Du Già Đại Pháp

Chương 6: Thiếu Niên Nan Địch Cừu Nhân Chỉ-công Tử Giang Biên Trảm Ác Ma





Tối hôm ấy, Tống Thu có mặt ở Bộc Dương. Trận tử chiến lúc trưa khiến chàng mệt mỏi nên đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, dùng điểm tâm xong mới khởi hành. Cùng rời thành với chàng có thêm chừng hai mươi kỵ mã. Họ mặc thường phục và không mang khí giới nhưng thần thái âm trầm, lạnh lẽo. Nhãn quang họ lấp lánh dưới vành nón rộng, chứng tỏ công lực không kém. Hai mươi vó ngựa tung vó phi mau, dường như họ đang cấp bách? Tống Thu thản nhiên bám theo sau. Năm ngày sau, Tống Thu và đám kỵ mã còn cách bờ sông Hoài bốn chục dặm. Hai bên đường là vùng đầm lầy trũng sâu. Cái lạnh không làm đông được lớp bùn, chỉ rải rác đâu đó những mảng băng trắng, trông loang lổ và dơ bẩn. Điều đáng nói là mấy chục gã áo vàng, ngực thêu sao bạc đã chặn kín đường quan dạo. Trước mặt chúng là một cỗ kiệu sơn son thiếp vàng, phủ sa trắng. Toán kỵ mã dừng cương. Lão nhân lớn tuổi nhất cao giọng hỏi:
- Vì sao Vũ Khúc Tinh Cung lại chặn đường bách tính.
Người trong kiệu cười ha hả:
- Các hạ nhận ra Tinh Cung thì cũng là khách giang hồ, đâu thể xưng là lương dân được?
Lão già cười nhạt:
- Người võ lâm cũng từ bách tính mà ra. Khi không mang vũ khí, không có ý tranh danh đoạt lợi là đã trở về với cuộc sống bình thường. Các hạ là Tôn sư một phái, lẽ nào không hiểu đạo lý ấy?
Người trong kiệu chính là Vũ Khúc Tinh Chủ Trác Mạc Đình, lão vén rèm kiệu bước ra. Tống Thu cũng vừa đến nơi. Chàng đã nghe rõ lời đối thoại nên kéo sụp mũ lông, cố dấu cặp mắt thù hận. Thân chàng run lên, lửa hờn căm hừng hực khi thấy kẻ đại cừu. Trác Mạc Đình tuổi gần sáu mươi, mặt trắng như ngọc, mũi Huyền đảm, trán cao biểu hiện trí tuệ hơn người. Nhưng đôi mắt diều hung dữ và chiếc cằm nhọn lại nói lên bản chất tiểu nhân gian hiểm. Họ Trác tưởng Tống Thu là người cùng bọn với toán kỵ mã nên không lưu ý đến. Lão cao ngạo nói:
- Hôm nay, bổn tọa thân chinh đến đây để chặn bắt một cường địch. Chư vị muốn đi qua, xin hãy báo rõ lai lịch, tính danh.
Lão nhân ngửa cổ cười vang:
- Đúng là tiểu nhân đắc chí. Ngày lão phu ta đây tung hoà nh thiên hạ thì ngươi chỉ là tên mọt sách đất Tứ Xuyên. Nay ngươi được vào Vũ Khúc Tinh Cung cứ ngỡ mình vô địch nên mục hạ vô nhân. Lão phu nói thực tướng mạo ngươi không sống nổi ba năm nữa đâu.
Trác Mạc Đình giật mình, quan sát lão nhân, nhớ đến một nhân vật đã tuyệt tích ba chục năm. Lão cười ha hả nói:
- Té ra là Toán Mệnh Diêm La Đông Phương Tiền bối. Bổn tòa ngưỡng mộ thanh danh đã lâu, không ngờ gặp lại ở chốn này. Chẳng hay tiền bối và thuộc hạ đi đâu khi xuân sắp đến?
Đông Phương Lục lạnh lùng đáp:
- Lão phu có một vị cố hữu đang trong cơn hoạn nạn. Cứu nhân như cứu hỏa. Xin cáo biệt!
Trác Mạc Đình gật đầu, phất tay cho thuộc hạ mở đường. Tống Thu thản nhiên theo toán kỵ mã đi qua. Nhưng chàng quên rằng tuấn mã Ô Vân Cái Tuyết là kì vật hiếm có trên đời. Một tên môn đồ Tinh Cung đã nhận ra, gã lập tức báo với Mạc Đình, lão quát vang như sấm:
- Đứng lại!
Toán Mệnh Diêm La quay đầu ngựa, sa sầm nét mặt:
- Tinh chủ còn muốn gì nữa?
Tinh Chủ lướt đến, chỉ vào Tống Thu:
- Xin hỏi quan hệ giữa gã này với tiền bối thế nào?
Đông Phương Lạc cau mày:

- Chàng công tử này chỉ tình cờ chung đường thôi.
Mạc Đình mỉm cười ghê rợn:
- Vậy thì tiền bối và mọi người cứ tiếp tục lên đường. Gã kia chính là kẻ đã giết Đại Hộ Pháp Bổn Cung và gần năm mươi vệ sĩ.
Tống Thu thúc ngựa tiến lên lột mũ lông, nhìn thẳng vào mặt kẻ đại cừu, buông từng tiếng:
- Các hạ âm mưu bắt cóc Thánh Nữ Hoàng Hoa Cung để làm áp lực. Gần trăm người vây đánh bọn nữ nhân yếu đuối, thủ đoạn hạ lưu ấy có đáng trách hay không?
Toán Mệnh Diêm La nhìn chàng với vẻ hiếu kỳ, không tin rằng võ công Tống Thu lại cao cường đến mức như thế. Trác Mạc Đình tím mặt quát:
- Chuyện riêng của bổn cung, ai mượn ngươi xen vào? Nếu muốn chết toàn thây thì hãy tự xử đi.
