Đu Đủ Xanh - Long Môn Thuyết Thư Nhân

Chương 6




ĐU ĐỦ XANH - Long Môn Thuyết Thư Nhân

Editor: Frenalis

Chương 13

Mọi thứ khi đạt đến một điểm cao đều sẽ xuất hiện những rắc rối không mong muốn. Thị trấn bỗng nhiên khởi công một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng lớn hơn và sang trọng hơn.

Tùng Tâm nhanh chóng biết rằng đây là việc kinh doanh của Ngụy Hoằng. Anh ta mang theo tiền đến, trong kế hoạch còn bao gồm một phòng đánh bạc lớn, dự định tận dụng vùng đất xa xôi này để làm những việc lách luật.

Đã có cờ bạc, khó mà thiếu được các dịch vụ giải trí đi kèm. Chỉ trong ba đến bốn tháng, một khu nghỉ dưỡng với phong cách Thái sang trọng mọc lên giữa thị trấn nhỏ, khu vườn được trang trí bằng cây ngoại nhập, khai trương hoành tráng.

Ngay lúc đó, một con đường cao tốc từ thành phố cũng vừa hoàn thành, với một ngã rẽ ngay gần thị trấn, giao thông thuận tiện hơn, khiến lượng khách từ thành phố đổ về càng đông. Những hình thức phục vụ các nhu cầu vui chơi giải trí càng thu hút được nhiều khách hơn.

Khách sạn của gia đình Tùng Tâm vốn truyền thống và ngay thẳng, bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Khách hàng giảm đi quá nửa, nhưng chi phí vẫn không thể giảm bớt, buộc phải đóng cửa để sửa chữa, hy vọng thu hút thêm khách.

Buổi tối, Tùng Tâm nhìn thấy những cô gái từ nơi khác đến, trang điểm đậm, mặc váy ngắn đi lại nhởn nhơ trên phố, thật không thể tin nổi đây là thị trấn nơi cô đã lớn lên.

Anh hai Gia Lân nói: “Ngụy Hoằng giống như con ngựa gỗ thành Troy, ngoài miệng nói đến đây để kết hôn, nhưng thực chất là đến để đặt cược, mang theo phong cách của những quán bar ở phố đèn đỏ của phương Tây.”

Phố xá trong thị trấn trở nên đông đúc hơn, nhiều tiệm quần áo, tiệm gà rán mọc lên, chẳng khác gì thành phố.

Vợ cũ của Mãn Tinh - Dung Dung, cũng quay lại mở một quán trà sữa, buôn bán rất nhộn nhịp.

Cô ta còn có lý lẽ riêng của mình: “Ở đâu cũng vậy, nếu có người theo đuổi và tung hô, thì là phượng hoàng. Còn khi rơi xuống nước, thì chỉ là gà rừng.”

Mỗi lần thấy Tùng Tâm, Dung Dung lại liếc nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ: “Không ai có thể mãi may mắn. Chờ đến khi gia nghiệp sụp đổ, cô mới hiểu thế nào là tàn khốc của cuộc sống.”

Edit: FB Frenalis

Vào một ngày mùa thu, sau giờ dạy, Tùng Tâm đi xe điện đến tìm Gia Mộc, trên đường gặp xe của Ngụy Hoằng, chiếc xe thể thao sáng bóng nổi bật.

Ngụy Hoằng giảm tốc độ, chào hỏi Tùng Tâm: “Cô và người yêu sao rồi? Bố mẹ còn phản đối không?”

Tùng Tâm nhìn Ngụy Hoằng như nhìn một con chuột thí nghiệm, khách sáo đáp lại: “Anh phức tạp hơn tôi tưởng nhiều, càng đáng để nghiên cứu.”

Ngụy Hoằng cười: “Cô ấy có mấy anh chàng dự bị, nào là giám đốc điều hành, nào là học bá của trường danh tiếng. Nói ngắn gọn, tôi bị chơi một vố.”

Tùng Tâm rất vui vẻ.

