Dụ Lang

Chương 25: Hành trình gian khổ (Hạ)




Editor: Snowflake HD

Hàn Sâm im lặng chốc lát, “Cứ làm vậy đi.”

Tiểu nhị nghe lời đi xuống, lúc sau trở lại, hắn đặc biệt để ý Thẩm Thất. Bưng nước trà lên, Thẩm Thất và Hàn Sâm là người pha trà nổi tiếng nhất Tây Hoa, sau đó đến đám người La thị.

Thật ra cũng muốn khoe mẻ, nhưng một cái khách điếm như vậy, có hai cái lò với bát uống trà, đã là nhiều lắm rồi.

Tiểu nhị chuyên gia hầu hạ các vị khách từ nam đến bắc, sớm biết cách xử sự, hắn đoán vị phu nhân toàn thân cao quý này mới đúng là người có tiếng nói, nên tất nhiên giúp nàng hạ thấp tiểu thiếp bên cạnh.

Bữa cơm này, chỉ có Thẩm Thất là người ăn ngon miệng nhất, còn trong lòng La thị và Triệu thị từ trước đến nay không bao giờ quan tâm giới hạn của nàng. Chỉ cần Hàn Sâm không ý kiến là được.

Lúc ăn cơm xong, nét mặt Hàn Sâm vô cùng bình thản, giọng nói cũng ôn hòa, hỏi Tử Sung làm bài tập chưa, sau đó dặn Triệu thị mặc nhiều quần áo một chút. Ban nãy Thẩm Thất vừa chơi bọn họ một vố thật đau, nên không so đo những thứ nhỏ nhặt này.

Buổi tối, quay lại phòng, Tiền nhi ôm ngực nói: “Chủ tử, vừa nãy người hù chết Tiền nhi rồi.” Lúc Thẩm Thất hủy bỏ thực đơn do Hàn Sâm chọn, nàng sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh.

Thẩm Thất đắc ý lườm Tiền nhi.

“Chủ tử, chẳng lẽ người không thấy vương gia rất lạ hay sao?” Tiền nhi cẩn thận hỏi.

“Có gì lạ chứ?” Thẩm Thất khó hiểu nhìn Tiền nhi, “Chẳng lẽ vương gia cưng chiều ta nhiều hơn một chút là lạ sao, ngươi nên suy nghĩ rộng ra nha.” Thẩm Thất kéo lỗ tai Tiền nhi.

Tiền nhi nhìn bộ dáng vui vẻ của Thẩm Thất, không dám hất nước lạnh vào người nàng.

“Yên tâm đi, đêm nay vương gia nhất định ngủ ở phòng ta. Cứ cho là hắn mắng ta đi, cũng phải vào phòng ta đúng không?”

Lúc này Tiền nhi mới cười rộ lên, thì ra chủ tử thông minh như vậy, biện pháp này cũng nghĩ ra được, tới khổ nhục kế cũng dùng.

Hiện tại Thẩm Thất rất đắc ý, nàng đâu biết rằng sau này nàng phải chịu khốn khổ đến cỡ nào.

Nhưng nàng lại đoán trúng một chút rồi, Hàn Sâm thật sự đến phòng Thẩm Thất.

Thẩm Thất nháy mắt tinh nghịch với Tiền nhi mấy cái, đối phương tự biết điều lui ra ngoài.

“Vương gia.” Lúc này Thẩm Thất nhẹ giọng, còn hết sức kiềm chế dáng vẻ uốn éo, giả bộ yếu đuối.

“Ừ, thay quần áo đi, ta dẫn một mình nàng ra ngoài.” Hàn Sâm đưa một bộ đồ vải cho Thẩm Thất.

Bình thường Thẩm Thất sẽ không chịu mặc những bộ quần áo làm từ vải thô này, nhưng bây giờ nàng không để ý tới nó. “Một mình ta? Ý của chàng là chỉ có ta và chàng?” Thẩm Thất cảm thấy ông trời thật có mắt, giọng nói không nén được vui mừng nên run rẩy.

Hàn Sâm mỉm cười, gật đầu, chứa đựng bao nhiêu tình cảm, Thẩm Thất có thể cảm nhận được.

“Giống như cải trang vi hành, quan sát dân tình sao?” Thẩm Thất thấy đi chơi thì đúng hơn, nghe nói những chuyện thế này thường xảy ra mấy cảnh lãng mạn lắm, hơn nữa Hàn Sâm vốn cũng quan tâm dân tình.

“Có thể nói là vậy.” Hàn Sâm trả lời.

Mặc dù không hiểu nghĩa của câu “Có thể nói là vậy”, nhưng Thẩm Thất cực kì hăng hái, nên chẳng muốn động não.

“Nhưng mà quần áo này là vải thô.” Giọng nói Thẩm Thất nhỏ dần.

Hàn Sâm đi qua chỗ Thẩm Thất, ôm nàng vào ngực, giật bộ đồ vải. “Ta giúp nàng mặc vào.”

Giọng điệu trầm thấp như vậy, hơi thở mờ ám lượn quanh Thẩm Thất, đầu óc nàng choáng váng chỉ muốn tránh Hàn Sâm, cơ thể vặn vẹo như rắn.

Hàn Sâm định mặc quần áo trong tay vào cho Thẩm Thất, giữa đường lại đổi thành cởi yếm Thẩm Thất.

Thẩm Thất mặt đỏ tai hồng nói: “Không cần, phòng kế bên sẽ nghe thấy.” Nàng nhẹ nhàng đẩy Hàn Sâm, ngược lại càng tăng thêm ngọn lửa tình cho Hàn Sâm.

