Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 1 - Chương 22: Hắc bạch phối, nam sinh nam sinh phối…




Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử từ lầu hai nhìn xuống, thấy Triển Chiêu, ảnh vệ, Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ chia nhau ngăn chặn bốn phương hướng của đường phố, không cho đám mãnh thú phát cuồng này xông qua.

Ba con hắc hổ và hai con gấu đen hình như cũng biết là chúng đang bị vây khốn, chúng nhìn trước sau, nhe răng, rít gào bốn phía. Đại khái là vì binh khí trên tay những người này đều là thượng cổ danh khí, đều đã lấy đi rất nhiều sinh mệnh, vì vậy phía trên có tử khí, dã thú sợ nhất chính là loại khí tức này, đều lui về sau, tụ lại cùng nhau, gào thét.

Triệu Phổ quay đầu lại nhìn thoáng qua, ven đường có một nông phụ đang ôm hài tử của mình mà khóc, hài tử này còn chưa đến mười tuổi, thấy nó bị cắn, một cánh tay đã đứt lìa, hắn nhíu mày thật sâu.

“Gào.” Hắc hổ kia đột nhiên hướng về phía Triệu Phổ gầm rú, Triệu Phổ nói với Tử Ảnh đang rục rịch chộn rộn, “Tử Ảnh, ngươi hận nhất là lũ súc sinh này đúng không?”

Tử Ảnh cười nhạt một tiếng.

“Giết cho ta!” Triệu Phổ ra lệnh, các ảnh vệ nhảy vào vòng vây, vung đao chém giết. Tuy lũ mãnh thú này hung hãn, nhưng so với ảnh vệ thì còn kém xa, rất nhanh, đều trở thành vong hồn dưới nhưng lưỡi đao kia. Cuối cùng, chỉ còn lại duy nhất một con hắc hổ và một con gấu đen, chúng lùi sát vào nhau, khẩn trương nhìn khắp nơi.

Lúc này, chợt nghe phía sau có tiếng vó ngựa nổi lên bốn phía, có một đại đội nhân mã vội vã chạy tới, Triệu Phổ quay đầu lại, thấy Công Tôn không biết từ khi nào đã ôm Tiểu Tứ Tử đi xuống lầu, y vội vàng chạy đến chân tường phía sau, xem xét tình huống của hài tử bị cọp cắn đứt tay kia.

Rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, đều bùi ngùi, “Thật đáng thương, đứa trẻ này sau này tàn phế mất thôi.”

“Có khối băng không?” Công Tôn đột nhiên quay lại hỏi đoàn người, “Ai có băng! Đều mang đến đây!”

“Băng?” Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều nói, “Tuyết đều đã tan cả rồi, mùa xuân thì đi đâu tìm băng.”

“Trong hầm ở ngoài thành có!” Có mấy người hảo tâm nói, “Ta đi lấy cho ngươi!”

“Không còn kịp rồi!” Công Tôn nói, “Phải nhanh!”

“Thư ngốc.” Triệu Phổ đi đến bên Công Tôn hỏi, “Chuyện gì vậy?”

“Tìm băng mang đến đây, chườm lên cánh tay bị đứt, ở vết thương trên cánh tay cũng chườm lên, sau đó phủ kín băng lên giường, trong vòng một canh giờ chuẩn bị tốt, ta có thể nối tay lại cho cậu bé!”

Công Tôn vừa dứt lời, không chỉ có Triệu Phổ trợn tròn mắt, mà bách tính xung quanh cũng ồn ào, “Tay bị đứt lìa mà cũng nối lại được sao?”

“Có thể sao?”

“Thì cứ thử xem sao, mau tìm băng!”

“Tìm cái gì!” Triệu Phổ nói với chưởng quỹ của khách điếm đang đứng cách đó không xa, “Một gian phòng hảo hạng, mười thùng nước, nhanh!”

Công Tôn ngước mắt nhìn hắn, “Nước thì có ích gì?”

“Ai…” Triệu Phổ chỉ tay vào bên trong, nói, “Ngươi cũng vào trước đi!”