Tống Thu đã có chủ ý, ngửa cổ cười dài:
- Thú thực là bổn công tử chẳng coi võ học Vũ Khúc ra gì cả. Có điều tuổi còn trẻ nên công lực non kém, không chống lại Vũ Khúc Thần Chuỷ. Nếu lão dám hứa không dùng đến tuyệt học ấy, bổn công tử chỉ cần ba trăm chiêu cũng đủ lấy đầu lão.
Từ ngày lên ngôi Tinh Chủ, Trác Mạc Đình được võ lâm tôn là đệ nhất cao thủ, một niềm kính sợ. Nay bị xem thường như vậy làm sao lão chịu nổi. Họ Trác nghiến răng đáp:
- Được Bổn tọa chẳng cần đến Thần Chuỷ cũng đủ sức phân thây tiểu tử ngươi.
Tống Thư quay sang kính cẩn vòng tay nói:
- Mong Đông Phương tiền bối và chư vị chứng kiến giùm. Lão này gian xảo, phản phúc khôn lường, tại hạ không thể tin được.
Toán Mệnh Diêm La và toán thủ hạ bất giác có cảm tình với chàng tuấn niên anh tuấn, hào khí ngất trời này. Một hán tử tứ tuần cười hỏi:
- Công tử có cần vũ khí hay không. Tại hạ sẽ cho mượn kiếm.
Tống Thu quyết nhân dịp này giết cho được Mạc Đình nên không cần dấu giếm võ công nữa. Chàng sẽ dùng pho Diêm Vương Tuyệt Kiếm vào phút chót. Vì vậy, chàng xuống ngựa, đến bên hán tử nhận vũ khí. Thanh kiếm này chỉ dài độ hơn hai gang rưỡi tức là ở giữa trường kiếm và đoản kiếm. Chàng gật đầu cảm tạ, để nguyên cả vỏ cắm vào thắt lưng. Trong lúc bước đi, chàng đã âm thầm xỏ Nha Ngư Hoàn vào bàn tay tả. Đến trước mặt Mạc Đình, chàng cố tình xòe Thiết Phiến ra. Đương nhiên họ Trác là người kiến văn uyên bác tất phải nhận ra, lão chấn động, mở miệng hỏi:
- Té ra ngươi là...
Chỉ trong khoảng khắc ấy, Thiết Phiến rời tay Tống Thu, bay thẳng đến ngực lão. Đồng thời, thân hình chàng bốc cao, chưởng kình giáng xuống như sấm sét. Chiêu Thiên Lôi Qui Y này chàng mới thi triển lần đầu tiên. Chưởng phong xoáy tít, lượn quanh đầu kẻ dịch. Trác Mạc Đình đă kịp phi thân sang hữu tránh thiết Phiến và vung trường kiếm dệt lưới thép dưới chân Tống Thu. Vũ Khúc Kiếm Pháp lẫy lừng thiên hạ về độ biến ảo và uy mãnh. Cộng thêm công lực năm mươi năm của họ Trác, chiêu kiếm kia đã phá tan màn chưởng phong của Tống Thu. Nhưng Trác Mạc Đình bỗng nghe luồng cương khí hộ thân sau lưng chấn động nhẹ, lão kinh hoàng đảo bộ, lách ngang. Nhờ vậy, lão thoát chết và chỉ bị thương bên vai tả. Vết thương không chạm vào gân cốt nhưng máu ra nhiều, ướt cả một bên tay áo hoàng bào. Tống Thu tiếc thầm, chụp lấy Thiết phiến, lao vào tấn công. Chàng phối hợp hai pho Thiết Phiến Lôi Phong và Thiên Lôi Thần Chưởng đánh cho Vũ Khúc Tinh Chủ không ngơi tay để chỉ huyết. Thiết Phiến Tu La sau lần thảm bại trước Vũ Khúc Tinh Quân đã sửa đổi lại tuyệt kĩ của mình. Sau hai mươi năm nghiên cứu, bổ xuyết, pho Thiết Phiến Lôi Phong đã khắc được Vũ Khúc Kiếm Pháp. Nếu Trác Mạc Đình không nhờ công lực thâm hậu hơn thì đã bại vong. Đến chiêu thứ hai trăm, lão nhận ra điều ấy nên vận toàn lực đánh bật Tống Thu ra. Lão cắm kiếm vào vỏ, dở pho Vũ Khúc Hàn Phong Chưởng ra tấn công. Chỉ qua vài lần va chạm, Tống Thu đã lùi liền sáu bước. Chàng vội dắt quạt vào dây lưng, rút kiếm ra, không ngờ thanh kiếm ngắn này lại tỏa hơi lạnh như sương buổi sớm. ánh xanh lấp lánh phản chiếu mặt trời Đông. Tống Thu phấn khởi xuất chiêu Diêm Vương Bái Phật, luồng kiếm quang lạnh lẽo xuyên qua chưởng kình dầy đặc bay vào ngực đối phương. Trác Mạc Đình đâu ngờ chàng thiếu niên này lại tinh thông kiếm pháp quỉ dị, hiểm ác khôn lường như vậy. Lão cả kinh tung mình lên không trung tránh chiêu, nhưng mũi kiếm đã rạch một đường dài bên bắp chuối hữu. Toán Mệnh Diêm La và bọn thủ hạ thấy chàng trai hai lần đả thương họ Trác, họ vô cùng thán phục, hoan hô vang dội. Trác Mạc Đình căm hận giáng xuống những đạo chưởng phong nặng như núi Thái Sơn. Tống Thu vận dụng pho khinh công Thiên Lý Du Hồn đến độ chót, bay lợn quanh đối thủ, thỉnh thoảng ập vào tập kích. Sau lần chứng kiến cái chết thảm của gia đình Đới Hạo Minh, lửa thù hận chiếm trọn hồn chàng. Nhờ vậy, Tống Thu đã đạt đếm mức chót của pho tuyệt kiếm. Chàng nghe chân khí cạn dần, quyết đổi mạng với đối phương. Nếu kéo dài chàng sẽ rất thiệt thòi. Tống Thu thầm tính toán rồi xuất chiêu cuối cùng trong pho tuyệt kiếm Diêm Vương Hoan Tiếu. Tên chiêu thức nghe hiền lành nhưng lại tàn độc vô song. Kiếm ảnh mịt mù u á m thân kiếm vang động rung lên vang lên tiếng ngâm đứt đoạn, lạnh người. Trác Mạc Đình thấy chiêu thức đầy sát khí vội vàng vận toàn lực đánh chiêu Vũ Khúc Triều Thiên. Mười tám đạo chưởng kình nối nhau đánh vào đối thủ. Tống Thu cắn răng chịu đựng, chấp nhận đổi mạng. Chàng trúng bốn chưởng và cũng rạch một đường trên ngực kẻ thù. Tiếc rằng vết thương không đủ sâu để lấy mạng lão. Vũ Khúc Tinh Chủ đau đớn gầm lên, xạ liền mấy đạo Vũ Khúc Thần Chỉ vào người Tống Thu. Toán Mệnh Diêm La giận dữ mắng:
- Không ngờ Vũ Khúc Tinh Chủ lại là kẻ tiểu nhân, đê tiện như vậy?
