A Hòa được sư phụ nhặt bên ngoài sơn cốc ở Vong Ưu, là một cậu nhóc sáu bảy tuổi, bẩn đến độ chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt sáng màu đen, da chân bị rách, máu chảy đầm đìa, không biết đi bao lâu mới đến được Vong Ưu.
Tôi vẫn nhớ lần đầu gặp sư phụ, tựa như tiên nhân hạ phàm, nhìn tôi cười híp mắt. Do chìm đắm trong nụ cười ấm áp của sư phụ và âm thanh của thiên nhiên nên tôi chỉ nhớ sư phụ ôm tôi bay trên không, đến một nơi đẹp đến không ngờ. Người ở đó cũng mỉm cười nhìn tôi, sư phụ vẫn cười, đi xuyên qua đám người, qua một con đường nhỏ đầy hoa tươi, cuối đường là một khúc sông nhỏ chảy xuôi, ven sông là một ngôi nhà bằng trúc. Sư phụ ôm tôi, chưa kịp bước vào thì trong nhà có một người đi ra, vị nam nhân đó tựa như một thiên thần vậy. Lúc thấy sư phụ y vẫn cười rất hòa nhã, còn khi thấy tôi nằm trong lòng người thì mặt tối sầm lại, nhưng cũng không nói gì, mặc cho sự phụ ôm tôi vào nhà, sau đó sư phụ bảo y múc nước cho tôi tắm, tôi thấy mặt y càng đen hơn, nhưng y vẫn làm dù sắc mặt không tốt lắm. Sau này, khi nam nhân cao lớn giống thần ấy mất rồi, tôi mới nghĩ, có thể bảo chủ nhân của Vong Ưu múc nước tắm, sư phụ thực là lợi hại.
Sau khi tôi ngủ thiếp đi thì sư phụ đi tắm, lúc tỉnh lại tôi thấy sư phụ ở mép giường nhìn tôi, thấy tôi tỉnh liền lên tiếng.
“Muốn ở lại đây không?”
“Nơi đây là đâu?”
“Là Vong Ưu.”
“Vong Ưu là nơi nào?”
“Sau này ngươi sẽ biết, chỉ cần nhớ đây là nhà của ngươi là được rồi, không được nói cho bất kì ai đường đến Vong Ưu. Sau khi ngươi trưởng thành, nhớ phải bảo vệ Vong Ưu và người trong Vong Ưu.” Tôi không hiểu hết những lời người nói nhưng vẫn gật đầu một cái. Sư phụ cười, xoa đầu tôi, người còn nói: “Làm đồ nhi của ta đi, học y thuật, độc thuật, sau này có thể bảo vệ mình, bảo vệ người ngươi muốn bảo vệ.”
“Có thể kiếm tiền ư?”
“Đương nhiên.”
“Vậy con sẽ làm đồ nhi của người.”
Sư phụ nghe thế liền cười, bảo tôi quỳ trên đất dập đầu lạy ba cái. Tôi không hiểu làm vậy có ý gì, nhưng sư phụ nói thế, vậy tôi làm theo cho xong.
Tôi cứ thế ở lại Vong Ưu, ở lại nhà sư phụ, cũng là nhà của nam nhân kia. Bọn họ là phu thê, tôi cảm thấy rất kỳ quái, phu thê bên ngoài đều là một nam một nữ, chưa từng thấy vợ chồng là hai tên nam nhân. Nhưng ở Vong Ưu, vợ chồng có thể là nam nữ, nam nam, kể cả nữ nữ cũng có, thật là một nơi kỳ lạ.
Tôi không có tên, cũng không biết tên nghĩa là gì. Từ lúc tôi biết nhận thức đến nay chưa một lần được ăn no, khi ca ca chết tôi chỉ còn da bọc xương, tôi cũng không biết cha mẹ là gì, cả ca ca cũng không biết. Trước khi chết, ca ca bảo tôi đi đến ngọn núi, vào càng sâu càng tốt vì nơi đó có rất nhiều thứ để ăn. Khi ca ca chết tôi nghe lời đi lên ngọn núi, cũng không biết đi được bao lâu rồi, nhưng quả thật ngọn núi có rất nhiều thức ăn. Thấy ca ca không gạt tôi, nên tôi tiếp tục đi sâu vào bên trong, sau đó tôi gặp được sư phụ, người hỏi tôi làm sao đến được Vong Ưu, gương mặt người rất kỳ quái. Sau này mới biết, ngọn núi này có nhiều dã thú như vậy mà không bị ăn tươi nuốt sống, tôi phải tu tám kiếp mới được may mắn thế. Khi sư phụ hỏi tên tôi, tôi cũng không hiểu tên nghĩa là gì.
“Khi ta nói tên chính là chữ này, con cũng biết là ta gọi con, giống như ta là Bắc Mộc, Nhạc Ưu gọi Bắc Mộc chính là đang gọi ta đó.”
