Đu Đủ Xanh - Long Môn Thuyết Thư Nhân

Chương 15




ĐU ĐỦ XANH - Long Môn Thuyết Thư Nhân

Editor: Frenalis

Chương 33

Gia Mộc đang làm việc trong trang trại ở thị trấn, nhưng vẫn gửi một cái hộp gỗ nhỏ khắc hoa cho Tùng Tâm ở thành phố.

Bên trong là một nhánh tùng vàng rực và một bài thơ, viết rằng “Tình nhân oán trách đêm dài, cả đêm trằn trọc nhớ thương”.

Tùng Tâm nhìn nét chữ của Gia Mộc, cảm thấy thật lạ khi một người kín đáo như anh lại có thể viết những lời sến súa như vậy.

Cuối tuần, Gia Mộc lái xe vào thành phố. Tùng Tâm cũng phải dạy học buổi tối, mãi đến chín giờ hơn mới về. Anh ngồi bên bàn làm việc đọc “Tả Truyện”.

Tùng Tâm tắm xong, ngồi bên cạnh anh, tựa vào bàn.

Gia Mộc giúp cô lau tóc, nói tóc cô còn ướt, trông như một nhành cỏ lan bên dòng suối.

Tùng Tâm nhẹ nhàng hỏi anh: “Câu ‘Trịnh Bá đánh bại Đoạn ở đất Yên’, giải thích như thế nào?”

Gia Mộc giải thích: “Trịnh vương không đủ rộng lượng để dạy bảo em trai phản nghịch, nên bị giáng xuống làm Trịnh bá.”

Tùng Tâm hỏi tiếp: “Mỗi chữ trong sử sách đều có hàm ý à?”

Anh gật đầu: “Đúng vậy, người viết sử không chỉ cần tài năng, mà còn phải cẩn trọng, dồn tâm huyết. Một ngàn năm mới xuất hiện được một người như vậy đã đủ.”

Tùng Tâm nói: “Em muốn gặp người đó.”

Anh đáp: “Em là một con lợn bảo bối thích ngắm cảnh nhân thế.”

Cô cười hỏi: “Em là lợn, vậy anh là gì?”

Anh cười: “Người chăn lợn.”

Tùng Tâm “ừm” một tiếng, rồi không nhịn được bật cười.

Gia Mộc chọn một phim tài liệu đủ sắc màu rực rỡ, rủ cô cùng xem.

Đó là những cảnh du lịch tại các hòn đảo nhỏ ở Đông Nam Á, góc nhìn rất mới mẻ. Tùng Tâm lại ngả người trên ghế, Gia Mộc dùng mình làm gối cho cô, nhẹ nhàng xoa trán cô. Edit: FB Frenalis

Lúc còn nhỏ, cả hai thường ngồi dưới tán cây tùng trên sườn núi, ngắm nhìn những mái nhà, cánh đồng, con sông của vùng quê.

Anh từng cởi áo đồng phục trải trên đám lá tùng, nằm xuống, Tùng Tâm cũng nằm theo. Hai người nhìn vào khuôn mặt nhau, trong sáng vô ngần, rồi lại bàn luận về chuyện con khỉ nhảy ra từ tảng đá.

*****

Ngày thứ Hai, trung tâm huấn luyện được nghỉ, Gia Mộc cũng không vội về thị trấn.

Các viện bảo tàng thường đóng cửa vào ngày này, nhưng triển lãm ngọc Hán ở Tây An thì vẫn mở cửa. Hai người cùng đi xem rất chăm chú, cảm thán rằng các loại ngọc khác trên đời so với ngọc Hán đều trở nên tầm thường.

Tùng Tâm có dự cảm, sớm muộn gì cô cũng sẽ thấy chán ngắm cảnh.

Có lẽ, cô nên sinh một đứa con.

Đứng trước một viên ngọc sừng dê, đột nhiên cô nói với Gia Mộc: “Em không muốn sinh con.”

Gia Mộc sững người.

Tùng Tâm không nói thêm gì nữa.

Anh không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không muốn sinh thì thôi, đợi khi nào em muốn, tự nhiên sẽ có một đứa bé.”

Tùng Tâm hỏi: “Tại sao trên đời lại phải có thêm một người giống như em, đọc sách, kiếm tiền, ngắm cảnh, rồi lại kết hôn, sinh con và già đi?”

