu nỗ lực, ta không ngại nói cho ngươi, bỏ cuộc đi, đến sau này cũng không cách nào thực hiện được, đó là mệnh số của ngươi!”

Khi Lưu Đại Hoằng nghe xong, ngơ ngác ngẩn ra, có chút người lắm chuyện hỏi hắn, “Ai, Đại Hoằng, có phải là nói về chuyện ngươi bị từ hôn không a?”

“Chuyện từ hôn nào a?” Nhiều người xúm xít hỏi.

“Nhà sát vách Đại Hoằng có một nha đầu, nguyên bản đã đính hôn với hắn, sau đó Đại Hoằng liều mạng kiếm bạc, thế nhưng đến khi dành dụm đủ sính kim, nha đầu Xảo Nhi nọ đã gả cho một phú hộ làm thiếp. Sau đó lại sinh một tử anh (bào thai chết), đã bị đại hộ đuổi ra làm nha hoàn. Hôm nay, Đại Hoằng lại xoay tiền, muốn chuộc ả ra, tái thành thân.”

“Ai nha, người tốt a…”

“Đừng nói, trước đây đúng là hải để lao nguyệt uổng phí công sức a!”

“Hơn nữa cô nương kia nhân phẩm kém như vậy, ta xem nếu thực sự chuộc được cũng không có gì hay?”

“Đúng đó.”

“Ai, hay là thôi đi!”

“Đúng vậy, Liễu đại tiên đoán rất chuẩn a!”

.

Lưu Đại Hoằng kia ngơ ngác đứng trên đài, Liễu đại tiên lạnh lùng cười, nhìn Công Tôn, “Ai… Tới phiên ngươi, làm sao a!”

Công Tôn cười cười, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi nghĩ sao?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi Công Tôn, “Thúc thúc kia tại sao lại khổ sở như vậy a?”

Công Tôn đem cảnh ngộ của Lưu Đại Hoằng nói sơ cho Tiểu Tứ Tử nghe, Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nhìn thôn phu đó, hỏi, “Vì sao không đi chuộc a?”

Tất cả mọi người giương mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, thôn phu hỏi, “Tiểu thần tiên, ngươi không cảm thấy lần này ta cũng là dùng giỏ trúc múc nước sao?”

Tiểu Tứ Tử khẽ nhíu mày, nhìn Công Tôn, hỏi, “Phụ thân cái gì là dùng giỏ trúc múc nước?”

Công Tôn nở nụ cười, liền nói, “Chính là hầu tử dùng giỏ trúc vớt ánh trăng trong nước, mò thật lâu, cũng không vớt được.”

“Hắc hắc, hầu tử bổn bổn (ngốc).” Tiểu Tứ Tử nói, “Thích ánh trăng, thì mỗi ngày ra bờ sông nhìn nhìn không phải là tốt rồi sao, làm chi phải vớt lên mang về a? Lại không thể ăn.”

Nông dân nọ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, Công Tôn xoay mặt nhìn hắn, cười hỏi, “Ngươi nghĩ sao?”

Thôn phu hồi lâu mới gật đầu, nói, “Tiểu thần tiên nói đúng, ta chuộc nàng cũng không phải là để ép buộc nàng cùng nhau, chỉ vì mong muốn nàng có thể sống vui vẻ.”

Nói xong, đối Tiểu Tứ Tử vái chào, nói tiếng “Đa tạ tiểu thần tiên chỉ dẫn”, sau đó, liền xoay người xuống đài.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhiều thôn dân đều bị xúc động, nói, “Oa nhi này tâm địa thật tốt.”

Công Tôn mỉm cười, nhìn Liễu đại tiên kia, sắc mặt hắn khó nhìn vài phần, cắn răng nói, “Không nghe lời khuyên bảo! Xứng đáng cả đời bị bỏ rơi.”

Tất cả mọi người có chút khinh bỉ nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Kỳ tâm bất chính, khiến người chán ghét.”

Triển Chiêu cũng nhíu mày.

Công Tôn lạnh lùng cười, ý bảo tri phủ —— kế tiếp.

.

