C
hương 43: Cầu mà không được
Tô Mạt Mạt bên này gặp cha mẹ Tôn Đình Nam còn có anh trai Tôn Định Bắc.
Đối với việc khiếu nại Tô Mạt Mạt, cha mẹ Tôn gia không có quá nhiều biểu hiện hối lỗi, ngược lại anh trai Tôn Đình Nam là Tôn Đình Bắc lại lén lút xin lỗi Tô Mạt Mạt, Tôn Đình Bắc hơn bốn mươi tuổi có một cô con gái, hắn nói với Tô Mạt Mạt: Cha mẹ hắn rất thương em trai, nghe nói Tô Mạt Mạt ở những vụ kiện hình sự rất có năng lực nên đã đem hết hy vọng gửi lên người Tô Mạt Mạt, đến nỗi chuyện khiếu nại chỉ là vạn bất đắc dĩ, Tôn Đình Bắc biết cha mẹ làm như vậy có chút quá đáng nhưng cũng xin Tô Mạt Mạt thông cảm cho tấm lòng vì con vì cái của họ.
Tôn Đình Bắc còn hứa, mặc kệ kết quả vụ án này ra sao, hắn đồng ý trả gấp đôi tiền hợp đồng, xem như là muốn tạ lỗi với Tô Mạt Mạt.
Tô Mạt Mạt uyển chuyển từ chối bồi thường của Tôn Đình Bắc, cũng thể hiện nàng sẽ hết lòng vì vụ án này
Tính cách hai anh em rất trái ngược quỹ đạo sinh hoạt cũng như hai đầu cực, Tôn Đình Bắc tốt nghiệp đại học cao đẳng, lăn lộn ở xã hội nhiều năm rồi mới tự lập công ty riêng, hiện tại quy mô công ty tuy không lớn như lợi nhuận thu vào mỗi năm rất khả quan, ngoại trừ chăm lo cho gia đình của mình, hàng tháng Tôn Đình Bắc còn trích ra một phần phụng dưỡng cha mẹ và lo cho em trai.
Những lời này là Tôn Đình Bắc lén lút nói với Tô Mạt Mạt, từ miệng của Tôn Đình Bắc Tô Mạt Mạt cũng xem như có thêm chút hiểu biết với Tôn Đình Nam.
Tôn Đình Nam được nuông chiêu từ bé, nhưng lúc đó Tôn gia không giàu có dư dả, sau khi Tôn Đình Bắc phát đạt thì cha mẹ Tôn gia lại càng chu chu cấp cho Tôn Đình Nam nhiều hơn, không đủ tiền sẽ kêu con trai lớn đưa xài.
Trước đây Tôn Đình Nam là giám đốc trên danh nghĩa của công ty Tôn Đình Bắc, trên cơ bản một tháng chỉ xuất hiện ở công ty một hai ngày, thời gian khác thì không thấy tăm hơi. Nhưng Tôn Đình Bắc hiếu thuận, vì làm vui lòng cha mẹ nên vẫn luôn bao che Tôn Đình Nam.
Tôn Đình Bắc còn nói, tuy em trai hắn không có lòng cầu tiến, nhưng phẩm chất tuyệt đối không xấu, chỉ là lúc còn nhỏ không thích học hành, sau đó cũng không được giáo dưỡng quá tốt cho nên không thể tiếp xúc với tầng lớp người thành đạt, cho nên tầm mắt không cao nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện giết người, vụ án này nhất định có ẩn tình.
"Hôm qua tôi và chú dì đến trại tạm giam thăm Tôn Đình Nam thì biểu hiện của anh ấy rất kháng cự, từ đầu đến cuối không nói cái gì hữu ích cả."
Tôn Đình Bắc giải thích: "từ nhỏ Đình Nam đã không phải là người thích nói, cảm tình của nó và Hiểu Lệ rất tốt, Hiểu Lệ từ hôn là đả kích rất lớn đối với nó, từ sau khi Hiểu Lệ biến mất mấy tháng Đình Nam vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm, hơn nữa Hiểu Lệ cũng là người đáng thương..."