Công Tôn gật đầu, đã có người hảo tâm giúp nông phụ kia ôm lấy đứa trẻ đã ngất đi từ lâu, Công Tôn nhặt lên cánh tay đứt, chạy vào khách điếm, dặn dò Tiểu Tứ Tử đang lẽo đẽo theo đuôi mình phải lưu lại bên cạnh Triệu Phổ.

Tiểu Tứ Tử hơi chu chu mỏ, dạo này phụ thân cứ mang bé giao cho người khác.

Công Tôn đi vào khách điếm, Triệu Phổ lệnh cho chưởng quỹ mang nước ra, mà lúc này, các ảnh vệ đã chuẩn bị xử lí hai con dã thú cuối cùng, chợt nghe có người gào to một tiếng, “Đao hạ lưu tình!”

Triệu Phổ quay mặt lại nhìn lị, thấy có một đoàn người ngựa chạy tới trước mắt, hắn hơi nhướng mi, lần này là áo đen mũ đen, đúng là cấm quân, hàng thật.

“Cấm quân Đô thống Vương Sán tham kiến Cửu Vương gia.” Vương Sán nọ quỳ xuống hành lễ với Triệu Phổ, Triệu Phổ khoát khoát tay, nói, “Đến chậm rồi, đem thi thể đám dã thú này đi xử lí đi.”

“Ách…” Vương Sán nói với Triệu Phổ, “Cửu Vương gia, có thể tha mạng cho hai mãnh thú này không?”

Triệu Phổ sửng sốt, xoay mặt nhìn hắn, hỏi, “Tại sao? Súc sinh hại người thì đáng bị làm thịt.”

“Hồi bẩm Vương gia, những mãnh thú này đều không phải là vật bình thường.” Vương Sán nhỏ giọng trả lời.

Lúc này, chưởng quỹ đã dẫn người khiêng thùng nước tới, đưa đến đúng mười thùng, xếp thành một hàng, Triệu Phổ nhấc tay, vỗ một chưởng về phía mặt nước, chỉ chốc lát sau, trên mặt nước có hàn khí tỏa ra… Lại nhìn lại, nước đã kết thành băng. Triệu Phổ vung tay, vỗ thêm một chưởng… Chợt nghe tiếng răng rắc răng rắc truyền đến, nguyên một khối băng, bị vỡ ra thành từng viên nhỏ. Triệu Phổ nói với chưởng quỹ đang há hốc mồm, “Mang đi!”

Không ít bách tính xem náo nhiệt xung quanh đều kêu to, Triển Chiêu nhìn thấy, khen, “Vương gia nội lực kinh người.”

Triệu Phổ bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, nói, “Triển huynh, huynh còn đứng đó mà khen sao, mau đến giúp ta một tay đi.”

Triển Chiêu cười cười, đi tới giữa, cũng giơ tay vỗ nước như Triệu Phổ, trong nháy mắt, một cỗ hàn khí bức người tỏa ra, mặt nước kết băng.

Vương Sán ở một bên nhìn, giật mình không thôi, ai cũng biết Triệu Phổ có công phu rất cao, không ngờ Triển Chiêu cũng lợi hại không kém.

“Vương gia… những mãnh thú này là cống phẩm, là thái tử Cao Ly (Triều Tiên) mang đến, chuẩn bị vài ngày nữa dâng cho Hoàng thượng, cho nên…” Vương Sán có chút sốt ruột nói.

“Thái tử Cao Ly không có bạc mua thức ăn cho chúng sao?” Triển Chiêu cười nhạt một tiếng, “Đến mức phải đến đường phố của Khai Phong phủ ăn bách tính sao? Mãnh thú này ngươi để Hoàng thượng tiếp nhận rồi, không sợ người khác chỉ vào mũi Hoàng thượng nói người lấy xương thịt lê dân bách tính của mình đi nuôi dã thú sao?”

“Nói rất hay!” Bách tính bốn phía đều vỗ tay.

“Ách…” Vương Sán há mồm nửa ngày cũng không nói nên lời, chỉ phải thở dài, trơ mắt nhìn hai con mãnh thú nổi điên bị Tử Ảnh giết chết.

Tử Ảnh lắc lắc vệt máu trên thanh đao trong tay, nhìn thi thể của đám mãnh thú trên mặt đất, lạnh lùng mắng, “Súc sinh hại người.”

