Du Hành Giả

Chương 51: Bóng tối thức tỉnh




Trở về tới khách sạn Rito mới thoát khỏi trạng thái Shaman. Cơ thể thoát lực sau đó khiến hắn không dễ chịu chút nào, bắp thịt đau nhức, nguyên tố trong cơ thể thì hỗn loạn. Cậu nằm liệt trên giường thở hổn hển. 

- Anh làm sao vậy? 

Katherine lo lắng kiểm tra cơ thể hắn, một đôi bàn tay ngọc tỉ mỉ kiểm tra từng tấc da thịt trên người cậu. Rito phát hiện ra điểm chung giữa Katherine với Shigure và Nanami. Cô gái này trước khi quan hệ đủ thân mật thì bày ra một bộ phóng đãng quyến rũ, thích chơi đùa nam nhân trong tay mình, nhưng đến khi đã thừa nhận quan hệ thì xoay ngược 180 độ, trở nên rất có hiền thê lương mẫu phong thái. Cảm động, Rito nắm lấy bàn tay cô đang dò trên người mình, kéo nàng vào lòng.

- Không có chuyện gì, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi. Nếu em làm thế này…rồi làm thế này…thì anh sẽ hết rất nhanh.

Rito cười dâm, Katherine đỏ mặt gắt. Nhưng cô rất nhanh lại ỉu xìu xuống, rúc vào người hắn nói nhỏ.

- Xin lỗi.

- Như thế nào? Tự trách vì cảm thấy trở thành gánh nặng? A, cô gái ngày xưa ở Hải Thần Thành trăm phương ngàn kế đem hầu bao của tại hạ đốt sạch đâu rồi?

Nhắc lại chuyện cũ, Katherine cũng vui vẻ hơn. Véo mạnh eo của hắn làm Rito la lên oai oái (chỉ là giả vờ thôi).

- Đáng ghét.

- Hì hì, vì đáng ghét như thế mà em yêu anh không phải sao?

Đứng trước hoa ngôn xảo ngữ của Rito, Katherine mặc dù bên ngoài tỏ ra rất bất bình nhưng nội tâm lại thật cảm thấy vui vẻ.

- Cấm cho nhìn cô gái khác.

Rito nhớ Katherine đã nói câu này lần thứ hai, hơn nữa để tạo độ tin cậy trong lời nói cô nàng còn giả tay làm dao cứa cứa cổ. Rito toát mồ hôi lạnh, đây là đẩy hắn vào đường cùng a! Cậu cười khổ, ngắm kĩ hơn khuôn mặt xinh đẹp đang giấu trong ngực mình. Khuôn mặt hình trái tim với làn da trắng hồng hào như em bé, mũi thẳng cao và đôi môi tựa trái đào mọng nước, đặc biệt là cặp mắt to tròn đen tuyền có lông mi cong dài tự nhiên, hay hai hàng lông mày như nét phác họa tranh thủy mặc. Cô có khí chất quyến rũ trời sinh, tương phản bên trong cô lại nội hàm sự thùy mị và ích kỉ. Nhưng tham vọng sở hữu hắn của nàng không làm cho Rito cảm thấy ái ngại, mà còn khiến cậu thích cô hơn. Chuyện quá khứ của Katherine Rito đã biết ít nhiều, không khó lí giải vì sao cô lại cực đoan như thế. Katherine đã luôn cô độc. Kể từ khi cha nàng qua đời, cô đã không thật sự có ngày nào vui vẻ. Luôn luôn cố gắng, luôn luôn tranh đấu, Katherine chấp nhất hoàn thành ước nguyện cuối đời của ông. Cho đến khi gặp hắn, cô vẫn chỉ chiến đấu một mình. Cảm thụ sâu sắc đến nội tâm cô, Rito dâng lên lòng thương tiếc. Hắn tự nhủ với lòng, bất kể thế nào cũng phải bảo vệ nàng, dẫu cho điều đó có đẩy hắn xuống vực sâu một lần nữa. Trìu mến nhìn cô, Rito siết cô chặt hơn làm khuôn mặt hai người kề sát vào nhau.

Một nụ hôn sâu.

