Editor: Tiểu Vũ
TG: Khụ……. đứa nhỏ liền đi ra như thế – -+ Đừng hỏi ta vấn đề quá thâm ảo
Ta cảm thấy như thế đi ra là bình thường…… Nhìn trời
VN: Vô trách nhiệm quá, nhưng mà nghĩ thì….. chậc, quả là thâm ảo a nhìn trời
Một tiếng chát thanh thúy mà lưu loát vang lên ở hảnh lang không người, Hà Văn không lưu tình chút nào đứng ở trước mặt Tần Phát Huy quăng cho hắn một cái tát, phía sau cô còn có Vi Khinh Hải cùng Hứa Tử Minh đang ngồi. Nếu không phải hôm nay cô cũng đồng thời đi vào trong nhà Thái Hiên Sinh, căn bản sẽ không biết có chuyện lớn như vậy xảy ra.
Lúc này tâm tình cô cùng những người khác giống nhau, lòng nóng như lửa đốt, đồng thời đối với việc Tần Phát Huy không chăm sóc Thái Hiên Sinh thật tốt, mà làm cho anh phát sinh chuyện ngoài ý muốn cảm thấy tức giận. Bởi vì đặc thù thân thể của Thái Hiên Sinh nên không thể trực tiếp đưa đến bệnh viện điều trị, vừa may Hà Văn biết một vị bác sĩ bèn câu người đó hỗ trợ, bọn họ hỏa tốc lái xe đưa Thái Hiên Sinh đang hôn mê tới nơi này, giờ phút này ngoài phòng giải phẫu đèn đỏ sáng lên, bọn họ chỉ có thể lo lắng chờ.
“Cậu vì cái gì không xem trọng anh ấy? Còn làm cho anh ấy bị thương! Cậu mau nói đi!” Hà Văn lay mạnh thân Tần Phát Huy, trên mặt đã sớm dính đầy nước mắt. Cô vạn lần không ngờ lần này hảo tâm giúp Tần Phát Huy, ngược lại lại làm Thái Hiên Sinh tổn thương. Nói như vậy, việc cô làm trước đó hết thảy là hại Thái Hiên Sinh sao?! Nghĩ đến đây, trong lòng Hà Văn đau đớn vạn phần, khó có thể hô hấp.
Tần Phát Huy mặt không thay đổi bị Hà Văn lay mạnh, miệng lại không nói được lời nào. Không chỉ có Hà Văn nghi hoặc, ngay cả chính cậu cũng tự mê mang. Cậu không biết vì cái gì sáng sớm nay Thái Hiên Sinh vốn êm đẹp đột nhiên trượt chân ngã xuống lầu, một màn làm cho trái tim đau không thôi ở trong đầu cậu hiện lên.
“Chị Hà Văn, chị đừng đau lòng.” Vi Khinh Hải đứng lên giữ chặt lấy Hà Văn, an ủi ý bảo nàng ngồi lên ghế.
“Ai ––” Hứa Tử Minh trừng Tần Phát Huy vẫn không nhúc nhích, lại nhìn Hà Văn đang đau lòng muốn chết, nhịn không được hít một tiếng. Sự tình phát triển đến mức này, ngay cả anh cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
Bốn người lo lắng vạn phần chờ đợi, cũng không biết đã qua bao lâu, dài giống như đợi cả một thế kỳ mới nhìn thấy đèn đỏ phòng phẫu thuật tắt, đồng thời cửa phòng giải phẫu cũng mở ra, Hà Văn phản ứng đầu tiên vội vàng đi lên phía trước, nhìn người bạn tốt trước kia kiêm thầy thuốc, vội vàng hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
Vị bác sĩ lấy tay tháo khẩu trang xuống, cười với Hà Văn, an ủi nói: “Cậu ta không sao, em yên tâm đi. Có thể là sau khi ngã xuống cầu thang có chút chấn động não, tạm thời vẫn đang hôn mê.” Anh ta vừa nói xong, bên trong có một nữ y tá đẩy Thái Hiên Sinh đi ra, ba người khác vội vàng đi lên trước xem Thái Hiên Sinh.