Triển Chiêu ở cách đó không xa, vừa nghe được thì thoáng có chút giật mình, các ảnh vệ đi theo Triệu Phổ, vài ngày nay hắn cũng tiếp xúc một chút, tuy đều rất tài giỏi, nhưng tính cách cũng rất khác biệt.

Giả Ảnh bình tĩnh ổn trọng, xử sự khôn khéo tương đối cao tay, là ảnh vệ đứng đầu.

Thanh Ảnh trầm mặc ít lời, nhưng thỉnh thoảng hắn đột nhiên tuôn ra một hai câu đều khiến mọi người cười đến quặn bụng, tuy mặt lạnh nhưng lại hay chọc người.

Xích Ảnh thì lại khá niềm nở, thích cùng người khác nói chuyện phiếm, thích chơi đùa.

Mà Tử Ảnh, là người đặc biệt nhất.

Tử Ảnh tuổi còn khá nhỏ, vừa tới mười tám, công phu cực cao đầu óc cũng thông minh, nhưng rất tùy hứng cũng thích đùa dai, Triệu Phổ khá dung túng hắn, ngay cả các ảnh vệ kia cũng hay vô thức nhường nhịn yêu thương hắn. Triển Chiêu nghĩ Tử Ảnh tuy khá ngang bướng nhưng không phải một người tàn nhẫn, nhưng hôm nay, sao lại tàn nhẫn với đám dã thú này thế kia? Thật ra, nếu không phải bọn chúng đả thương người, Triển Chiêu thực sự cũng không muốn làm tổn thương đến chúng nó.

Giả Ảnh ngay bên cạnh Triển Chiêu, thấy hắn nhìn Tử Ảnh lau đao tựa hồ có chút nghi hoặc, bèn thấp giọng nói, “Đệ đệ của Tử Ảnh đã bị mãnh thú cắn chết, cho nên Tử Ảnh ghét nhất những động vật làm hại người, không làm hại người thì hắn sẽ không như vậy.”

Triển Chiêu nghe xong thì mới hiểu được, thì ra là thế.

~

Triệu Phổ bảo Giả Ảnh và Tử Ảnh lên lầu hỗ trợ cho Công Tôn, còn mình và Triển Chiêu tiếp tục tạo băng.

Tiểu Tứ Tử vẫn đứng im một bên nhón chân lên nhìn, thấy Triệu Phổ và Triển Chiêu chỉ cần vỗ mặt nước, thì sau đó nước liền đông lạnh, bé càng xem càng hiếu kỳ, suy nghĩ một chút, liền chạy chậm đến cái thùng nước ở cuối hàng, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay be bé trắng trắng mũm mĩm, cũng bắt chước vỗ vào mặt nước hai cái, ngoại trừ bàn tay ướt đầy nước, thì một chẳng có chút biến hóa nào.

Đang lúc Tiểu Tứ Tử cảm thấy ủ rũ, thì cảm thấy phía sau, có một làn gió nhẹ thoảng tới, như là có ai đó đứng sau lưng mình.

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, đầu tiên, hiện ra trước mắt bé là một mảnh tuyết trắng.

Vạt áo trắng như tuyết, có những đường hoa văn nhạt nhạt, thật đẹp thật đẹp, Tiểu Tứ Tử biết, loại vải này vô cùng quý giá, gọi là vân cẩm, phụ thân đã từng mua cho bé một cái áo ngoài nhỏ may bằng vân cẩm, tốn hết mười lượng bạc lận, nhưng mà rất mịn rất mịn.

Dưới vạt áo vân cẩm, là một đôi giày màu trắng, Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, y phục trắng tinh rất là cầu kỳ nha, lại ngước mắt, thấy một bàn tay trắng nõn thon gầy, khớp xương rõ ràng, đẹp đữ. Tiểu Tứ Tử biết, đó là tay của người luyện võ, bởi vì giống như tay của Triển Triển Cửu Cửu, cảm giác rất có lực, bàn tay đó cầm một thanh ngân sắc trường đao.

Tiểu Tứ Tử liên tục chớp mắt, ngẩng mặt nhìn.