Ngụy Hồng nói: “Bố mẹ tôi còn tinh mắt hơn tôi. Hay là chúng ta thử hẹn hò xem sao?”

Tùng Tâm từ chối ngay lập tức: “Tôi có người yêu rồi, người đàng hoàng.”

Cô rồ ga, nghênh ngang chạy đi.

Ngụy Hoằng nhận ra rằng Tùng Tâm nói chuyện chửi người rất khéo léo, chẳng biết cô đang nói anh ta không đàng hoàng hay người yêu anh ta không đàng hoàng nữa.

*****

Sáng sớm cuối tuần, Tùng Tâm thay quần áo chờ Gia Mộc đến đón cô đi chơi.

Gia Mộc chỉ dẫn cô đi dạo, ngắm những đoạn núi non hiểm trở, nơi cây thông mọc chênh vênh trên vách đá tựa như một bức tranh thủy mặc.

Khi mây mù chưa tan hết, Gia Mộc lặng im ngồi, còn Tùng Tâm thấy buồn ngủ, nửa nằm trong lòng ngực anh.

Cô hỏi: “Ngắm đi ngắm lại thế này, chẳng lẽ sẽ có biến hoá sao?”

Gia Mộc không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve má cô, cảm giác mịn màng, sau đó lướt tay dọc cánh tay cô, hành động dần dần không còn đúng mực.

Tùng Tâm bèn vòng tay ôm lấy cổ anh, Gia Mộc bế cô lên, cô cứ thế dựa sát vào anh, hoàn toàn ỷ lại.

Gia Mộc nói: “Bố mẹ anh đã chọn ngày tốt rồi, sẽ sớm đến để xin cưới.”

Tùng Tâm nghe xong, mặt mày rạng rỡ: “Vậy thì, từ giờ trở đi, thời gian của anh là của em rồi.”

Gia Mộc trêu chọc: “Ngay lần đầu em đến nhà anh, anh đã cảm thấy không ổn rồi. Như là kiếp trước em đến để đòi nợ vậy, ăn cũng là của em, địa bàn cũng là của em, mà anh còn phải nhìn em, sợ em bị va chạm.

Tùng Tâm hỏi: “Vậy sao anh không đuổi em đi?”

Anh nói: “Thấy em còn nhỏ mà lại nói nhiều, có vẻ hơi căng thẳng. Có lẽ ở nhà em không được thoải mái, nên anh không nỡ đuổi.”

Tùng Tâm sững sờ.

Gia Mộc cúi xuống khẽ hôn lên trán cô.

- --------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 14

Nhà Gia Mộc sang nhà Tùng Tâm xin cưới rất thuận lợi. Hai bên gia đình đối đãi lịch sự, lễ cưới và của hồi môn cũng đã bàn xong. Chỉ là mọi việc đều giao hết cho Tùng Tâm quyết định.

Một ngày đông, Tùng Tâm và Gia Mộc đính hôn, tổ chức tiệc cưới và đăng ký kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

Tiệc cưới chính thức dự tính tổ chức vào mùa xuân, nhưng không ngờ khách sạn nhà Tùng Tâm bị cháy. Nhiều xe cứu hỏa chạy tới dập lửa cả ngày lẫn đêm, cuối cùng mới dập được, nhưng mọi thứ trang trí mới đều bị thiêu rụi.

Bố của Tùng Tâm cho rằng vận may đã hết, quyết định bán khu đất và khách sạn cũ, rồi về thành phố nghỉ hưu.

Ông bảo Thiếu Nhu và Gia Lân theo ông về thành phố, quản lý một khách sạn tầm trung khác và thu tiền cho thuê vài cửa hàng.

Chị cả Thiếu Nhu vì muốn con gái học ở trường tiểu học tốt hơn nên đồng ý ngay.

Anh hai Gia Lân cũng theo nghiệp gia đình.

Trước khi vào thành phố, bố của Tùng Tâm bỗng nhiên muốn ly hôn với mẹ Tú Tú.

