Dụ Hoan - Điềm Điềm

Chương 26: Bảo bối




Cả người Hứa Hâm đột nhiên run lên, cô giãy giụa định trốn thoát nhưng lại bị cậu ấn trở lại.

"Bùi Tây......" Lời nói ra đã không còn hoàn chỉnh, đứt quãng liên tục.

Tiếng rêи ɾỉ trong miệng do không chịu nổi áp lực mà bật ra thành tiếng, trong phòng vốn yên tĩnh nên âm thanh này nghe đặc biệt rõ ràng.

Hứa Hâm nghe thấy được thì mặt càng đỏ hơn, cái... cái này, chẳng lẽ lại là giọng của mình thật sao?

Bùi Tây cuối cùng cũng chịu buông tha cho cô.

Bọn họ gắt gao dán chặt vào nhau, giữa cơ thể cả hai dường như không có bất cứ kẽ hở nào.

Có thứ gì đó cứng rắn đang chống vào bắp đùi cô.

Hứa Hâm ngớ ra một lúc rồi đỏ bừng mặt, định xê dịch chân.

Bùi Tây cười cười, dùng tay nắm lấy nơi cao ngất của Hứa Hâm, thịt mềm bị bóp, tràn ra khỏi kẽ tay cậu, vật nam tính bên dưới không ngừng ma sát vào đùi cô, chậm rãi di chuyển dọc lên phía trên.

Cuối cùng cũng đi tới nơi ướŧ áŧ, vật nóng bỏng ấy còn chọc chọc vào giữa hai cánh hoa kia, tiến vào gần phân nửa.

Hai bên ngực mềm của Hứa Hâm phập phồng lên xuống, mọi cảm quan về xúc cảm lúc này đều dồn hết xuống phía thân dưới.

Cô khó chịu vặn vẹo thân mình, cảm giác như trong người có ngọn lửa đang thiêu đốt, gào thét muốn bùng cháy ra bên ngoài.

Bỗng dưng vào ngay lúc này Bùi Tây lại đứng dậy đi mất, Hứa Hâm thất thần, ánh mắt gắt gao nhìn theo cậu.

Không lâu sau đó đã thấy cậu quay trở lại, trong tay còn cầm thêm một cái hộp nhỏ.



Bùi Tây lại một lần nữa áp xuống, Hứa Hâm dùng tay chống lại không cho cậu tiếp tục, cô đoạt lấy chiếc hộp, cười hỏi: "Đây là cái gì?"

Thật khó để tưởng tượng ra cảnh Bùi Tây đi mua áo mưa, không biết bộ dáng lúc đó của cậu trông như thế nào nhỉ?

"Áo mưa." Vẻ mặt Bùi Tây vô cùng bình tĩnh.

"Mua làm gì?"

"Làʍ ŧìиɦ." Bùi Tây nhéo cằm cô rồi cúi đầu hôn, ngăn chặn cái miệng đang lải nhải lại.

Động tác của Bùi Tây cực kỳ dịu dàng, chủ yếu là vì quan tâm cô, lúc đầu khi tiến vào, Hứa Hâm vẫn cảm thấy rất đau.

Nhiệt độ trong phòng rất thấp, thế nhưng toàn thân cả hai lúc này lại dính đầy mồ hôi.

Bùi Tây ôm cô, trằn trọc mút mát cánh môi mềm, đợi cho cô từ từ thích ứng.

Cô nhìn ra cậu cũng đang khó chịu, cơ bắp cánh tay đang chống xuống giường của cậu căng chặt.

"Có thể... Cử động..."

Bùi Tây thương tiếc, hôn một cái lên trán cô rồi định ngồi dậy.

Hứa Hâm phát hiện ra ý đồ của cậu, vội vàng choàng tay qua cổ Bùi Tây.

Không ngờ rằng động tác này lại càng khiến cho Bùi Tây vùi sâu vào trong cơ thể cô hơn.

Hai người đồng thời kêu rên một tiếng.



Bùi Tây tìm được tay cô, mười ngón đan vào nhau thật chặt, dùng sức một cái, toàn bộ chỗ đó của cậu đều đi vào hoàn toàn.

Một giọt nước chảy xuống từ khóe mắt cô, Bùi Tây đau lòng hôn lên.

Hứa Hâm không nói lên lời, đột nhiên rất muốn khóc.

Bùi Tây chậm rãi di chuyển, lúc đầu quả thật vẫn cảm thấy hơi đau, lúc sau thì đau đớn đã bị cảm giác tê dại thay thế.

Âm thanh thở dốc hỗn loạn nghe đặc biệt rõ ràng trong phòng ngủ yên tĩnh.

Động tác của Bùi Tây càng lúc càng nhanh, cô bắt không kịp tiết tấu của cậu.

Bùi Tây nhìn Hứa Hâm đang nằm dưới thân mình, khuôn mặt bởi vì động tình mà trở nên ửng hồng, ánh mắt tan rã, khoé miệng thở dốc.

Cô, đang chịu sự chiếm hữu của cậu.

Bùi Tây có thể nhìn thấy rõ ràng nơi hai người đang giao hợp với nhau, cậu vừa rời khỏi lại hung hăng mạnh mẽ đâm vào.

Theo mỗi lần va chạm, cảm giác như nơi đó sẽ gắt gao dính chặt vào hình xăm kia.

"Ôm anh nào."

Bùi Tây kéo tay Hứa Hâm vòng qua eo mình, sau đó cậu nâng eo của cô cao lên một chút, đẩy nhanh tốc độ luận động.

Não bộ Hứa Hâm lúc này đã hỗn loạn không suy nghĩ được gì, Bùi Tây nói gì cô cũng đều không nghe rõ, tất cả những gì cô có thể cảm nhận được là kɦoáı ƈảʍ ngập đầu mà Bùi Tây mang tới cho mình.

Rất nhiều năm sau này, Hứa Hâm vẫn còn nhớ rõ đêm đó, vào lúc cả hai cùng lên cao trào, Bùi Tây vừa gọi cô hai tiếng "bảo bối" vừa hung hăng va chạm, có cảm giác như cậu đã chạm tới nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn cô...