Chương 19: Lựa chọn của nàng.
Hách Giải Phóng nhìn anh Trương lại nhìn Lãng Tinh Thần, thấy người nọ đứng yên bất động mặt không cảm xúc, ánh mắt trống rỗng, hắn chủ động bước lên, vỗ vỗ vai Lãng Tinh Thần: "Tôi có thể đoán được cô đang nghĩ gì, tới đâu tính tới đó đi. Lam lệnh đòi nợ sẽ hạn chế hành động của a Trương, hắn sẽ không hại Mạt Mạt, vừa rồi hẳn làm vậy là muốn cô hiện thân thôi."
Lãng Tinh Thần giật giật khoé miệng, lại không biết nên nói gì
Hách Giải Phóng nói tiếp: "Dựa theo quy luật của Địa Phủ, du dương thư cô cầm trong tay là được Phong Đô ân điển, trên lý thuyết mà nói cô cũng phải giống như âm sai hỗ trợ cho quỷ hồn sở hữu đòi nợ lệnh, nhưng đây chỉ là một cái kiến nghị thôi, còn phải cân nhắc nhiều yếu tố khác. Mọi việc đều xem ý nguyện của cô."
Anh Trương đi tới gần, thành khẩn nói: "Lúc ta chết cũng trẻ như ngươi, chuyện nhập mộng kia ta thành thực xin lỗi, ta thật tình chỉ hi vọng hai người có thể liên thủ giúp ta lật lại bản án năm xưa, nếu không nể mặt tăng cũng xin ngươi nể mặt Phật, xem như vì một cụ già 80 tuổi và đứa nhỏ vô tri đi."
Lãng Tinh Thần suy tư hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: "Xin lỗi, ta đã là người chết, cho dù thức tỉnh nhiều kỹ năng nhưng năng lực có hạn."
Lãng Tinh Thần biết rõ vì cái gì mình quay lại dương gian, nếu cô còn sống...thì chắc có lẽ sẽ vì đồng cảm mà nhúng tay vào, nhưng cô đã chết, người chết như đèn diệt...nếu cô đồng y giúp hắn thì đồng nghĩa gây thêm phiền toái cho Tô Mạt Mạt, đây là việc Lãng Tinh Thần ngàn vạn lần không muốn.
Trong mắt anh Trương loé lên nồng đậm bi thương, hắn quay đầu nhìn Hách Giải Phóng, hi vọng vị âm sai này có thể vì đòi nợ lệnh mà nói giúp vài câu.
Hách Giải Phóng suy tư vài giây, khuyên: "a Trương, tuy rằng ngươi có đòi nợ lệnh nhưng cũng không nên làm khó người khác, nếu nhân gia đã không đồng ý thì ngươi đi tìm người khác đi, trên đời này người có âm dương nhãn rất nhiều, nhất định có thể tìm ra người có thể giúp ngươi."
2
Anh Trương trầm mặc thật lâu, cuối cùng hoá thành làm gió biến mất tại chỗ.
Đây là lần đầu tiên Lãng Tinh Thần cảm thấy mệt mỏi khi trở lại dương gian, chuyện anh Trương quả thực đáng để đồng cảm, từ chối một người như vậy cảm giác rất không dễ chịu.
"Hách đại ca, cám ơn anh." Lãng Tinh Thần nhỏ giọng nói.
"Không có gì, tôi phải đi đây. Trận này Mục Dung không ở đây tôi tạm thời gánh thay công việc của cô ấy, cả ngày đều ở thành phố Sơn Dương. Bên kia a Trương tôi sẽ thay cô giám sát "
"Ừm."
"Đúng rồi, còn một chuyện nữa."
"Anh nói."
"Sau này ít dùng năng lực lại đi, thể giới này không an toàn như cô nghĩ đâu, thất phu vô tội hoài bích có tội. Đạo lý này cô hẳn hiểu rõ."
"Tôi biết, cám ơn."
"Cô đó, làm xong chuyện ở đây sớm một chút rồi về Phong Đô đi, mắc công sau này thức tỉnh năng lực nghịch thiên nào đó rồi bị người khác nhìn chằm chằm."
