Đu Đủ Xanh - Long Môn Thuyết Thư Nhân

Chương 12




ĐU ĐỦ XANH - Long Môn Thuyết Thư Nhân

Editor: Frenalis

Chương 26

Tùng Tâm đang quét lá trong rừng, những chiếc lá cây bên cạnh ngôi nhà gỗ rơi rụng, mang lại cảm giác vô cùng tĩnh lặng.

Gia Mộc đang viết thư pháp, mỗi khi viết hỏng, anh sẽ mang ra đốt để đun trà, còn những bức đẹp thì được Tùng Tâm giữ lại.

Thỉnh thoảng Tùng Tâm cũng cầm bút viết thử, từng nét chữ dường như muốn thoát ra khỏi lồng.

Gia Mộc cười, nói cô thích hợp với cuộc sống tự do.

Tùng Tâm phát hiện một tổ ong vò vẽ to như quả bóng đá, cô chọn hướng, ngắm nhìn dãy núi xa, rồi chuẩn bị dùng chổi để “chơi golf”.

Góc đánh không chuẩn, tổ ong rơi ngay dưới chân Gia Mộc, đàn ong bay ra, anh nhanh tay dùng giỏ tre úp tổ ong lại.

Tùng Tâm đứng đó cười.

Gia Mộc gọi cô lại, Tùng Tâm hỏi: “Có việc gì sao?”

Anh hỏi: “Đi xem Tứ bất tượng không?” (1)

Cô hỏi: “Tứ bất tượng nào?”

Anh đáp: “Là con sơn dương, từ rừng núi đến dòng suối uống nước, để lại dấu chân.”

Cô hỏi: “Mới đến phải không?”

Anh gật đầu.

Tùng Tâm và Gia Mộc cùng nhau leo rừng, ngắm dòng suối bên cánh cò trắng bay lượn, hoặc nhìn chú chim bói cá đậu trên cành lau sậy.

Một con sơn dương từ thung lũng xuất hiện, đi đơn độc. Trên cổ nó có bờm như ngựa, hình dáng giống như một con bê non, là loài thú kỳ lạ hiếm gặp trong núi non sông nước.

Gia Mộc hái được một cây linh chi, để trên bàn thưởng ngoạn hoặc đem hầm canh cũng đều được.

Núi rừng luôn hào phóng, không như những nơi đông đúc con người, nơi mà người ta luôn so đo tính toán.

Tùng Tâm phơi thuốc, bó từng bó lại, có loại giải rượu, có loại chống viêm, cũng có loại dùng làm thuốc bổ.

Mùa này có thể nấu rượu, lọc bã rượu qua rổ tre rồi đổ vào chum.

Trời về thu đông, đêm trở lạnh, bên bếp lửa đỏ hầm nồi đất, Tùng Tâm thích ăn bò thái lát nhúng rượu nếp, Gia Mộc bỏ thêm đảng sâm, kỷ tử, thục địa vào nồi, hương thơm ngào ngạt.

Cuộc sống như vậy mới thực sự thú vị, hai người có tửu lượng khá tốt, uống xong còn có thể trèo cây. Edit: FB Frenalis

Một người rung cây hạt dẻ xuống, người kia nhảy nhót nhặt vỏ như thuở còn nhỏ.

Dù có chơi đùa thế nào, chỉ cần ngủ một giấc là quên hết, chỉ nhớ món hạt dẻ hầm thịt kho.

Xuống núi rồi, lại cảm thấy vô vị.

*****

Những học sinh không hoàn thành bài tập, chắc chắn sẽ là những người đầu tiên bị loại khỏi cuộc đua dài của hệ thống giáo dục tuyển chọn.

Tùng Tâm mở lớp phụ đạo cho đám học sinh tiểu học, chỉ đồng hành cùng chúng được một thời gian ngắn, đảm bảo rằng chúng biết đọc biết viết là đủ.

Vài học sinh nói: “Cô giáo làm khó dễ!”

Tùng Tâm điềm nhiên hỏi: “Ai dạy các em từ ‘làm khó dễ’ cao cấp thế này?”

Mấy đứa nhỏ liếc mắt tránh né.

Tùng Tâm nói: “Về bảo bố mẹ các em rằng, đây gọi là dịch vụ VIP, không phải làm khó dễ.”

Cô nhẹ nhàng vuốt chiếc thước trên bàn, nói: “Lần sau còn nói những lời khiến cô không vui, cô sẽ cho các em hiểu thế nào là làm khó dễ thực sự.”

Đám học sinh có phần e ngại Tùng Tâm, miệng lẩm bẩm đòi chuyển lớp, nhưng vẫn tiếp tục làm bài tập.

Sau đó, quả nhiên chúng chuyển lớp thật.

Giáo viên nam lớp bên rất thân thiện, không làm bài tập thì đứng phạt ở cuối lớp, mỗi ngày đều thả lỏng.

Thế là thành tích lớp Tùng Tâm trong kỳ thi kiểm tra ở các thị trấn lân cận luôn đứng đầu.