Mặt anh vẫn tái nhợt như trước, môi nhợt nhạt, nhưng là so với lúc tới đây có chút huyết sắc. Tần Phát Huy không nói gì nhìn chăm chú, tảng đá trong lòng tạm thời buông xuống.
“Kia…… đứa nhỏ……” Hà Văn nắm chặt hai tay, cắn môi lại mở miệng hỏi. Cô biết rõ đứa nhỏ trong bụng Thái Hiên Sinh là hết thảy hi vọng của anh, Hà Văn cũng không hi vọng nghe được từ miệng bác sĩ rằng đứa bé khó có thể giữ được……
“Đứa bé không có việc gì, có thể lúc cậu ấy ngã xuống dùng thân thể mình bảo vệ, cũng không có chuyện gì. Nghỉ ngơi một thời gian là tốt, tuy nhiên…… Anh còn một việc phải nói với em, lại đây một chút có tiện không?” Bác sĩ đem Hà Văn kéo tới góc, nhỏ giọng nói với cô cái gì đó.
Tần Phát Huy ngồi ở bên người Thái Hiên Sinh, nhìn tay anh cắm ống truyền, từng giọt thuốc đi dần xuống, cậu không biết bây giờ mình còn có khả năng gì, cũng không biết mình có tài cán gì có thể giúp Thái Hiên Sinh hiện nay.
Vi Khinh Hải nhìn thấy Tần Phát Huy ngồi ở một bên, vốn đối với cậu tức giận không ngừng, nhịn không được đi lên trước đẩy cậu một cái, hung tợn nói: “Anh tránh ra! Đừng có lại gần làm phiền Hiên Sinh!” Đáng giận! Nếu không phải tại gia khỏa này Hiên Sinh sao có thể biến thành như vậy, đều là anh ta làm hại! Thầm nghĩ đến đây, cậu khổ sở khóc ra tiếng.
Hứa Tử Minh biết hiện tại tâm tình mọi người đều không dễ chịu, vội vàng đến cạnh Vi Khinh Hải nhẹ giọng an ủi cậu vài câu, rồi mang cậu ra khỏi phòng bệnh.
Giống như đối với chuyện bên ngoài không hề có phản ứng, Tần Phát Huy vẫn chăm chú nhìn người bên cạnh như vậy, vươn tay nắm chặt lấy tay người kia, chỉ cảm thấy lạnh lẽo, hai tay lập tức gắt gao cầm lấy, mặt cúi thấp đem tay của Thái Hiên Sinh đặt trên trán mình. Thấp giọng nức nở thật nhỏ, nam tử toàn thân cao thấp run run vì khóc, nước mắt không tiếng động chảy xuống.
“Bác sỹ nói Thái Hiên Sinh phải làm lại một lần phẫu thuật nữa.”
Ngày thứ ba sau khi Thái Hiên Sinh xảy ra chuyện, Hà Văn đi vào phòng bệnh nói với Tần Phát Huy vẫn đang chăm sóc Thái Hiên Sinh. Người này đã ba ngày không ăn không ngủ ở nơi này chăm sóc Thái Hiên Sinh. Cô có thể nhìn thấy hai bên mắt Tần Phát Huy nổi lên thâm quầng, cả người giống như gầy đi một vòng. Hà Văn nguyên bản còn thầm oán Tần Phát Huy nay nhìn cậu ta thành ra như vậy cũng tạm thời bỏ qua thành kiến.
Tần Phát Huy cẩn thận dùng khăn ướt thấm một chút lên đôi môi khô cạn của Thái Hiên Sinh đang nằm trên giường bệnh. “Vì sao? Có chuyện gì xảy ra?” Nghe vậy, cậu quay đầu, nhìn thoáng qua Hà Văn hỏi.