...
Tạm biệt Hách Giải Phóng, Lãng Tinh Thần trở lại nhà của Tô Mạt Mạt, nhìn đến khuôn mặt đang say ngủ của nàng, Lãng Tinh Thần trăm mối ngổn ngang.
Chính mình luôn miệng nói phải bảo vệ nàng, nhưng lại làm nàng bị tai bay vạ gió, Lãng Tinh Thần nâng tay sờ lên khuôn mặt Tô Mạt Mạt, ngón tay lại vô tình xuyên qua thân thể nàng.
Lãng Tinh Thần thu tay lại, kêu: "Mạt Mạt, dậy thôi."
Lãng Tinh Thần kêu vài tiếng Tô Mạt Mạt mới chậm rãi "ưm" một tiếng, mở mắt. Nước trong bồn đã chuyển lạnh, làm Tô Mạt Mạt cảm giác rét run, eo lưng đều đau.
"Sao tôi lại ngủ ở đây?" Ánh mắt Tô Mạt Mạt mơ hồ, một giây sau mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Tôi nằm mơ!!"
"Cô tắm cho xong đi, ra ngoài lại nói."
"À, được được " Tô Mạt Mạt lúc này mới nhận ra trạng thái của mình bây giờ, chưa kịp ngại ngùng thì Lãng Tinh Thần đã quay người rời đi.
Tô Mạt Mạt muốn nhanh chóng kể lại giấc mơ của mình nên nhanh chóng tắm rửa, vừa lau lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm.
Lãng Tinh Thần lơ lửng trên sofa đối diện, bày ra dáng ngồi giống như lần đầu tiên cô và Tô Mạt Mạt đàm phán, Tô Mạt Mạt ngồi xuống sofa bắt đầu kể lại giấc mơ của mình.
Lãng Tinh Thần an tĩnh nghe, thật ra đây không phải mơ, tất cả đều là những việc anh Trương trải qua khi còn sống.
Tô Mạt Mạt nói: "Tôi cảm thấy anh Trương rất có khả năng là người bị hại, anh Trương xuất phát từ tự vệ đánh người, nhưng pháp ý giám định được trên đỉnh đầu người chết có mấy chỗ bị thương, trong đó chỉ có một điểm là trí mạng, hơn nữa gậy tự vệ của anh Trương rơi vào bụi cỏ vậy mà cảnh sát lại tìm thấy nó nằm trong thùng rác cách trường học không xa. Vân tay trên đó cũng bị người lau sạch nhưng tìm thấy DNA của người chết dính bên trên, trùng hợp là trên cây gậy có đánh số, chứng minh cây gậy đó là của anh Trương. Ở thời điểm phát sinh vụ án anh Trương đã làm được hai năm bảo vệ, hắn sẽ phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy sao? Bởi vì anh Trương có nghi vấn giấu đi hung khí nên từ tự vệ biến thành cố ý giết người, còn có...lúc anh Trương đang trong giai đoạn hoãn thi hành án thì bạn tù lại cố ý khiếu khích, còn động thủ trước..."
"Mạt Mạt." Vẫn luôn yên tĩnh lắng nghe, Lãng Tinh Thần nhẹ giọng kêu.
"Hả?"
"Nếu như phải nói, tôi không nghĩ cô nên tham gia vào án tử nay."
"Tại sao? Nếu anh Trương thật sự bị oan thì sao?"
"Trên thế giới này có rất nhiều người, tại sao nhất định phải là cô?"
"Bởi vì đúng lúc dì Ngô tìm đến luật sở của chúng ta, hơn nữa tôi nằm mơ như vậy nói không chừng là anh Trương cũng thật hi vọng tôi có thể giúp hắn thì sao?" Tô Mạt Mạt trước nay không tin linh hồn, nhưng từ khi gặp Lãng Tinh Thần, nàng tin.
Lãng Tinh Thần đọc được lời không nói của Tô Mạt Mạt, ánh mắt đen nhánh hiện lên bất đắc dĩ và bi thương.