Nhưng cô cũng chẳng thấy điều đó có ý nghĩa gì lớn.

Giáo dục công lập mang tính phổ cập, được tài trợ từ ngân sách công, giáo viên dạy theo tốc độ tiếp thu của học sinh trung bình.

Kỳ thi tuyển chọn chỉ nhằm phân loại và cấp bằng khác nhau cho học sinh, để phân bổ nguồn lao động xã hội vào các vị trí khác nhau.

Công bằng tuyệt đối không tồn tại, gia đình nào vượt trội cũng không quan trọng đối với xã hội, quan trọng là mỗi vị trí đều có người thay thế, đảm bảo guồng máy quốc gia tiếp tục vận hành.

Trong xã hội này, có quá nhiều người chẳng làm được gì lớn lao.

Trường học, không tránh khỏi việc trở thành đối tượng để những gia đình thất bại đổ lỗi.

Tùng Tâm thở dài một tiếng, nghĩ rằng nghề giáo này thật thấp kém, đợi hiệu trưởng già nghỉ hưu là cô sẽ rời đi.

Cô không ngờ rằng ngày đó lại đến nhanh như vậy, thầy hiệu trưởng già bị chẩn đoán mắc bệnh phổi do dị ứng bụi và phải nghỉ hưu vì bệnh tật.

Trước khi nhập viện, thầy dặn dò các giáo viên vùng quê phải kiên trì bám trụ vị trí của mình.

Nhưng người xưa thật quá ngây thơ, số lượng lớp học giảm dần qua từng năm, thì còn ai ở lại bám trụ nữa đây?

Tùng Tâm nghĩ, khi không còn lớp học nào nữa, cô cũng sẽ lui về ở ẩn.

(1): “Tứ bất tượng” (四不象) là một thuật ngữ trong văn hóa Trung Quốc dùng để chỉ một loài sinh vật huyền thoại trong các câu chuyện dân gian. Tên gọi này có nghĩa là “bốn không giống” (tứ = bốn, bất = không, tượng = giống), ám chỉ việc sinh vật này có những đặc điểm không hoàn toàn giống với bất kỳ loài vật nào cụ thể. Nó thường được miêu tả là mang những đặc điểm của nhiều loài động vật khác nhau.

Trong truyền thuyết, tứ bất tượng thường được xem là một loài linh thú hiền lành và mang lại may mắn. Một số câu chuyện còn gắn loài vật này với thần thoại về vua Nghiêu và vua Thuấn, hai vị vua nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Loài sinh vật này đôi khi được coi là phương tiện di chuyển của các bậc đế vương hoặc thánh nhân.

- --------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 27

Tùng Tâm tham gia buổi họp mặt bạn đại học, khi biết cô đang là giáo viên tiểu học, các bạn cười khẽ.

Chỉ số IQ trung bình của họ đều đạt mức đủ điều kiện hành nghề, thu nhập và phúc lợi cũng tương đương với tầng lớp trung lưu của các quốc gia phát triển.

Mấy người bạn hỏi cô có cần giúp đỡ gì không.

Tùng Tâm nói, không cần.

Khi tan cuộc, Gia Mộc lái xe đến đón cô, đưa cô đi dạo triển lãm rượu ngoại, không rõ anh kiếm được vé mời từ đâu.

Hai người từ quầy bar này qua quầy bar khác, nếm thử một ngụm từ đủ loại thương hiệu, từ dâu rừng đến anh đào, tất cả đều pha vào rượu, cuối cùng say trong làn gió chiều.

Tùng Tâm nắm tay Gia Mộc, hát những bài hát kỳ lạ, lời ca kể về một đôi nam nữ ngồi ở đầu ngõ…

Gia Mộc nghe thấy liền bật cười.

Bất kể đi đến đâu, luôn là cô bước về phía trước, còn anh theo sau, không gian và thời gian có thể đổi thay, nhưng hai người chưa bao giờ tách rời.

Hiếm khi ở lại thành phố vui chơi, ngày hôm sau, hai người lại đi xem cả buổi vũ kịch.

Tùng Tâm nói với Gia Mộc rằng anh có thể nhảy như vậy.

Gia Mộc nói rằng đó là một nghề chuyên nghiệp, phải tập luyện từ sáng đến tối.

Thân hình mềm mại uyển chuyển của những vũ công trên sân khấu chính là minh chứng cho điều anh nói. Cốt truyện không phải thứ Tùng Tâm quan tâm, cô thích xem sự khổ luyện không ngừng suốt buổi diễn, không có chút nào qua loa.

Cô nhận ra những năm gần đây, tâm trạng của mình thường thay đổi, thêm một chút cảm giác lẩn quẩn vô vị.

Dần dần, cô cũng hiểu rằng Gia Mộc độc lập với cô, không phải là toạ độ mà cô liên tục vây quanh.

- --------------------------------------

Editor: Frenalis

Chương 28

Mỗi tuần, Gia Mộc dành ra một ngày để theo học nghề châm cứu với thầy. Sau nửa năm, thầy bảo anh có thể tự lập hành nghề được rồi.

