Dư Hòa Và Bắc Mộc

Chương 6




Chẳng biết bắt đầu từ khi nào mà hắn cứ lẽo đẽo theo ta một bước cũng không rời. Sau đó tôi thấy hắn và Thanh nhi trốn ở hậu viên rất vắng vẻ, trông thật thân thiết. Rồi ta cảm thấy rất khó chịu, còn vì sao khó chịu thì lúc ấy ta vẫn chưa biết, sau khi thành thân với hắn, ta mới biết được đó là ghen. Ta thật hết thuốc chữa rồi, tự nhiên lại ghen tuông với cháu mình.

Lần đầu ta cùng hắn nửa năm sau khi hắn đến, thời gian đó hắn dạy Thanh nhi võ nghệ. Ba ngày rồi ta không gặp hắn. Lúc mới bắt đầu dạy, ta ra ngoài bàn chuyện làm ăn hắn sẽ theo ta đến cửa hàng rồi hắn mới dạy Thanh nhi, thậm chí ba ngày nay ta không được gặp hắn. Hôm đó, chuyện làm ăn không thuận lợi, cái người kia cứ cố đùn đẩy lung tung, không cho ta một câu trả lời chắc chắn, ta ôm một cục tức, nhưng nhớ đến mấy ngày nay không gặp hắn, liền vận khí để bình tĩnh lại.

Ta đến sân tìm hắn, hắn dạy võ công cho Thanh nhi ở một góc sân. Vốn định bảo hắn dạy ở sân nào rộng một chút, nhưng hắn nói hắn không thích đông người, ta cũng chiều theo ý hắn.

Ta đến thấy trong sân không có người, Thanh nhi cũng đã về. Ta vào phòng hắn tìm thì thấy hắn ở trong phòng. Hắn nằm trong phòng tắm, xem ra đã thiếp đi. Ta vội vàng ôm hắn kéo ra, cả người lạnh như băng nhưng mạch còn đập, ta chưa từng gặp qua triệu chứng như vậy. Sau này mới nhớ nước trong bồn tắm là nước lạnh, chẳng biết hắn nằm trong đó bao lâu, cơ thể đương nhiên là lạnh rồi.

Lúc ấy ta sợi hãi, nước mắt lăn dài, ta không nghĩ mình lại quan tâm hắn như vậy, khi hắn tỉnh ta định bụng cho hắn hai cái tát. Ta thấy hắn nhìn chằm chằm, hỏi cũng không trả lời, sau đó đột nhiên hôn lên môi ta một cái, ta liền ngây người, mặt ửng đỏ, vội vàng đứng lên. Hắn vốn nằm trong lòng ta, ta ôm hắn, đột nhiên ta đứng lên, hắn cứ thế lăn từ đùi tôi xuống. Sau đó hắn lăn vào bồn tắm, còn thuận tay kéo ta một cái, ta cũng lăn vào theo.

Vất vả đứng lên trong bồn tắm, còn đang suy nghĩ bồn tắm không nên quá lớn hoặc quá sâu, chưa kịp định hình thì đột nhiên bị hắn ôm từ phía sau, ta giãy dụa mấy cũng không thoát ra được vì y phục ôm sát người ta. Ta lại nghĩ y phục quá nhẹ cũng không tốt, khi ướt sẽ không cử động được.

“Mộc Mộc, ta cảm thấy thật khó chịu, cứ thấy ngươi là rất khó chịu.” Trên mặt ta liền xuất hiện vài vạch đen, cái gì mà thấy ta liền khó chịu?

“Ngươi khó chịu ở đâu?”

“Ở đây.”

Hắn kéo tay ta sờ vào khố bộ của anh, nóng hổi. Ta rút tay về, cảm thấy chính mình cũng bị thiêu đốt, muốn xoay người đẩy hắn, nhưng trong thoáng chốc bị hòa lẫn nên liền đánh hắn vài cái. Hắn dùng một tay xuyên qua đầu gối co quắp của ta, bế ta đặt lên thành bể.

“Ta bị sao vậy? Nghĩ đến ngươi cảm thấy thật khó chịu, ở đây cũng cứng, với lại, với lại ta cũng muốn cởi hết quần áo ngươi, muốn chạm vào ngươi.”

