Trình Gia Nhạc mang thai đến tháng thứ năm, Triệu Tĩnh Vũ cấm cậu cùng mình đi làm.
“Nhiệm vụ hiện tại của cậu là chăm sóc tốt cơ thể, tương lai sinh cho tôi một đứa con trai trắng trẻo mập mạp.”
“Con gái cũng tốt, tôi tuy đồng tính nhưng không đến nỗi ghét con gái. Cậu cứ yên tâm, bất kể là nam hay nữ đều là con tôi, tôi tuyệt đối không bạc đãi nó.”
Có vẻ như hài lòng với điều này, Trình Gia Nhạc cười khẽ trong lòng. Kỳ thật ngẫm lại, sau này, cậu cùng đứa bé này không còn quan hệ, đến chết cũng không liên quan. Hiện giờ chính đứa bé phải tự dựa vào mình, toàn bộ sinh mệnh nó đều phải tự cố gắng, năm tháng sau, hai người sẽ thành xa lạ, sẽ không gặp lại, sẽ không quen biết, mà mối quan hệ hiện thời vừa buồn cười vừa đáng thương.
Ta là mẹ con, mãi mãi, cậu cúi đầu nói.
Triệu Tĩnh Vũ ôm cậu vào lòng, cọ cằm lên đầu cậu. “Cậu có thể quay lại gặp nó mà.”
“Không, tôi sẽ không gặp.”
Anh ta lùi ra khỏi người cậu, rồi mới chăm chú nhìn đôi mắt đen kia. Một hồ nước đen thẳm, có chút do dự, còn có chút… mê hoặc. Anh ta cười an ủi cậu, rồi hôn lên môi. “Tôi tôn trọng quyết định của cậu.”
Trình Gia Nhạc ôm lại anh ta, cảm giác được bụng mình nổi lên trước cơ thể người đó. Hiện giờ cậu và anh ta đã thân mật hơn… Cậu có chút vui mà rúc vào Triệu Tĩnh Vũ, Triệu Tĩnh Vũ cũng ôm chặt cậu.
Trình Gia Nhạc nhịn không được mà lén nhìn Triệu Tĩnh Vũ, đối phương nhìn thấy bèn mỉm cười. Trình Gia Nhạc vội quay đầu, hai tai hồng hồng, giống như bị bắt gặp đang làm chuyện xấu.
Cậu có chút hối hận khi lỡ thề sẽ không quay lại.
Dần dần, cậu nhận ra, Triệu Tĩnh Vũ hình như đã phát hiện ra tình cảm cậu dành cho anh ta.
Anh ta bắt đầu cố tình trêu chọc cậu, thích nhìn cậu lúng túng… Trình Gia Nhạc thở dài, cậu nên sớm biết, người này không phải tốt gì, cậu hiểu rõ hai người không có khả năng, nhưng anh ta vẫn gieo rắc hormone, vẫn xấu xa muốn người vốn hận mình phải quỳ gối dưới chân, chuyện này vô cùng sảng khoái, có thể thoả mãn niềm kiêu hãnh cùng tự tôn đàn ông của anh ta. Anh ta cần cậu thoả mãn kiêu hãnh của mình đúng không? Người quỳ gối dưới chân anh ta nhiều như vậy, anh ta còn muốn trêu chọc cậu, chuyện này đúng là khó giải thích… Anh ta có chút chú ý cậu ư?
Trình Gia Nhạc biếng nhác nằm trên sofa, trong đầu một giây cũng không nghỉ.
Triệu Tĩnh Vũ… Luôn luôn không thiếu bạn bè.
Nhưng chính là anh ta thực sự kín tiếng. Tỷ như anh ta chưa bao giờ nói cho cậu biết về những đối tượng mình chơi bời. Trình Gia Nhạc ở đây lâu vậy, cũng chưa hề nhận được kiểu điện thoại “kì quái” nào. Chỉ có một lần, có một cậu nhỏ, nghe giọng cùng khẩu khí cũng đoán ra được là một đứa nhỏ kiêu ngạo, trong điện thoại khóc lóc xin Triệu Tĩnh Vũ đi tìm cậu ta. Thời gian đó họ cùng đi làm, hộp thư thoại là do Trình Gia Nhạc mở. Cậu lúc ấy còn có chút vờ như không biết. Cho đến khi hai người lên giường, cậu mới nhớ ra, từ khi cậu được chuẩn đoán mang thai đến nay, Triệu Tĩnh Vũ ít khi đụng đến cậu. Nhưng mà nhu cầu sinh lý thì vẫn phải giải quyết, kiểu người như Triệu Tĩnh Vũ, chỉ cần đứng đó cũng có rất nhiều người tự sán lại. Anh ta không có khả năng nhịn dục, cậu nhỏ kia, nhất định là một trong số ấy. Thật là người đáng thương, cậu ta hẳn rất vui mừng khi có người nghe điện, ít nhất Triệu Tĩnh Vũ cũng sẽ được báo lại. Nếu phân cấp bậc bạn bè của Triệu Tĩnh Vũ, như vậy cậu nhỏ đại khái cũng sẽ tiến lên ba bậc cho coi.
Trình Gia Nhạc chua xót nghĩ ngợi, chuyện này sao như vì yêu chồng quá, nên sợ chồng bỏ mình đi với người khác… Hành vi này giống như tâm tình người vợ vậy.
Có đôi khi cậu nghĩ, nếu như hai người cứ dằng dai thế này, cậu sẽ thua chứ?
Người thua, nhất định không có kết cục tốt!