Nhưng Gia Mộc học nghề này không phải để kiếm sống.

Anh dùng kim châm cứu để chữa đau vai cổ cho bố mẹ, kết hợp dùng cả thuốc Đông y, như băng phiến và xạ hương.

Kế hoạch năm mới của anh là học lái máy bay phản lực, anh đã chi một khoản tiền để đăng ký học, lại có thể lấp đầy mấy năm không có thời gian.

Có lúc Tùng Tâm muốn hỏi anh có thấy cô đơn không.

Cuối cùng cô nhận ra, bản thân không xứng với anh, Gia Mộc xứng đáng với một người có tài năng như anh.

Ý nghĩ bất chợt này đến với Tùng Tâm, nhưng cô không hề buồn phiền, vẫn tiếp tục làm giáo viên như thường.

Số lượng học sinh trong trường giảm dần, các lớp học phải gộp lại, một số giáo viên chuyển sang dạy ở các trường dân lập trong thành phố.

Tùng Tâm phát cho học sinh tiểu học những cuốn vở đẹp, nói rằng đó là vở ghi lại các lỗi sai.

Đáng tiếc, bọn trẻ chẳng chút cảm kích, còn than vãn không ngừng.

Cô mời học sinh vào phòng đa phương tiện để xem phim tài liệu thiên nhiên, bọn trẻ phấn khích không ngờ. Nhưng sau khi xem xong, chúng lại phải viết bài văn ngắn miêu tả, khiến tâm trạng từ vui sướng thành ủ rũ.

Tùng Tâm cảm nhận rõ ràng niềm vui khi được “ngược đãi” bọn trẻ.

Cô lái chiếc xe điện màu xanh băng mới tinh của mình tan sở, và gặp lại người anh trai yêu quý – Ngụy Hoằng.

Ngành kinh doanh khách sạn của Ngụy Hoằng ổn định, ít khi đến thị trấn, anh ta càng thích ở thành phố phô trương hơn.

Edit: FB Frenalis

Anh trai Ngụy Hoằng dừng xe lại, hỏi Tùng Tâm: “Anh trai tôi kết hôn, em có muốn đến chơi không?”

Tùng Tâm đáp: “Chỉ cần anh hai tôi đi là được.”

Ngụy Hoằng hỏi: “Sao em lại thích ngốc ở vùng nông thôn như vậy?”

Tùng Tâm trả lời: “Mẹ tôi ở đây mà.”

Ngụy Hoằng nói: “Tôi cứ nghĩ em sẽ nói, chồng em ở đây.”

Anh ta ngông nghênh lái xe rời đi, ấu trĩ mà hoà nhau một ván.

Tùng Tâm tức điên.

*****

Bước vào một học kỳ mới, Tùng Tâm không ngờ rằng một số trường tiểu học trong thị trấn sẽ phải hợp nhất, chỉ còn lại một trường tiểu học trung tâm, các trường còn lại đều ngừng hoạt động.

Khuôn viên của trường tiểu học cũ cũng sẽ được chuyển thành một trường mầm non hiện đại, để chăm sóc cho lứa trẻ thế hệ sau đang gia tăng.

Trường tiểu học trung tâm không thiếu giáo viên, Tùng Tâm cuối cùng cũng thất nghiệp như mong muốn, tổng cộng cô đã dạy được bốn năm, vì một ước mơ ngây thơ trước đây.

Tối đó cô về nhà, nấu bữa ăn, nhìn Gia Mộc và bố mẹ chồng ăn cơm, một nhà đoàn viên.

Sao cô lại trở thành một người không có tiền đồ như vậy?

Hay có lẽ, từ đầu cô đã không có tiền đồ.

Vì chán nản, cô không còn thường xuyên đến trang trại tìm Gia Mộc nữa, mà đi xuống thành phố thăm anh hai. Gia Lân vẫn quản lý khách sạn của gia đình, không cao cấp cũng không bình dân, giá trị nằm ở khu nhà.

Gia Lân hỏi cô: “Sao vậy?”

Tùng Tâm nói: “Trường học đã đóng cửa.”

Gia Lân ồ lên một tiếng, châm chọc: “Em gái, nhìn xem… khách sạn ở thị trấn, em tưới hoa, giờ đóng cửa. Trường tiểu học ở thị trấn, em dạy học, cũng đóng cửa. Công việc tiếp theo của em, nhất định phải cẩn thận.”

Tùng Tâm thờ ơ nói: “Vậy sao nhà nước không gửi em đi Mỹ hoà thân? Em rất muốn gây tai hoạ cho đất nước đó.”

Gia Lân cười nói: “Không đi làm cũng không sao, cứ đi chơi đi.”

Tùng Tâm bỗng nhiên thò người qua, hỏi: “Anh, sao anh không tìm bạn gái?”

Gia Lân nghĩ nghĩ, rồi nói: “Không có động lực để sống cùng ai cả.”

Tùng Tâm ừ một tiếng.