Chiều ngày hôm ấy công việc của Katherine đã hoàn thành, Rito đến gặp Azure nhưng cậu bé kín như bưng về việc đã đi đâu. 

- Chuyện này có điểm kì lạ, chủ nhân. Ta ngửi thấy hương vị bóng tối và tử khí nồng đậm dính trên người hắn. 

- Chẳng lẽ thằng bé là tân thần? 

Rito có điểm lo lắng, Azure là người cuối cùng Rito muốn thấy trở thành kẻ địch. Cậu đã quan sát nó được một thời gian không ngắn, lẫn nhau nhận thức không ít. Những ngày ở Khởi Điểm Thành lại càng là dựa vào nhau mà sống. Rito đã tự hứa rằng sẽ không dễ dàng để ai đi vào lòng mình nữa, nhưng nếu như Azure thực sự là tân thần Rito cũng không biết khi có cơ hội thì có thể hạ ngoan tay được hay không. 

- Em cũng không rõ, nhưng khả năng ấy rất cao. Những sự bất thường vẫn luôn là dấu hiệu khi mọi chuyện sắp xảy ra.

- Có khi nào là thần linh ý chí muốn lừa dối chúng ta không?

Zoroa lắc đầu.

- Nó không cần làm phức tạp như vậy, mặc dù nói thế giới ý chí sẽ không cho chúng ta ngăn cản tân thần hạ thế, nhưng nếu như mọi chuyện đã được quyết định thì nó cũng không cần phải che giấu nữa.

- Như vậy rất có thể vị thần mới đã được lựa chọn?

- Rất có khả năng đó, chủ nhân. Xem ra không mất bao lâu thì thế giới này sẽ lại lâm vào bóng tối.

- Rốt cuộc ai mới là tân thần?

Rito lâm vào tự hỏi, nhưng những thứ liên quan tới thần như vậy không phải trí tuệ phàm nhân có thể phỏng đoán ra. Càng đừng nói có thế giới ý chí thao túng.

- Nếu như ta có thể biết được nguồn gốc hay tiền thần chức của nó thì có thể phỏng đoán ra.

Lilith có sáng ý cũng nhắc nhở Zoroa nghĩ đến điều gì đó.

- Đúng, đúng thế. Làm sao ta lại không nghĩ tới chỗ này chứ? Zoroa phấn khích nhưng rất nhanh lại bị đả kích cho thay thế.

- Hừ, đây chính là sự khác nhau giữa một quý tộc sinh ra trong một gia tộc lâu đời và một tên nhà quê đấy. Lilith bĩu môi khinh thường

- Ngươi! 

- Được rồi Lilith, cô quá trớn đấy. Giải thích xem nào, “nguồn gốc” và “tiền thần chức” là cái gì?

Lilith vẫn giữ một bộ mặt lãnh ngạo nhìn Zoroa làm cô nàng phát điên. Hiển nhiên nàng vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Rito.

- Vâng, chủ nhân. Bất kì một vị thần do tự nhiên sinh ra nào cũng có nguồn gốc của nó. Lấy Virode làm ví dụ, thiếu chủ là một vị thần sinh ra khi văn minh sinh mệnh đạt đến một độ cao nhất định. Mặc dù còn cần thêm cơ duyên nhưng bản chất chính là như thế. Một số vị thần khác có thể sinh ra bởi những nguồn gốc khác nhau. Có những vị thần sinh ra từ ngọn lửa bất diệt, có vị thần sinh ra bởi núi rừng, cũng có những vị thần sinh ra ở hiểm địa.

- Vị thần sinh ra ở đâu, sẽ sở hữu sức mạnh tương quan với nguồn gốc của nó. Sức mạnh này được gọi là thần chức. Đương nhiên thần chức là ám chỉ sức mạnh của những vị thần chân chính, ngược lại thì gọi là tiền thần chức.