Trị phủ bảo người thứ hai đi tới, là một lão giả, niên du hoa giáp (tuổi hơn 60), đầu đầy tóc bạc phơ, ông nói ông tên gọi Trần Mậu.

Liễu đại tiên kia vẫn làm vài trò khỉ như trước, sau đó lại nhấn đầu tiểu đồng tử một cái, tiểu đồng tử lại mở miệng, “Khí mãn tất khuynh.”

Lão hán sững sốt, lập tức vươn tay sờ sờ chòm râu, gật đầu, nói, “Lão phu phí hơn nửa đời người, trước đây không có chí tiến thủ, khi ba mươi tuổi buôn bán phát tài, sau đó càng ngày càng không thể ngừng tay, càng kiếm lại càng tham, khí mãn tất khuynh dùng để nói về cuộc đời ta, thực sự rất chuẩn xác.”

Đám người đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc, Triệu Phổ khẽ nhíu mày, nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bên cạnh, hỏi, “Đây có phải là móc nối câu kết không? Chuẩn như vậy?”

Triển Chiêu nhún nhún vai, lắc đầu, nói, “Nhìn Tiểu Tứ Tử làm sao ứng đối đã.”

Liễu đại tiên có chút đắc ý, giương mắt nhìn lão hán, cười nói, “Lão đầu, ngươi lúc này phúc thọ đã cạn, không cần nỗ lực thêm nữa đâu, dù sao thì cũng là tuổi sắp xuống mồ, thông suốt đi.”

Lão hán do dự một chút, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, cúi đầu không nói.

Công Tôn chọt chọt Tiểu Tứ Tử đang mải mê xem tiểu điểu bay tới bay lui đằng xa xa, biết bé có chút ngồi không yên, nói, “Tiểu Tứ Tử, tới phiên ngươi.”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi, “Gia gia kia làm sao vậy nha?”

Công Tôn nói, “Buôn bán nhưng bạc vất vả kiếm được đều mất hết.”

“A?” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt thương tiếc nói, “Sao lại không cẩn thận vậy nha, lần sau phải rút kinh nghiệm nha.”

Lão hán nọ xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, hỏi, “Ý của tiểu thần tiên, không lẽ là bảo ta không nên lo mình già, đông sơn tái khởi.”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, hỏi Công Tôn, “Phụ thân, đông sơn tái khởi là cái gì?”

Công Tôn cười nói, “Đơn giản là té ngã cho nên phải tìm cách bò dậy.”

“Nhất định phải như vậy a.” Tiểu Tứ Tử gật đầu nói.

“Nhưng… Lão phu năm nay đã sắp bảy mươi tuổi rồi.” Lão đầu nói, “Có chút lực bất tòng tâm.”

Tiểu Tứ Tử minh bạch ý nghĩ của câu ‘lực bất tòng tâm’, liền trên dưới quan sát ông một chút, nói, “Nhìn gia gia đi đứng rất tốt nha, vì sao vấp ngã lại không đứng dậy? Có chứng bệnh gì sao? A, để phụ thân xem cho gia gia.”

Công Tôn cười lắc đầu, thấy lão nhân kia đã thông suốt, liên tục gật đầu nói, “Đúng vậy… Tại sao lớn tuổi thì lại không được? Già nhưng chí chưa già, dù cho lại thất bại lần nữa, ta đây sợ cái gì? Dù sao ta đây cũng là chờ chết! Tiểu thần tiên cao kiến!” Nói xong, bước như chạy xuống đài, vội vã quay về.

Dưới đài mọi người nửa ngày sau, mới giật mình bắt đầu vỗ tay, “Oa nhi này rất hiểu biết! Khó lường!”

.

Mệnh số đều có ngọn nguồn, cổ nhân đại thể đoán mệnh, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, bảy phần là tự thân dốc sức làm ba phần là do trời định trước, câu nói này đã lưu truyền từ rất lâu, nhưng đoán mệnh bất quá cũng chỉ dùng để tham khảo, cũng không phải là cả đời này định sẵn như vậy.

