Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 1 - Chương 11: Mưa to tầm tã, miếu hoang không người




Xe ngựa lắc lư lăn bánh, trời cũng tối dần, Triệu Phổ chợp mắt trên nóc xe, khi vừa tỉnh lại thì thấy mây đen trên trời ùn ùn kéo tới, liền xoay người ngồi dậy, “Trời sắp mưa rồi!”

“Vâng.” Đánh xe đã đổi thành Giả Ảnh, hắn quay đầu lại nói với Triệu Phổ, “Muốn đến Dĩnh Xương phủ phía trước ít nhất còn phải chạy cả đêm, ven đường này không có trấn điếm nào cả.”

Triệu Phổ đã cảm giác được sự ẩm ướt từ những cơn gió truyền đến, nhíu mày, “Phụ cận không có nơi nào có thể trú mưa sao?” Đang định đứng lên nhìn, thì thấy Tử Ảnh đứng trên một ngọn cây cao phía trước ngoắc bọn họ, chỉ ra xa.

Triệu Phổ giương mắt nhìn ra xa, thấy trên sườn núi có một ngôi miếu đổ nát. Nhảy xuống đến phía trước cửa xe, Triệu Phổ vỗ vỗ Giả Ảnh, chỉ chỉ miếu hoang phía trên kia.

Giả Ảnh gật đầu, quất ngựa một roi, hướng về phía miếu hoang trên sườn núi chạy đến.

Triệu Phổ vén màn xe lên, thò đầu nhìn vào trong, thấy Công Tôn đã tỉnh đang ngồi trong đó, trên đùi là Tiểu Tứ Tử còn đang mơ mơ màng màng gối đầu lên. Triệu Phổ chỉ thấy sườn mặt Công Tôn, đại khái là vì lúc ngủ rất nóng, nên áo mở rộng, cái cổ trắng nõn lộ ra ngoài, hắn vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Trống ngực của Triệu Phổ đập thình thịch, mải mê ngắm Công Tôn đang ngẩng đầu nhìn mình, có lẽ là vì vừa tỉnh ngủ, ánh mắt đó… mông mông lung lung.

Triệu Phổ tiến vào trong, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Công Tôn, đầu óc trống rỗng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, nói chung là trong lòng ngứa ngáy. Ngay chính lúc này, xe ngựa đang chạy lên sườn núi thì lăn trúng một hòn đá to nhô lên mặt đất.

Toàn bộ xe ngựa nảy lên một cái, người trong xe đương nhiên cũng bị ngã sang một bên.

Tiểu Tứ Tử trực tiếp lăn vào lòng Công Tôn, có vẻ đã tỉnh táo lại. Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, nhìn Triệu Phổ đang tựa sát vào người mình, trong lòng buồn bực, hắn rõ ràng không phải vô ý lăn tới, mà là cố tình nhào tới!

Triệu Phổ cười gượng hai tiếng, gãi gãi đầu nhìn Công Tôn, hai tay chống trên hai sườn xe ngựa, ngón tay cái vừa lúc đặt trên góc áo Công Tôn, lại nhích nhích vào trong, kề sát bàn tay của Công Tôn đang đặt bên cạnh. Công Tôn thật muốn thưởng cho hắn một bạt tai, nhưng chợt nghe Tiểu Tứ Tử nói, “Cửu Cửu, đè chết mất.”

Triệu Phổ cúi đầu nhìn, thấy Tiểu Tứ Tử bị ép giữa hắn và Công Tôn, bật thốt lên, “Tiểu Tứ Tử, có đè nặng ngươi không?”

“Không.” Tiểu Tứ Tử xoa xoa vai, hơi dẩu mỏ nhìn Triệu Phổ, lúc này, bên tai lại nghe tiếng ào ào. Tiểu Tứ Tử nhìn ra khe giữa màn xe và khung cửa xe, “Ôi chao, trời mưa rồi!”

“Đúng rồi, thời tiết không tốt, đêm nay hẳn là không đi được, tới miếu hoang trên núi nghỉ ngơi một lát.” Triệu Phổ nói với Công Tôn và Tiểu Tứ Tử.

“Ờ.” Công Tôn gật đầu, đem mũ con thỏ nhỏ của Tiểu Tứ Tử đang đặt bên cạnh đội cho bé, hỏi, “Tiểu Tứ Tử, có đói bụng không?”