Mạc Đình cười ghê rợn, tiếp tục tấn công Tống Thu. Chàng vội vung kiếm chống đỡ nhưng sau vài chiêu đã rơi vũ khí. Vũ Khúc Thần Chỉ quả xứng danh tuyệt học vô thượng lực đạo mãnh liệt và nhanh như ánh chớp. Tống Thu vội vàng rút Thiết Phiến chống đỡ. Nhờ lớp tơ Thiên Tằm bền chắc, chàng tạm thời bảo vệ được thân trên. Nhưng một đạo chưởng kình bất ngờ xuyên qua đùi phải khiến chàng ngã quị. Tống Thu căm hận đánh đòn tối hậu. Chàng phóng Thiết Phiến vào mặt đối phương và tiếp theo đó là Ngư Nha Hoàn. Trác Mạc Đình lần lượt đánh bay hai vật ấy. Lão chậm rãi bước đến định kết liễu đời đối thủ. Toán Mệnh Diêm La dù chán ghét tính tiểu nhân, đê tiện của Trác Mạc Đình nhưng không khỏi ngán sợ công phu Vũ Khúc Thần Chủ. Hơn nữa, Tống Thu và bọn lão chẳng có quan hệ gì vì vậy, lão vẫn phân vân không biết có nên can thiệp hay không. Khi họ Trác xạ chỉ Kình đánh bạt Ngư Nha Hoàn, vật này vô tình bay đến trước mặt Diêm La. Lão thuận tay chụp lấy, biến sắc mặt gầm lên:
- Giết!
Thân hình lão như ánh sao băng lướt về phía Trác Mạc Đình. Lúc còn cách hai trượng, thanh đoản kiếm trong tay áo phóng ra, bay vào ngực họ Trác. Mạc Đình kinh hãi vội lùi nhanh, bỏ dở việc sát hại Tống Thu. Lại thêm ba lão già nữa xông đến. Bốn thanh đoản kiếm trong tay họ cực kì hiểm ác, lại có dây buộc ở chuôi nên có thể bay ra bất cứ lúc nào. Toán Mệnh Diêm La quát vang:
- Hợp chưởng.
Bốn lão vung tay tả giáng vào người Mạc Đình. Họ Trác kinh hãi dùng chiêu Vũ Khúc Toàn phong, quay tít thân mình, giảm bớt lực đạp hùng mạnh. Nhưng công lực của lão đã suy giảm sau trận tử chiến với Tống Thu nên không đủ sức phát huy hết hiệu dụng của thần chiêu. Họ Trác hự lên phun ra một vòi máu. Lão xạ liền mười đạo chưởng phong vào Đông Phơng Lạc, mở đường máu thoát đi. Pho khinh công Tinh Đẩu Quá Thiên đã giúp lão tẩu thoát dễ dàng. Năm chục gã môn đồ Tinh Cung chẳng còn sót một tên. Tống Thu ngồi cạnh vệ đường quan sát trận chiến, thầm thán phục kiếm pháp của các kỵ mã. Họ xuất chiêu chuẩn xác và lạnh lùng như đồ tể thiện nghệ. Toán Mệnh Diêm La quát thuộc hạ quăng xác đối phương xuống đầm rồi chạy đến bến Tống Thu. Lão rạch ống quần chàng ra xem vết thương, thở phào nói:
- May quá , chỉ bị thương ở phần mềm, không chạm vào gân cốt.
Lão lấy rượu trong túi ra rửa sạch máu, rắc thuốc vào rồi băng chặt. Tống Thu không hiểu vì sao đám kỵ mã này tấn công Vũ K húc Tinh Cung vào phút chót nên lòng thầm nghi ngại, chàng vòng tay hỏi:
- Vì sao tiền bối lại cứu mạng vãn sinh?
Đông Phương Lạc nghiêm giọng :
- Chỗ này đông người qua lại, không tiện đàm đạo. Xin mời công tử lên ngựa đi thêm vài dặm nữa. Nơi ấy có tòa gia trang rộng rãi của bọn lão phu. Lúc ấy, chúng ta sẽ chuyện trò sau.
Tống Thu gật đầu, huýt sáo gọi thần mã. Vân Nhi chạy lại liếm mặt chàng rồi khụy xuống chờ đợi. Diêm La đỡ chàng lên lưng ngựa, ra hiệu khởi hành. Đến cánh rừng thưa gần sông Hoài, lão rẽ trái. Chỉ còn hơn dặm đã thấy một tòa trang viện cổ kính, uy nghiêm. Lát sau, số người trong đại sảnh tăng gấp ba lần. Tống Thu nhẩm đếm đúng sáu mươi bốn người. Họ không ngồi mà đứng thành bốn đội mỗi đội mười lăm người. Tất cả đều nhìn chàng với ánh mắt dò xét. Như vậy quanh chiếc bàn bát tiên cuối sảnh, chỉ có Tống Thu và bốn lão nhân. Toán Mệnh Diêm La lấy Ngư Nha Hoàn ra đặt trên bàn rồi hỏi:
- Chẳng hay công tử có được vật này từ đâu?
Tống Thu đã biết đám người này là ai, chàng điềm đạm đáp:
- Một thợ săn ở ngoại thành Trường An đã nhặt được trong rừng, cạnh một bộ xương khô. Người này đã tặng lại cho tại hạ.