Sau đó Lilith bắt đầu thao thao bất tuyệt về đủ loại thần linh, rằng có những thần linh trông khá kì dị, rằng cô đã từng đem một vị thần ăn tươi nuốt sống thế nào. Vị thần bị Lilith ăn thịt theo như lời cô nói trông nó khá giống một ổ Ham-bơ-gơ. Đáng thương cho vị thần yếu nhược, mặc dù thần chức của nó là mang lại sự no ấm nhưng gặp kẻ “hắc” như nàng cũng đành ngậm ngùi trở thành bữa ăn sáng. Có điều dù nhiều lời như thế nhưng Lilith cũng đã truyền đạt đầy đủ kiến thức cho hắn, chưa thỏa mãn cô nàng còn kênh kiệu với Zoroa một hồi rồi hai người cãi nhau ỏm tỏi.

- Vậy thần chức của tân thần sắp sinh là gì? Rito hỏi đến điểm mấu chốt.

- Chủ nhân, nếu như chúng ta có thể tìm hiểu thông tin của năm vị thần trước đó và tìm hiểu mối liên hệ nguồn gốc của bọn họ thì có thể phỏng đoán ra được. Dẫu sao năm vị thần ấy đều là một se-ri cả.

Rito cảm thấy dùng từ se-ri trong cái thế giới huyền huyễn này giống như lai-căng trong thế giới hiện đại. Có điều đấy cũng không phải điểm quan trọng.

- Nhưng dường như tài liệu về ngũ thần đã không dễ kiếm được ở bên ngoài nữa rồi. Rito nhíu mày nói.
Lilith liền đưa ra ý kiến:

- Chủ nhân sau khi tới Thần Quốc thì có thể tìm hiểu một phen hoặc nếu may mắn có thể gặp ai đó hiểu biết.

- Có lẽ chỉ có phương án đó đi. Rito thở dài ngao ngán bởi rốt cục thì cũng phải chờ tới khi đến Thần Quốc mới có thể phỏng đoán ra được thân phận tân thần, Rito lo lắng đến khi ấy thì đã quá muộn.

- Không, chủ nhân. Có một người có khả năng biết đấy. Zoroa lên tiếng nhắc nhở.

- Ai cơ? Rito mừng rơn.

- Cô bạn gái nhỏ của ngài chứ ai.

Trong khi ấy tại một gian phòng khác của khách sạn. Azure đang nằm đơn độc một mình. Những ngày này Sigmun lẫn Nagato đều đã kiệt lực vì chăm sóc hắn, tỉnh lại rồi Azure đương nhiên cũng không mặt dày để việc sinh hoạt cho bọn họ lo nữa. Thực ra Azure đang sợ hãi, cậu bé sợ rằng khi mình chìm trong sự ôn nhu của Nagato cậu sẽ không kiềm chế được mình như lúc trước. Cậu đã mất Hinata, dẫu cho đã ở bên cạnh cô ấy cho tới giây cuối cùng. Cậu không thể để mất nàng và Sigmun nữa. Azure không muốn lại phải chạy trốn rồi lẩn quất trong một góc tối nào đó như một con cô lang, nhấm nháp sự hối hận như một kẻ thất bại. Cậu yêu Nagato, nhưng Azure đã quyết định mình sẽ chỉ là một người bạn của cô ấy cho đến cuối đời. Một ngày nào đó cậu sẽ ngồi ở hàng ghế đầu trong nhà thờ rồi vỗ tay như một khán giả và trong thâm tâm chúc phúc cho tình yêu của cả hai. Khi nãy Nagato và Sigmun đã đến thăm, Nagato muốn kiểm tra sức khỏe cơ thể cậu nhưng Azure chỉ cười xòa ngăn lại. Dù cho cô bé có ôn nhu đến đâu với hắn chăng nữa Azure cũng tin rằng đó chỉ là vì Nagato quá tốt bụng, cô luôn tốt với bất kì ai như một nàng thánh nữ. Azure phát hiện ra sự bất mãn trong mắt Sigmun, cậu bé đã trưởng thành nhiều nên điểm ấy đã có thể nhận ra. “Vinh Quang Thành có nhiều chỗ tuyệt lắm nhé, nếu như không phải bị thương tớ chắc chắn sẽ ra ngoài dạo một vòng.” “Các cậu hãy thay tớ đi nhé, Rito nói với tớ đoàn buôn sắp phải rời đi rồi.” Có lẽ giờ phút này họ đang tay trong tay đi cùng nhau nhỉ? Thật tốt. Azure không nhận ra nước mắt mình đã lăn dài trên má, nhưng sau đó khi hô hấp trở nên khó khăn cậu bắt đầu nức nở. Tiếng khóc nhỏ bé đã bị bốn bức tường lạnh lẽo che lại, giống như trái tim cậu nhóc bây giờ đã vĩnh viễn bị khóa chặt. Người có thể mở ra trái tim ấy lần nữa có lẽ đã nằm trong vòng tay người khác mất rồi.