Ta thấy lúc đó ta ở trong bể nước đang bốc hơi, hắn lại ham muốn ta, theo trực giác nếu ta không nhanh chóng rời khỏi đây nhất định sẽ thất thân, vì hắn đã cởi y phục của ta.

“Nhạc Ưu, ngươi không làm như vậy được.” Hắn dừng lại nhìn ta, ánh mắt nghi hoặc. Đúng vậy, hắn vốn không hiểu vì sao lại không thể, chỉ biết mình muốn là làm, nhưng ta thì không thể.

“Ngày mai ngươi đi đi, đừng đến tìm ta nữa.” Ta giãy ra khỏi hắn, đứng lên, y phục dính vào người rất khó chịu, nhưng trong tim ta càng khó chịu hơn. Chân chưa kịp bước hắn liền kéo ta lại, ta quay đầu nhìn hắn, hắn mếu máo, vẻ mặt oan ức.

“Tại sao? Nếu ngươi không thích thì cứ nói, ta sẽ không như thế nữa, đừng đuổi ta đi, ta muốn ở bên cạnh ngươi.” Hắn ôm cánh tay ta, lại bắt đầu cọ cọ, ướt thế này cọ không thấy khó sao? Thật bái phục, ở tình huống như vậy tôi còn có thể nghĩ đến những chuyện như thế. “Việc gì ta cũng không biết, nếu ta làm sai ngươi nói cho ta biết, được không? Chỗ này của ta khó chịu, ta không biết hỏi ai, chỉ có thể hỏi ngươi.”

“Ngươi không sai, người sai là ta, ta không thể thích ngươi và ngươi cũng không thể yêu ta được. Đều do ta thiếu sót, việc gì ngươi không hiểu mà những chuyện đó ta lại hiểu hết, nhưng lại để mặc tình cảm phát sinh.” Ta bỗng thấy đau đớn, hắn không sai, hắn đơn thuần như vậy, sao có thể hiểu những chuyện này.

“Ta không hiểu, ngươi nói cho ta biết được không, nói cho ta biết.”

Ta ôm lấy hắn, hôn lên môi hắn, vuốt ve hắn. Dùng cơ thể nói cho hắn biết là được rồi, chỉ một lần này thôi cũng được, không thể ở cùng nhau chi bằng giữ lại một hồi ức đẹp.

oOo

Hắn nằm lên người ta, thở hổn hển, ta nhắm mắt lại, ngăn không cho nước mắt rơi. Một lúc lâu sau, ta đẩy hắn ra, ngồi dậy.

“Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về.” Cuối cùng cũng phải xa nhau, muốn ở cùng nhau vốn chỉ là viễn vọng xa vời.

“Không muốn, ta muốn ở lại đây, ta không muốn rời xa ngươi, nếu đi ta muốn ngươi đi cùng.” Hắn lại bắt đầu nũng nịu, ôm ta, cọ cọ lên người ta. Hắn như vậy làm ta không kìm được muốn yêu hắn, muốn cho hắn tất cả.

“Ngươi có nghe lời không?”

“Nghe mà.”

“Vậy thì về đi, chúng ta không thể ở cùng nhau. Ngươi rất đơn thuần, không biết chuyện hai nam nhân ở cùng nhau sẽ có nhiều trở ngại, sẽ không có con nối dõi, sẽ bị người trong thiên hạ khinh thường.”

“Nhưng ở chỗ chúng tôi thì rất bình thường, nam nhân thành thân với nữ nhân, nam nhân thành thân với nam nhân, nữ nhân thành thân với nữ nhân không phải là chuyện quá đỗi bình thường sao?”

“Nơi này không giống chỗ của các ngươi. Ở đây chỉ có nam nhân và nữ nhân mới có thể thành thân.” Nơi của hắn thật tuyệt, thế nên mới nuôi dưỡng một người đơn thuần như vậy.