Diêm La chấn động, run rẩy hỏi:
- Người thợ săn ấy có phát hiện thêm điều gì nữa hay không?
- Sau lưng bộ xương là một thanh tiểu đao rỉ sét. Dường như nạn nhân bị ám toán.
Đâu đây có tiếng khóc sụt sùi, sáu mươi người kia sụp xuống khóc rấm rức. Cả bốn lão nhân cũng không cầm được nước mắt. Toán Mệnh Diêm La gạt lệ hỏi tiếp:
- Thế công tử có biết chỗ mai táng hài cốt đó hay không?
May mà ngôi mộ vẫn nằm trên con đường tắt do Đới Hạo Minh chỉ dẫn. Tống Thu gật đầu:
- Thưa có! Vãn sinh đã từng đi ngang nơi ấy.
Dương La gật đầu, ra hiệu cho ba lão già kia. Họ bước vào trong bàn bạc, lát sau trở ra bảo Tống Thu:
- Công tử là bậc anh tài tất đã đoán ra lai lịch của bọn lão phu. Bộ xương trong rừng kia chính là Cổ Môn chủ Huyết Kiếm Môn. Gần mười năm trước người đột nhiên thất tung mang theo cả lệnh phù. Chính vì thế bổn môn phải thoái xuất giang hồ. Nay công tử cho biết ý kiến?

Tống Thu đã từng nghe Song Tà kể về ác tính của tổ chức sát thủ này nên không muốn dính vào. Chàng cố tìm cách thoái thác:
- Vãn sinh còn có song thân ở quê nhà, không dám tự quyết định đại sự. Mong chư vị lượng thứ.
Đám môn đồ ồ lên thất vọng, Thần Toán Diêm La bùi ngùi nói:
- Lão phu biết công tử là con cháu của Thiên Địa Song Tà, trước đây từng có hiềm khích với Cố Môn Chủ Bổn Môn. Nhưng chuyện ấy đã bốn mươi năm rồi. Hơn nữa, Huyết Kiếm Môn sau năm mươi năm ẩn mặt đã có đến gần hai trăm đệ tử. Họ khao khát, được trở lại giang hồ để vẫy vùng cho thỏa chí nam nhi. Mong công tử nghĩ lại.
Tống Thu trầm ngâm, lúc thấy mấy chục cặp mắt nhìn mình với vẻ thiết tha, chàng chậm rãi nói:
- Vãn sinh chỉ đồng ý với điều kiện Huyết Kiếm Môn sẽ bỏ nghề giết mướn.
Mọi người giật mình, Diêm La bối rối nói:
- Thế thì chúng ta sẽ mưu sinh bằng cách nào?
Chàng cười mát đáp:
- Với năm vạn lượng vàng làm vốn lẽ nào chư vị lại không xoay sở được?
Bốn hôm sau, Tống Thu lên đường xuống phía Nam. Theo sau chàng là gã môn đồ Huyết Kiếm Môn đã cho chàng mượn kiếm để đấu với Mạc Đình. Gã tên gọi Điêu Kim Cừu, nổi tiếng giang hồ với biệt danh Lãnh Diện Thái Tuế. Nhưng chẳng ai biết họ Điêu là cao thủ đời thứ hai của Huyết Kiếm Môn. Ba mươi năm nay, đệ tử của tổ chức này xuất đạo với tư cách cá nhân và không bao giờ nhắc đến sư thừa. Trong số sáu mươi đệ tử cùng vai vế Kim Cừu là người lợi hại nhất. Chính vì vậy gã được tứ vị Trưởng lão đề cử làm cận vệ của Môn Chủ Bách Lý Tống Thu. Lãnh Diện Thái Tuế rất phấn khởi với vai trò này. Gã đã tận mắt chứng kiến bản lãnh thần sầu quỉ khóc của Tân Môn Chủ nên tôn kính chàng như thần nhân. Xa xa lại có thêm bảy cao thủ nữa, bản lãnh của họ chỉ thua Kim Cừu một chút. Tám người hợp lại sẽ thành Bát Long Kiếm Trận để bảo vệ môn chủ khi cần thiết. Ba người tiên phong, bốn người đoạn hậu, xem ra tứ vị trưởng lão rất lo lắng cho môn chủ. Họ không thể tháp tùng vì còn phải lo việc dời trọng địa xuống Hán Dương. Hởn trăm gia đình sẽ định cư nơi đất mới Bách Lý gia trang không còn là chỗ an toàn vì hiện nay Tống Thu đã có hai kẻ thù rất hùng mạnh là Vũ Khúc Tinh Cung và Mai Hoa Bang. Sáng ngày mùng hai tết, Tống Thu mới đến được Hồng Gia Trang ở cửa Tây Thành Nam Xương. Chàng mừng rỡ nhận ra cả Thượng Sương lẫn Lăng Phượng đều có mặt nơi này. Nhưng hai nữ nhân chạy đến gục vào vai chàng khóc vùi. Tống Thu vội hỏi:
- Phương muội! Phải chăng bệnh tình nhạc mẫu đã quá trầm kha?
Hồng Lăng Phượng lắc đầu, gạt lệ nói:
- Thưa không! Gia mẫu đã đỡ hơn xin chàng vào trong, thiếp sẽ tỏ bày sau.
Tống Thu quay lại bảo Lãnh Diện Thái Tuế:
- Ngươi ra gọi cả bảy người kia vào đây.
Gã tuân lệnh đi ngay. Chàng vào hậu viện bái kiến Nam Xương Tiên Cơ, thấy bà còn ngủ, chàng trở ra khách sảnh. Bát Long đã có mặt đầy đủ, đứng hai bên cửa chờ đợi. Tám gương mặt lạnh lẽo như tạc bằng đá núi. Tống Thu nghiêm nghị nói:
- Bát Long hãy ra mắt nhị vị môn chủ phu nhân.
Lăng Phượng thừa lịch duyệt để đối phó với trường hợp này, nàng tươi cười xua tay:
- Miễn lễ, ta là Đại Phu Nhân Hồng Lăng Phượng còn đây là Nhị Phụ nhân Cốc Thượng Sương. Hai ta đều là chính thất của Môn Chủ, chỉ lấy tuổi tác mà phân chị em.