"Mạt Mạt, có một số việc tôi nghĩ có nên biết..."
Lúc sau, Lãng Tinh Thần đem nguyên nhân Tô Mạt Mạt nằm mơ và những chuyện phát sinh khi nàng đang ngủ nói ra hết, ngay cả lý do anh Trương đến tìm Tô Mạt Mạt cô cũng nói ra luôn
Lãng Tinh Thần lại nói: "án tử này không đơn giản như cô nghĩ đâu, mặc dù anh Trương là bị oan thật nhưng tôi vẫn không hi vọng cô sẽ nhúng tay vào, trước đây tôi cũng đã nói với cô tôi thức tỉnh năng lực quỷ mở mắt, mây đen trên đỉnh đầu của cô từ sau khi gặp dì Ngô thì không ngừng trở nên sậm hơn, hơn nữa trên đỉnh đầu dì Ngô lại là một mảnh huyết quang, đây là tượng trưng cho tai hoạ đổ máu. Cô nghĩ kỹ đi, chẳng lẽ mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi sao? Lúc anh Trương quay lại dương gian đã từng dùng thuật nhập mộng nháo những kẻ thủ ác, bọn họ bây giờ không chừng đã cảnh giác hơn nhiều, thậm chí sẽ không ngừng chú ý đến chuyện này....tuy tôi không biết kẻ đó là ai nhưng người ta có thể tại mười lăm năm trước liên hợp xử tử hình anh Trương thì mười lăm năm sau cũng có thể làm những người liên quan tới chuyện này biến mất..."
Thay Tô Mạt Mạt im lặng không nói, Lãng Tinh Thần lại nói: "Tôi chỉ là một cái hồn phách không có thân thể, còn cô chỉ là người trẻ tuổi mới tốt nghiệp đại học. Cô thử phân tích xem, người ta có thể qua mặt pháp y, qua mặt cảnh sát, qua mặt luôn cả kiểm soát viên và toà án, thậm chí ra độc thủ tại trong nhà giam phá hủy lệnh hoãn thi hành án của anh Trương thì có bao nhiêu quyền thế? công lý có lẽ sẽ đến muộn nhưng tuyệt không mất đi lời này chỉ có dùng với dân đen như chúng ta thôi, nếu bọn họ thật sự động thủ đến cô, tôi chưa chắc có thể bảo vệ được cô."
Tô Mạt Mạt ôm đầu gối không nói một lời.
Lãng Tinh Thần biết những lời này của mình có bao nhiêu tàn khốc đối với Tô Mạt Mạt thiện lương giàu lòng chính nghĩa, nhưng sự thật đã ở trước mắt những lời cần nói thì vẫn nên nói ra.
Nhưng mặc kệ Lãng Tinh Thần khuyên nhủ ra sao, mấy đen trên đỉnh đầu của Tô Mạt Mạt vẫn không tiêu tan, chứng minh Tô Mạt Mạt vẫn chưa từ bỏ ý định lật lại vụ án của anh Trương.
Lãng Tinh Thần mím môi, cũng rơi vào trầm mặc.
Tô Mạt Mạt chậm rãi ngẩng đầu, hỏi: "Dì Ngô năm nay 78 tuổi, nếu dì ấy qua đời thì cô nghĩ xem còn khả năng lật lại bản án của anh Trương không?"
"Không thể." Ai thèm quan tâm đ ến chuyện mà đến cả đương sự đã không còn tồn tại, hơn nữa thoạt nhìn cũng không có vấn đề gì?
"Cô có thuật đọc tâm, tôi cũng không muốn lừa cô. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, trước đây vì sao cô tìm tới tôi?"
"Tôi và anh Trương không giống nhau! Tôi sẽ không tổn hại cô!"
"Tôi sẽ bảo vệ tốt chính mình, chí ít để tôi tìm thêm manh mối, có được không?" Tô Mạt Mạt nhẹ giọng thương lượng.