Tùng Tâm, nhìn bề ngoài có vẻ như được bao quanh bởi mọi thứ tốt đẹp từ bé, nhưng thực ra niềm vui của cô rất ít. Gia Mộc thì ngược lại, bề ngoài chẳng có gì, nhưng lại nhận được nhiều tình thương từ người lớn, và có rất nhiều điều khiến anh vui vẻ từ nhỏ.

Anh nắm lấy tay cô, im lặng không nói gì.

Hai người lại đứng trên những tấm đá phẳng trong sân bảo tàng, nhìn đàn cá bơi qua dòng nước trong vắt chảy dưới chân, tạo nên những gợn sóng lấp lánh.

Tùng Tâm nhìn chăm chú hồi lâu như mất hồn, không nhúc nhích.

Bỗng dưng, Gia Mộc nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên môi cô, mãi lâu sau mới rời ra.

Tùng Tâm sực tỉnh, mặt đỏ bừng nói: “Ở đây có camera khắp nơi.”

Gia Mộc cười: “Vậy coi như lưu lại kỷ niệm.”

Tùng Tâm đỏ mặt hơn nữa vì nụ cười của Gia Mộc, rất ngây ngô nhưng lại rạng rỡ, như thể anh vừa đạt được điều gì.

- --------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 34

Một buổi chiều, Gia Mộc nhất quyết muốn đi ăn ở trung tâm thương mại.

Tùng Tâm hỏi: “Tại sao?”

Anh trả lời: “Anh có hỏi một cao thủ tình trường họ Tề, rằng tặng quà cho phụ nữ phải chọn thứ độc đáo. Nếu mua ở trung tâm thương mại, nhất định phải đi mua sắm cùng.”

Cô lại hỏi: “Tại sao phải đi cùng?”

Gia Mộc nói: “Đi rồi sẽ biết.”

Anh kéo Tùng Tâm dạo quanh các cửa hàng thời trang, tiệm trang sức, quầy mỹ phẩm trong trung tâm. Mỗi khi cô dừng mắt lại trên món đồ nào, anh đều ân cần hỏi: “Em muốn thử không?”

Tùng Tâm cảm thấy điều này thật lạ lùng.

Khi Tùng Tâm thử trang sức, Gia Mộc nhìn và nói: “Đẹp lắm,” sau đó bảo nhân viên bán hàng quẹt thẻ thanh toán.

Các nhân viên không giấu được vẻ ngưỡng mộ và phấn khởi, không khí bỗng trở nên vô cùng vui vẻ.

Tùng Tâm chợt nhận ra, đây không phải mua sắm, mà là một buổi trình diễn.

Trình diễn bạn trai hoặc chồng, có tiền, có thời gian rảnh, lại còn tâm lý…

Cô khẽ cười, hóa ra chân lý của cuộc sống luôn đơn giản và nông cạn đến vậy.

Tùng Tâm nói: “Em nghĩ, anh không nên chơi với người bạn họ Tề của mình thì hơn.”

Gia Mộc nói: “Anh ấy dạy cách rất hiệu quả mà.”

Tùng Tâm nói: “Nghe là biết anh ta là kẻ phong lưu.”

Anh ừ một tiếng rồi nói: “Phong lưu cũng là một loại tài nghệ.”

Tùng Tâm bật cười.

Gia Mộc bỗng nhiên nói muốn cõng cô, Tùng Tâm hỏi: “Ngay trong trung tâm thương mại à?”

Anh đáp: “Đúng vậy, con gái mang giày cao gót sẽ đau chân.”

Tùng Tâm nói: “Em đang mang giày thể thao mà.”

Edit: FB Frenalis

Gia Mộc khẽ cười: “Cứ giả vờ là giày cao gót đi.”

Nhìn thấy anh ngồi xuống, cô nghĩ đến việc không phải đi bộ nữa, vui vẻ nằm trên lưng anh. Gia Mộc từ từ cõng cô, cả hai giả bộ đi dạo, đến khi dừng lại ở một cửa hàng nội thất bên cạnh.

Tùng Tâm chỉ vào chiếc ghế nào, Gia Mộc cũng nói sẽ mua.

Cô dụi đầu vào vai anh, đùa: “Không trách được ai cũng muốn trở thành người giàu mới phất.”