“Con hiểu rồi, nhưng con không có tên, ca ca vẫn luôn gọi con là đệ đệ.” À, Nhạc Ưu chính là nam thần kia, phu quân của sư phụ, chủ nhân của Vong Ưu, thật là cái tên kỳ cục nhỉ!
“Ta giúp con đặt một cái. Trên lưng con có chữ Dư, nên lấy nó làm họ, vậy sau này tên con là Dư Hòa.”
“Sao lại là Dư Hòa?” Tôi không hiểu, họ là gì?
“Hòa trong hòa miêu nghĩa là mạ, sư phụ mong con giống như cây mạ vậy, luôn khỏe mạnh, dẻo dai.”
Tuy vẫn không hiểu gì nhưng tôi biết sau này lớn lên sẽ hiểu, nên cũng không hỏi lại. Sư phụ vẫn gọi tôi A Hòa, thật là một cái tên hay.
Mỗi năm một lần, sư phụ đều ra ngoài một mình, cũng không cho sư mẫu đi cùng. Sư mẫu chính là Nhạc Ưu, vì sư phụ là sư phụ, phu quân của sư phụ chính là sư mẫu, có điều, mỗi lần tôi gọi sư mẫu, y đều hận vì không giết được tôi, nhưng tôi biết y sẽ không làm thế, chẳng qua sư mẫu chỉ có thành kiến về việc sư phụ đối tốt với tôi, còn lại thì đối xử với tôi rất tốt. Tôi đến nơi này được nửa năm, ngày ngày cùng sư phụ học y thuật, độc thuật. Do đã nghiên cứu nhiều ngày nên hôm nay sư phụ bảo tôi và sư mẫu cùng người đi ra ngoài.
“Sư phụ muốn đi đâu?” Tôi hỏi, sau đó cảm thấy ánh mắt đầy sát khí của sư mẫu, trông y còn đáng sợ hơn trước đây.
Sư phụ trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Ta đi thăm người nhà của ta, là một đứa bé rất đẹp, lớn hơn con hai tuổi.”
“Người nhà sư phụ không phải ở đây sao?” Sư phụ quay người đi, tôi không chờ được câu trả lời của người, vì sư mẫu đã xách cổ áo của tôi lên.
“Sau này không được nói về người nhà của sư phụ, chớ nên hỏi tại sao, khi nào ngươi lớn hơn ta sẽ nói cho ngươi biết.” Vẻ mặt Nhạc Ưu lúc đó rất đáng sợ, nói với tôi một câu rồi bỏ đi, tôi nghĩ hắn đi cùng sư phụ, vì lúc sư phụ quay người, tôi thấy ánh lệ trong mắt người, chắc chắn Nhạc Ưu cũng thấy.
Lần đó sư phụ đi một tháng, mỗi ngày tôi đều hỏi Nhạc Ưu khi nào sư phụ về.
“Sư phụ sẽ về, đừng hỏi nữa.” Nhạc Ưu trầm mặc rất lâu, tôi muốn mở miệng, nhưng thấy dáng vẻ của y tôi lại không thốt nên lời, thật khiến người ta muốn khóc mà.
“Sau này, ngươi phải chăm sóc cho sư phụ ngươi thật tốt, phải coi hắn như cha ruột. À, mà ta quên, ngươi đâu biết cha là gì. Nói chung, sau này phải đối xử thật tốt với hắn, khi hắn không vui hay tức giận thì cứ dỗ hắn là được, hắn dễ dỗ lắm. Sau này ngươi sẽ biết thôi.”
“Nhớ cho kỹ, sư phụ ngươi tên Mạch Bắc Mộc, con thứ của Mạch gia ở Kim Khê, là thiên hạ đệ nhất thần y. Nhưng không nên nhắc những điều này trước mặt hắn. Lúc không tìm được hắn, thì phải đến Kim Khê, đợi trước cửa nhà Mạch gia, thấy đứa bé lớn hơn ngươi một chút đi ra cùng hắn là sẽ tìm được sư phụ của ngươi.”
“Ta dẫn ngươi tìm sư phụ của ngươi, đã một tháng rồi hắn vẫn chưa về.”
Tôi vẫn không nói gì vì vẻ mặt Nhạc Ưu khiến tôi muốn khóc, tôi cũng chẳng biết tại sao.
Nhạc Ưu đưa tôi vào trong thành, bắt tôi phải nhớ kỹ đường đi, không sau này sẽ không tìm được nơi ở của sư phụ. Sau đó y dẫn tôi đến trước một cánh cửa rất to lớn, khi ấy tôi học được khá nhiều chữ, chữ trên cánh cửa tôi biết đọc, sư phụ đã dạy tôi chữ thứ ba trên đó, chữ mạch.
