Du Hồn Tiểu Thư

Chương 7: C7: Quên Đi Người




Chương 6: Quên đi người.

Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần thoả thuận xong, Tô Mạt Mạt sẽ cố găng giúp đỡ Lãng Tinh Thần hoàn thành tâm nguyện khi còn sống, nhưng những việc sai pháp luật, thiếu đạo đức hoặc không trong phạm vi năng lực thì không được.


Tô Mạt Mạt thấy tình tính nữ quỷ dễ chịu nàng cũng đưa ra vài yêu cầu: Một, chuyện này chỉ liên quan đến hai người, không được quậy phá người nhà của nàng.


Hai, Tô Mạt Mạt có cuộc sống của riêng mình, sau khi tìm được công việc, việc hoàn thành tâm nguyện chỉ có thực hiện vào cuối tuần hoặc tan tầm.


Ba, nữ quỷ không được nhìn trộm tâm tư của nàng, tức là dùng thuật đọc tâm.


Bốn, sự giúp đỡ này không thể kéo dài mãi, nhiều nhất ba năm nếu đến lúc đó nữ quỷ vẫn không nhớ ra được tâm nguyện của mình thì hai người đường ai nấy đi, mặc kệ nữ quỷ lấy lý do gì cũng không thể tiếp tục ở bên cạnh Tô Mạt Mạt, nếu trong vòng ba năm hoàn thành xong tâm nguyện, nữ quỷ cũng cần phải rời đi.

1

Tô Mạt Mạt một hơi nói xong các điều kiện, sờ sờ Phật châu: "Được không?"


Lãng Tinh Thần nghĩ nghĩ: "Được tôi đồng ý." 


Tô Mạt Mạt nhớ tới gì đó lập tức bổ sung: "còn nữa! Tôi nhát gan lắm, trước khi tôi hoàn toàn thích ứng cô đừng có xuất hiện sau lưng tôi nữa có được không? Tốt nhất là giống như lúc nãy, kêu tên tôi một tiếng ấy."


"Được."


Tô Mạt Mạt không nghĩ nữ quỷ dễ chịu như vậy, trong lòng có chút áy náy, nhưng nàng dù gì cũng là sinh viên ngành luật, nàng biết những điều khoản trong hợp đồng nếu không được miêu tả rõ ràng thì rất dễ sinh chuyện, nàng cũng không phải cố tình khó dễ nữ quỷ, chỉ là nàng muốn đem mọi thứ có thể phát sinh nói ra hết một lần sau đó mọi người dựa theo đó mà làm.


Tô Mạt Mạt nói: "Cám ơn vì đã hiểu."


"Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước, mai gặp."


"Cô..." Không đợi Tô Mạt Mạt nói xong Lãng Tinh Thần đã biến mất.


Tô Mạt Mạt vốn muốn hỏi nữ quỷ ở đâu, lại còn muốn tâm sự xem thế giới người chết là cái dạng gì, bởi vì Tô Mạt Mạt biết nữ quỷ sẽ không hại mình nên lòng tò mò lại nổi lên.


Chỉ là đáng tiếc , Lãng Tinh Thần không cho nàng cơ hội.



Sau khi Lãng Tinh Thần rời đi, Tô Mạt Mạt lấy ra notebook tập trung viết mấy cái mail, gửi cho mấy nhà tuyển dụng trước đó. Trong mail Tô Mạt Mạt trình bình đại khái về tình huống của mình, một lần nữa gửi lại hồ sơ và dò hỏi xem đối phương có còn chỗ trống hay không, cuối cùng để lại số điện thoại của mình.


Sau đó Tô Mạt Mạt lại mở ra web tuyển dụng, đem sơ yếu lý lịch đã chuẩn bị tốt gửi cho mấy công ty tuyển người.