Lại nói hai vị ngày hôm nay, Lưu Đại Hoằng quay về chuộc thân cho Xảo Nhi, cũng không đòi hỏi, chỉ là mong nàng ngày sau có thể có kết cục tốt. Không ngờ từ hôm đó trở đi Xảo Nhi đối hắn chung thủy một lòng, hiền lành chăm chỉ, hiếu thuận cha mẹ chồng, còn sinh cho hắn hai nhi nữ, từ đó về sau nam cày ruộng nữ dệt vải từ từ làm giàu, cuối cùng có nhà cao cửa rộng, con cháu cả sảnh đường, hai lão cùng sống đến hơn tám mươi tuổi, mới nhắm mắt xuôi tay, sau đó còn an táng cùng một chỗ.

Tô Mậu kia khi quay về lại bắt đầu sự nghiệp một lần nữa, tiếp nhận được bài học lần trước, ông không hề lòng tham không đáy, đến hơn tám mươi tuổi quy tiên, thì đã có gia tài bạc triệu.

.

Tiểu Tứ Tử có chút mệt mỏi, cũng cảm thấy không thú vị, thấy Công Tôn cười với bé, liền hỏi, “Phụ thân khi nào có thể đi về, mông đau quá.”

Công Tôn vươn tay xoa xoa cho bé, nói, “Còn có một câu hỏi, hỏi xong là có thể đi.”

“Nga.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, nói, “Hỏi mau mau chút.”

Liễu đại tiên lúc này sắc mặt phi thường xấu xí, liền nói với tri phủ đại nhân, “Gọi người lên đi.”

Người cuối cùng đi lên, là một khất cái dơ bẩn, hắn vóc người gầy còm, ăn mặc rách rưới, bước lên đài, cũng không nói gì.

Liễu đại tiên hỏi hắn, “Ngươi tên gì?”

Khất cái kia không để ý đến Liễu đại tiên, mà là đi tới trước mặt Công Tôn, nói, “Ta là Hàm Lăng.”

Liễu đại tiên thở dài, đang muốn xoay người trở lại thi pháp, chợt nghe Công Tôn đột nhiên nhẹ nhàng nói, “Pháp khí mông trần (Vận mệnh long đong).”

Liễu đại tiên kia sửng sốt, nhìn tiểu đồng tử bên cạnh, đồng tử nọ đối hắn gật đầu.

Thấy Liễu đại tiên hai mắt trợn to, vẻ mặt không dám tin nhìn mình, dưới đài mọi người cũng hiếu kỳ không thôi, Công Tôn nói, “Dùng xảo liên thần số, tính ra, đích thực là như vậy.”

“Đây rốt cuộc là tính như thế nào?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được bèn hỏi.

“Xảo liên thần số nói trắng ra, đó là suy tính bằng cách đếm số nét trong tên người rồi tính toán với số hai trăm mười lăm.”

Công Tôn thản nhiên nói, “Hai trăm mười lăm, chính là thông qua thiên sổ, thời khắc cùng với dịch quẻ chồng lên nhau mà ra, vô luận tên họ hay câu chữ, chỉ cần là chữ, số nét bút đem cộng vào rồi cùng hai trăm mười lăm trừ ra, số dư, chính là thần số, đem so cùng bản mẫu của xảo liên thần số, sẽ tra ra kết quả.

Giống như nói Lưu Đại Hoằng, nét bút cùng với số chữ, trừ hai trăm mười lăm, là thần số một trăm tám mươi ba, chính là hải để lao nguyệt. Tô Mậu kết quả tính được là thần số một trăm chín mươi chín, cũng chính là khí mãn tất khuynh. Mà Hàm Lăng này tính được là thần số một trăm chín mươi hai, tức pháp khí mông trần.

Những thứ này đều không có gì thần kỳ cả, bởi vì đều là do Gia Cát võ hầu suy tính ra, hậu nhân chỉ cần dựa theo phương pháp tính toán là được. Bất quá tiểu đồng tử kia phi thường thông minh, tính toán vô cùng giỏi, đại khái đạo trưởng chính là coi trọng điểm ấy, mới bắt nó giúp ngươi gạt người mà thôi, dù sao… xảo liên thần số không phải người bình thường có khả năng tính ra.”