Vinh Quang Thành là một tòa thành trì lâu đời, trong dài dòng tuế nguyệt buồn chán mà nó trải qua đã có rất nhiều thứ thay đổi. Tuy vậy có một thứ tồn tại bên trong thành mà bất kể từ đâu miễn sao bạn còn đứng ở bên trong nó cũng có thể nhìn thấy. Giống như ngọn hải đăng giữa biển khơi, vừa là biểu tượng, vừa là kẻ dẫn lối cho tâm linh mỗi người ở đây.

Tháp Chuông.

Đây là cách mà người ta gọi. Họ đồn rằng tháp chuông đã tồn tại từ thuở Vinh Quang Thành chưa được dựng lên. Nói cách khác, tòa thành trì này được xây dựng là bởi vì nó. Thế nên những ngườihiểu về Vinh Quang Thành sẽ biết rằng nó còn có một cái tên khác gần gũi hơn gọi là Chuông Thành. Nhìn từ xa, Tháp Chuông trông chẳng giống tháp chuông. Nó là một bàn tay người với đầy đủ năm ngón. Lớn. Giống như là ai đó muốn hứng nước trong những ngày ông trời buồn đái. Và làm bằng đá. Vô số dây leo và rêu trơn mọc từ chân tháp lên tới hai phần ba độ cao làm cho bàn tay có một màu xanh cổ tích đối nghịch với không khí sầm uất tại nơi này. Có điều người ta gọi Tháp Chuông là Tháp Chuông mà không phải là Bàn Tay bởi vì một điểm ấn tượng khác của nó. 

Cánh tay đeo chuông.

Chuông có thể rung.

Vào một ngày nào đó trong năm người ta sẽ thông qua lối đi nằm trong lòng cánh tay để leo lên tới cổ tay, sau đó gõ vang nó. Người dân Vinh Quang Thành sẽ cùng nhau ra đường, chúc tụng, hò hét, trao nhau những nụ cười sảng khoái. Hiển nhiên sẽ có bộ phận người mà ngày ấy chả khác gì với ngày thường. Ví như ăn mày, ví như nô lệ. Bất quá nó đích xác là ngày lễ lớn nhất trong năm. 

Và lễ hội thì hiển nhiên sẽ có truyền thuyết. Truyền truyết một người bình thường được thần linh ban tặng chuông vàng, sau đó đeo lên cánh tay rồi hóa thành người khổng lồ và bóp chết một con quái vật. Có vài người nói phía dưới Tháp Chuông chôn xác con quái vật ấy. Hiển nhiên hầu hết mọi người chỉ cho đó là tin đồn nhảm.

Nagato và Sigmun đang đứng ở quảng trường Tháp Chuông. Chỉ có điều không nắm tay nhau như Azure nghĩ. Họ đang tìm kiếm thứ gì đó có thể mua làm vật lưu niệm, Rito đã cho mỗi đứa trẻ một ít tiền tiêu vặt (thực ra là vay của Katherine).

- Chị, lại đây xem này. Sigmun gọi.

Cậu có vẻ khá hứng khởi trong khi Nagato vẫn có chút u sầu. Sigmun đang nhìn vào thứ gì đó như đồ trang điểm của mấy ả điếm, hiển nhiên cho dù là vậy thì giá của nó cũng đã xén hết hầu bao của cậu bé. Người bán hàng sởi lởi giới thiệu, đó là một chàng trai trẻ. Cậu ta có khuôn mặt giống chuột làm người ta nghĩ đến mấy tên biến thái trộm nội y nào đó, thật khó để tin tưởng lời cậu ta nói với cái bản mặt ấy. Chàng trai xuýt xoa.

- Ôi, anh bạn. Chọn thứ này đi và bạn gái cậu…hắn há mồm nhìn Nagato. 

