Dụ Hoặc

Chương 17




Tuy Triệu Tĩnh Vũ muốn lấy lòng người đẹp, nhưng mà tình hình không cho phép. Cuối năm rồi, anh ta không còn được nhàn nhã mà bận như điên. Dạo này thường xuyên anh ta rời nhà từ sớm lúc Trình Gia Nhạc còn chưa tỉnh, rồi nửa đêm mới về. Mà khi ấy thì Trình Gia Nhạc ngủ mất tiêu rồi.

Việc tạo em bé cũng tự nhiên hoãn lại.

Trình Gia Nhạc ngược lại thấy yên ổn không ít. Công trình cậu phụ trách cuối cùng cũng sắp xong, sang năm là cậu có thể từ chức rồi chính thức thành một gã “trai bao”, được chăm bẵm, được vuốt ve.

Gần đây cậu lại gửi về nhà một khoản. Gọi điện về mẹ và em nói với cậu mấy câu. Gia Nhạc cao hứng nói với em gái: “Sau này anh mang em qua Canada chơi.”

Lời này mẹ không nghe được, nếu không sẽ khiến bà ấy lo mất. Em gái trong điện thoại cười như nắc nẻ.

Gia Nhạc cười rồi dập máy.

Phòng khách nhà Triệu Tĩnh Vũ vô cùng trống trải, vật dụng chỉ có sofa, tủ, đều mang màu lạnh.

Trình Gia Nhạc vuốt vuốt mặt bàn bóng loáng, bỗng cảm thấy có chút lạnh. Giờ là sáng sớm, ở trong một không gian vắng người khiến cậu thấy trong lòng cô quạnh.

Cậu pha cà fê, áp vào thành ly ấm áp, cứ như vậy ngồi trên sofa trong phòng khách lạnh lẽo, ngơ ngác nhìn chậu hồng ngoài ban công.

Cô đơn là như thế này sao?

Không bạn bè, không người thân thiết, càng không có tương lai…

Đi Canada, nơi đó cho cậu cái gì đây? Một đám bạn thân, một người tình xinh đẹp? Những thứ mơ hồ ấy chưa từng có trong đời cậu, nay lại càng xa xôi.

Cha mẹ đã có tình cảm với cậu, như vậy còn chưa đủ thoả mãn ư? Vẫn là nói, con người là loài động vật tham lam, có rồi còn muốn có nữa ư?

Triệu Tĩnh Vũ, cậu khẽ gọi cái tên này.

Câu xoa mặt, thuận tiến xuống cổ, là nơi thường được người kia chạm vào, thân thể bị xâm chiếm vô số lần… Cho dù tiếp xúc thân mật như thế… Bọn họ vẫn không thể thành đôi. Nếu cứ thế này thì tốt, cứ thế này, cứ ngu ngốc thế này thôi, thỉnh thoảng lại lạnh nhạt châm chọc nhau vài câu, nhưng hầu như vẫn có thể cảm nhận niềm vui của đối phương…

Cô đơn là bệnh không thuốc chữa.

Mấy hôm nay, Trình Gia Nhạc đều không đi ngủ sớm.

Cậu kiên trì đợi Triệu Tĩnh Vũ về. Cậu không muốn tỏ vẻ lo lắng chờ đợi như vợ đợi chồng, cho nên bình thường đều nằm trên giường đọc sách, hoặc miên man suy nghĩ, cho đến khi Triệu Tĩnh Vũ đẩy cửa phòng, rồi vào phòng tắm. Nghe đủ những âm thanh ấy, cậu mới có thể từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cậu như vậy mới có thể cảm nhận là mình vẫn đang sống trên đời.

Buổi tối cậu vừa xem phim ma.

Từ nhỏ cậu vô cùng sợ hãi những chuyện yêu ma quỷ thần, giờ lại bị doạ muốn chết, cho nên vội tắm giặt. Tóc chưa khô cũng phi vội lên giường.

Tắt đèn đi.

Trong bóng tối lòng lại càng dễ sợ hãi. Cậu nhắm tịt mắt lại, nhưng mà trong đầu lại ghép lại những hình ảnh vừa xem trên phim… Không không không! Cậu cuống quýt bật đèn lên.

Vẫn ngủ không được.

Triệu Tĩnh Vũ một giờ sáng mới về. Anh ta nhìn phòng ngủ đèn sáng choang, vô cùng kì quái. Anh ta đến bên giường dò xét, Trình Gia Nhạc hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Anh ta như mọi ngày cởi quần áo vào phòng tắm.

Tiếng nước ồn ào từ vòi hoa sen, Trình Gia Nhạc cuộn chặt trong chăn, âm thanh kia lại càng quái lạ.

Cậu cứng đờ người, không cách gì đuổi được ma nữ dưới gầm giường đang túm chân cậu ra khỏi đầu.

Cậu sợ.

Trước kia xem phim ma, cậu vẫn trùm chăn kín mít, rồi cứ sợ hãi thế mà ngủ đến bình minh… Nhưng sao hôm nay cậu không ngủ được chứ?

Qua đó, phải qua đó!

Cậu đột nhiên nhảy dựng lên, ôm gối lao đến phòng tắm.

Không được sợ. Không được sợ, có người có thể khiến cậu an tâm, tất cả ma quỷ yêu quái đều sẽ không thể lại gần, sẽ yên tâm ngủ…

Đây là một loại bùa chú.

Triệu Tĩnh Vũ chính là người giữ bùa.

Người đàn ông đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy tình nhân đang dựa vào cửa mà ngủ. Anh ta kinh ngạc nhìn đám gối la liệt quanh thân cậu, lập tức cười mà lắc lắc đầu.

Anh ta bế cậu lên, cứ như vậy đưa cậu lên giường.

Trong lúc mơ màng Trình Gia Nhạc cảm thấy có người bế mình, cậu vươn hai tay ôm cơ thể ấy.

Người đàn ông nhẹ cười.

***