Nàng mỉm cười nói thêm:
- Thực ra Sương muội mới là người đến trước.
Lãnh Diện Thái Tuế cung kính giới thiệu từng người:
- Nhất long : Lãnh Diện Thái Tuế Điêu Kim Cừu.
- Nhị Long : Sách Huyết Kiếm Điền Vạn Cổ.
- Tam Long : Độc Thủ Linh Hồ Đường Thái Bạch.
- Tứ Long : Phấn Diện Lang Tâm Đoàn Dục Ngữ.
- Ngũ Long : Thanh Y Kiếm Khách Đàm Nhân Chu.
- Lục Long : Trại Dương Tiễn Hoàng Thanh Đài.
- Thất Long : Vô Diện Yêu Cơ Địch Yến Bình.
- Bát Long : Truy Mệnh Kim Cang Đinh Trường Túy.
Tam Phong Hồ Ly khẽ rùng mình vì tám người này đều là những đại nhân vật trong Hắc Đạo. Thanh danh của họ còn vang dội hơn cả nàng, không ngờ giờ đây họ lại là thuộc hạ của phu tướng nàng. Tống Thu nghiêm giọng:
- Bát Long đều là người của Huyết Kiếm Môn?
Lăng Phượng càng kinh hãi khi thấy trượng phu là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ số một võ lâm. Chỉ có Thượng Sương là chẳng biết gì nên vui vẻ ra dấu mời đám thuộc hạ của chồng mình an toạ. Nụ cười ôn nhu, chất phát của nàng đã chinh phục được tám gã sát thủ. Tống Thu thổ lộ sự thực:
- Nhị phu nhân bị á tật, các ngươi đừng cho rằng nàng kiêu ngạo nên ít lời.
Bát Long rúng động, không ngờ bậc tài mạo như chàng lại có vợ tàn khuyết. Lăng Phượng mỉm cười:
- Chư vị cũng nên biết rằng ta chính là Tam Phong Hồ Ly, quái nhân số một của võ lâm.
Bát Long nghe vậy càng thêm ngưỡng mộ độ lượng như biển của môn Chủ. Mọi người an toạ xong, Tống Thu hỏi Lăng Phượng:
- Sự việc ở nhà như thế nào, nương tử hãy nói cho ta rõ.
Nàng run rẩy đáp:
- Tướng công! Đặng sư thúc và Trương Tam đã bị Mai Hoa Bang của Âu Giang thư sinh hạ sát.
Tống Thư sững người, chết lặng đi một lúc chàng ra dấu bảo Lăng Phượng nói tiếp. Nàng bèn thuật lại đầu đuôi. - Đêm mười bốn tháng chạp, Âu Giang thư sinh đem theo hai mươi sát thủ hạng nhất tập kích Bách Lý Gia Trang. Thiên Thủ La Hán Trương Tam bỏ mạng đầu tiên. Thiếp và Sương Muội giết được sáu tên. Đặng sư thúc cũng hạ được bẩy gã. Nhưng Cung Tận Hoan dùng tuyệt kỹ đả thương sư thúc. Người liền chết cản đường thư sinh để bọn tiểu muội thoát di. May sao, vừa lúc ấy có quan quân tuần tra ngang qua. Chúng không dám đuổi theo và rút quân đi ngay. Bọn thiếp quay lại, thấy sư thúc đã tuyệt khí nên thu xếp hành trang, sang nhờ Bàng Tổng Tiêu đầu lo hậu sự cho hai người. Bàng công tử và quân triều đình đã hộ tống chị em thiếp về đây. Tống Thu nghe xong ngửa cổ cười ghê rợn:

- Cung Tận Hoan. Ta sẽ trả lại ngươi cả vốn lẫn lời.
Cuối tháng giêng, Bách Lý Gia Trang đã đổi chủ. Hồng Gia Trang của Nam Xương Tiên Cơ cũng vậy. Chẳng ai biết Thiết Phiến công tử Bách Lý Tống Thu cùng gia quyến đang ở trong tòa trang viện đồ sộ cạnh bờ sông Hán. Nói chính xác hơn, chàng cùng Huyết Kiếm Môn đặt bản danh ở cửa Bắc thành Hán Dương. Đồng thời, khắp phủ Hồ Nam truyền tụng lời miệt thị của Bang chủ Mai Hoa bang Âu Giang thư sinh Cung Tận Hoan đối với Vũ Khúc tinh chủ. Họ cung nói rằng Vũ Khúc Thần Chỉ so với Kim Tinh Chỉ pháp ví như đom đóm với mặt trăng. Chỉ nội trăm chiêu Trác Mạc Đình sẽ thảm hại. Đương nhiên, Trí Đa Tinh không thể chịu nổi cái nhục ấy, lão bèn loan báo lời khiêu chiến. Lão chỉ đoán rằng Trác Mạc Đình không muốn chia sẻ quyền lực với Mai Hoa Bang nên kiếm cớ tiêu diệt. Gần đây, trong Phủ Chiết Giang lại có tin đồn rằng: Họ Trác dã bị Thiết Phiến công tử Bách Lý Tống Th u đả thương cạnh bờ Bắc Sông Hoài ngược lại Tống Thu cũng bị một chỉ gãy xương đùi. Lời đồn này khiến Cung Tận Hoan yên tâm nhận lời phó ước. Lão cũng muốn nhân dịp này dương danh Mai Hoa Bang khắp thiên hạ bằng cách đả bại Trác Mạc Đình. Theo đúng qui củ giang hồ, địa điểm phó ước bao giờ cũng nằm ở địa phương thứ ba và cách đều trọng địa của hai