“Không đói bụng.” Tiểu Tứ Tử trông ra ngoài, “Phụ thân mưa thật lớn.”

Đang khi nói, xe đã dừng lại trước cửa miếu hoang, Triệu Phổ đem Tiểu Tứ Tử bế qua, đặt vào trong lòng Công Tôn, “Tiểu Tứ Tử, ôm phụ thân ngươi.”

Tiểu Tứ Tử không hiểu, bất quá vẫn vươn tay ôm cổ Công Tôn, Triệu Phổ lại cởi áo khoác của mình ra.

Công Tôn cảnh giác nhìn hắn, ôm chặt Tiểu Tứ Tử.

Triệu Phổ cởi áo khoác, giũ ra cái soạt, đem Công Tôn và Tiểu Tứ Tử toàn bộ bọc lại, sau đó vươn tay bế Công Tôn kèm theo Tiểu Tứ Tử lên, phi thân xuống xe, chạy vào trong miếu.

Công Tôn cẩn thận ôm Tiểu Tứ Tử, bên ngoài mưa đã bắt đầu nặng hạt, mặt của y dựa vào vai Triệu Phổ, ngẩng đầu thì thấy Triệu Phổ hai mắt nhìn thẳng phía trước, hạt mưa to rơi xuống, hắn tựa hồ cảm thấy thật thích thú, tranh thủ ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Nhẹ nhàng phóng vào miếu, trong miếu có một mảnh đất khô ráo, đã có sẵn một đống lửa đang cháy bập bùng. Hẳn là vừa rồi Tử Ảnh dò đường đã chuẩn bị.

Giả Ảnh cũng chạy vào theo, thuận tiện lấy ra thảm lông dê trong xe trải trên mặt đất bên cạnh đống lửa to kia.

Triệu Phổ đi đến, buông Công Tôn và Tiểu Tứ Tử xuống, phủi phủi những giọt nước mưa trên người, “Phù, mưa này lớn thật, ta đã nhiều năm không gặp mưa lớn như vậy.”

“Vì sao?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi, “Không phải bình thường đều có mưa sao?”

Triệu Phổ nhoẻn miệng cười, đi đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, “Tiểu Tứ Tử, ngươi đi tới Mạc Bắc chưa?”

“Chưa.” Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

“Mạc Bắc không có mưa, cả ngày vừa khô lại vừa lạnh, bên trong gió to đều là cát bụi, băng tuyết cả tảng lớn trải dài, đi đến nơi khí hậu lạnh, tuyết có thể dày qua chân ngựa, bão tuyết đầy trời, không nhận được đường đi.” Triệu Phổ tiếp nhận bầu rượu Giả Ảnh đưa tới, uống một hớp rồi đưa cho Công Tôn, “Uy, thư ngốc, nhấp một ngụm cho ấm người, đừng để lạnh như thế này sẽ bị bệnh.”

Công Tôn liếc ngang hắn, thầm nhủ, ta không vô dụng như vậy, lạnh một chút là bệnh! Vươn tay tiếp nhận bầu rượu, uống một ngụm, thoải mái thở ra một hơi.

Triệu Phổ giật mình, Thiêu Dao Tử này bình thường không ai có thể uống nổi, hắn còn tưởng rằng Công Tôn sẽ bị sặc trực tiếp phun ra, “U, ngươi còn có thể uống hai hớp à, đây chính là loại rượu mạnh nhất Mạc Bắc.”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói, “Phụ thân thích rượu, tửu lượng cao.”

“Thật không?” Triệu Phổ vui vẻ, sau này có thể cùng nhau uống đến thống khoái, còn vì sao lại nghĩ về chuyện của sau này, hắn cũng không quá bận tâm.

Công Tôn đem bầu rượu trả lại cho Triệu Phổ, cầm lấy hành lý mở ra, bên trong có một ít bánh ngọt nhỏ chuẩn bị riêng cho Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử cầm lấy một miếng, vừa ăn vừa chạy tới xem Giả Ảnh nhóm lửa đun nước nóng.

“Tiểu Tứ Tử, muốn ăn món ăn dân dã không?” Giả Ảnh cười hỏi bé “Ta đi bắt vài con thỏ rừng đến cho ngươi ăn thử nha? Thỏ rừng nướng?”

