Du Hồn Tiểu Thư

Chương 30: C30: Hai Toà Núi Lớn




Chương 28: Hai toà núi lớn.


Đưa được truyền đơn, tảng đá đè nặng Tô Mạt Mạt cũng rơi xuống, nàng từ miệng Lãng Tinh Thần biết được, Phật châu Tô Tứ Phương tặng nàng không phải phàm vật, Tang Đồng kia dù chưa bao giờ gặp qua Tô Mạt Mạt vậy mà vẫn có thể phán đoán như thần, cho nên Tô Mạt Mạt tin tưởng tài xế lái chiếc xe 808 kia nhất định là nhân chứng mục kích năm đó, chỉ cần hắn nhìn truyền đơn rồi lại cho hắn thêm chút thời gian hắn sẽ nhớ ra chuyện năm đó, sau đó nàng sẽ lấy thân phận luật sư đại diện cho dì Ngô, đưa ra yêu cầu kháng tụng với viện kiểm sát, bắt bọn họ mở lại phúc thẩm với vụ án này.

Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần song song rời khỏi công trường, trên mặt Tô Mạt Mạt vẫn mang theo ý cười Lãng Tinh Thần cũng thật vui vẻ...

Lãng Tinh đột nhiên dừng lại.

"Sao vậy?" Tô Mạt Mạt hỏi.

"Đừng nhìn qua, cô đi thẳng đi, tới giao lộ thì bắt xe về nhà chờ tôi, không được đi đâu cả, cũng không được mở cửa cho người khác!"

"... Ừm."

"Đi đi." 

Tô Mạt Mạt nhanh chóng rời khỏi công trường, dựa theo chỉ dẫn của Lãng Tinh Thần đi tới ngã tư đường, Lãng Tinh Thần đứng yên quay đầu lại, nhìn chiếc xe thương vụ ven đường 

Phía trong công trường người đông náo nhiệt, thuật đọc tâm của Lãng Tinh Thần trở nên ồn ào vô cùng cho nên nhất thời không chú ý đến.

Bên ngoài công trường người ít hơn nhiều, Lãng Tinh Thần theo thói quen đảo mắt một vòng, đột nhiên thấy được bên kia đường lớn cách hai người cỡ chừng ba mươi mét là một chiếc xe thương vụ màu đen 

Chiếc xe đó vô cùng sạch sẽ, không phù hợp với hoàn cảnh công trường, cửa xe và kính chắn gió đều sử dụng vật liệu bình thường nhưng vẫn để Lãng Tinh Thần phải lưu tâm, cô dùng mắt thấu thị nhìn vào trong xe thấy người người bên trong Lãng Tinh Thần trở nên hoảng hốt 

Trong xe có tổng cộng ba người, tài xế và ghế phụ Lãng Tinh Thần không quen biết nhưng người ngồi ghế sau Lãng Tinh Thần đã từng gặp qua, không ai khác chính là Vương Bành!

Lúc Lãng Tinh Thần và anh Trương cùng nhau tìm kiếm manh mối, ở trong trí nhớ của một tòng phạm nhìn thấy Vương Bành, tuy đã qua nhiều năm bộ dạng của hắn cũng có chút thay đổi nhưng Lãng Tinh Thần nhìn đến khói đen lượn lờ trước ngực Vương Bành thì đã lập tức xác nhận người này chính là Vương Bành.

Khói đen này cùng với pháp tường bảo vệ trên người nữ đại linh giống nhau như đúc, anh Trương cũng từng nói qua trên người Vương Bành có một kiện bùa hộ mệnh rất lợi hại, mặt trên của bùa hộ mệnh là một bức ảnh phụ nữ.

Lãng Tinh Thần nghi hoặc: nữ đại linh đã bị Hách Giải Phóng đánh đến hồn tiêu phách tán, bùa hộ mệnh không mất hiệu lục sao?

Lãng Tinh Thần kêu Tô Mạt Mạt đi trước là muốn nhìn xem Vương Bành kia muốn làm gì.

Đột nhiên, trong đầu Lãng Tinh Thần hiện lên một ý nghĩ, cô nhìn quanh vừa lúc nhìn thấy một nhân viên công trình đang đứng hút thuốc, cô đi tới trước mặt người nọ, sau đó dùng thuật hợp thể nhập vào hắn.


Hách Giải Phóng nói hồn lực của Lãng Tinh Thần nghịch thiên, thật ra cũng không phải khoa trương nói quá 

Thuật hợp thể của Lãng Tinh Thần có hai hình thái, một là nhập vào người dùng chung ngũ cảm, một là hoàn toàn độc chiếm thân thể đối phương.