Tô Mạt Mạt như nghe được tin tức có lợi, hỏi: "Ngài có hiểu biết gì Triệu Hiểu Lệ không?"
"Vốn dĩ xuất thân của Hiểu Lệ rất tốt, nhưng em ấy không lấy họ của cha, bởi vì cha em ấy ở rể, Triệu Hiểu Lệ theo họ mẹ, chỉ là năm Hiểu Lệ mười lăm tuổi thì mẹ em ấy mất, còn ông bà ngoại thì qua đời từ khi em ấy còn rất nhỏ. Bởi vì đột ngột qua đời nên dì Triệu không để lại di chúc gì với cả lúc đó Hiểu Lệ chưa thành niên nên gia tài Triệu gia đều do một tay cha Hiểu Lệ cai quản...ông ấy không có năng lực nên tiếp quản công ty dì Triệu không lâu thì tuyên bố phá sản, Hiểu Lệ dựa theo mấy phần bảo hiểm dì Triệu đã mua khi còn sống hoàn thành việc học đại học, năm Hiểu Lệ mười tám tuổi thì cha em ấy cười vợ mới, không lâu sau thì sinh ra con trai. Hiểu Lệ lại không theo họ cha, tính cách mẹ kế thì không tốt cho nên sau khi tốt nghiệp đại học cũng không được người nhà chu cấp cái gì, một mình dốc sức mới có được thành tích như bây giờ. Hiểu Lệ là chủ quản của một bộ phận trong công ty nhỏ có qua lại làm ăn với công ty chúng tôi, ba năm trước quen biết Đình Nam sau đó yêu nhau, mãi đến năm trước mới quyết định đính hôn, chuyện sau nữa cô cũng biết rồi đó."
Tôn Đình Bắc nhận một cuộc điện thoại sau đó đưa danh thiếp cho Tô Mạt Mạt: "Luật sư Tô, đây là danh thiếp của tôi, vụ án của em trai tôi cô cần gì cứ trực tiếp liên hệ tôi là được, cha mẹ tôi lớn tuổi lại xuất thân nông thôn nên nói chuyện không hợp với người trẻ tuổi, cô cứ trực tiếp tìm đến tôi, phí tổn hay là giấy tờ cần người trong nhà đại diện cứ nói với tôi."
"Tôi biết, hôm nay đến đây thôi, ngày mai tôi lại tới trại tạm giam nói chuyện với Tôn Đình Nam."
"Cám ơn, chuyện cha mẹ tôi thay họ xin lỗi cô, tôi đi trước."
Ra khỏi quán cà phê, Tô Mạt Mạt đi tới điểm hẹn với Lãng Tinh Thần, Lãng Tinh Thần đã chờ sẵn ở đó.
Hai người cùng đi ăn lẩu, vừa ăn vừa trao đổi thông tin có được.
Nghe xong Lãng Tinh Thần nói, Tô Mạt Mạt lâm vào trầm tư, nàng mở điện thoại nhập vào trạng thái của Tôn Đình Nam vào thanh tìm kiếm, nhìn kết quả tìm kiếm, Tô Mạt Mạt lập tức có một suy đoán.
Tô Mạt Mạt nói với Lãng Tinh Thần: "Tôi hoài nghi Tôn Đình Nam có bệnh tâm thần phân liệt hoặc đa nhân cách, nếu thật là vậy thì....chỉ cần có thể chứng minh được trong lúc gây án Tôn Đình Nam đang ở trong trạng thái phát bệnh, không thể hoàn toàn khống chế hành vi thì nhị thẩm sẽ có khả năng thắng kiện."
2
Lãng Tinh Thần nghe xong im lặng không nói gì, Tô Mạt Mạt lại hỏi: "Sao vậy? Cô đang suy nghĩ cái gì?"