“Vậy chúng ta đến nơi đó là được rồi. Ở đó chúng ta có thể thành thân, tất cả mọi người sẽ chúc phúc cho chúng ta.” Đôi mắt hắn tỏ vẻ khó hiểu. Thế giới này đối với hắn mà nói có thể rất kỳ lạ, mọi chuyện nơi này không cách nào lý giải.

“Ngươi không hiểu rồi, ta phải chăm lo cho Mạch gia, còn cả Thanh nhi và mẫu thân nữa, họ cũng cần ta bảo vệ. Ta đã phiêu diêu gần hai mươi năm, giờ muốn thay ca ca bảo vệ bọn họ.” Ta vuốt mái tóc dài của hắn, ôm hắn, không nén được phiền muộn.

“Ta hiểu rồi, ngươi giống ta, có sứ mệnh của mình.” Lần đầu nghe hắn nói về chuyện của hắn, hóa ra hắn cũng có sứ mạng của mình sao?

“Đúng vậy, sứ mệnh.”

“Nhưng, ta không muốn xa ngươi.”

“Ngoan, nghe lời ta đi.”

Hắn lặng lẽ đi không nói ta một lời, ta không biết hắn về bằng cách nào, ta không biết gì về hắn cả, chỉ biết hắn tên Nhạc ưu, đơn thuần, thích làm nũng. Ba tháng, hắn đi được ba tháng rồi, ta không ngày nào không nhớ hắn, mỗi ngày uống rượu chơi đùa, cũng không màng chuyện gia tộc, mẫu thân đã khỏe rồi, chuyện gia tộc có bà lo. Nhưng ta vẫn không thể đi, ca ca đã không còn, giờ ta đi nữa, mẫu thân cũng sẽ cho phép.

Không được.

Khi ta ở trên thuyền hoa uống rượu chơi bời thì Thanh nhi tới, đi cùng mấy người, vẻ mặt lạnh lùng bảo bọn họ bắt ta mang về. Thanh nhi thật là… dữ quá nha. Một đứa trẻ chỉ có mấy tuổi, có thể hung dữ như thế sao? Ta bị Thanh nhi giội một thùng nước lạnh, đầu đau không ngớt, nhưng cũng tỉnh không ít.

“Thúc thúc, người đi đi, đi tìm anh ta. Mạch gia có cháu, sẽ ổn thôi. Mấy năm náy cháu thấy thúc mệt mỏi như vậy, cháu không đành lòng. Thích một người quả thật không dễ dàng, nhưng chỉ vì vài chuyện mà không thể ở cùng nhau, thật không đáng. Thúc đi đi, Thanh nhi sẽ chăm lo cho Mạch gia.”

Một đứa trẻ bảy tuổi, gương mặt trẻ con lãnh đạm mà nghiêm minh. Đây là lần đầu tiên ta thấy Thanh nhi như vậy. Sau này, nó vẫn luôn giữ vẻ mặt lãnh đạm đó nhưng không còn sự nghiêm túc nữa, đối với việc gì nó cũng đều thờ ơ.

Ta vẫn chưa đi, không uống rượu chơi đùa, cũng mặc kệ chuyện của gia tộc, tất cả đều đùn đẩy cho mẫu thân, Thanh nhi ngày càng cố gắng. Tuổi còn nhỏ đã theo chưởng quỹ đi khắp nơi học tập, đứa trẻ nhỏ như vậy, khiến ta không nén được nỗi đau. Ta thật may mắn và cũng thật ích kỷ làm sao. May mắn khi có ca ca để ta phiêu diêu tự tại suốt hai mươi năm, may mắn khi có Thanh nhi cố gắng để ta tiếp tục tiêu diêu nửa đời còn lại. Dù biết Thanh nhi mệt mỏi như vậy nhưng vẫn muốn nó sau này có thể trông nom Mạch gia.

Mẫu thân hối thúc ta thành thân, ta không muốn. Khoảng thời gian sa đọa kia đã bôi xấu thanh danh của ta, thành ra ta có lý do để cự tuyệt.

Nhạc Ưu đi đã nửa năm, a, lại là nửa năm. Ta và hắn ở cùng nhau nửa năm, xa cách nửa năm, nhưng lại yêu… yêu đến thấu xương. Thật là chuyện quái gở mà.

~♥~