“Cái lão nhà quê kia, ăn xong thu dọn nhanh lên, tôi phải bế con bé mãi đây này!” Người phụ nữ ngồi vắt chéo chân xỉa răng đối diện bàn ăn vừa quay đầu quát người đàn ông, đứa bé trong lòng bà ta quơ tay cố túm lấy quyển sách, bà giơ tay bốp bốp mấy cái, nó liền khóc mãi không thôi. “Gọi ông đó, gọi ông đó!”
“Tôi thấy anh nuông chiều như vậy, muốn làm hư nó sao!” Bà ta đứng lên, khó chịu nhìn lung tung khắp nhà, thuận miệng quát: “Gia Nhạc, đi ra dọn bàn cái coi!”
Gia Nhạc từ trong phòng đi ra, vẻ mặt không kiên nhẫn. Cậu đang xem xét thông tin việc làm, mẹ lại kêu cậu làm cái này cái kia, khỏi phải nói, dọn dẹp xong chắc chắn là phải cho em gái đi ngủ, bốn giờ rưỡi lại nấu cơm canh. Thực không thể hiểu hai người này, sống như thế này mà cũng chịu được.
Đầu óc cậu đờ ra trong một lúc, chính là mải suy nghĩ vơ vẩn, bát đĩa trong tay nhất thời không cầm chắc! Xoảng một tiếng, toàn bộ rơi cả vào bồn rửa. May mắn là không có bị vỡ.
Nhưng âm thanh kinh thiên động địa này đã truyền đến chỗ bà mẹ. Bà tức giận mắng: “Con sao lại không thể cẩn thận một chút!?”
“Lần sau con sẽ chú ý xếp cẩn thận từng thứ một.” Gia Nhạc sợ mẹ đã nói là miệng không ngừng không nghỉ, bất kể làm cái gì cũng đều nhận sai trước tiên.
“Thật sự là chẳng làm người ta bớt lo chút nào cả!” Người phụ nữ vừa đi vừa mắng lại, giọng bà khiến Gia Nhạc cảm thấy nhất định là cả tầng này cũng có thể nghe được.
Gia Nhạc thở dài.
Cậu vốn đã quen nên không để ý đến tiếng cãi vã của hai người bên ngoài phòng bếp, mà bắt đầu tưởng tượng đến những chuyện sắp tới. Một vạn đồng, cậu sắp sửa có đựơc khoản tiền, đối với cậu mà nói là rất quan trọng. Tuy rằng số tiền này không vẻ vang gì, cậu vì nó mà giống như gái *** để cho người đàn ông khác chà đạp mình, nhưng mà cũng không sao, chỉ cần có thể thoát khỏi hoàn cảnh hiện giờ, muốn cậu làm cái gì cũng được, bị người ta leo lên mình thì đã sao, bán rẻ cơ thể mình thì đã sao?! Chỉ cần có tiền, cậu chuyện gì cũng nguyện ý làm! Cậu đã tìm được thành phố để sắp tới mình đến sống rồi, hiện tại, chỉ còn chờ nắm số tiền kia vào tay thôi!
Nghĩ đến đây cậu nhịn không được, nở một nụ cười, đồng thời đem chút tự trọng vứt ra khỏi đầu.
***