"Không có gì."
"Nói đi, tôi đâu có giấu cô chuyện gì, tôi cảm thấy cô rõ ràng không vui."
Lại một trận im lặng, một lúc sau Lãng Tinh Thần mới nói: "Tôi cảm thấy làm vậy không công bằng với người chết, trước đây khi tôi còn sống....từng xem qua rất nhiều án kiện như vậy, hung thủ làm giám định tâm thần xong thì có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, tôi thực sự rất phản cảm hành vi này. Đúng là có một số ít hung thủ có tinh thần không bình thường nhưng khi họ gây án thì tâm trí rất thanh tỉnh, động cơ giết người rất đầy đủ nhưng chỉ vì một tờ giấy kiểm định tâm thần thì có thể thoát được sự chế tài của pháp luật."
Tô Mạt Mạt buông đũa, nghiêm túc tự hỏi bản thân thật lâu, sau đó dịu dàng đáp: "Việc nào ra việc đó, cô cũng thấy Tôn Đình Nam không chịu phối hợp, tôi nghĩ hắn làm vậy là muốn nhận tội, hy vọng pháp luật có thể trừng phạt bản thân. Nếu không phải mẹ hắn lấy cái chết ra doạ thì có khả năng Tôn Đình Nam sẽ không chống án. Triệu Hiểu Lệ chết đi đối với Tôn Đình Nam có đả kích rất lớn, chúng ta là luật sư đại diện, việc có thể làm là tận lực giúp đỡ đương sự trong phạm vi luật pháp, đạo lý cô nói tôi hiểu...từ chủ nghĩa nhân đạo nhìn nhận thì quy định này sẽ có đôi lúc bất công nhưng tôi cũng không phủ nhận, có một số người bệnh lúc gây án là do bệnh tình bộc phát, là thân bất do kỷ. Luật pháp cần một quá trình thực tiễn rất dài, quá trình tuy khó khăn nhưng kết quả sẽ xứng đáng. Tôi tin ở tương lai không xa pháp luật sẽ càng thêm hoàn thiện."
Lãng Tinh Thần than nhẹ một tiếng, trong đầu hồi tưởng lại một đoạn ký ức thời niên thiếu khi đi làm thêm.
Năm ấy cô mười bảy tuổi, làm thêm ở sau bếp trong tiệm cơm, ngày đó khách đến rất đông nên Lãng Tinh Thần tự nguyện làm người phục vụ, có một vị khách gọi món ăn dặn dò không để rau thơm nhưng trong bếp vì quá bận rộn mà quen tay rải thêm rau thơm vào.
Lãng Tinh Thần bưng lên đồ ăn thì vị khách đó tức giận hất đồ ăn lên người Lãng Tinh Thần...
Lãng Tinh Thần không kịp tránh nên bị bỏng chân, tuy tiệm cơm đã báo cảnh sát nhưng đương sự bởi vì có giấy chứng nhận bệnh tâm thần nên không cần phải gánh trách nhiệm, thái độ người nhà của hắn lại càng thêm ngang ngược, trực tiếp nói với cảnh sát là muốn bắt cứ bắt chứ không bồi thường, nó có bệnh tâm thần các người không thể xử nó.
Đến cùng là vị bếp trưởng cho Lãng Tinh Thần vài trăm tệ, an ủi cô.
Lãng Tinh Thần vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, khi rời khỏi cục cảnh sát người đàn ông trung niên ngạo mạn đe doạ cô: "Tao có bệnh tâm thần, giết người sẽ không ở tù, mày mà chọc điên tao thì coi chừng ngày mai tao đến quán xiên chết mày."
Người đó đúng thật có giấy chứng nhận bệnh tâm thần nhưng trong lúc hành hung Lãng Tinh Thần thì hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa còn giảo hoạt lợi dụng giấy chứng nhận trốn khỏi sự truy cứu của pháp luật.