Nagato rất xinh, cô bé được Katherine tặng cho một bộ cánh khá dễ thương vào lần đầu gặp mặt. Thật khó để không bị chú ý khi đi ra ngoài cùng với một chàng trai ốm nhom như Sigmun. Có điều tay bán hàng chỉ sững người trong chốc lát rồi lại cười hề hề giới thiệu tiếp. 

Nagato nhìn những đồ trang điểm ấy thì nhớ lại những lời hứa hẹn mà Azure đã từng nói với cô. “Em nhất định sẽ biến chị thành cô tiểu thư xinh đẹp nhất thế giới này!” Cô bé cũng đã từng ước mơ và tin tưởng Azure. Nhưng khi thời gian trôi qua và họ vẫn phải sống tủi nhục trong cái góc hẻo lánh ở Hải Thần Thành ấy đã làm phần tốt đẹp trong cô bị tha hóa. Khi ấy cô đã từ bỏ tình yêu của mình, từ bỏ những người bạn, những người em mà cô đã luôn bảo vệ rồi tự bán mình cho một tên quý tộc. Đó có phải là tội lỗi không? Luật pháp không bao giờ quy định điều ấy nhưng Nagato tin rằng nó là tội lỗi. Vì cô hối hận, vì cô tiếc nuối. Cô không biết mình đã hạnh phúc như thế nào vào ngày gặp lại Azure. Giống như chàng hoàng tử cưỡi bạch mã trong những câu chuyện cổ tích mà cậu từng kể cho nàng. Cậu đã đến cứu cô, điều đó làm cô vui vẻ. Cũng đau khổ. Dằn vặt. Tự trách.

Cô không xứng với tình yêu của cậu.

Nagato mỉm cười:

- Ừ, tuyệt thật.

- Thấy chưa, giờ thì còn gì để cân nhắc nào. Bạn gái cậu đã nói thế thì vì một mỹ nữ như quý cô đây bỏ ra điểm hầu bao tuyệt đối là đáng giá!

Sigmun do dự một chút cuối cùng cũng quyết định mua xuống. Cậu không khỏi sung sướng nghĩ về việc mình sẽ là người đầu tiên nhìn thấy Nagato sau khi trang điểm. Chắc chắn sẽ rất lộng lẫy.

- Chúng ta lại kia đi!

Sigmun chỉ về chân Chuông Tháp, chỗ có mấy tán cây xanh để nghỉ ngơi. Cũng không biết vô tình hay cố ý cậu bé đã bắt lấy tay nàng. Tim Nagato run lên một chút nhưng cuối cùng cũng mặc để cho cậu nắm đi.

- Katherine!

- Vâng?

Katherine xoay người lại, cô đang kiểm kê hàng hóa và kế hoạch trở về. Họ sẽ rời đi vào sáng hôm sau.

- Em có biết gì về ngũ thần không?

- Ngũ thần? Anh muốn biết về nó để làm gì? 

- Có một vài bí sử liên quan, anh muốn tìm hiểu một chút.

- Anh hỏi đúng người rồi đấy. Katherine cười toe. 

- Ồ?

- Gia tộc của em so với nhiều quốc gia còn muốn lâu đời hơn. Tổ tiên em cũng từng gặp qua “thần”. Nên một ít bí mật không dễ tìm bên ngoài thì trong thư viện gia tộc vẫn còn lưu giữ. Khi còn nhỏ em đã đọc một cuốn sách có đề cập qua tên của ngũ thần.

- Chỉ tên thôi sao?

- Vâng. Nhưng nó viết cả phiên âm lẫn kí tự gốc. Chừng đó đủ chưa?

- Tốt quá, nói cho anh nào.

- Không.

- Tại sao?

- Không thích. Katherine tinh nghịch chọc ghẹo.

- A, có nói không thì bảo?

- Khôn…a, khoan đã, được rồi…a…a…ha…được rồi em nói…thả…

- Cô nghĩ sao Lilith?

Rito nhíu mày, chỉ tên không thôi thì không thể mò ra thần chức hay nguồn gốc của thần được. Cậu hỏi Lilith vì cô có vẻ hiểu biết hơn Zoroa. Nhưng cậu thất vọng rồi, Lilith chỉ lắc đầu. 