Trước mắt là bạch y nhân vừa nãy ngồi trên lưng ngựa, Tiểu Tứ Tử nghĩ người này hẳn là cao xấp xỉ Triển Triển, liền hiếu kỳ mở to hai mắt nhìn kỹ tướng mạo hắn.

Lúc đã nhìn thấy rõ, Tiểu Tứ Tử giật mình há to mồm, bé vẫn luôn cho rằng, phụ thân của bé chắc chắn là người đẹp nhất trên đời này. Nhưng mà, bạch y nhân này, cũng đẹp lắm nha!

Tuy hắn không nhã nhặn bình thản, lịch sự tao nhã thanh thoát giống phụ thân, thậm chí người này có chút tà khí, nhưng mà… Thật là đẹp mắt nha!

Đầu óc Tiểu Tứ Tử hơi hồ đồ, không nghĩ ra được từ nào để hình dung cái đẹp của người này, hm, phụ thân rất đẹp, hắn cũng rất đẹp! Đương nhiên… Tiểu Tứ Tử vẫn thiên vị mà nghĩ rằng, phụ thân đẹp hơn một chút, hai người không đồng dạng, phụ thân thoạt nhìn, không có cảm giác lạnh như băng giống người này.

Bạch y nhân nâng tay, cũng vỗ vào mặt nước. Một lát sau, Tiểu Tứ Tử cảm thấy lành lạnh, nhón đầu ngón chân ghé vào vách thùng nhìn nhìn, vươn tay sờ sờ, thực sự đều biến thành băng rồi.

“Di?” Tiểu Tứ Tử cảm thấy kỳ quái, có phải là tay của Triển Triển bọn họ không giống với tay của mình không? Liền tiến đến, vươn tay nắm tay của bạch y nhân kia.

Bạch y nhân sửng sốt, Tiểu Tứ Tử cầm lấy tay hắn, lật lại, xem lòng bàn tay, lại nhìn lòng bàn tay của chính mình, càng thêm hồ đồ rồi, vì sao? Lòng bàn tay đều như nhau đó thôi, hơn nữa tay của người nọ còn ấm áp hơn tay của mình một chút mà.

Có lẽ do biểu tình của Tiểu Tứ Tử rất buồn cười, người nọ cười khẽ một tiếng.

Tiểu Tứ Tử nghe được người nọ cười, ngẩng mặt, sau đó trực tiếp biến ngốc. =O=

Lúc này, chợt nghe thanh âm của Triển Chiêu truyền đến từ phía sau, “Giang hồ đồn đại quả nhiên không thể tin được.”

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, Triển Chiêu có vài phần bỡn cợt nhìn bàn tay của bạch y nhân đang bị bé nắm, nói, “Ngũ gia so với trong truyền thuyết còn có tình cảm hơn.”

Tiểu Tứ Tử liền cảm thấy bàn tay trong tay mình rút ra, bạch y nhân kia nhìn chằm chằm Triển Chiêu một hồi, hỏi, “Vị tiên sinh kia thật sự có thể đem cánh tay bị đứt lìa kia nối lại sao?”

“Ừ.” Triển Chiêu sờ cằm, nói, “Ta nghĩ là được… Rất nhiều chuyện không thể thì y đều đã làm được.”

Lúc này, Triệu Phổ cũng đi tới, nói, “Bạch huynh, đa tạ ngươi có ân cứu mạng huynh đệ của ta.”

Người đứng trước mắt, chính là Bạch Ngọc Đường.

Lúc trước Bạch Ngọc Đường đến Thục Trung có việc, vừa lúc gặp Hình Hoài Châu, khi biết được cảnh ngộ của hắn, bất mãn trung lương bị hại, đã cứu mạng hắn rồi một đường hộ tống đến Khai Phong. Trên đường nghe nói Triển Chiêu được phong làm Ngự Miêu, cũng không cảm thấy có gì lớn lao, thứ nhất, Triển Chiêu bên ngoài vốn đã rất nổi danh, Bạch Ngọc Đường tin tưởng, với nhân phẩm của hắn sẽ không vì bổng lộc mà đi nương nhờ quan phủ. Thứ hai, người mà Triển Chiêu đi theo chính là Bao đại nhân, Bạch Ngọc Đường đã sớm nghe nói vị quan này thanh chính liêm khiết, vì vậy cũng muốn nhân cơ hội mượn vụ án này của Hình Hoài Châu, đến Khai Phong phủ nhìn xem, vị Bao đại nhân này đến tột cùng lợi hại cỡ nào.