Hàn Sâm dùng tay chậm rãi vân vê vật trước ngực Thẩm Thất, khiến cho toàn thân nàng không còn hơi sức, chỉ có thể mặc kệ hắn giở trò, hai người ngã xuống cái đệm mềm mại Tiền nhi mới trải xong.

Chỉ sợ phòng này cách âm không tốt, tất nhiên Thẩm Thất không thể bày ra bộ dạng tùy tiện rên rỉ như ở nhà, chỉ có thể cắn môi, nào ngờ Hàn Sâm nhẹ nhàng liếm đôi môi nàng, khẽ nói: “Ta rất thích tiếng rên của nàng.”

Thẩm Thất cảm thấy đầu óc mình nổ tung, lâu lâu lại phát ra tiếng “Hí hí” hít thở, trong đầu còn lại một chút minh bạch, trách móc Hàn Sâm, biết rõ ràng nàng không dám lên tiếng, lại cứ làm động tác thô bạo như vậy. Nàng sợ có người nghe thấy, cảm thấy hình như người trong phòng kế bên cũng để ý tới, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa vui sướng, toàn bộ cơ thể nhanh chóng co lại.

Hàn Sâm muốn nàng phải phát ra tiếng, càng vận động nhanh mãnh liệt hơn, trong đầu Thẩm Thất trở nên trống rỗng, chỉ biết giống như dây leo quấn chặt người Hàn Sâm, mặc kệ hắn khi dễ chính mình như thế nào.

Lúc Hàn Sâm dừng lại, vẻ mặt xấu xa nhìn Thẩm Thất. Hắn nhìn Thẩm Thất chằm chằm khiến nàng xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, nàng không biết câu cuối cùng nàng đã kêu cái gì, dù sao cũng là chuyện rất đáng hổ thẹn.

Hàn Sâm hôn má Thẩm Thất một cái, đứng dậy lấy khăn lau người giúp Thẩm Thất, như một người chồng quan tâm chăm sóc vợ. Cuối cùng hắn cũng mặc bộ quần áo vải giúp cho Thẩm Thất, nhưng Thẩm Thất không cảm thấy khó chịu.

Có thể thấy quần áo thoải mái hay không, không phải do vải dệt, mà phải xem ai mặc giúp nàng.

“Nhất định phải đi vào nửa đêm hay sao?” Thẩm Thất có chút oán giận, vừa nãy mới bị Hàn Sâm hành cho một trận, làm gì còn sức lực.

“Việc này không thể chậm trễ, nếu nàng không muốn đi với ta, vậy ta tìm người khác đi chung?” Hàn Sâm quay đầu nhéo mũi Thẩm Thất.

Thẩm Thất giống như trâu bị hắn dắt mũi dẫn đi, chỉ có thể gật đầu.

Hàn Sâm kéo Thẩm Thất ngồi lên một chiếc xe ngựa đơn sơ, chỉ mang theo một cái bao đồ, đơn giản đến mức khiến lòng Thẩm Thất cảm thấy bất an, nhưng nàng tin chắc rằng, chỉ cần mang theo tiền, cho dù đến chỗ nào cũng không sợ, mọi thứ đều mua được bằng tiền.

Lăn qua lăn lại gần một canh giờ, nàng mệt đến mức eo mỏi lưng đau, không suy nghĩ nhiều, trên chiếc xe ngựa đơn sơ nàng gối đầu lên trên Hàn Sâm, cuộn tròn nằm ngủ. Có lẽ vì tâm trạng rất tốt, cho nên ngủ cũng cực kì say, cũng không nằm mơ gì cả.

Sáng sớm, Thẩm Thất hài lòng ngáp một tiếng, mở to mắt, lần đầu tiên mở mắt nhìn thấy Hàn Sâm cảm giác thật tốt. Thẩm Thất không kiềm chế được đứng dậy, muốn hôn lên môi Hàn Sâm một cái.

Hàn Sâm lập tức quay đầu, tránh được sự nhiệt tình của Thẩm Thất.

“Ăn một chút gì trước đi.” Hàn Sâm lấy một cái bánh bao ở trong túi tiền của mình đưa cho Thẩm Thất.

Từ lúc sinh ra đến giờ Thẩm Thất chưa từng ăn thứ này, nhưng nhìn vỏ ngoài thô ráp của bánh, Thẩm Thất không cần ăn cũng biết nó rất khó nuốt. “Ta không ăn thứ này đâu, chúng ta đi vào thị trấn phía trước, mua một chén cháo tổ yến, mua thêm mấy cái bánh hoa sen nữa, cánh gà chấm mật ong gì gì đó thì thế nào? Ta đói bụng quá.” Thẩm Thất nắm góc áo Hàn Sâm làm nũng.

Đáng tiếc động tác này làm quá nhiều đã không còn tác dụng, Hàn Sâm không hề để ý Thẩm Thất, chỉ bảo phu xe tiếp tục đánh xe.

Thẩm Thất không biết nàng lại chọc vào chỗ nào của Hàn Sâm nữa rồi, nhìn thái độ nghiêm túc của hắn, không dám nói nữa, nhưng nàng ném bánh bao kia ra ngoài cửa sổ. Nàng cho rằng nàng không thích ăn thì tất nhiên Hàn Sâm cũng không được ăn thứ thấp hèn đó.

Giữa trưa, mắt thấy phu xe chạy qua một thị trấn, nàng lập tức bảo phu xe dừng lại, người nọ lại giống như kẻ điếc không làm theo, Hàn Sâm lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Thẩm Thất không kiêng nể. “Gia, đến trấn tiếp theo chúng ta có thể ăn cơm trưa không?"

Hàn Sâm hơi mở mắt, “Đói bụng sao?”