Hà Văn tiến lên trước, nhìn Thái Hiên Sinh còn đang chìm trong giấc ngủ chậm rãi mở miệng nói: “Bác sĩ nói sau khi Hiên Sinh trải qua việc này, thai nhi trong bụng vốn bình thường bị lệch vị trí, cần mau chóng làm phẫu thuật lấy thai ra, không thể để cho cơ thể mẹ cùng thai nhi càng chịu thêm tổn thương nghiêm trọng.” Ngẫm lại Thái Hiên Sinh đã mang thai chín tháng, nay trong lúc hôn mê lại phẫu thuật loại này, có lẽ chứa đựng nguy hiểm nhất định. Nhưng Hà Văn lại không thể không đáp ứng đề nghị của bác sĩ, dù sao Thái Hiên Sinh mới là quan trọng nhất.
Tần Phát Huy không đáp lại, qua cả nửa ngày cậu mới mở miệng, “Chị xác định làm như vậy đối với Hiên Sinh là tốt?” Vừa nghe tới việc đứa con của mình sinh ra trong tình huống như vậy, trong lòng cậu cũng bất an không yên.
“Tôi không thể xác định. Nhưng tôi chỉ có thể nói với cậu, làm như thế đối với Hiên Sinh mới là tốt nhất.” Hà Văn vỗ vai Tần Phát Huy, cho cậu một ánh mắt an tâm.
Ba người lại một lần nữa tụ tập ở bên ngoài phòng phẫu thuật, chờ đợi đứa trẻ sơ sinh kia ra đời. Vi Khinh Hải biết được con của Thái Hiên Sinh phải sinh ra bằng phương thức này, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng có thể nhìn thấy đứa nhỏ này sinh ra cậu cũng đồng thời cảm thấy cao hứng. Khẩn cấp đi siêu thị mua một ít đồ dùng trẻ em, rồi mới chạy về nơi này chờ.
Khi đèn phòng giải phẫu lại tắt, bọn họ mới nhận thấy được mặt trời đã về phía tây, phía sau cửa sổ xuyên thấu một mảng ánh sáng màu da cam.
“Phẫu thuật rất thành công. Đứa nhỏ lấy ra an toàn, tuy nhiên thân thể có điểm suy yếu, tôi tạm thời đem đứa nhỏ đặt ở ***g giữ ấm trẻ con.” Vị bác sĩ tuy rằng trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng thoạt nhìn anh đối với việc phẫu thuật cảm thấy vui mừng, không khỏi cười cười.
“Cảm ơn……” Hà Văn nghe tin tức tốt như thế, cảm thấy chờ đợi lúc trước là đáng giá, hai tay che miệng lại nhịn không được rơi nước mắt.
“Em có thể đi nhìn xem đứa nhỏ được không?” Cùng thời gian, Vi Khinh Hải cũng nghe được tin tức này, vui mừng như điên bật dậy từ chỗ ngồi, vọt tới trước mặt bác sĩ hỏi.
Nhìn thấy bác sĩ gật gật đầu, cậu lập tức kéo Hứa Tử Minh cùng mình đi đến phòng trẻ con, nhìn thấy thân hình nhỏ bé của đứa trẻ đang hoạt động, đôi mắt còn chưa mở, nhưng có thể nhìn ra được là một đứa trẻ khỏe mạnh. Vi Khinh Hải ghé vào bên cửa sổ phòng thủy tinh, hưng phấn nhìn mãi sinh mệnh bé nhỏ vừa ra đời kia. Sau này đứa bé chính là em trai của mình, nghĩ tới đây trong lòng cậu kích động vạn phần.
Tần Phát Huy biết được tin tức này, cũng không lập tức đi nhìn đứa bé ngược lại đi về phía phòng bệnh của Thái Hiên Sinh. Chăm chú nhìn người kia ở trên giường vẻ mặt bình tĩnh an ổn đi vào giấc ngủ, trong lòng đã sớm nổi lên từng trận sóng.
Hiên Sinh, đứa nhỏ do anh sinh ra, anh cũng biết chứ? Anh mau tỉnh lại nhanh lên đi ––.