Cái đầu tiên tương đối ôn hòa, tiêu hao hồn lực cũng không lớn, cái thứ hai tuy mười phần bá đạo nhưng tiêu hao hồn lực lại rất kinh người.

Lần này Lãng Tinh Thần áp dụng hình thái thứ hai, cô điều khiển thân thể của nhân viên công trường dựa vào cửa sắt, sau đó lấy ra di động nép mình sau tường chỉ lộ ra một con mắt và cameras điện thoại, chụp hình chiếc xe thương vụ, mỗi một bức đều có biển số của chiếc xe đó, sau đó lui về phía sau vài bước, mạo hiểm chụp toàn cảnh, chụp cả tên công trường.

Tiếp đó Lãng Tinh Thần gửi mấy bức ảnh này cho Tô Mạt Mạt, kêu nàng lưu lại hình ảnh, không cần gửi tin lại.

Xoá hết ảnh chụp và tin nhắn, Lãng Tinh Thần rời khỏi thân thể nhân viên công trường.

Người nọ sửng sốt vài giây, nhìn thuốc lá trên tay đã đốt sạch, một bụng nghi hoặc.

Xe thương vụ bên kia bắt đầu lăn bánh, nó chậm rãi chạy tới ngã tư đường nơi Tô Mạt Mạt đang bắt xe.

Lãng Tinh Thần bay vào trong xe taxi, nói: "Chúng ta bị theo dõi, đừng quay đầu lại."

Tô Mạt Mạt vội vàng quay người trở lại, siết chặt điện thoại trong tay: "Làm sao bây giờ?"

"Đừng sợ, để tôi nghĩ một chút."

"Ừm."

"Cô kêu tài xế chạy mấy vòng trước đi, cho tôi chút thời gian suy nghĩ."

"Được."

...

Tuy rằng tài xế cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Tô Mạt Mạt, lang thang không mục đích, Tô Mạt Mạt lại dựa theo lời của Lãng Tinh Thần, hỏi tài xế: "Bác tài, trên xe chú có gắn camera hành trình không?"

Tài xế nhìn Tô Mạt Mạt qua kính chiếu hậu, cười nói: "Cái xe nát này đâu cần gắn cái đó, có chuyện gì hả cô gái?"

"Vậy phiền chú chạy đến đồn công an, hình như tôi bị ai đó theo dõi."


Tài xế nghe vậy cũng khẩn trương, hắn nhìn về kính chiếu hậu bên trái, quả nhiên thấy được một chiếc xe thương vụ màu đen, cùng xe hắn duy trì khoảng cách nhất định.

Hôm nay không phải cuối tuần, xe trên đường không đông, hơn nữa đường đi cũng đủ rộng, chiếc xe thương vụ kia hẳn là có thể tuỳ lúc vượt qua mới phải.

Thành phố Sơn Dương thuộc khu vực Đông Bắc ở quốc gia, người dân nơi này đa số đều nhiệt tình, tài xế thấy Tô Mạt Mạt nhỏ tuổi lại xinh đẹp, trong lòng sinh ra ý muốn muốn bảo vệ nàng, hào khí nói: "cô đừng sợ, ban ngày ban mặt họ không dám làm gì đâu, để tôi dẫn họ đi vào vòng xem họ muốn gì, nếu thật sự đang theo dõi cô thì tôi sẽ tới đồn công an làm chứng giúp cô."

"Không cần đâu, mắc công liên lụy đến chú nửa."

Tài xế khinh thường nói: "Bọn họ dám làm gì tôi? Chẳng lẽ ăn thịt tôi à? Thời đại này là thời đại pháp trị."

Tô Mạt Mạt cười khổ một tiếng, thật sự là thời đại pháp trị sao?

Nhưng nàng không tiếp tục từ chối hảo ý của tài xế, tài xế dẫn xe thương vụ đi qua ba con phố, xe thương vụ vẫn bám riết không tha.

Lãng Tinh Thần bực đến ngứa răng, tài xế đã biểu hiện rõ như vậy thì xe thương vụ phải biết mình đã bị phát hiện mới đúng, nhưng đối phương vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, như kiểu một chút sợ hãi cũng không có 

Vương Bành này quả thật ác độc, chẳng lẽ còn muốn chơi lại trò cũ ám sát Tô Mạt Mạt? Nếu không phải bùa hộ mệnh trên người Vương Bành ngăn cản, Lãng Tinh Thần thật muốn qua đó giáo huấn họ một trận!

Tài xế đã xác nhận ý đồ của xe thương vụ, máu nóng cũng nổi lên: "Cô gái nhỏ, ngồi chắc!"

Tô Mạt Mạt vội vàng vịn chặt dây an toàn, tài xế một cước đạp ga!