Buổi chiều Tô Mạt Mạt nhận được điện thoại của mấy công ty, chức vị là thực tập pháp vụ cùng với chuyên ngành Tô Mạt Mạt học rất hợp, bên công ty hỏi Tô Mạt Mạt ngày mai có thể đến phỏng vấn hay không.


Tô Mạt Mạt lập tức đồng ý, có mục tiêu mới con người cũng phấn chấn hơn nhiều 


Tuy rằng thành tích đại học của Tô Mạt Mạt rất ưu tú nhưng khẩn trương trước khi phỏng vấn là không tránh khỏi, nàng  từ kệ sách lấy xuống một quyển pháp vụ chuyên nghiệp ngồi trên sofa lật xem.


Trong sách đã có đầy những chú thích và trọng điểm được nàng ghi lại, Tô Mạt Mạt nhìn mấy chữ này phảng phất như trở lại thời đại học, những hình ảnh nhỏ nhặt lúc còn đi học lại hiện lên trong đầu.


Tô Mạt Mạt một bên suy đoán những vấn đề sẽ bị hỏi trong khi phỏng vấn, một bên đọc lại những gì nàng viết trong sách.


Đột nhiên từ trong sách rơi xuống một tờ giấy, Tô Mạt Mạt cầm lên đập vào mắt là một đề án phân tích trường hợp, chỉ là đáp án của nàng bị đánh một chữ "x", đề mục là: Trương mỗ năm mười ba tuổi bởi vì không chịu được ba mẹ ngược đãi nên trốn nhà đi, ba mẹ tìm kiếm mấy năm vẫn không có kết quả. Lúc Trương mỗ lưu lạc được cặp vợ chồng tốt bụng thu dưỡng, sau này Trương mỗ hoàn thành việc học gầy dựng sự nghiệp thành công, nâng cao giá trị con người nhưng lúc ba mươi tuổi bất hạnh mất sớm.


Lúc sinh thời Trương mỗ không vợ không con, tài sản được cha mẹ nuôi kế thừa, hai năm sau cha mẹ ruột của Trương mỗ biết tin yêu cầu kề thừa phần tài sản của Trương mỗ.


Hỏi: Toà án phán thế nào?


Tô Mạt Mạt viết: Trương mỗ được cha mẹ nuôi nuôi nấng, chăm sóc và yêu thương đã hình thành quan hệ thu dưỡng, cha mẹ ruột của Trương mỗ lại trường kỳ ngược đãi con cái dẫn đến Trương mỗ phải bỏ nhà ra đi, có thể thấy được hai vị này không hoàn thành nghĩa vụ cha mẹ của mình, toà án hẳn là bác bỏ tố tụng thỉnh cầu của cha mẹ ruột Trương mỗ.


Chỉ là đáp án của Tô Mạt Mạt bị đánh dấu "x", phía dưới còn có người dùng bút xanh viết một đoạn.


*Tuy Trương mỗ và cha mẹ nuôi trên thực tế đã hình thành quan hệ thu dưỡng nhưng chưa hoàn thành thủ tục đăng ký thu dưỡng, ở mặc hình thức là không có cách nào chứng minh quan hệ này, cha mẹ ruột của Trương mỗ nuôi nấng hắn mười ba năm, hơn nữa lúc Trương mỗ bỏ trốn vẫn không ngừng tìm kiếm Trương mỗ chỉ là vẫn luôn tìm không được hắn cho thấy cha mẹ ruột không có ý đồ bỏ rơi Trương mỗ, cho nên cha mẹ ruột của Trương mỗ có toàn quyền hợp pháp thừa hưởng tài sản hắn để lại, vấn đề ngược đãi sẽ giải quyết sau.


Cha mẹ nuôi của Trương mỗ bởi vì không hoàn tất thủ tục đăng ký nhận nuôi cho nên về mặc hình thức không có bất kỳ quan hệ nào với Trương mỗ, không thể thừa hưởng tài sản của hắn. Nhưng bởi vì có công thu dưỡng, có thể yêu cầu bồi thường.


