Dụ Lang

Chương 1-6: Kiều oanh tự tại thỏa thích hót (6)




Lúc bông tuyết bay đầy trời, cũng là ngày Thẩm Thất xuất giá. Xưa nay nàng không thích mùa đông, không thích y phục cồng kềnh không chịu nổi, cho nên khắp nơi Thẩm phủ đều đốt lò hương, chỉ vì để vị Thất cô nương này cảm thấy khắp nơi như mùa xuân. Bất quá hôm nay lại là ngoại lệ, Thẩm Thất trộm xốc khăn voan và mành lên, từ trong khe hỡ nhìn bông tuyết bay đầy trời ở bên ngoài, giống như những bông tuyết này chính là khách nhân đến chúc mừng nàng, chỉ cần nàng nghĩ tới người kia, trong lòng tràn đầy hơi nóng, cho nên không cảm thấy mùa đông này lạnh bao nhiêu.

Mặc dù mũ phượng, khăn quàng vai gần như muốn đè cong cổ của nàng, nhưng nàng cũng không có một chút không vui. Trước đây lúc tỷ tỷ nàng xuất giá, nàng cũng từng tò mò thử qua giá y của các nàng, chỉ cảm thấy phi nhân* có thể chịu được, còn từng khoe khoang khoác lác tuyệt đối sẽ không chịu loại thống khổ này, hiện giờ lại cam tâm tình nguyện mặc giá y rất nặng nề. Mặc dù nghi thức rườm rà phiền lòng, nhưng nàng vẫn tĩnh tâm vâng theo, cuối cùng là ở trong phòng tân hôn chờ đợi người kia. (* phi nhân: người không bình thường, ý nói chỉ có người không bình thường mới có thể chịu được)

Ban đêm thật lâu sau mới nghe được có tiếng bước chân bắt đầu đi vào. Thẩm Thất cả kinh trong lòng, vội vàng sửa sang lại khăn voan trên đầu, đoan trang ngồi chờ.

“Vương gia.” Hỉ nương ở một bên đôn thân hành lễ.

Thẩm Thất chỉ nhìn thấy một đôi giày thêu Bàn Long đỏ rực xuất hiện trước mắt mình, tiếp đó hai mắt tỏa sáng, khăn voan đã được Hàn Sâm dùng cán cân vén lên. Thẩm Thất nhìn thấy Hàn Sâm mặc áo bào tân lang đỏ rừng rực, cảm thấy tối nay y đặc biệt xinh đẹp. Trước kia nàng cảm thấy đào kép (diễn viên, con hát) mặc áo bào tân lang đỏ thẫm giống như trào tiếu (trò cười, khôi hài), không một ai vừa mắt, hiện giờ lại cảm thấy Hàn Sâm mặc rất đẹp, cái này có lẽ chính là tình nhân trong mắt đều là Tây Thi.

Hỉ nương nói chúc mừng, sau khi nói ra một đống lời may mắn thì lui ra ngoài, phòng tân hôn to như vậy chỉ lưu lại hai người Thẩm Thất và Hàn Sâm nhìn nhau, Thẩm Thất cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, tự như tiếng sấm vậy.

“Phu quân.” Giọng nói yếu ớt gần như không nghe thấy từ trong miệng Thẩm Thất toát ra, nàng thích gọi y là phu quân, đó là ông trời của nàng, mặt đất của nàng, so với gọi là Vương gia không biết thân mật gấp bao nhiêu lần. Thẩm Thất thẹn thùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm, nhưng lại thấy trong mắt y có một tia chán ghét chớp mắt trôi qua, Thẩm Thất trừng mắt nhìn, vẻ mặt của Hàn Sâm lại là nụ cười ấm áp, làm sao có ý chán ghét. Thẩm Thất chỉ cho là nàng nhìn lầm rồi, vì chưa từng có người nào lộ ra vẻ mặt chán ghét đối với nàng, có cũng chỉ là kinh diễm.

“Ái phi.” Hàn Sâm đi tới bên mép giường ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thất.

Thẩm Thất nhíu mày, xưng hô này nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, tuy rằng nàng gả cho y làm vợ, chính là Lan Lăng Vương Phi, kêu một tiếng ái phi cũng không sai, nhưng tại sao lại nghe không có chút xuôi tai.

“Nên uống rượu hợp cẩn rồi.” Hàn Sâm ngồi xuống ở bên người Thẩm Thất, đưa cho nàng một ly rượu.

Thẩm Thất đỏ mặt tiếp nhận, vòng qua tay hắn, uống rượu trong chén, cũng không biết là do rượu làm hại, hay là lò hương trong phòng quá nóng, ở dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của Hàn Sâm, Thẩm Thất chỉ cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, trong lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi. Nàng không thể không cúi đầu, tránh đi cái nhìn chăm chú của Hàn Sâm, từ bên cạnh lấy ra một cây kéo vàng nhỏ, cắt một chùm tóc của mình, sau đó lại đem cây kéo đưa cho Hàn Sâm.

“Nàng làm cái gì vậy?” Hàn Sâm cười hỏi.

Mặt Thẩm Thất đỏ lên, căn bản không giống khuê tú hào môn ngạo mạn như ngày thường, “Giao ti kết long phượng, lũ màu kết vân hà, một tấc đồng tâm lũ, trăm năm trường mệnh hoa.” Thẩm Thất xấu hổ đọc một bài thơ.

“Nàng học được những thứ thô tục này ở đâu, đều là dân chúng dân gian đoán mò, chẳng lẽ đem tóc kết đồng tâm, có thể trăm năm hòa hợp sao?” Hàn Sâm có chút khinh thường cười cười.

“Chính là đồ có dấu hiệu tốt,“ Thẩm Thất ngẩng đầu bĩu môi bất mãn không vui nói, “Chàng không muốn sao?”

Hàn Sâm bất đắc dĩ cười một tiếng, có chút không tình nguyện cũng cắt một chùm tóc, Thẩm Thất cao hứng bừng bừng đem hai chùm tóc hợp lại thắt thành kết, dùng túi gấm khéo léo tinh xảo cất kỹ. Đợi nàng thu xếp xong chuyện này, quay đầu nhìn lại, Hàn Sâm lại dùng ánh mắt khiến thân thể người ta nóng lên nhìn vào nàng. “Ái phi, nếu như chúng ta đã kết tóc đồng tâm, có phải cũng nên kết thân thể làm một hay không?” Hàn Sâm lấn người lên trước. Thẩm Thất đỏ mặt, hai má luôn luôn hồng nhạt nhuộm đến trong cổ áo của nàng, chỉ trơ mắt nhìn Hàn Sâm ôm mình lên giường, buông màn giường xuống, sau đó nhìn y tự tay cởi nút áo của mình, cả người giống như mất hết khí lực, chỉ có thể run nhẹ.