“Hay quá.” Tiểu Tứ Tử cao hứng.

Công Tôn liếc một cái, lạnh lùng nói với Triệu Phổ, “Phu xe ngươi mướn thật là lợi hại… Có thể bắt cả thỏ rừng.”

Triệu Phổ cầm bầu rượu nhìn Giả Ảnh, Giả Ảnh cười cười, “À, ta vốn là thợ săn, sau này mới đi đánh xe.”

“À.” Công Tôn gật đầu, Tiểu Tứ Tử kéo kéo Giả Ảnh, “Ảnh Ảnh ngươi đi bắt thỏ sao? Tiểu Tứ Tử cũng đi.”

“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn luống cuống, thầm nhủ vật nhỏ thật đúng là khó lường, dám đi theo người xa lạ chỉ vừa gặp có một lần.

Giả Ảnh cũng cười, thừa dịp Công Tôn không phát hiện, quay sang Tiểu Tứ Tử làm mặt quỷ rồi xoay người rời khỏi miếu, lên núi bắt thú rừng về làm món ăn dân dã cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử đến bên chân Công Tôn, giúp y đổi thuốc.

Triệu Phổ xáp qua nhìn, phát hiện chỗ sưng hình như nhỏ lại chút, cũng thoáng an tâm. Bất quá nghĩ lại, lão tử tại sao phải lo lắng như vậy chứ? Chỉ là do con mọt sách này được làm bằng đậu hũ, động một cái là bị thương, liên quan quái gì đến ta?

Đang suy nghĩ, Công Tôn đột nhiên nói, “Đúng rồi, bây giờ vùng Mạc Bắc đã ngừng chiến sự chưa?”

“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu, thuận miệng nói, “Tạm thời ngừng rồi.”

“Thật sao?” Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi, “Nếu đã ngừng, vậy bốn mươi vạn đại quân đóng ở Mạc Bắc, chí ít cũng phải rút về hai mươi vạn mới phải, tại sao không có chút động tĩnh nào cả?”

“Ách…” Triệu Phổ vốn định trả lời, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thăm dò của Công Tôn liền nói, “Con mọt sách nhà ngươi, lo xem sách vở của ngươi đi, quản nhiều như vậy làm gì?”

Công Tôn nhíu mày, thầm mắng, bày đặt cái gì! Thư sinh cũng không thua kém gì đám vũ phu các ngươi!

“Phụ thân băng bó xong rồi.” Tiểu Tứ Tử đổi thuốc xong, đi tới bên cạnh y ngồi xuống, chờ Giả Ảnh bắt thỏ đến cho mình.

Không lâu sau, ảnh vệ chưa về đến, nhưng lại đến một nhóm người khác, cũng là vào trú mưa.

Từ ngoài miếu, mười mấy người vội vã gấp rút chạy vào, đều là người vạm vỡ, mặc đồng phục, áo trong đen áo khoác vàng, giữa y phục có một vầng trăng màu đỏ, phía trên có một chữ Lưu màu vàng. Bọn họ đẩy vài chiếc xe gỗ tiến vào, trên xe chất ba thùng gỗ được dùng xiềng xích khóa kín lại. Trên mỗi cái thùng đều cắm một cây cờ lớn, viết hai chữ “Thông Tường”.

Triệu Phổ và Công Tôn nhìn thoáng qua, đều nhận ra đó là một đám tiêu sư đang áp tiêu, đại khái là thuộc về Thông Tường tiêu cục, tổng tiêu đầu phỏng chừng là họ Lưu.

Mấy người tiêu sư sau khi vào miếu thì luôn miệng kêu xui.

Một người nói, “Trước mắt đã sắp đến Khai Phong, tự dưng đụng phải mưa to, lại phải chậm trễ.”

“Tiêu đầu.” Một người bên cạnh đùa với trung niên nam tử vừa nói kia, “Vội vã về nhà ngắm cô dâu hả?”

“Hứ!” Tiêu đầu nọ mặt đỏ lên, trừng mắt liếc bọn họ, “Đừng lắm lời!”