Hình Hoài Châu được Triệu Phổ đón đi, Bạch Ngọc Đường đi vòng đường khác gặp một bằng hữu, sau đó lại đến Khai Phong. Khi đến một con đường mòn của huyện Tốc Thủy, hắn nghỉ chân trong một căn nhà hoang tại vùng ngoại ô, phát hiện phía sau ngôi nhà hoang này, có hơn mười phần mộ. Ban đầu tưởng là hố loạn táng, không ngờ đến khi nhìn kỹ văn bia, thì mới nhận ra đó là cùng một gia tộc, tất cả đều họ Đường, trong đó trên ngôi mộ lớn nhất, có một bài thơ kêu cứu.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy sự tình kỳ quặc, nên đã sao chép lại bài thơ ấy, luôn mang theo bên mình.

Khi đến Khai Phong, hắn âm thầm quan sát, đúng là chuyện thật, Triển Chiêu ở tại Khai Phong trợ giúp cho Bao Chửng, nếu là vì đại nghĩa, hắn tự nhiên sẽ không thèm tính toán. Vốn đã chuẩn bị ra đi, hôm nay tình cờ gặp ở khách điếm, lại nhớ tới bài thơ nọ.

~

“Không cần.” Bạch Ngọc Đường nói với Triệu Phổ, “Cứu hắn là việc nên làm.”

Triệu Phổ cười, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, một người như băng một người như ngọc, tính tình đều hợp ý hắn, quả nhiên giang sơn tự có nhân tài xuất hiện, một chuyến trở về này, gặp được mấy nhân vật khó lường, tâm tình tốt.

Tiểu Tứ Tử thấy ba người lớn nói chuyện, liền vươn tay níu níu vạt áo của Triệu Phổ.

Triệu Phổ bế bé lên, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, phụ thân ngươi trước đây đã từng nối tay chân cho người khác sao?”

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, nói, “Tứ chi đứt thì có thể nối lại, chỉ là, cần ít nhất mười canh giờ.”

“Lại mười canh giờ?” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Tiên sinh hôm qua đã nhịn mười canh giờ rồi, hiện tại lại phải tiếp tục… Thân thể của hắn có chịu nổi không đây?”

Tiểu Tứ Tử cũng vò tay áo của mình, nói, “Phụ thân nói, chữa bệnh mệt không chết, không chữa bệnh sẽ buồn chết.”

“Quả nhiên lương y như từ mẫu.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, chắp tay nói với Triệu Phổ và Triển Chiêu, “Ta sống ở Thúy Trúc viên ngoại thành phía tây, trong viên có Trúc Diệp Thanh thượng hảo hạng.” Nói xong, cáo từ rời đi.

Triển Chiêu và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường phi thân lên ngựa, nghênh ngang rời đi, vô cùng hào hiệp.

Tiểu Tứ Tử vẫy vẫy tay, “Bạch Bạch, hẹn gặp lại.”

Triển Chiêu hiếu kỳ, xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, sao ngươi biết hắn họ Bạch?”

Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại nhìn Triển Chiêu, nói, “Triển Triển, ngươi ngốc ngốc, vừa nãy Cửu Cửu gọi hắn là Bạch huynh.”

Triển Chiêu bị nghẹn đến nỗi không nói được câu nào, cũng có chút xấu hổ, Tiểu Tứ Tử kỳ thực không ngốc a.

Lúc này Đô thống Vương Sán đã sai người đem hết xác dã thú về, trên mặt tràn đầy vẻ suy sụp.

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử, vừa cùng Triển Chiêu tiến vào khách điếm, vừa hỏi, “Triển huynh, ngươi vừa nói ngươi biết lai lịch của đám dã thú này sao?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, nói, “Mấy hôm trước có một thái tử Cao Ly tới, gọi là Phác Mẫn Cát.”

“Nga.” Triệu Phổ gật đầu, “Là thái tử vừa được sắc phong phải không, nghe nói thái tử trước đã bệnh chết… Cái tên này ai đặt vậy? Đường đường một thái tử lại gọi Phiêu Danh Kỹ*?!”