Tuy tốc độ xe taxi không thể so với xe thương vụ kia nhưng tài xế tư dân làm sao quen đường bằng tài xế taxi, hai chiếc xe thật nhanh kéo dài khoảng cách.

Tận đến khi xe taxi chạy thẳng tới đồn công an, xe thương vụ mới đột nhiên ngừng lại, quay đầu xe.

Tô Mạt Mạt và tài xế đi vào đồn công an, nàng lấy ra ảnh chụp làm chứng cứ báo án, tài xế nhiệt tình cũng bị dẫn đi làm một phần khẩu cung.

Khai xong khẩu cung  tài xế được cho đi, Tô Mạt lập tức rút ra một trăm tệ đưa cho tài xế nhưng nói thế nào tài xế cũng không nhận: "Tiền này tôi không lấy đâu, con gái tôi cũng trạc tuổi cô, nếu nó gặp nguy hiểm tôi cũng hi vọng có người sẽ giúp nó, cô chú ý an toàn một chút, chờ điều tra xong thì để cảnh sát đưa cô về."

"Cám ơn chú, thật sự cám ơn chú."

Tài xế hiền hậu cười có chút ngại ngùng, vẫy vẫy tay tạm biệt Tô Mạt Mạt


Tô Mạt Mạt nhìn theo tài xế ra khỏi đồn cảnh sát, trong lòng tràn ngập sự cảm kích, đồng thời cũng nghĩ đến cha mẹ của mình 

Tô Mạt Mạt được dẫn đến phòng chờ, cảnh sát rót cho nàng một ly nước hỏi nàng dạo này có đắc tội ai không.

Tô Mạt Mạt theo thói quen quay đầu nhìn Lãng Tinh Thần, thấy người sau gật gật đầu, Tô Mạt Mạt hít sâu một hơi, kể ra những chuyện dạo gần đây, đương nhiên nhưng chuyện không cần nói sẽ không nói 

Lãng Tinh Thần rời khỏi phòng chờ, bay tới khu làm việc.

Dựa theo quy trình làm việc của cảnh sát, sau khi nhận báo án họ sẽ căn cứ vào biển số xe điều tra chủ nhân chiếc xe, sau đó sẽ liên hệ người chủ tiến hành dò hỏi theo thông lệ.

Nhưng từ sau khi cảnh sát nhìn đến chủ chiếc xe, sắc mặt rõ ràng thay đổi, hắn đứng lên đi tới gõ cửa văn phòng đội trưởng.

Lãng Tinh Thần nhìn màn hình  máy tính, chủ xe là Bí Thư Vương Trường năm đó, nhưng khi cô cẩn thận nhìn lại thì thấy không đúng, tuy chủ xe và Vương Trường giống nhau như đúc nhưng tên lại khác một chữ.

Là cha của Vương Bành, anh em song sinh của Vương Trường, tổng giám đốc xí nghiệp nhà nước.

Đội trưởng và cảnh viên kia cùng nhau ra khỏi phòng, đi tới máy tính xác nhận tin tức.

Hai người họ thầm thì thảo luận, âm thanh tuy rất nhỏ, Lãng Tinh Thần lại nghe rõ ràng, 

"Đội trưởng, chuyện này...."

"Chứng cứ rất xác thực à?"

"Trong tay cô gái đó có ảnh chụp, còn có tài xế taxi làm chứng."

"Chậc! Cậu cho xe đưa cô gái đó về nhà đi, trấn an người ta một chút, chuyện còn lại tôi giải quyết."

"Vâng."

Lãng Tinh Thần đọc được tiếng lòng của vị đội trưởng, hắn biết bối cảnh của vị giám đốc Vương này, không thể đắc tội nên chuẩn bị xin chỉ thị của lãnh đạo, thuận tiện phô bày năng lực nghiệp vụ của mình.

Đến nỗi mấy ngày sau Tô Mạt Mạt nhận được cuộc gọi của đồn công an, nói bọn họ đã cẩn thận phê bình và giáo dục chủ xe một trận, chỉ là hiểu lầm.

Lãng Tinh Thần hối hận, nếu sớm biết như vậy cô đã không kêu Tô Mạt Mạt nói ra toàn bộ sự việc, xem thái độ của vị đội trưởng này, nếu không thể giải quyết tốt thì rất có thể sẽ biến khéo thành vụng.

Giờ phút này, Lãng Tinh Thần rốt cuộc cũng hiểu tại sao Hách Giải Phóng lại cường điệu không ngừng lập lại, thế giới này không phải an toàn tốt đẹp như vậy.