- Chủ nhân, ngài không chỉ có một nô bộc nhé.

Rozoa lòng tự ái có thể rất lớn. Mặc dù không rõ lắm quá khứ của nàng nhưng Rito biết cô là một nhà bác học chân chính. Lilith được việc chỉ vì sinh ra trong gia tộc lớn, dễ tiếp cận với những tri thức bí ẩn mà thôi. Nhưng nếu so sánh thì Lilith xách dép cũng không bằng Zoroa về khoản kiến thức. 

- Cô biết sao Zoroa?

- Em không biết.

- Cái gì?

Rito há mồm, cô nàng này là vì tự ái quá mà muốn giễu cợt hắn sao? Nhưng xem cái cách mà Lilith cười khinh thường nàng thì hắn biết cô chưa nói xong. Bởi vì Zoroa ít nhất không ngốc đến mức để lộ điểm yếu cho đối thủ.

- Em không biết nhưng ma pháp biết.

- Ồ?

- Ngài chuyển về trạng thái Shaman đi chủ nhân.

Rito gật gù, Zoroa có vẻ nóng lòng muốn thể hiện giá trị ngay lập tức. Rito có điểm bội phục rồi, ma pháp thật quá mức tiện dụng. Rito tiến vào Z-Shaman trạng thái, y phục của cậu thay đổi hẳn, biến thành một chiếc áo choàng đen dày rộng và đội chiếc nón cao cao của phù thủy. Tóc đen dài ra, một ít nét của khuôn mặt cũng thay đổi trở nên nữ tính hơn.

Zoroa niệm chú ngữ, chú ngữ của cô hóa thành những hàng kí tự. Đây là tên của ngũ thần, lần lượt là Lucifer, Mammon, Satan, Beelzebub, Asmoudeus. Đây chỉ là cách phiên âm, còn những kí tự mới là tên gốc của họ. Để truy ra nguồn gốc của ngũ thần Zoroa phải dịch nghĩa những cái tên này. Những kí tự dần dần biến ảo theo chú ngữ của Zoroa, ban đầu chỉ là méo mó một chút, sau đó chúng hướng về một phương hướng nào đó phát triển. Dần dần Rito cũng nhận ra nó là gì, lông gáy hắn dựng đứng.

- Vậy đây là ý nghĩa tên ngũ thần?

Rito nhìn sắc thái của năm đầu người trước mặt. Có phẫn nộ, có vặn vẹo, có sung sướng… Nhưng chung quy đều rất kinh tởm. 

- Xem ra vị thần thứ sáu cũng chẳng phải cái gì tốt đẹp rồi.


- Chúng ta trở về đi.

Nagato mệt mỏi nhắc nhở, hôm nay Sigmun đã kéo nàng đi khắp nơi. Cô nhẹ nhàng muốn rút tay khỏi bàn tay cậu, nhưng Sigmun mạnh mẽ nắm lại.

- A?

Nagato hoảng sợ, cả ngày hôm nay cô đã cảm thấy Sigmun có điểm gì đó khác. Ngay lúc này đây cô nhìn thấy trong mắt cậu là ham muốn không che giấu. Cậu bé kéo tay cô và ôm Nagato vào lòng. Cậu đã quyết tâm. Trái tim Nagato run lên.

- Anh yêu em.

Tiếng nói thốt ra có chút khó nhọc, nhưng cuối cùng cũng đã ra khỏi miệng. Nagato đầu óc một hồi lẫn lộn. Cô biết điều này sớm muộn sẽ tới, tình cảm của Sigmun cô đã nắm rõ như lòng bàn tay. Nhưng khi thời điểm ấy đến, cô lại không muốn tiếp nhận. Sigmun dường như không cảm thụ được nội tâm cố bé, cậu hướng mặt mình lại gần bờ môi cô.

Rốt cuộc cô bé không chống cự.

Cô đã lựa chọn hắn. Cô không có lí do nào để dừng lại.

Thôi, như thế cũng rất tốt rồi, ít nhất một phần tội lỗi cũng đã được xóa bỏ.

“Ta cuối cùng là kẻ chiến thắng, ta không cần làm theo lời ngươi.”

“Nhưng ngươi vẫn sa đọa.”