Chuyện này Tô Mạt Mạt cũng biết, nhưng bởi vì Vong Tình thủy nên nàng đã quên.
Giờ khắc này, Lãng Tinh Thần đột nhiên có chút hối hận ...nếu không đút Vong Tình thủy cho Tô Mạt Mạt uống thì...
Nhưng nghĩ lại thì khi đó Tô Mạt Mạt tử tự sáu lần không thành...quên mình là hi vọng duy nhất để nàng có thể sống tốt, mình đâu còn lựa chọn nào khác.
Lòng người là tham làm như vậy, phức tạp như vậy, Lãng Tinh Thần cũng không ngoại lệ.
Sự chờ mong của cô đối với Tô Mạt Mạt đã theo thời gian gần gũi lâu ngày mà tăng lên.
Từ lúc bắt đầu chỉ hi vọng nàng có thể sống, sau đó khi đã làm bạn với nàng một thời gian thì lại hi vọng có thể nhìn thấy nàng có sự nghiệp thành công, hạnh phúc vui vẻ.
Tận đến gần đây, khi Lãng Tinh Thần biết được Tô Mạt Mạt có khả năng chỉ còn hai năm sinh mệnh thì cô lại tham lam nhiều hơn.
Cô bắt đầu thấy hối hận, nếu Tô Mạt Mạt không quên đi, có phải hai người sẽ tiếp tục tiền duyên?
Lãng Tinh Thần không phải thánh nhân, cô có thể vì người mình yêu hi sinh tánh mạng, nhưng lại không thể vô dục vô cầu.
Mặc dù biết rõ, Tô Mạt Mạt có thể nhìn thấy cô là vì nàng đã uống Vong Tình thủy. Mọi chuyện cũng từ đó mới bắt đầu.
Nhưng lúc này, Lãng Tinh Thần đang ngồi trước mặt người mình yêu, nhắc tới quá khứ ủy khuất của chính mình, nhưng lại không được như trước đây, không được người yêu ôm, càng không được người yêu hôn an ủi.
Trong mắt Lãng Tinh Thần hiện lên một vệt mê võng, cô cũng không biết tương lại sau này của hai người sẽ như thế nào.
Nói đến cùng, Lãng Tinh Thần chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, lúc này cô thật sự rất muốn khóc, rất muốn nói với Tô Mạt Mạt mình và nàng là đã từng, nhưng cô cũng chỉ có thể khắc chế.
Cô là linh hồn, quỷ tâm đã mất nên không còn cơ hội đầu thai, cô không muốn để người mình thương lại trải qua đau khổ như lúc trước.
Cứ như vậy đi...
Lãng Tinh Thần hít hít mũi, nhưng lại không có nước mắt.
Ánh mắt nhìn Tô Mạt Mạt lại càng thêm dịu dàng, trong dịu dàng còn ẩn chứa khổ sở và bất đắc dĩ, giấu thật kỹ ba từ tớ yêu cậu vào tận đáy lòng.
Tô Mạt Mạt cũng đang chăm chú nhìn Lãng Tinh Thần, nhìn ánh mắt đối phương đang nhìn nàng, Tô Mạt Mạt cảm giác được nơi m3m mại nhất trong lòng bị thứ gì đó mãnh liệt đánh tới, làm nàng phiếm hồng đôi mắt, chiếc mũi chua chua.
Tô Mạt Mạt cũng không biết rốt cuộc mình bị cái gì, loại tình huống này không phải lần đầu xảy ra, tim nàng....đau quá.
Nhưng trong đầu lại là một mảng hư vô.
Nàng cứ cảm thấy nàng và người trước mặt giống như đã từng quen biết, nhưng cố như thế nào cũng không thể nhớ ra.
~~~~
Truyện ngọt ghê. Ngọt đến nhức cái mũi....Ngọt quá hà xú lão Tiếu ei~
1