Gia Mộc bật cười.

Cả hai đi đến con phố cổ, thử đủ loại ô liu, từ vị cam thảo, muối mặn đến ô mai… Những hương vị tinh tế đến ngọt ngào.

Trong cửa tiệm có một chú vẹt nhỏ đầy màu sắc, hoạt bát và lanh lợi, cực kỳ yêu thích khí hậu cận nhiệt đới.

Tùng Tâm hỏi: “Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này chứ?”

Gia Mộc hỏi lại: “Ai cơ?”

Cô đáp: “Em và anh.”

Anh nói: “Bồ Tát đã định, anh không dám làm trái, sợ bị sét đánh.”

Cô hỏi: “Cái này cũng là người bạn họ Tề dạy anh à?”

Anh nói: “Không, đó là lời thật lòng.”

Anh mua ô liu, ăn mứt, đùa với chú vẹt, trông như một người ngây thơ vừa khỏi bệnh.

Tùng Tâm ngậm viên ô liu anh đưa đến bên miệng, nói: “Thành phố thật vui, nhưng không dưỡng thần.”

Anh nói: “Tùy nơi, nếu sống ở biệt thự mấy chục triệu, nhìn sông núi thì dưỡng thần được.”

Cô cười hỏi: “Chúng ta có mấy chục triệu không?”

Anh nói: “Trước kia không có, nhưng sau này sẽ có.”

Tùng Tâm ừ một tiếng, rồi bảo: “Đàn ông có tiền sẽ thay đổi…”

Gia Mộc tiếp lời: “Thay đổi để kiếm nhiều tiền hơn cho vợ nuôi từ bé dùng.”

Tùng Tâm không nhịn được bật cười: “Ai là vợ nuôi từ bé?”

Anh hơi hơi mỉm cười, nói: “Chẳng lẽ là người vợ tào khang?”

Tùng Tâm định đánh anh, anh nắm lấy tay cô, nhanh chóng hôn nhẹ một cái rồi nói: “Đi dạo chỗ khác thôi, có một cửa hàng diều xuất khẩu rất đẹp.”

- --------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 35

Ông chủ trang trại họ Phó, đã sắp xếp cho Gia Mộc học về giao dịch hàng hóa nông sản tương lai.

Gia Mộc đã quản lý trang trại sáu năm, đưa vào nhiều đổi mới, nhập khẩu giống cây trồng mới, và giành được trợ cấp nông nghiệp. Không ai có thể quản lý tốt hơn anh.

Anh có thời gian ở thành phố, dán lên tủ lạnh một mẩu giấy, ghi rằng: “Sớm mua biệt thự cho A Tùng.”

Tùng Tâm hỏi: “Không gọi em là heo nữa sao?”

Gia Mộc đáp: “Chữ A nghe dễ thương hơn.”

Tùng Tâm hỏi: “A Đấu à?”

Anh khẽ cười, ở trong bếp làm bữa sáng, hấp há cảo nhân tôm cua, nấu thêm chút sữa đậu nành.

Tùng Tâm ăn sáng, có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, hỏi: “Đêm qua có phải động đất không?”

Gia Mộc nói: “Chuyện đêm qua có thể viết thành phim ngắn được.”

Tùng Tâm hỏi: “Chuyện gì cơ?”

Gia Mộc nói: “Khoảng ba bốn giờ sáng, em nhảy ra khỏi giường, mặc đồ ngủ và đi dép lê lao ra cửa rồi mới nhớ trong nhà còn có chồng, lại chạy về kéo anh dậy, miệng liên tục kêu lên, ‘đang rung lắc’.”

Tùng Tâm giơ điện thoại lên: “Anh xem, cục Động đất vừa ra thông báo rồi, đúng là động đất thật, đêm qua nhà mình rung như ghế massage vậy.”

Gia Mộc nói: “Người bình thường đang ngủ không cảm nhận được đâu, chỉ có động vật mới nhạy cảm như thế.”