phe. Do đó, bãi cát cạnh bờ sông Cảm được chọn. Thời gian là sáng ngày rằm tháng hai. Những cuộc phó ước so tài thế này thường được rất đông hào kiệt võ lâm đến quan chiến. Trước mặt cả ngàn người, chẳng ai dám dùng thủ đoạn hạ lưu vì sợ thanh danh chìm xuống bùn nhơ. Đối với người võ sĩ, chữ danh cao hơn tất cả. Nhưng thật ra, đi kèm với thanh danh chính là quyền lợi. Đất nước Trung Hoa rộng lớn, dân đông, triều cương lỏng lẻo, nền hành chính hà khắc nhưng lại bất lực. Sau mỗi lần thiên tai là trộm cướp lại nổi lên như rươi. Lương dân không được sự bảo hộ của quan lại địa phương, phải dựa vào những nhân vật tiếng tăm. Nhưng ngoài những bậc hiệp sĩ hết lòng vì dân trừ bạo, còn có những kẻ ỷ vào võ công mà thủ lợi. Nạn cường hào ác bá phát sinh từ đấy. Sáng ngày rằm tháng hai, hàng ngàn hào kiệt võ lâm tề tựu đông đủ cạnh bờ Đông sông Cảm Giang địa điểm này cách cửa Nam thành Nam Xương chừng hai chục dặm. Giữa giờ Thìn, lực lượng Vũ Khúc Tinh Cung sang sông vì đấu trường nằm ở bờ Đông Vũ Khúc Tinh Chủ Trác Mạc Đình đường bệ trong bộ Hoàng bào đầu đội mũ Khổng Minh. Dường như sau trận tử đấu với Bách Lý Tống Thu, lão đã bớt cao ngạo, chẳng còn nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt nữa. Trác Mạc Đình hòa nhã vòng tay chào khiến quần hào bỡ ngỡ. Họ Trác sang sảng nói:
- Kính cáo đồng đạo, bao năm qua, giang hồ vẫn truyền tụng rằng Kim Tinh Chỉ Lực của Thái Bạch lão nhân có thể khắc chế võ học Vũ Khúc Tinh Cung. Nay Âu Giang Thư Sinh may nắm luyện thành, bổn tinh chủ rất hoan hỉ cùng họ Cung so tài. Mong chư vị chứng giám cho.
Đoàn tùy tùng của lão gồm một trăm Hoàng Y võ sĩ. Nhìn đôi nhãn thần sáng quắc và thái dương gồ cao, cũng đủ biết họ là những cao thủ hạng nhất của Vũ Khúc Tinh Cung. Hai khắc sau, phái đoàn Mai Hoa bang cũng đến nơi, đi đầu là Âu Giang Thư Sinh Cung Tận Hoan và Hội chủ Mai Hoa Sát Thủ Hội. Tình cờ, họ Cung cũng mặc trường bào vàng rực, đầu đội mũ Khổng Minh như Trác Mạc Đình, chỉ khác ở chỗ ngực áo của lão thêu đóa Bạch Mai bằng chỉ bạc. Mặt lão che bằng sa mỏng để dấu những vết sẹo mà Tống Thu đã gây ra. Điều này càng khiến Vũ Khúc Tinh Cung thên căm ghét. Hội chủ Mai Hoa Hội là Đồng bang chủ Mai Hoa Bang chia đôi quyền lực với Âu Giang thư sinh. Trang phục của lão cũng hệt như họ Cung nhưng ai trong võ lâm biết được lai lịch và dung mạo của con người thần bí này. Sau khi Huyết Kiếm Môn ẩn mặt, Mai Hoa Hội lập tức thế chân, họ chiếm lấy thị trường giết mướn. Gần ba mươi năm nay, tổ chức khủng bố này đã là nỗi kinh sợ của võ lâm. Âu Giang thư sinh nổi tiếng là gian hoạt nên tươi cười vòng tay chào quần hùng:
- Bổn Bang chủ cảm tạ chư vị đã đến quan chiến!
Lão quay sang bảo Trác Mạc Đình:
- Tinh chủ là người khiêu chiến, xin cho biết qua quy củ tranh tài.
Họ Trác mang danh Trí Đa Tinh xảo quyệt có thừa. Lão ung dung nói:
- Nhân gian truyền tụng rằng Kim Tinh chỉ lực là khắc tinh của ba công phu kiếm, chưởng, chỉ bổn cung. Vì vậy, bổn tòa sẽ dùng cả ba để lãnh giáo Bang chủ.
Âu Giang Thư Sinh thản nhiên đáp:
- Xin mời!
Thần thái lão rất thoải mái như tin chắc vào thắng lợi của mình. Vũ Khúc Tinh Chủ thầm chột dạ, không hiểu đối phương sở cậy điều gì?
Thực ra, Kim Tinh Chỉ lực dù có là tuyệt lực vô thượng cũng không thể phát huy đến độ chót khi chỉ mới luyện được vài tháng. Trong lúc Trác Mạc Đình đã khổ tu Vu Khúc Thần Chỉ mười năm nay. Tinh Cung Tứ Đại Hộ Pháp chỉ còn lại là hai người là Nhị lão và Tam lão, tinh chủ quay lại thì thầm dặn dò họ rồi bước ra. Thấy Âu Giang Thư Sinh không sử dụng vũ khí, Trác Mạc Đình cũng chẳng tiện rút gươm lão hắng giọng:
- Xét về niên kỷ, bổn tòa hơn các hạ vài tuổi. Xin nhường các hạ xuất thủ trước.