Lãng Tinh Thần lúc chết chỉ mới hơn hai mươi, nhiều năm nhận qua giáo dục cô vẫn luôn tin tưởng vào cảnh sát, có khó khăn thì nên tìm cảnh sát.

Lúc đầu cái chức cảnh sát này đối với Lãng Tinh Thần là mười phần thần thánh không thể xâm phạm, nhưng cô đã quên, cảnh sát cũng là người, là người thì phải tham, tiền tài quyền lực.


Cơ sở cảnh sát rất sợ hãi quyền lực, cán bộ tầng trung nằm mơ cũng muốn mơ thấy mình leo lên đại thụ.

Những người gọi là lãnh đạo cấp cao làm sao biết được sự tồn tai của đội trưởng, cho nên có thể để hắn gặp gỡ mấy vị lãnh đạo đã là một chuyện không tồi.

Lúc này, đội trưởng đội cảnh sát bởi vì được khen vài câu mà tâm nhảy nhót, đội trưởng trong lòng tràn đầy tính toán, nên như thế nào tranh công tranh thưởng, còn muốn chứng minh cho lãnh đạo thấy năng lực của mình không tệ.

Lãng Tinh Thần lạnh lùng cười, trong đầu hiện lên một đoạn ngắn trong nhật ký kẻ sát nhân.

Nhiều ngày như vậy, cô và Tô Mạt Mạt còn có anh Trương vì muốn lật lại bản án mà dốc hết toàn lực sự việc mới có chút tiến triển, Tô Mạt Mạt vui vẻ, chính mình cũng thực vui vẻ.

Nhung mà, sau khi nhìn một màn này Lãng Tinh Thần cảm thấy đột nhiên có hai toà núi lớn đặt ở trước mặt cô, một bên ghi Hắc một bên viết Ác, muốn bò qua nó còn khó hơn lên trời.

Lãng Tinh Thần không quay lại phòng chờ, cô ở hành lang an tĩnh chờ đợi, nửa tiếng sau Tô Mạt Mạt ra tới, nhìn nụ cười nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng của Tô Mạt Mạt, Lãng Tinh Thần vừa thấy chói mắt cùng chua xót.

Cô không nói ra chân tướng mình nhìn thấy với Tô Mạt Mạt, cảnh sát cũng dựa theo chỉ thị của đội trưởng đưa Tô Mạt Mạt về nhà, còn an ủi nói; "Cô đừng lo, chúng tôi sẽ tìm đến chủ xe."

Đội trưởng nhìn cảnh viên đang ghi chép lại vụ án của Tô Mạt Mạt, lách mình về phòng lấy ra điện thoại....

Ban đêm, Tô Mạt Mạt đắp mặt nạ lướt điện thoại, Lãng Tinh Thần đột nhiên kêu: "Mạt Mạt."

"Hả?"

"Nếu, tôi nói là nếu....vụ án của dì Ngô không thể lật lại thì cô có tính toán gì không?"

Tô Mạt Mạt buông di động, trầm tư một lúc, nói: "Chắc là không đâu? Thế cục bây giờ đối với chúng ta rất tốt, giám định trước đó của pháp y tuy tuy là chứng cứ mấu chốt làm cho anh Trương bị phán tử hình nhưng cũng là điểm đột phá để chúng ta có thể lật lại vụ án, chỉ cần chứng minh vết thương trên đầu không phải cùng một người làm là có thể phá tan chứng cứ vốn có."

"Nhưng..." Lời muốn nói ngừng ở yết hầu, Lãng Tinh Thần giống như nghĩ ra gì đó: "Ở nhà chờ tôi, tôi phải ra ngoài một chuyến." Nói xong hoá thành làn gió bay ra ngoài.

Lãng Tinh Thần tìm đến anh Trương, cả hai cùng đi tới công trường 

Hôm nay thông qua đọc tâm thuật Lãng Tinh Thần biết được buổi tối hơn mười một giờ tài xế 808 còn phải chở một chuyến xe chứa cát.

Nếu Vương Bành có thể theo đuôi Tô Mạt Mạt đến công trường, vậy hắn cũng có thể tìm hiểu nguồn gốc của nhân chứng mục kích năm đó, sau đó nghĩ cách làm cho đối phương im miệng.

Vị nhân chứng mục kích này là nhân vật mấu chốt để mọi người có thể lật lại vị án, vạn lần không thể để Vương Bành nhanh chân hơn.

Nếu chuyện này Tang Đồng có thể tính được, vậy thì người làm ra bùa hộ mệnh cũng có thể tính ra.

Lãng Tinh Thần vừa đi không lâu, Tô Mạt Mạt đã nhận được một cuộc điện thoại, nhưng nàng vừa ấn nút nghe đối phương đã lập tức cúp máy.