Anh nhìn Tùng Tâm nhạy cảm, nhớ lại hai người đi dạo dưới nhà tối qua, cô nhíu mày đòi uống đồ nóng rồi bất chợt nói: “Đàn ong chọn ra một ấu trùng, mỗi ngày ăn sữa ong chúa, để nuôi thành ong chúa. Còn những ấu trùng khác ăn mật ong, trở thành ong thợ. Tổ ong chính là nơi để sai khiến ong thợ, bắt chúng hàng ngày đi kiếm phấn hoa về. Ong chúa sống được tám, chín năm, ong thợ chỉ sống nửa năm. Đời người hóa ra ngắn ngủi như vậy.”

Gia Mộc nghe mà không hiểu gì.

Tùng Tâm lại nhảy từ ý này sang ý khác: “Thành phố lớn chính là tổ ong, lương bổng chính là mật ong. Mọi người đều bị động trở thành ong thợ. Sữa ong chúa, ai được ăn thì không có chuẩn mực.” Edit: FB Frenalis

Gia Mộc hoàn toàn đơ người.

Đợi đến khi trời hửng sáng, hai người quay lên lầu ngủ bù. Tùng Tâm nằm xuống giường là ngủ ngay.

Đến bữa sáng, cô nhớ lại chuyện khuya qua, bèn nói: “Cơ sở dạy học mới mở, cứ để giáo viên quản lý là được rồi. Thị trường đào tạo đã bão hòa, không cần thêm một con ong thợ là em nữa.”

Anh vẫn chưa hiểu hết ý cô, chỉ hỏi: “Sữa ong chúa của loài người là gì?”

Tùng Tâm đáp: “Tất cả những tài nguyên khan hiếm.”

*****

Buổi tối, khi Gia Mộc tan làm về nhà, anh phát hiện Tùng Tâm ăn mặc lộng lẫy, xinh đẹp rạng ngời.

Anh hỏi cô đi đâu?

Tùng Tâm đáp: “Đi gặp bạn của bố.”

Mọi người đều thích sự xa hoa, xinh đẹp và thú vị, giả vờ như thế cũng không khó. Muốn làm ong chúa, phải thu hút đàn ong của mình.

Gia Mộc nhìn Tùng Tâm cầm chìa khóa xe đi xuống lầu, trận động đất tối qua dường như đã thay đổi cô hoàn toàn.

Buổi gặp mặt diễn ra ở nhà mới của bố Tùng Tâm, bảo là tiệc tân gia, mời vài người bạn cũ chủ yếu để uống trà.

Tùng Tâm đến nơi, đi qua vườn, vào phòng khách nửa mở, sẽ không có ai nghe thấy cuộc trò chuyện.

Bố cô thấy cô tới thì tất nhiên rất vui, những chú bác khác cũng đều quen mặt. Các chú bác không nhận ra cô nữa, Tùng Tâm ngồi xuống, yên tĩnh mà uống trà.

Một người chú họ Khưu chủ động hỏi cô đang làm việc ở đâu.

Tùng Tâm nói: “Con mở một trung tâm dạy thêm nhỏ.”

Chú Khưu hỏi: “Có muốn đến làm việc ở công ty chú không?”

Tùng Tâm ngây thơ hỏi lại: “Ai cũng có thể vào sao?”

Chú Khưu nói: “Ít nhất cũng phải có bằng đại học.”

Tùng Tâm hỏi: “Làm gì ạ?”

Chú Khưu nói: “Chạy hợp đồng chính phủ.”

Tùng Tâm đồng ý: “Được.”

Chú Khưu cười, khen cô quyết đoán.

Tùng Tâm hoàn toàn hiểu rằng, công ty của chú Khưu mới niêm yết vài năm nay, tiếp xúc chủ yếu với các cấp trung và cao của chính quyền, giới tài chính và học thuật… Kiến thức và tầm nhìn của ông vượt xa bố cô.

Tất nhiên, bạn bè sau khi giàu có không thể sánh với những người bạn lâu năm.

Tùng Tâm đạt được mục đích, chủ khách đều vui vẻ, tối đó trở về nhà, cô tháo đôi bông tai lấp lánh như sao xuống và đặt vào hộp trang sức.

Gia Mộc ngồi trên ghế sô pha, xem sách tranh nổi tiếng của Nhật Bản, nhìn thấy Tùng Tâm đá đôi giày cao gót ra, cũng không hỏi chi tiết.

Chỉ là, cả hai đều hiểu, cô và anh đều đang thay đổi, không thể mãi mãi ở dưới quê đào khoai đỏ nữa.