“Tiêu đầu, ngươi cũng lợi hại thật, vừa áp tiêu đi ra đã muốn quay về.” Một người trêu chọc, “Ta thấy, nếu ngươi quay về, sẽ bị con cọp mẹ giữ khư khư… Thật vất vả đến Khai Phong, không bằng đi dạo kỹ viện, tìm mấy em kỹ nữ xinh đẹp tiêu dao, đây chính là chơi đùa một chuyến ít một chuyến.”

“Ha ha ha…”

Một đám tiêu sư ồn ào, tiêu đầu nọ bị bọn họ cười đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, xua tay đuổi bọn họ, “Đi đi, ít lắm lời! Ta mới không đi nơi đó, thích thì các ngươi tự mình đi.”

Đang lúc họ cười đùa, Tiểu Tứ Tử nhích mông qua hỏi Công Tôn, “Phụ thân kỹ nữ là cái gì? Kỹ nữ xinh đẹp tỷ tỷ là cái gì?”

Công Tôn vươn tay che cái miệng của bé, “Không được nói bậy! Tiểu hài tử không thể nói bậy! Sẽ rụng sạch hàm răng!”

Tiểu Tứ Tử vội vàng che miệng lại, Triệu Phổ dở khóc dở cười, thư ngốc này, không muốn để hài tử nhìn thì nói là sẽ bị hỏng mắt, không muốn để hài tử hỏi, lại nói hàm răng sẽ rụng sạch. Không phải ai ai cũng nói con mọt sách có tri thức hiểu lễ nghĩa, lúc nào cũng giảng đạo lý sao, tại sao khi dạy tiểu hài tử phải dùng nuông chiều và hù dọa?

Kỳ thật Triệu Phổ không biết, lúc mới đầu Công Tôn không có kinh nghiệm, cũng nói chuyện với Tiểu Tứ Tử vô cùng có đạo lý, chỉ tiếc, có thể nghe ngươi giảng đạo lý thì không phải tiểu hài tử. Vì vậy, nhiều lúc Công Tôn sẽ áp dụng chút mánh khóe, bất quá rất hữu hiệu, Tiểu Tứ Tử cực nghe lời.

Nhóm tiêu sư nọ cũng thấy Công Tôn bọn họ, người dẫn đầu ho khan một tiếng, dặn thủ hạ, “Có tiểu hài tử kìa, đều chú ý chút, đừng nói những lời thô tục!”

Mấy người tiêu sư cười ha hả, buông binh khí tùy thân, gom củi nhóm lửa, chuẩn bị ăn lương khô rồi đi ngủ.

Chính lúc này, Giả Ảnh từ cửa sau đi vào, một tay nắm theo một con thỏ nhỏ lông trắng đang liên tục giãy dụa, tay kia kéo vào một con hoẵng.

Triệu Phổ nhìn hắn một cái, hỏi, “Uy, ngươi làm gì vậy, mang thứ này vào làm chi?”

“Ăn chứ chi.” Giả Ảnh vẻ mặt vô tội, đây là Tử Ảnh bọn họ bắt được, lúc hắn ra ngoài đã thấy đặt ở cửa, còn có một đống thỏ và chim trĩ, hắn chỉ lấy một con thỏ mà hắn thấy khả ái nhất trong đám, mấy con thỏ còn lại thì đều thả đi.

“Tiểu Tứ Tử.” Giả Ảnh đem con thỏ nhỏ đưa cho Tiểu Tứ Tử, hỏi, “Cưng muốn luộc hay là muốn nướng?”

Tiểu Tứ Tử ôm lấy con thỏ nhỏ khả ái, sờ sờ, vô cùng thích, vừa nghe Giả Ảnh nói, lập tức kinh ngạc, ôm thỏ chạy trốn phía sau Công Tôn, “Phụ thân, thỏ con thật đáng thương.”

Triệu Phổ liếc Giả Ảnh một cái, Giả Ảnh bất đắc dĩ đành phải rút dao chuẩn bị làm thịt con hoẵng kia.

Công Tôn mở to hai mắt nhìn hắn, đạp hắn, ý bảo hắn ra phía sau mà làm, đừng dọa Tiểu Tứ Tử sợ. Giả Ảnh đem chủy thủ cắm lại thắt lưng, nắm chân hoẵng kéo đi ra.

Công Tôn nhìn theo, nhợt nhạt cười, “Phu xe này không giống thợ săn, cách cư xử giống như quân nhân quá.”