*(“Phác Mẫn Cát” [Piáo min jí] đọc gần giống “phiêu danh kỹ” [piáo míng jì])

Triển Chiêu suýt chút cười văng, ho khan, nói, “Thái tử này tuổi trẻ, rất biết bày trò, bày ra một đống nào là Cao Ly sơn trân, Cao Ly sơn thú, nói là đặt trong bãi săn, dâng cho Hoàng thượng săn thú.”

“A…” Triệu Phổ lắc đầu, “Hoàng thượng vừa thấy mấy cái thứ lông lá thì đã đau đầu rồi, còn săn thú gì nữa?!”

“Cũng không phải.” Triển Chiêu bất đắc dĩ, “Bãi săn cũng đã bỏ xó nhiều năm, đàn dã thú mà hắn mang đến cũng chỉ để bị nhốt vào lồng sắt trưng bày trong kim đình dịch quán thôi… Có lẽ là người nuôi sơ suất, nên chúng nhân cơ hội chạy ra.”

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, hỏi, “Vậy ngươi không đến kiểm tra sao? Không chừng chúng cũng cắn chết thái tử kia rồi.”

Triển Chiêu cười, nhỏ giọng nói với Triệu Phổ, “Chắc chắn không chết, nếu đã chết, phỏng chừng không những không xin chúng ta tha cho chúng, mà ngay cả đầu bếp Cao Ly cũng chạy tới làm thịt đám thú báo thù cho thái tử của họ rồi.”

Triệu Phổ cười ha ha, “Đúng là như vậy.”

Đang khi nói, hai người đã đi tới cửa phòng, Tử Ảnh đang an ủi nông phụ khóc sướt mướt đằng kia, thấy Triệu Phổ và Triển Chiêu đi tới bèn nói, “Vương gia, Triển đại nhân, Giả Ảnh nói, phải chờ mười canh giờ.”

Triệu Phổ mơ hồ có chút lo lắng, ngước mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, bé dẩu mỏ, nhỏ giọng nói thầm, “Sớm biết vậy, lúc nãy đã để phụ thân ăn nhiều nhiều, Tiểu Tứ Tử lại thêm một ngày không được nhìn thấy phụ thân rồi.”

Triệu Phổ cũng cảm thấy trong ngực khó chịu vô cùng, con mọt sách này đúng là ăn không nhiều lắm, hôm nay thức trắng đêm nối tay cho người ta, chiều mai phải để hắn ngủ ngon, ngày mai có lẽ các ảnh vệ bắt Lục Minh đã trở về, đến lúc đó lại phải tiến cung chứng minh Hình Hoài Châu vô tội, con mọt sách này gầy như cây sậy, sẽ mệt đến lả đi mất thôi.

Những người đang quan sát bên ngoài lâu cũng dần tản đi, Triển Chiêu trước tiên dẫn người về Khai Phong phủ, về những chuyện cần xử lý, với tính cách của Bao đại nhân, ông cũng sẽ không quan tâm ai là thái tử Cao Ly gì đó, mãnh thú hắn mang đến đả thương người, đương nhiên không thể bỏ qua cho hắn.

~

Đêm đó, Triệu Phổ nghỉ lại ở căn phòng sát vách phòng Công Tôn đang chữa bệnh.

Sắc trời dần tối, Triệu Phổ nằm trên giường nhìn chằm chằm đỉnh giường chạm trổ hoa văn mà đờ ra, bên cạnh, Tiểu Tứ Tử đã ngủ say.

Triệu Phổ xoay mặt nhìn, giơ ngón tay, chọt chọt cái má phúng phính mềm mềm như cái bánh màn thầu của bé. Tiểu Tứ Tử co co lại, chui vào trong chăn, trùm kín cả người mình.

Triệu Phổ nhịn không được mà bật cười, Tiểu Tứ Tử thật đáng yêu, thảo nào Công Tôn thương yêu nó như vậy, ngẫm lại, dáng vẻ khi Công Tôn mỗi ngày không có chuyện để làm thì sẽ chơi đùa với Tiểu Tứ Tử, nhất định cực kỳ khả ái…

Nghĩ tới đây, Triệu Phổ đột nhiên cứng đờ cả người, hắn tận lực giữ nguyên biểu tình trên mặt mình, sau đó xoay người tìm gương đồng soi thử, trong nháy mắt mặt xanh mét.

