Dụ Lang

Chương 7-2: Thành tri thử hận nhân nhân hữu* (2)




Một bữa sáng dưới sự thiên vị của Hàn Sâm cuối cùng cũng thuận buồm xuôi gió trôi qua, đáng tiếc Thẩm Thất không ngờ tới chính là, những phương diện khác Hàn Sâm lại không thiên vị như vậy, trong phủ này tổng cộng có ba phòng, y luân phiên ngủ lại ở mỗi phòng, điều này khiến cho Thẩm Thất vô cùng buồn bực nhưng cũng chỉ có thể nhịn, lúc nhịn không được nữa thì sẽ ra ngoài giải sầu.

“Chủ tử, hôm nay Vương gia sẽ đến viện của chúng ta, sao muộn như vậy ngài còn muốn ra ngoài?” Tiền nhi đuổi theo phía sau Thẩm Thất.

Thẩm Thất không quay đầu lại trực tiếp lên xe ngựa, “Đi Cán Hoa trang.” Đó là biệt trang của Thẩm Thanh Thu, gần đây hắn luôn luôn sống ở đó. Tiền nhi nhìn thấy chủ tử của mình luôn luôn muốn gió có gió muốn mưa có mưa liên tục ở trước mặt Lan Lăng Vương ăn đau, thật may lúc trước mình không nhảy theo vào hố sâu đó.

Thẩm Thất nghĩ tới mấy ngày nay liền tức giận. Tức giận người này không có một chút thiên vị.

Lúc Thẩm Thanh Thu nhìn thấy Thẩm Thất cũng là lúc nàng đang mặt lạnh, bĩu môi, “Sao thế, lại có người chọc giận muội sao?”

Thẩm Thất ôm lấy cánh tay của Thẩm Thanh Thu, “Ngũ ca, huynh nói nếu nữ nhân không có tiền có phải rất dễ bị ức hiếp không?”

“Từ lúc nào muội lại lo lắng đến chuyện tiền nong vậy?” Thẩm Thanh Thu kinh ngạc nhìn Thẩm Thất một chút, không nói phụ thân cấp tiền cho nàng, ngay cả hắn mỗi lần đến sinh nhật của nàng đều tặng không ít ruộng đất, nhưng không thấy Thẩm Thất để ở trong lòng.

“Không lo, không lo, nhưng có một vài thứ đặt ở nơi đó đều tịt tiền, muội đây không phải tới cửa cầu Ngũ ca, giúp muội dùng tiền đẻ tiền sao.” Thẩm Thất dầy mặt, gọi Tiền nhi một tiếng, nàng ta vội vàng bưng một cái hộp chạy tới.

Thẩm Thanh Thu hồ nghi nhìn Thẩm Thất một chút, lạnh mặt nói, “Tại sao lại đột nhiên muốn kiếm tiền?” Trong hộp đều là ruộng đất do nàng đứng tên, thậm chí còn có hai ruộng muối, Thẩm gia có thể xưng bá ở Lan Lăng chính là độc quyền muối thiết. “Là hắn và muội cần?”

Thẩm Thất lập tức lắc đầu, Hàn Sâm chưa bao giờ có tâm tư này, đều là chính nàng một bên tình nguyện, nếu Hàn Sâm lấy Triệu thị làm phi, Thẩm Thất nghĩ nguyên nhân nhất định là vì tiền, cho nên mới đột nhiên để tâm tới tiền bạc, muốn có một thứ mà đến một ngày nào đó Hàn Sâm để tâm tới, vậy thì mỗi ngày y sẽ không lạnh nhạt với mình nữa.

Nghĩ vậy Thẩm Thất cũng có chút hối tiếc, sắc đẹp của nàng ở trước mặt Hàn Sâm giống như biến thành một tờ giấy trắng, đều là nhan sắc bình thường giống La thị và Triệu thị, cho nên không thể không cầu trợ ngoại lực.

Thẩm Thanh Thu không tin lời của Thẩm Thất, Tiền nhi lại bỗng nhiên mở miệng, “Còn không phải là vì La phi trong phủ kia.” Tiền nhi bĩu môi, chướng mắt điệu bộ không phóng khoáng của La phi.

“Hửm, đã xảy ra truyện gì?” Thẩm Thanh Thu tiếp lời nói.

Chuyện trong miệng Tiền nhi, quả thực là ngòi nổ khiến Thẩm Thất muốn tích trữ tiền. Nếu là trước kia đặt một chút vàng trắng ở trước mặt, năm năm mười năm nàng đều không liếc mắt nhìn một cái. Nhưng từ khi đến phủ của Lan Lăng vương thì tất cả đều thay đổi. Thẩm Thất nghĩ tới lại tức giận, chẳng biết từ lúc nào La thị đã trông nom sổ sách trong phủ, nàng không hề hay biết chút nào, Hàn Sâm không biết nên để chính thất là mình đảm đương cái này sao.