“Đương nhiên! Bọn họ đều…” Nói đến bên mép, Triệu Phổ lại nuốt trở về, đảo mắt quan sát Công Tôn, y một tay ôm Tiểu Tứ Tử, một tay sờ lớp lông trắng của con thỏ trong lòng Tiểu Tứ Tử, trên mặt vô cùng bình thản.

Triệu Phổ âm thầm kinh ngạc, thầm nhủ —— Ý con mọt sách này là sao? Hình như đã hoài nghi về thân phận của Giả Ảnh.

Đang nghi hoặc có phải thân phận của mình đã bị Công Tôn nhận ra hay chưa, chợt nghe trong đám tiêu sư, có một người thấp giọng nói, “Tiêu đầu… Quan binh.”

Tiêu đầu trừng hắn, ngăn lại lời hắn muốn nói, nét mặt bình lặng, tiếp tục ngồi ăn màn thầu.

Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đều không nghe được, nhưng Triệu Phổ nhĩ lực cao, lập tức nghe ra, trong lòng thăc mắc —— nhóm tiêu sư này hình như kiêng kỵ quan binh?

Mặt khác, Triệu Phổ phát hiện một chỗ rất khả nghi. Tiêu sư bình thường lúc áp tiêu, khi đi ngang qua một ngọn núi, chắc chắn sẽ hô to vài tiếng, bảo sơn tặc tránh xa, kẻ chắn đường phía trước nên nhường đường. Vùng này bốn bề núi vây quanh, tiêu đội đi ngang hẳn là một khắc cũng không ngừng hô to mới đúng, tại sao đám người này một câu cũng không hô lên?

Xem ra, thứ mà đám tiêu sư áp giải là hàng cấm, hoặc là vật không thể lộ ra ngoài.

Triệu Phổ đang thắc mắc, liền cảm thấy bàn tay đang đặt trên thảm lông dê của Công Tôn nhẹ nhàng khều khều tay hắn.

Triệu Phổ cúi đầu, Công Tôn chỉ chỉ một mảnh đất khô ráo bên cạnh, cầm hòn đá viết —— trong thùng có kỳ lạ.

Triệu Phổ nhướng mi, nhìn Công Tôn, Công Tôn liền viết —— tiêu sư trúng độc.

Triệu Phổ càng giật mình, thầm hỏi, mọt sách à, ngươi con mẹ nó cũng quá thần kỳ rồi đó? Nhìn ra được có kỳ lạ ta không ngạc nhiên, nhưng sao ngay cả người trúng độc cũng có thể nhận được? Quay lại nhìn kỹ đám tiêu sư kia, quả nhiên thấy ấn đường (vùng nằm giữa hai chân mày) của bọn họ hơi phiếm đen, môi cũng xanh xanh, quả thật là không bình thường.

Chỉ một lát sau, phía sau truyền đến mùi thịt nướng, Giả Ảnh dùng một diêm thạch làm chén, phía trên đặt một miếng thịt hoẵng vàng óng, đưa tới trước mặt Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, nếm thử xem ăn ngon không? Còn cần thêm gia vị nào nữa không?”

Tiểu Tứ Tử nhận lấy cắn một miếng, nhai nhai, gật đầu, cười một cái thật tươi với Giả Ảnh, nói, “Ăn ngon!”

Giả Ảnh hoan hoan hỉ hỉ chạy ra, Triệu Phổ trợn trắng mắt nhìn trời. Đám tiểu tử thối này đem Tiểu Tứ Tử làm chủ rồi.

Đang bất mãn, Triệu Phổ liền cảm thấy ngón tay của Công Tôn nhẹ nhàng gõ gõ lên mu bàn tay hắn, gõ đến nỗi trong lòng Triệu Phổ ngưa ngứa, hắn ngước mắt nhìn Công Tôn, thầm nhủ: Thư ngốc nhà ngươi mạnh tay chút được không hả? Giống như một con mèo, khiến người khác ngứa ngáy!

Công Tôn thấy Triệu Phổ ngẩng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn xem mấy cái thùng gỗ trên mặt đất.

Triệu Phổ xoay mặt nhìn qua, khẽ nhíu mày, ở chiếc xe đẩy đang chở một cái thùng gỗ phía bên kia, trên mặt đất phía dưới, không biết từ lúc nào có một bãi nước đen.