Cung Tận Hoan cười nhạt, vung song thủ chiếm tiên cơ. Chưởng phong có màu trắng đục rất khả nghi. Trác Mạc Đình hơi ngạc nhiên vì chưa hề nghe nói họ Cung từng thi triển qua loại độc chưởng này. Lão thận trọng dở pho Vũ Khúc Hàn Tinh Chưởng pháp ra chống cự chưởng kình cuồn cuộn, đẩy bạt làn sương độc ra xa. Cung Tận Hoan biết đối phương e ngại chất độc nên tấn công ráo riết, bạch vụ tỏa ra mờ mịt đấu trường chưởng phong chạm nhau nổ vang rền. Công lực Vũ Khúc Tinh Chủ thâm hậu hơn nên chiếm thượng phong. Đến chiêu thứ một trăm thì thư sinh đã lùi lại hơn trượng. Họ Cung bỗng đánh liều tám chưởng, rải Hồng bạch vụ cho kín nhãn tuyến Trác Mạc Đì nh. Rồi từ sau màn sương trắng, lão xạ liền mười đạo chỉ kình. Thói đời kẻ cắp bà già hay gặp nhau, cùng lúc ấy, tinh chủ cũng thi triển Vũ Khúc Thần Chỉ. Hai lão Hồ Ly ám toán nhau xong đều tung mình lên không, rút vũ khí để bồi thêm một đòn chí mạng. Hai mươi đạo chỉ phong rít lên ghê người nhưng đều hụt mục tiêu. Trao đổi một chiêu chớp nhoáng, Họ rơi lại xuống đất, đem hết sở học ra tranh tài. Chỉ kình từ tay tả thỉnh thoảng xé không gian, nhắm vào tử huyệt của nhau. Càng lúc, Âu Giang thư sinh càng tỏ ra yếu thế, lùi dần về phía sau. Trác Mạc Đình đắc ý xuất tuyệt chiêu khóa chặt thanh Thiết tiêu. Tay tả lão xạ năm đạo chỉ phong nát ngọc tan vàng vào thân trước đối phương. Nào ngờ Cung Tận Hoan không hề né tránh, đáp lễ bằng năm đạo Kim Tinh Thần Chỉ như muốn đổi mạng với kẻ thù. Vũ Khúc Tinh Chủ tin rằng chỉ lực của mình đến mục tiêu sớm hơn tất sẽ đả thương đối phương, cắt đứt luồng nội lực của Kim Tinh Chỉ pháp. Do vậy lão cũng chẳng thèm động thân. Nhưng Vũ Khúc Thần Chỉ trạm vào người Âu Giang Thư Sinh chỉ khiến lão khẽ chấn động. Mạc Đình biết mình mẩc mưu, kinh hãi phiên thân, tiếc là đã muộn, có hai đạo Kim Tinh Chỉ xạ trúng sườn và vai tả họ Trác. Nếu không nhờ lớp cương khí dày đặc quanh thân, lão đã toi mạng rồi. Vết thương không trầm trọng nhưng máu tuôn xối xả và đau đớn vô cùng. Vũ Khúc Tinh Chủ nén đau tung mình rời đấu trường. Lão giận dữ chỉ mặt Cung Tận Hoan mắng:
- Người mặc bảo Y mà tỷ thí đâu đáng mặt anh hùng?
Âu Giang Thư Sinh cười rộ:
- Lão hơn ta đến gần mười năm tu vi, sao không nhớ đến điều ấy? Đã tự xưng là Trí Đa Tinh mà không đoán trước được thủ đoạn đối phương thì thật là đáng hổ thẹn.
Nghe lời mai mỉa, uất khí xông lên tím mặt, nhưng tự biết mình thất thế nên Trác Mạc Đình nuốt hận nói:
- Hận Hội Hữu Kỳ! Có ngày bổn tòa sẽ đòi lại món nợ hôm nay.
Mai Hoa Hội chủ bật cười ghê rợn:
- Lão phu chủ trương nhổ cỏ nhổ tận gốc. Người đừng hòng thoát khỏi chốn này.
Lão phất tay ra hiệu, hơn trăm cao thủ Mai Hoa Bang xông đến tấn công lực lượng Vũ Khúc Tinh Cung. Bản thân lão và Âu Giang thư sinh cũng hợp sức, quyết giết cho được họ Trác. Quần hùng ngơ ngác trước diễn biến chẳng biết tính sao. Họ đành tụ thủ bàng quan, mặc cho hai bên tương sát. Cuộc chiến cực kỳ khốc liệt vì cả hai đều đem đến những đệ tử tinh nhuệ nhất. Võ công của Mai Hoa Hội chủ càng khiến mọi người kinh sợ. Thanh kiếm trong tay lão ra đòn nhanh như chớp giật, chiêu thức quỉ dị, hiểm ác khôn lường. Một mình lão đấu với Thanh Thành nhị lão mà vẫn chiếm thượng phong, đánh cho đối phương thất điên bát đảo. Bên này, Âu Giang Thư sinh thản nhiên đùa giỡn với Vũ Khúc Tinh Chủ. Hai vết thương lúc này đã làm giảm mất nửa phần công lực của họ Trác. Lão điên cuồng chống cự, tìm cơ hội thoát thân. Ba khắc sau, lợi thế đã nghiêng hẳn về phía Mai Hoa Bang. Toán Môn đồ Vũ Khúc bản lãnh không kém nhưng thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Ngược lại, bọn đệ tử Mai Hoa Bang là những sát thủ quen vào sanh ra tử. Kiếm pháp của chúng lạnh lùng, hiểm ác như chính cái tên của mình. Vì vậy, một nửa số võ sĩ Tinh Cung đã gục ngã. Mai Hoa Hội chủ đột nhiên vung tả thủ xạ năm đạo chỉ kình vào người nhị hộ pháp Tinh Cung. Lão này rú lên thảm thiết, ngực và họng bị soi thủng máu phun thành vòi. Quần hào kinh hãi khi thấy lão ác ma này cũng tinh thông Kim Tinh chỉ pháp. Họ thầm đoán lão và Âu Giang Thư Sinh trao đổi võ công cho nhau, đồng tâm xây bá nghiệp. Bạch vụ chưởng pháp mà Cung Tận Hoan thi thố lúc này có lẽ là do Mai Hoa Hội chủ truyền lại. Họ chưa kịp định thần đã nghe Thanh Thành Tam láo gào lên nấc nghẹn và gục ngã. Trác Mạc Đình mấy lần định đào tẩu mà không được. Nay thấy hai thủ hạ đắc lực nhất bỏ mạng, lão tuyệt vọng đánh đổi mạng với Cung Tận Hoan. Nào ngờ, từ những lùm cây gần đấy hàng trăm bóng người áo trắng bịt mặt lướt đến. Những thanh kiếm ngắn trong tay họ tỏa sát khí dàn dụa, chụp xuống đầu bọn Mai Hoa Hội. Kiếm pháp của toán Bạch Y còn ác độc hơn cả các sát thủ Mai Hoa. Kiếm tuy ngắn nhưng chuôi lại gắn dây xích dài chừng nửa trượng, có thể tùy nghi bay ra như ám khí. Họ vừa nhập cuộc đã giết liền mấy Bang chúng Mai Hoa. Âu Giang Thư Sinh thấy cục diện đảo ngược, vội vận toàn lực vào song thủ, cố giải quyết nhanh Trác Mạc Đình. Vũ Khúc Tinh Chủ đuối sức, trúng thêm một chỉ vào đầu gối quị xuống. Cung Tận Hoan cười ghê rợn định xuống tay. Nào ngờ, một bóng trắng phi đến như luồng gió, giáng chưởng vào đầu lão. Trong lúc bất ngờ, họ Cung đành phải vung song thủ chống đỡ vì nếu dùng Kim Tinh Chỉ thì dù có giết được đối phương, bản thân cũng chẳng thoát chết. Chưởng kình chạm nhau nổ vang rền, tiếc thay, chiêu Thiên Lôi Đoạn Mộc này có đến tám đạo chưởng phong liên tiếp, nối nhau như sóng Trường Giang. Cung Tận Hoan chỉ đỡ có sáu nên lãnh đủ hai chưởng vào ngực và vai. Lão hự lên, máu trong phổi bắn ra, làm ướt đẫm đầu cổ và trường bào Trác Mạc Đình. Họ Cung lùi lại kinh hoàng nhận ra Thiết Phiến công tử Bách Lý Tống Thu. Vũ Khúc Tinh Chủ càng ngạc nhiên hơn, chẳng hiểu vì sao chàng lại cứu mình. Trước hết, chính lão đã định giết chàng, Âu Giang Thư rít lên:
- Tiểu quỉ khốn khiếp dám thừa cơ ám toán lão phu!