Phía dưới dòng chữ này, chữ viết màu đen của Tô Mạt Mạt lại xuất hiện: Cha mẹ nuôi của Trương mỗ vô tội, phán như vậy là vô tình! Còn có thêm một cái biểu cảm tức giận.


Chữ xanh lại viết: Pháp luật là nghiêm cẩn, nên dùng pháp luật tranh thủ lợi ích tốt nhất cho cha mẹ nuôi chứ không phải xử trí theo cảm tính.



Tô Mạt Mạt bật dậy nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, nếu nàng nhớ không nhầm thì...đề này chắc chắn là đề thi cuối kỳ 2 năm nhất.


Nhưng mà...nàng lại không có chút ấn tượng nào với người viết màu chữ xanh, Tô Mạt Mạt xác định đoạn này không phải nàng viết, nhưng là ai viết thì nàng nghĩ không ra.


Thời điểm đại học Tô Mạt Mạt không hay ở lại trường, trên lớp cũng không có bạn thân nào, mấy người bạn cùng phòng gặp mặt xã giao vài câu chứ cũng không thân thuộc. Mà bạn cùng phòng của nàng....


Tô Mạt Mạt nhíu mày, nàng vậy mà nhớ không được bạn cùng phòng của mình là ai, có lẽ nàng không có bạn cùng phòng??


1

Nghĩ vậy cũng đúng, đại học không giống trung học, chỗ ngồi đâu có cố định.


Tô Mạt Mạt vuốt vuốt dòng chữ màu xanh, như thế nào cũng không nhớ ra người viết là ai, nhưng là mấy chữ này cho nàng cảm giác quen thuộc.

2

Tô Mạt Mạt nhìn câu đáp lại của mình, còn có biểu cảm kia...nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra được biểu tình của mình khi đó thế nào ..


Tô Mạt Mạt đi lại giá sách kéo ra ngăn kéo trên cùng nhưng thứ muốn tìm lại không thấy, nàng nhớ rất rõ kỷ yếu bạn học nàng để ở đây, sao giờ lại không thấy?


Tô Mạt Mạt một bụng nghi hoặc gọi điện cho Tô mẫu: "Mẹ."


"Sao vậy con gái? Có phải nhớ mẹ rồi không?"


"Mẹ, lúc mẹ dọn nhà có nhìn thấy cuốn kỷ yếu con để trong ngăn kéo ở giá sách không?"


Bên kia điện thoại Tô mẫu trầm mặc vài giây: "...kỷ yếu con để ở nhà mà? Sao đột nhiên lại muốn tìm?"


"Không có gì, con muốn nhìn một chút thôi."



"Vậy....mẹ kêu ba con đem qua cho con?"


"Không cần, chỉ là một cuốn kỷ yếu đừng để ba đi tới đi lui, đợi cuối tuần con về xem cũng được." 


"Vậy cũng được, cuối tuần muốn ăn cái gì? mẹ làm cho."


"Mẹ làm con đều thích~"


"Miệng lưỡi trơn tru, trước khi về gọi điện cho ba con, để ổng đi rước."


"Dạ cám ơn mẹ." Điện thoại truyền đến âm báo, Tô Mạt Mạt nhìn thoáng qua: "Mẹ, con có điện thoại, cúp máy trước nha."


Nói xong cúp máy Tô mẫu, tiếp nhận cuộc gọi đến, đối phương là văn phòng luật sư trong ngành rất có tiếng.


Đối phương xem qua lý lịch Tô Mạt Mạt gửi đến, nói còn trống một chức luật sư thực tập , hỏi Tô Mạt Mạt có hứng thú đến phỏng vấn không.


Tô Mạt Mạt tìm hiểu chút  tình hình văn phòng và đãi ngộ sau đó cùng HR hẹn ngày mai phỏng vấn.


Bị gián đoạn d*c vọng tìm kiếm chủ nhân màu mực xanh của Tô Mạt Mạt giảm đi nhiều, nàng lại nhìn tờ giấy kia, kẹp vào giữa sách trả về vị trí cũ.