Lãng Tinh Thần lại thở dài một hơi, nói: "Cô ngẫm cho kỹ đi, có rảnh thì về nhà thăm gia đình, nếu cô xảy ra chuyện thì bọn họ thế nào? Vì một người xa lạ, xứng đáng sao?"
...
Trước khi rời khỏi nhà Tô Mạt Mạt, Lãng Tinh Thần còn nói: "Mang Phật châu lên đi, tắm rửa cũng không cần tháo xuống!"
Phật châu Tô Tứ Phương đưa cho Tô Mạt Mạt vẫn lóng lánh kim quang, không vì rời xa chủ nhân mà mất đi uy lực, chỉ cần có nó không có bất kỳ tà mị nào có thể đến gần nàng.
Chữ nhà đích thực tác động đến Tô Mạt Mạt, nàng nhìn nhìn thời gian thấy em trai Tô Trạch Vũ đã tan học liên gọi cho hắn.
"Chị?"
Nghe được giọng nói của em trai, Tô Mạt Mạt an tâm đôi chút: "Tan học rồi?"
"Dạ, đang ở phòng, có gì không chị?"
"Không có gì, chỉ là gặp vấn đề trong công việc, muốn nghe ý kiến của em."
"Chị chờ em một chút, em xuống sân thể dục rồi gọi lại nha."
"Ừm."
...
Năm phút sau Tô Trạch Vũ gọi lại, Tô Mạt Mạt cầm điện thoại im lặng thật lâu, Tô Trạch Vũ không hối nàng, hắn biết chị gái của mình nhất định gặp phải chuyện khó xử.
"Tiểu Vũ."
"Dạ."
"Hôm nay, có một bà lão ngoài 70 đến luật sở của chị....án tử đại khái là vậy đó, vấn đề nằm ở chỗ nếu anh Trương thật sự bị oan, hung thủ có thể qua mặt pháp y, cảnh sát, kiểm soát viên và toà án, thậm chí còn cho người vào ngục hạ độc thủ chứng minh người này không phú thì quý, chị....lo lắng bọn họ sẽ trả thù chúng ta."
Lần này là Tô Trạch Vũ trầm mặc, mười giây sau Tô Trạch Vũ hít sâu một hơi, nói: "Chị nghĩ thế nào? Có phải muốn giúp hắn không?"
"Rất muốn."
"Vậy cứ giúp, chị còn nhớ hồi nhỏ chúng ta hay chơi trò cảnh sát bắt cướp không? Chị lúc nào cũng đòi làm cảnh sát, bắt em làm cướp."
Nhớ lại chuyện cũ, Tô Mạt Mạt nhẹ cười.
Tô Trạch Vũ cũng cười, lại nói: "Khi đó em hỏi chị, vì sao không muốn làm cướp, chị nói chị sẽ không diễn vai người xấu, chị phải là một nữ hiệp chính nghĩa. Còn về chuyện chị nói, có lẽ sẽ không nghiêm trọng như vậy, bây giờ là xã hội pháp trị, người nọ chưa chắc dám làm liều, chị đừng nghĩ quá nhiều."
"Cám ơn lão đệ."
"Chị nhớ chăm sóc chính mình đó."
"Ừm, em viết tác nghiệp rồi nghỉ ngơi sớm đi, cúp đó."
Cúp điện thoại tâm tình Tô Mạt Mạt tươi lên không ít, nàng thở dài một hơi thật dài, tuy không thể không thừa nhận nữ quỷ nói rất đúng, nhưng nàng lại cảm thấy...nếu chính mình biết được chân tướng còn ngồi yên không làm gì, sớm muộn cũng có ngày hối hận, nói không chừng là sẽ hối hận cả đời.
Tóm lại chỉ cần mình cẩn thận, tranh thủ lúc đang yên bình tìm ra chứng cứ là tốt rồi.
~~~~~
Nói thật nếu là mị, mị cũng sẽ nghĩ như tiểu Tinh. có thấy, Mạt Mạt rất giống tiểu Du không? Đều là người thiện lương, nhưng lại bị mẹ ghẻ ghét bỏ~