Mọi người nghe được bừng tỉnh đại ngộ, Triệu Phổ vừa nghe viết chữ ngâm thơ là cái đầu cũng muốn phình to gấp đôi, nếu là phải vật lộn với số học, thì cái đầu lại muốn to gấp mười, khi còn bé phu tử cũng đã dạy hắn bày que gỗ ra tính toán, mỗi lần hắn đều muốn dùng que gỗ mà đâm phu tử kia.

… Thư ngốc này khó lường, nếu nói hài tử kia ‘trâu bò’, chính y cũng không phải càng ‘trâu bò’ hơn sao?! (ý nói Công Tôn lợi hại quá đó mà~)

.

“Thì ra là có chuyện như vậy, căn bàn là gạt người!” Đám người xúc động phẫn nộ dị thường, có vài người đã bắt đầu kêu gào, “Xú lão đạo, mang bạc mà trước đây đã gạt chúng ta đều trả lại đây!”

Thấy có người làm loạn, Liễu đại tiên nghiến răng nghiến lợi, hung hăng liếc nhìn Công Tôn, giơ tay, từ trong lòng móc ra một mai phi tiêu, phóng về phía Công Tôn.

Công Tôn ngân quang xoẹt đến, nhưng thắt lưng bị ôm lại, Triệu Phổ đã nhảy đến phía sau y, ôm thắt lưng kéo y sang một bên, Tiểu Tứ Tử cũng được Triển Chiêu ôm đi, phi tiêu vừa lúc ghim vào chiếc bàn phía sau Công Tôn.

Liễu đại tiên biết tình huống không ổn đã muốn chạy, quay người lại, thì thấy trước mắt nhoáng lên một bóng trắng, còn chưa hiểu gì đã bị Bạch Ngọc Đường một cước đá xuống đất.

Lúc Liễu đại tiên té ngã, thình lình bị tên khất cái bên cạnh giơ tay tát cho một bạt tai đau điếng, “Bại hoại, ngươi cũng có ngày hôm nay!”

Liễu đại tiên sửng sốt, trong nháy mắt thẹn quá thành giận, đang muốn tấn công, đã bị Giả Ảnh và Tử Ảnh đè lại, đám người đều cao giọng khen hay, nói phải ngũ mã phanh thây xú đạo sĩ này.

Tri phủ vội vàng bảo mọi người đừng náo loạn, bất quá bây giờ hắn nói gì cũng không ai thèm nghe, rất nhiều thôn dân đều oán hận hắn, năm đó chính hắn mời Liễu đại tiên tới còn coi như khách quý, làm hại thôn dân Hà Gian phủ bị nhiều ủy khuất như vậy.

Hận ý trong mắt tiểu khất cái kia khiến Công Tôn và Triệu Phổ đều sửng sốt, Triệu Phổ lại cảm giác trên mu bàn tay nhói một cái, cúi đầu, Công Tôn trong lòng nhéo hắn, hung dữ trừng mắt, “Còn không buông tay!”

Triệu Phổ bất đắc dĩ phải buông tay, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Thối thư ngốc, không nhìn được hảo nhân tâm.”

Công Tôn đương nhiên biết Triệu Phổ cứu mạng y, nhưng khi hắn vừa ôm mình, tay vẫn không thành thật… Đồ lưu manh!

.

“Tiên sinh!” Lúc này, tiểu khất cái chậm rãi quỳ xuống đất, hỏi Công Tôn, “Ta có chuyện giải quyết không được, muốn nhờ tiên sinh phá giải.”

Công Tôn nhìn hắn một chút, hỏi, “Ngươi là có bí mật chôn giấu dưới đáy lòng không thế nói ra? Hay là có hàm oan khó giải?”

Tiểu khất cái nọ ngiêm túc gật đầu, nói, “Ta có oan uổng rất lớn, sợ không ai thèm quản, không dám nói.”

Triển Chiêu đứng một bên, hắn có một thói xấu, từ lúc theo Bao đại nhân, vừa nghe đến hai chữ oan uổng lập tức trước mắt sáng ngời, nhanh chóng nói, “Ngươi có thể giải oan a!”

Tiểu khất cái ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, hỏi, “Ta nên hướng ai giải oan?”