Tống Thu cười nhạt:
- Ngươi dùng khổ nhục kế đưa ta rời Trường Sa rồi cho sát thủ Mai Hoa ám hại. Ngươi lại còn tập kích Bách Lý gia trang, hạ sát sư thúc ta là Âm Hồn Lão Quái Đặng Duy Kỳ. Hai chưởng kia xem ra còn nhẹ. Hôm nay bổn công tử phải lấy đầu ngươi tế mộ Đặng sư thúc và Trương Tam.
Dứt lời, chàng tung mình lên không trung. Trường kiếm trong tay hóa thành muôn ngàn kiếm ảnh, chụp xuống đầu họ Cung. Âu Giang Thư Sinh thấy thế kiếm hừng hực sát khí, mãnh liệt như chẻ núi, vội giương song trảo xạ ra mười đạo Kim Tinh Chỉ nhắm vào các đại huyệt nơi ngực và bụng đối phương. Bảy đạo bị Kiếm Phong xé nát, ba đạo bắn vào ngực Tống Thu. Lạ thay, chàng vẫn thản nhiên đánh tiếp chiêu kiếm. Âu Giang Thư Sinh Cung Tận Hoan đau đớn rú lên ằng ặc. Hai tay lão bị chặt sát khủy, cổ họng đứt lìa. Đôi mắt vẫn mở trừng trừng với nỗi nghi ngờ không đáp án tại sao chàng không sợ Kim Tinh Chỉ lực? Mai Hoa Hội Chủ bây giờ bị bốn lão nhân cao lớn vây đánh. Kiếm trận của họ liền lạc như da trời. Mỗi lần lão Dùng Kim Tinh Chỉ Lực thì họ lại hợp chưởng chống đỡ. Bốn người này cộng lại có đến hơn hai trăm năm công lực, dẫu là thần chỉ cũng không chống nổi. Thấy Âu Giang Thư Sinh thảm tử lão căm hờn múa tít bảo kiếm, hóa thành trái cầu kiếm quang, phá vòng vây. Phép ngự kiếm của lão đã đến mức tiển thành, kiếm khí lạnh lẽo xô bật mọi ngoại lực. Chỉ lát sau, Mai Hoa Hội Chủ đã mất dạng. Tống Thu vạch áo Âu Giang Thư Sinh. Thấy bốn lớp da trâu dầy, chàng mỉm cười. Toán sát thủ Mai Hoa Hội đã đào tẩu sạch. Phe Bạch y cũng biến mất nhanh chóng. Hơn mười tên môn đồ Vũ Khúc còn sống sót chạy đến bên săn sóc, băng bó cho Trác Mạc Đình. Lão nghiêm nghị hỏi Tống Thu:
- Vì sao công tử lại cứu bổn tòa?
Chàng cười mỉm đáp :
- Sáu hôm trước, tại hạ tình cờ gặp Trác Nam Thư. Họ Trác rủ tại hạ so tài, ai thua trận sẽ nhận người kia một việc. Tại hạ không đánh lại gã nên đã bằng lòng bỏ qua mối hiềm khích với Tinh Chủ. Nam Thu nói rằng gã muốn tự tay hạ sát các hạ để trả thù cho song thân.
Trác Mạc Đình cười nhạt nói:
- Nếu vậy bổn tòa sẽ dọn mình để chờ Nam Thu đến.
Đôi mắt lão ánh lên vẻ hiểm độc, chứng tỏ rằng chẳng hề có chút hối hận nào. Tống Thu nhận ra thở dài bỏ đi. Năm ngày sau Trác Mạc Đình về đến Tinh Cung ở núi Võng Xuyên, lão kinh hoàng khi thấy sô châu báu trị giá mấy chục vạn lượng vàng đã không còn trong mật thất. Cửa nẻo vẫn y nguyên, không dấu vết cạy phá. Bọn môn đồ giữ nhà ngơ ngác báo rằng chẳng hề có người xâm nhập. Đối tượng khả nghi nhất là Tổng Quản Tinh Cung Quỉ Thủ Đồ Tứ Hoàn. Lão này đi đâu không rõ. Họ Trác nổi lôi đình ra lệnh truy sát Quỉ Thủ. Lúc vào phòng luyện công. Thấy rương châu báu vẫn y nguyên. Lão thở phào nhẹ nhõm. Lão không ngờ rằng Đồ Tứ hoàn không hề có tội. Xác của lão bị vùi sâu trong khu rừng sau núi.