Bản mặt của người bên trong gương đồng, cười đến hèn mọn ti tiện.

Triệu Phổ hung hăng ném cái gương xuống đất, nhưng gương chưa chạm đất thì hắn đã nhào đến đỡ lấy, thầm nhủ —— nguy hiểm thật, thiếu chút nữa làm Tiểu Tứ Tử tỉnh lại.

Có chút vô lực nhặt gương lên, Triệu Phổ ngồi phịch xuống cái ghế bên bàn, thầm nhủ, Triệu Phổ ơi Triệu Phổ, ngươi làm sao vậy? Ma chướng* sao? Tại sao lại cười đến dâm đãng như vậy?!

*(cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra)

Hắn ngồi bên cạnh bàn mà tâm thần không yên, đến bên giường thì tâm thần cũng không yên, lết tới cửa cũng là tâm thần không yên, nói chung là không an tâm cũng không ngủ được.

Cuối cùng, Triệu Phổ đặt chiếc gương lên bàn, đặt mông ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ.

//

Rất nhanh, trời đã sáng, Triển Chiêu mang người đến, rồi đón Tiểu Tứ Tử đi ra ngoài, vui vẻ đi dạo một vòng quanh Khai Phong phủ, sau đó mua một đống ăn ngon và đồ chơi mang về, lại đi… Chiều cũng dần buông.

Triệu Phổ tính toán thời gian, thấy thời gian sắp tới, vội vàng vọt tới cửa đứng chờ.

Nông phụ kia cũng lo lắng chờ đợi, trong miệng lẩm nhẩm niệm —— Bồ Tát phù hộ, phù hộ con ta bình an.

Triệu Phổ nhìn nàng một chút, cười nói, “Đại thẩm, yên tâm đi, nhất định sẽ bình an.”

Tiểu Tứ Tử không hiểu được liền ngẩng mặt, nhìn Triệu Phổ, “Cửu Cửu, sao ngươi biết nhất định sẽ bình an?”

Triệu Phổ ngồi xổm xuống, thần thần bí bí nói với Tiểu Tứ Tử, “Bởi vì hôm nay nháy chính là mắt trái.”

“A?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu.

Đúng lúc này, chợt nghe “Rầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Công Tôn đi ra ngoài, còn chưa bước qua được nửa khung cửa đã ngã sấp về phía trước.

Triệu Phổ sớm có chuẩn bị, vươn tay ôm gọn y vào lòng.

“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử sốt ruột, Triệu Phổ quay sang bé, “Suỵt…”

Lại nhìn, Công Tôn nằm trong lòng Triệu Phổ, hai mắt nhắm nghiền, miệng lải nhải, “Buồn ngủ muốn chết…” Sau đó liền nhập mộng.

Triệu Phổ sung sướng ôm Công Tôn, lúc này, nông phụ kia đột nhiên mừng rỡ kêu một tiếng, Giả Ảnh ôm con của nàng đi ra, hài tử đã tỉnh, trên tay quấn đầy băng vải.

Đem hài tử trả lại cho nông phụ, Giả Ảnh nói, “Đại thẩm, mang về đi, tiên sinh dặn đừng để vết thương đụng vào nước, cách mỗi ba ngày mang hài tử đến Khai Phong phủ đắp thuốc, mười lăm ngày sau có thể tháo băng vải ra, sau đó từ từ chăm sóc, hai ba tháng sau là có thể giống như trước đây, nhưng sẽ lưu lại sẹo.”

Nông phụ quỳ xuống đất dập đầu lạy Công Tôn, Giả Ảnh nâng nàng dậy, xoay mặt nói với Triệu Phổ, “Vương gia, thần y, đúng là thần y!”

Mà nhìn lại Triệu Phổ, hắn hoàn toàn không nghe thấy, chỉ lo ôm Công Tôn vội vã chạy vào phòng, ui da… Mí mắt trái vì sao vẫn nháy vậy?