Rốt cuộc học kỳ hai năm nhất đã qua quá lâu, nói không chừng người viết là lão sư hoặc lớp trưởng.


Ngày hôm sau Tô Mạt Mạt sáng sớm rời giường, tắm rửa ăn sáng sau đó lấy ra quần áo đoan chính lúc tốt nghiệp, bên ngoài cửa phòng Lãng Tinh Thần lên tiếng.


"Tô Mạt Mạt."


"...vào đi, vừa lúc tôi chuẩn bị ra ngoài."


Lãng Tinh Thần xuyên tường đi vào nhìn quần áo của nàng hỏi: "Muốn đi ra ngoài?"


"Đúng vậy, hôm nay có hẹn phỏng vấn. Cô nhớ được gì chưa?"


"Vẫn chưa, cô phỏng vấn chức vị nào?"


"Pháp vụ ở công ty con tập đoàn Giai Giai."

1


"A, vậy mặc đồ công sở tương đơi tốt, nhưng hôm nay ở ngoài hơn ba mươi độ, cô để áo khoác ngoài  trong giỏ đi, đến công ty rồi hẳn mặc vào." 


"Tôi cũng định như vậy đó!"


Hai người cùng đi tới cửa tiểu khu, Tô Mạt Mạt thấy nữ quỷ không đi theo quay đầu nói. "Đi thôi."


Lãng Tinh Thần ngoài ý muốn hỏi: "Cô muốn tôi đi cùng sao?"


"Nếu cô không muốn cũng không sao...."


Lãng Tinh Thần mỉm cười đi theo, đây không phải cô cố ý, mà là từ khi thuật đọc tâm thức tỉnh nó đã là kiểu kỹ năng bị động, Lãng Tinh Thần cần phải khống chế bản thân mới có thể tạm ngừng đọc nội tâm của người khác, vừa rồi Lãng Tinh Thần đọc được: Tô Mạt Mạt cảm thấy hôm nay gặp nhau là do mình hôm qua hẹn gặp người ta, tuy là mình không thể không đi phỏng vấn nhưng Tô Mạt Mạt cũng không muốn thất hẹn với đối phương, với cả ngoài mình ra thì đâu có ai nhìn thấy nữ quỷ, vậy nên Tô Mạt Mạt quyết định dẫn theo cô, chờ phỏng vấn xong tính tiếp.


Lãng Tinh Thần biết được ý nghĩ chân thật của Tô Mạt Mạt, đương nhiên sẽ vui vẻ đi theo.


Lãng Tinh Thần dặn dò: "Nếu cô muốn nói với tôi cái gì thì ở trong lòng gọi kêu tôi là tôi có thể cùng cô truyền âm rồi, không cần phải nói ra miệng người ta nhìn vào sẽ tưởng cô điên đó."

2

"Đã biết."


"Cô xem, đã kêu cô đừng nói ra miệng!"


"Aiz nha, tôi còn chưa quen mà."


"Đừng có nhìn qua đây, người khác thấy là khẳng định nghĩ cô điên chắc luôn!"


"Biết rồi..."


Tô Mạt Mạt trợn mắt, đột nhiên cảm thấy chung đụng kiểu này cũng thú vị.


Tuy lúc đầu Lãng Tinh Thần xuất hiện khiến Tô Mạt Mạt rất bối rối nhưng từ khi Tô Mạt Mạt quyết định giúp đỡ Lãng Tinh Thần hoàn thành tâm nguyện thì nàng đã tiếp nhận sự tồn tại của cô.


"Đã nhận lời giúp đỡ thì phải làm hết sức mình." Từ lúc còn nhỏ Tô phụ đã dạy Tô Mạt Mạt như vậy.


Không thể tùy tiện hứa với người khác, một khi đã hứa thì phải cố hết sức mình.

~~~~~