Nhạc Ưu nói đó là Mạch phủ, nhà của sư phụ. Nhưng sư phụ thành thân với y nên không ở đây, sau này không được nhắc đến, không sư phụ sẽ đau lòng. Tôi cũng không hỏi tại sao vì tôi biết sau này lớn lên tôi sẽ hiểu, với lại dáng vẻ của Nhạc Ưu lúc này so với hai lần trước càng khiến người ta muốn khóc. Sau này tôi mới biết tại sao mình lại muốn khóc, vì quá đau, khi biết Nhạc Ưu đau khổ, tôi khá ngạc nhiên, Nhạc Ưu là một vị thần, mà y đúng là thần của mọi người trong Vong Ưu.
Chúng tôi nấp ở sau cây đối diện cửa Mạch phủ, không lâu sau thì thấy một đứa bé rất đẹp chạy đến, Nhạc Ưu mang theo ta đuổi theo nó. Cậu bé đến một nơi không có người thì bắt đầu bay, dáng vẻ khi bay của cậu rất giống sư phụ, tôi nghĩ quả đúng là người nhà của người.
Nhạc Ưu mang tôi đuổi theo cậu, vừa nói cho tôi biết đứa bé kia là cháu của sư phụ, tên Mạch Thượng Thanh, rồi bảo tôi cũng phải đối xử tốt với cậu vì cậu thay sư phụ làm những chuyện người phải làm, đối xử với cậu giống với sư phụ cũng được.
Mạch Thượng Thanh dừng lại ở rừng cây bên bờ sông, sửa lại y phục, rồi cất giọng, giọng nói thật lạnh, nghe rất êm tai.
“Thúc thúc, cháu đến rồi.” Thượng Thanh vừa dứt lời đã thấy sư phụ bay ra từ trong rừng cây, vẫn đẹp như thế, nhưng nơi đó lại không giống vậy.
“Thanh nhi đến rồi à, có kẻ bám đuôi cũng không biết.” Tôi thấy lời sư phụ nói có chút kỳ quái, người có ý gì vậy? Rồi Nhạc Ưu ôm tôi bước ra.
“Thúc thúc.” Nhạc Ưu vẫn không nói gì, Mạch Thượng Thanh bên cạnh sư phụ hành lễ với Nhạc Ưu.
“Thanh nhi.” Nhạc Ưu nhìn Mạch Thượng Thanh cười, nụ cười như thế tôi chưa từng thấy qua, sau này lớn lên nhớ lại mới biết, đó là cười đầy yêu thương.
“Ngươi đến rồi à? A Hòa cũng đến sao?” Sư phụ thấy Nhạc Ưu thì cười rất vui vẻ, lúc ở Vong Ưu cho đến nay tôi chưa được thấy sư phụ cười như thế. “A Hòa, đến đây, sư phụ giới thiệu cho con, đây là cháu của ta, tên Mạch Thượng Thanh. Thanh nhi, đây là Dư Hòa, đồ nhi thúc thúc thu nhận nửa năm trước.”
“Chào cậu, tôi cũng gọi cậu là A Hòa như thúc thúc.” Giọng nói của Mạch Thượng Thanh rất lạnh nhạt, tôi không hề muốn nói chuyện với cậu ta. Sau này sư phụ nói vì người nên Mạch Thượng Thanh mới như thế, bảo tôi sau này phải đối tốt với cậu như với sư phụ, chuyện này Nhạc Ưu đã nói qua.
“Chào cậu, tôi phải gọi cậu thế nào?” Phải gọi cậu ta thế nào, sư phụ và Nhạc Ưu chưa nói cho tôi biết.
“A Hòa, ngươi gọi Thanh nhi là công tử.” Nhạc Ưu nói trước, sư phụ nhìn y không nói. Nếu Nhạc Ưu nói thế, vậy phải nói là chào công tử.
Khi đó tôi vẫn chưa biết cuộc đời của Mạch Thượng Thanh lại “ngắn gọn” như lời nói của cậu. Khi cậu chết đi, tôi mới hiểu được nguyên nhân công tử lãnh đạm xa cách, cũng vì cậu ta quá đau lòng, về chuyện đau khổ của công tử thì ở đây không tiện nói đến.
Hôm sau chúng tôi về Vong Ưu, Mạch Thượng Thanh cũng không đến tiễn chúng tôi. Khi trở về, sụ phụ vẫn rất vui. Sau này, hằng năm sư phụ đều dẫn tôi và Nhạc Ưu đi thăm cậu bé kia. Năm tôi mười tuổi, sư phụ cho tôi uống một loại thuốc, rồi Nhạc Ưu truyền nội lực cho tôi. Từ đó, mỗi bước đi của tôi đều không phát ra âm thanh, hơi thở cũng rất nhẹ. Về sau, khi công tử qua đời, Nhạc Ưu cũng hoàng thổ bạch cốt (chỉ người đó đã chết), sư phụ mới nói cho tôi biết thân thế của tôi.
~♥~