“Còn không phải là vì hoa đào xã tháng sau. Chủ tử đặt muốn làm một bộ y phục nên đi chi tiền, Ngũ thiếu gia ngài không thấy gương mặt lúc đó của La thị đâu, thật là buồn cười, một ngàn quan tiền lại khiến cho nàng ta ngay cả miệng cũng không khép lại được.” Tiền nhi đi theo Thẩm Thất đã lâu, sớm đã quen với việc tiêu tiền như nước.

“Cuối cùng thì sao?” Thẩm Thanh Thu giống như lơ đãng vuốt ve trâm ngọc trên đầu Thẩm Thất.

“Nha hoàn Thúy Nha bên cạnh La phi còn cố ý đứng ở một bên nói thầm cho ta nghe, nói cái gì mà La phi nương nương ngay cả một kiện quần áo bị vá cũng không nở ném đi, còn chủ tử lại không chớp mắt muốn dùng một ngàn quan mua một bộ y phục.” Tiền nhi cười lạnh một chút, “Nàng ta không nghĩ đến La phi nhà nàng ta vốn xuất thân nha hoàn, mặc đồ tốt đương nhiên sợ giảm thọ, chủ tử thì khác, ngài không phải là người như thế.”

“Vậy rốt cuộc có chi được tiền hay không?” Thẩm Thanh Thu quan tâm là cái này.

“Không có, đột nhiên chủ tử nói không mua nữa.” Tiền nhi còn nén giận nhìn Thẩm Thất một chút, cảm thấy đây là nàng nhận thua, ngay cả Tiền nhi nàng cũng rất mất mặt.

Chủ yếu là thấy La thị tiết kiệm như vậy, Thẩm Thất cảm thấy mình quá mức lãng phí quả thực là có chút không đúng.

Thẩm Thanh Thu đứng dậy kéo tay Thẩm Thất, “Đi thôi, Ngũ ca sẽ mua cho muội.”

Thẩm Thất chớp chớp hai mắt, cười đến giống như con mèo trộm cá, đối với Hàn Sâm thì bạc là đồ quý giá, còn Thẩm Thanh Thu thì lại không như vậy, ở Thẩm gia, hắn nổi danh là phá gia chi tử, chỉ là không biết ngày thường hắn ở bên ngoài làm cái gì, bạc giống như vĩnh viễn không thể tiêu hết, Thẩm Thất sử dụng tiền của hắn, một chút cũng không thấy đau lòng. “Ngũ Ca, những thứ kia huynh phải giúp muội xử lý đó.” Thẩm Thất rất tin tưởng Thẩm Thanh Thu có khả năng lấy tiền đẻ tiền.

Lúc Thẩm Thất trở lại vương phủ thì trăng đã treo ở giữa trời.

“Nương nương, ngài đã trở lại, Vương gia đang chờ ngài, bây giờ vẫn chưa dùng bữa tối đấy.” Lưu ma ma nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức chạy ra, đúng là nhìn thấy Hàn Sâm đến lớn, chỉ biết yêu thương y, Thẩm Thất bĩu môi ở trong lòng.

Thẩm Thất vốn mất hứng trong lòng, hôm nay lúc đi mua quần áo với Thẩm Thanh Thu, không ngờ lại bị người ta nhanh chân lấy trước. Thẩm Thất vừa vào cửa tẩm phòng đã nhìn thấy Hàn Sâm nằm nghiêng ở trên giường đọc sách, không có bộ dáng sốt ruột hay chờ đợi mình, không hề giống như Lưu ma ma nói.

Thẩm Thất mặt lạnh không nhìn Hàn Sâm, lập tức đi đến bên giường, nhưng còn chưa ngồi xuống lại nhìn thấy một cái hộp ở trên giường. Thẩm Thất giật mình, cố nén ý nghĩ muốn mở cái hộp ra.

“Chủ tử, đây không phải là thứ ngài muốn sao?” Tiền nhi vụng trộm liếc mắt về phía Hàn Sâm.

Thẩm Thất cười lên trừng mắt nhìn Tiền nhi một cái, im lặng ám chỉ nàng mau chóng đi ra ngoài.

Thẩm Thất từ từ đi đến bên cạnh Hàn Sâm, nhìn dáng vẻ giả vờ mặt không chút thay đổi của y, thật sự là nhịn không được nữa mà cười rộ lên, vòng hai tay qua cổ của y, sau đó dán mặt vào cổ y, “Làm sao chàng lại mua quần áo mắc như vậy cho thiếp?” Nàng không nói cho Hàn Sâm biết, bởi vì sau chuyện lần đó, nàng không dám thương lượng với y về vấn đề này nữa.