Dụ Hoặc

Chương 30




“Các người… Muốn làm gì…”  

  

Hai chân Trình Gia Nhạc bị tóm lấy, cậu muốn dùng lực gạt cái tay đó đi, nhưng làm thế nào cũng không được. “Buông ra…” Đột nhiên bụng đau như bị vặn, làm cho cậu một câu cũng không nói nổi.    

“Buông cậu ấy ra!” Triệu Tĩnh Vũ hét lên, tiếc rằng bị dí một khẩu súng đen ngòm vào thái dương, không cách gì qua đó được.    

Trong lúc ấy, Trình Gia Nhạc cảm thấy thời gian trôi quá lâu, nhất là bụng đau muốn ngất xỉu, nhưng thực ra không đến năm giây, cậu cùng Triệu Tĩnh Vũ đã bị tống vào một chiếc xe trắng. Cậu bị quăng mạnh, lại càng làm cậu thêm đau.    

Triệu Tĩnh Vũ hai tay bị trói quặt ra sau, hai chân cũng bị trói, anh ta chỉ có thể không ngừng an ủi Trình Gia Nhạc: “Không sao, không sao đâu…”    

Gia Nhạc cả người trên ghế sau, từ lúc xe chạy đến giờ, ghế ngồi vẫn bị cậu cào cấu. Cậu thật sự không chịu được, bụng tựa như có vô số con dao nhỏ găm vào, muốn xé rách mà lôi con cậu ra, cậu thậm chí có thể ngửi được mùi máu, đó là máu của cậu, không ngừng từ sâu trong cơ thể trào ra. Chân tay cậu dần dần lạnh toát…    

“Các người thả cậu ấy đi, cậu ấy nguy mất! Phải đưa ngay đến bệnh viện!” Triệu Tĩnh Vũ liều mạng nhào lên phía trước.    

Trên xe chỉ có bốn người, hai người ngồi ghế trước, một người cuối xe, là kẻ đưa Trình Gia Nhạc nặng nề lên xe. Còn bọn họ ở giữa xe, một người giữ cửa, kính xe là loại không vỡ, không có khả năng thoát.    

“Nếu cậu ấy chết, các người một xu cũng đừng mong lấy được!” Triệu Tĩnh Vũ lòng nóng như lửa đốt, anh ta chỉ có thể gắng bình tĩnh, lùi lùi đến chỗ bọn cướp không để ý, nơi đó có một lọ hoa bị bỏ quên, anh ta vừa la hét với bọn cướp, vừa đập vỡ cái lọ. Mảnh lọ hoa căn bản không có khả năng cắt đứt dây trói, nhưng giờ phút này anh ta chỉ còn trông vào nó! “Tôi nói cho các người, cậu ta với nhà họ Triệu mà nói là vô cùng quan trọng, các người nhớ cho kỹ!”    

Anh ta lảm nhảm không ngừng, một khắc cũng không thôi. Bọn cướp này rốt cuộc là ai, sao lại dám giữa ban ngày chỉ cần bốn người để bắt cóc Triệu Tĩnh Vũ này? Trước mắt có thể kết luận, bọn cướp này không phải người ở đây, thậm chí không phải người trong nước, hơn nữa, hành động của bọn chúng thuần thục lắm… Nhất định đã có kế hoạch từ trước!    

Vừa nãy xe đột ngột dừng lại, anh ta gọi điện gấp cho Triệu Hải Xuyên, còn chưa kịp nói gì đã bị bọn này chế ngự. Không hiểu Triệu Hải Xuyên có đủ thông minh phát hiện anh ta gặp chuyện. Bây giờ chỉ có thể cầu ông trời phù hộ…    

Cái xe chết tiệt, sao lại nổ lốp đúng lúc đó, nếu không phải anh ta xuống xem xét thì bọn cướp này căn bản không có khả năng bắt cóc! Xe anh ta trang bị kính chống đạn mà… Khoan đã, xe sao tự nhiên lại nổ lốp? Mà bọn cướp này sao trùng hợp mai phục ở đó…? Căn bản là một âm mưu! Còn nữa, bọn họ sao biết anh ta lúc đó sẽ ra khỏi nhà? Mọi điều nghĩ ra đều chỉ hướng về một người.    

Triệu Tĩnh Vũ giận dữ, không ngừng tự nhắc mình phải bình tĩnh, nhưng sao cũng không thể không run tay, nhất là tiếng rên rỉ của Trình Gia Nhạc càng ngày càng yếu, vậy mà trong tai anh ta lại khuếch đại vô cùng…    

“Tôi không cho phép cậu làm sao, nghe không, nếu cậu có chút nào đó yêu tôi, nhất định phải sống, có nghe không?” Anh ta ở bên tai Trình Gia Nhạc nói khẽ, “Phải sống! Tôi xin cậu phải sống!”    

Trình Gia Nhạc không nghe thấy, trong tai cậu chỉ còn tiếng đứa con bị lôi ra, ánh mắt cậu chỉ còn nhìn thấy một biển máu mênh mông. Giọng cậu đã khàn đặc, rốt cuộc nói không ra hơi. Cậu hiện giờ giống như bị nhốt trong ***g, bốn phương tám hướng là những mũi tên nhọn hoắt.    

Sẽ chết… Nhất định sẽ chết…    

***