“Không, ta không sa đọa.”

“Sai rồi. Kể từ khi ngươi lựa chọn thì đã không có đường lui.”

“Không. Chỉ cần ta có thể chống cự nó.”

“Quên đi. Ngươi thậm chí không hiểu mình giao kèo với ai.”


Môi hai người đã muốn chạm nhau. Nagato cảm thấy người trước mặt mình bỗng hóa thành ác quỷ.

- Không!

Nagato vùng ra khỏi vòng tay Sigmun. Không hiểu tại sao cô cảm thấy hoảng loạn. “Vừa rồi là gì? Đó là thứ gì? Thật đáng sợ!”

- Chuyện gì vậy Nagato? Sigmun đã thay đổi cách xưng hô. Giọng cậu có chút run run.

Nagato cố gắng bình tĩnh lại nhưng cô càng nhìn càng trông rõ khuôn mặt của Sigmun là ác quỷ. Cô sợ hãi hét lên:

- Ngươi là ai?

Cô lùi nhanh về sau.

- Chị nói gì vậy? Là em đây. Em là Sigmun.

- Không! Ngươi không phải Sigmun! Ngươi là ác quỷ!

Nagato đã sợ hãi tựa lưng vào bức tường phía sau. Cô muốn chạy trốn nhưng đôi chân đã run lên lợi hại.
- Azure! Azure! Em đang ở đâu? Hu…hu…hức…

Nagato khóc lóc. Cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy.

“Ác quỷ? Ác quỷ? Ác quỷ? Cô ấy đang nói gì vậy? Tại sao cô ấy lại trông ta thành ác quỷ? Ngươi đã làm gì cô ấy? Ngươi đã làm gì hả Ác Quỷ?”

“Vậy ngươi cũng biết ta là ác quỷ cơ đấy. Giao kèo với ta còn muốn quay đầu lại sao?”

“Khốn khiếp, hãy trả lại khuôn mặt của ta!”

“Đó đúng là khuôn mặt của ngươi đấy. Chỉ là khuôn mặt linh hồn vặn vẹo của ngươi thôi.”

“Không đúng! Không đúng! Ta không phải là ác quỷ!”

“Ngươi đúng là ác quỷ.”

“Ngươi là đồng loại của ta.”

“Không! A A A A A A!”


- ĐÚNG! TA LÀ ÁC QUỶ! NGƯƠI LÀ NÔ LỆ CỦA ÁC QUỶ!

Khuôn mặt của Sigmun càng lúc càng trông dữ tợn. Khi hắn nói ra những lời ấy Nagato cảm thấy nó đã không còn là hư ảo. Cô sợ hãi. Sigmun đã đẩy cô vào một góc. Con ngươi hắn đỏ thẫm, nước dãi đã chảy ra khỏi mép. Hắn hú lên quái dị rồi xé toang áo nàng.

- A! KHÔNG!

Sigmun hôn lên mặt cô. Hôn lên môi cô. Hôn lên cổ cô. Hắn xé toang áo ngực của cô và bóp ngực của cô. Nagato gào lên đau đớn. Nước mắt cô chảy dài. Cô cố gắng chống cự và gọi lên tên Azure. Sigmun như phát điên, cơ thể ốm nhom yếu đuối bình thường bỗng trở nên mạnh mẽ.

- NGƯƠI LÀ CỦA TA!

Hắn gầm lên man rợ.

- Không còn nghi ngờ gì nữa. Tân thần là hắn. 

Mặ Rito sa sầm, cậu đã dự đoán trước nhưng vì nghĩ rằng thế giới ý chí sẽ che giấu nên không thể nào phán đoán. Có lẽ tâm lí này cũng là nằm trong tính toán của thế giới ý chí đi? Đột nhiên Rito ngoái nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Mới lúc nãy đây thôi bầu trời còn đang trong xanh, nhưng chỉ chốc lát sau đã là mây đen vần vũ.

- Nguy rồi chủ nhân! Chỉ sợ tân thần sắp thức tỉnh.

- Khốn nạn!

Rito lo lắng, chửi rủa một tiếng rồi lao về hướng Katherine mà chạy như điên.
….
- Em yêu chị, Nagato.