“Ách… Bản phủ a!” Tri phủ Hà Gian phủ vội vàng tiến đến nói, tiểu khất cái cùng không ít người xung quanh đều liếc hắn đến trắng mắt, ánh mắt như là nói —— Ngươi? Coi như hết.

“Có thể đi Khai Phong phủ tìm Bao đại nhân a.” Triển Chiêu cười nói, “Chỉ cần ngươi có oan tình, đến đó kể là được.”

“Thật sự có thể?” Tiểu khất cái hỏi.

Tiểu Tứ Tử được Triển Chiêu ôm, bé đã có chút buồn ngủ, ngáp một cái, hỏi, “Triển Triển, không phải còn một câu hỏi sao? Hỏi xong Tiểu Tứ Tử muốn đi về.”

Triển Chiêu cười, nói, “Hắn vừa hỏi, có oan uổng, không dám nói rõ.”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt to, hỏi, “Vì sao nha?”

Triển Chiêu nói, “Ân… sợ?”

Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, nói, “Sợ cái gì nha? Người bị oan uổng sợ, vậy người gây oan uổng không phải càng thêm nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao?”

“A, Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn vươn tay nhéo nhéo quai hàm của bé, “Học được nói ‘nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật’ rồi?”

“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, đắc ý nói, “Cùng Tiểu Bao tử học, một câu là ‘nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật’, một câu là… ân, khôi khôi khôi khôi!”

“Cái gì là khôi khôi khôi khôi?” Triệu Phổ có chút khó hiểu.

Triển Chiêu cũng không hiểu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Thiên võng khôi khôi?”

(Thiên võng khôi khôi [tiānwǎnghuīhuī] = lưới trời lồng lộng, khôi khôi khôi khôi [huī huī huī huī], khôi = tro, bụi,… Em ấy không nhớ rõ nên đọc bừa, Bạch Bạch thật hiểu tâm lí trẻ con nha)

Tiểu Tứ Tử cười tít mắt, “Ân.”

Mọi người không nói gì…

Tiểu khất cái nhìn Tiểu Tứ Tử một hồi, đứng lên, nói, “Đa tạ tiểu thần tiên chỉ điểm, ta đây đến Khai Phong.”

“Ai.” Triển Chiêu nhẹ nhàng lôi kéo hắn, mỉm cười, nói, “Không cần gấp gáp, nói với chúng ta là được.” Nói xong, xuất hiện trên tay là một khối lệnh bài nho nhỏ, bên trên là ba chữ rõ ràng —— Khai Phong phủ.

Tiểu khất cái ngốc lăng tại chỗ, trợn tròn mắt.

Mà dưới đài, nhiều thôn dân đều nói, “Ván này là tiểu thần tiên thắng!”

“Đúng, Liễu đại tiên căn bản là tên bịp bợm!”

“Công Tôn tiên sinh mới là thần tiên sống!”

“Đúng vậy!”

Thôn dân tinh thần kích động, đều bắt đầu hỏi cách xây cầu để gió không thổi sập, làm sao mới tiêu tan giải nạn, Công Tôn nghe được một đám người thất chủy bát thiệt* nhao nhao hỏi, chỉ biết ôm lấy Tiểu Tứ Tử nói, “Chậm đã chậm đã.”

*(thất chủy bát thiệt = bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói)

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thối lui sang một bên, Triển Chiêu cười nói, “Ta biết Công Tôn tiên sinh vì sao lại để Tiểu Tứ Tử tỷ thí rồi.”

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng.

Tử Ảnh thì còn chưa minh bạch, hỏi Triệu Phổ, “Vương gia, vì sao a?”

Triệu Phổ nhìn Công Tôn đang trả lời những thôn dân phía trước, còn có Tiểu Tứ Tử đang ôm y ngoắc bọn họ, thản nhiên nói một câu —— nhân giả vô địch, khó lường nhất chính là đơn giản tâm*.

*(nhân giả vô địch = người nhân từ là vô địch. Câu này tức là: Những người có tâm hồn ngây thơ đơn giản như Tiểu Tứ Tử chính là khó đối phó nhất.)