Thì ra, ông đã có một người vợ bé ở thành phố, người trong trấn đã nhiều lần bắt gặp, ai cũng biết rõ nhưng không ai nói với Tùng Tâm.

Vì Tùng Tâm tuy thông minh nhưng lại không tinh ý trong chuyện đời, có phần ngốc nghếch theo cách hiểu thông thường, không hề đề phòng rằng có những sự việc ngoài mặt lại có điều khuất tất.

Mẹ Tú Tú đã 50 tuổi, sau khi chia một phần tài sản, bà dự định vào chùa sống lâu dài để dưỡng già.

Cuối năm, Tùng Tâm đi cùng mẹ Tú Tú ăn chay.

Đôi khi, Tùng Tâm hỏi Bồ Tát: “Sao mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy?” Đôi khi cô lại hỏi: “Kiếp sau có thể gặp lại mẹ Trân Trân không?" Nhưng Bồ Tát cũng không đáp lời.

Chưa đầy nửa năm, Tùng Tâm từ một tiểu thư của thị trấn trở thành một cô vợ bình thường.

Edit: FB Frenalis

Gia Mộc không bao giờ bắt cô làm việc nhà, nhưng Tùng Tâm thích cùng Gia Mộc đi chợ, chọn những trái cây có hình thù kỳ lạ như quả bầu dài nửa mét, không đều nhau chút nào.

Nghe tin một người bán cá trong thị trấn vay tiền xây nhà mới, con trai út chết non, gặp nhiều chuyện không như ý nên uống rượu say trượt chân ngã xuống nước, suýt nữa gặp Diêm Vương, may được người qua đường cứu sống.

Tùng Tâm không nói lời nào, mua nhiều cá của nhà ông ta để trong chậu nước lớn, ăn không hết, cô làm đủ món: cá rán muối ăn kèm cháo sáng, cá hấp gừng hành cho bữa trưa, muốn làm cá sốt chua ngọt thịt kho tàu mà cô không biết, phải nhờ Gia Mộc làm.

Bố mẹ chồng và Gia Mộc ít nói nhưng lòng dạ ngay thẳng, để Tùng Tâm thỏa thích làm các món cá.

Có khi bố mẹ chồng còn mua dưa chua của nông dân hoặc cái nồi nướng cá, phối hợp với các món mới của cô.

Bố mẹ chồng vẫn siêng năng, đi chợ bán những chiếc rổ tre, ghế tre. Những lúc không có giờ dạy, Tùng Tâm cũng đi cùng.

Cô đội chiếc mũ rơm che nắng, trước tiên dạo quanh các sạp hàng khác, mua một ít anh đào về nói là để cho Gia Mộc ăn.

Bố mẹ chồng quen với sự hoạt bát của cô, thấy cô mảnh mai da thịt non mịn, không muốn cô chịu nắng nên nói rằng anh đào phơi nắng không tốt, bảo cô mang cho Gia Mộc ăn.

Tùng Tâm mang anh đào đến trang trại tìm Gia Mộc.

Gia Mộc đang ngồi trong văn phòng tính toán sổ sách, Tùng Tâm đầu đầy mồ hôi lướt qua cửa sổ, rồi ló đầu vào.

Gia Mộc cũng không ngẩng lên, nói: “Thấy em rồi, Tùng Tâm.”

Tùng Tâm ngạc nhiên hỏi: “Sao anh thấy em được?”

Gia Mộc trêu cô: “Khinh công của môn phái thất truyền, chỉ có mình em biết.”

Tùng Tâm bật cười, hai người hồi nhỏ hay xem phim kiếm hiệp, luôn chọn những chiêu võ công lợi hại nhất. Tùng Tâm nhất quyết muốn học khinh công, đến khi biết đời thật không có khinh công, cô tức giận đến bật khóc, anh vẫn còn nhớ.

Gia Mộc mang anh đào đi rửa, rồi quay lại đưa cho Tùng Tâm ăn nhiều hơn.

Tùng Tâm nghĩ, nếu trên đời không có Gia Mộc, thì chắc cô phải sống một mình đến già.