Dụ Đồng

Chương 94






“Vương gia! Thất điện hạ tới.” Quản gia vội vàng chạy vào đại sảnh bẩm báo, đám người Ti Cẩm Sương vội vàng đứng dậy nghênh đón, Ngưng Nguyệt sớm bị gọi đến đây nghe thấy trong mắt lóe lên một tia khó hiểu, cũng theo đi ra ngoài.

“Thất đệ [ ca ]!”  thấy người nọ đi tới, đám người nhanh chóng vây xung quanh, “Xảy ra chuyện gì ?”  Người này thân thể vừa khỏe lại, đã trễ như vậy còn ra ngoài.

Không để ý đến cả đám người lao nhao hỏi, ánh mắt dưới sa mạo liếc nhìn Ngưng Nguyệt một cái, rồi chậm rãi đi đến đại sảnh, những người khác cũng đi theo sau. Nhìn Hàn Nguyệt ngồi ngang vế với thái tử, Ngưng Nguyệt đứng bên cạnh Ti Cẩm Sương hạ mặt xuống, người này đột nhiên trễ như vậy lại đến đây, lại còn gọi tất cả bọn họ tới cuối cùng muốn làm gì, màTi Cẩm Sương tại sao lại gọi cả mình đến đây, chẳng lẽ là vì xung đột gần đây của mấy người bọn họ sao?

“Thất đệ? Đã trễ như vậy ngươi còn không nghỉ ngơi, xảy ra chuyện gì?”  Lam Hạ nhìn người nọ bên cạnh,hỏi lần nữa .

“Ngu xuẩn! Vì mấy con kiến như vậy cư nhiên miễn cưỡng bản thân làm chuyện trái lương tâm. Ta chỉ là ngã bệnh cũng không phải chết đi, không cần các ngươi làm như thế!” Hàn Nguyệt nhìn Lam Hạ đột nhiên giọng điệu trầm thấp nói ra một câu.

Đám người Lam Hạ nghe xong đều mở to hai mắt nhìn hắn, mà Ngưng Nguyệt lại càng sửng sốt một hồi đột nhiên sắc mặt trở nên dị thường tái nhợt, thần sắc hoảng sợ nhìn đám người Cẩm Sương lại nhìn về phía Hàn Nguyệt.

“Thất… Thất ca…”  Hoài Ân sợ hãi hô lên, thất ca biết rồi? Thất ca biết rồi! làm sao đây… Thất ca nhất định là chán ghét mình .

“Thất… Thất… Thất đệ…”  Diệu Nhật bất an nhìn hắn, vừa lại liếc mắt hướng sang Lam Hạ cầu cứu.

“Thất đệ… Kì thật… Chúng ta… Kì thật… Cũng không phải…”  Thanh Lâm lúc này đã bối rối đến cùng cực, cũng không biết phải nói cái gì cho tốt.

“Thất đệ, ngươi không nên tức giận… Chúng ta chỉ là không muốn chuyện gì cũng đều phiền tới ngươi, chúng ta là huynh đệ của ngươi không phải sao? Có một số việc ngươi vốn nên chia sẽ với chúng ta, hơn nữa ngươi mấy ngày trước bệnh nặng như vậy, chúng ta sao nhẫn tâm để ngươi quản mấy việc lặt vặt này? Có thể cách làm của chúng ta có chút bất ổn, nhưng vì ngươi chúng ta cái gì cũng đều có thể làm . Chỉ có bấy nhiêu thì có là gì?” Biết tâm tư Hàn Nguyệt, Cẩm Sương mỉm cười nhìn hắn.

“Đúng vậy, thất đệ, chúng ta chính là muốn như thế , ngươi đừng tức giận với chúng ta…” Thanh Lâm sợ hãi nhìn thất đệ, Hoài Ân thì dị thường kích động, thân thể cũng phát run.

“Thất đệ, chủ ý này là ta ra , muốn trách thì ngươi cứ trách ta đi.” Lam Hạ đứng dậy đi tới trước mặt Hàn Nguyệt, “Nếu như chọc ngươi tức giận, ngươi đánh ta một trận cho hả giận, thân thể ngươi không khỏe, không nên động khí.”

Nhìn thái độ mấy người họ đối với Hàn Nguyệt, lại nghe bọn họ nói chuyện với nhau, Ngưng Nguyệt khiếp sợ lui lại sau mấy bước, đột nhiên bị một lực mạnh kéo hắn ném xuống:“Nếu thất đệ không thích, vậy bổn vương cũng không cần diễn trò nữa .” Cẩm Sương lạnh lùng vẻ mặt rõ ràng chán ghét nhìn Ngưng Nguyệt trên mặt đất, “Bổn vương mỗi ngày đều phải làm cái chuyện này với ngươi khiến bổn vương cảm thấy ghê tởm!”

“Vương gia… Ngưng Nguyệt không hiểu ý ngài.”  Ngưng Nguyệt kinh hoảng nhìn Ti Cẩm Sương.

“Ngươi như thế nào không hiểu? Ngươi không phải muốn dùng mỹ nhân kế chia rẽ quan hệ chúng ta sao? Ngũ ca, lúc đầu Ngưng Nguyệt hắn chủ động lên giường của ta, sau khi trở về hắn đã nói gì với ngươi vậy.”  Thanh Lâm cười cười nhìn Ngưng Nguyệt, “Có phải hắn đã nói là ta dùng quyền thế bắt buộc hắn hay không a.”

Nghe Thanh Lâm nói, Ngưng Nguyệt cả người đều run bần bật, rồi dị thường ủy khuất nhìn về phía Thanh Lâm:“Lục vương gia, lúc đầu ngươi bức bách Ngưng Nguyệt…… Bức bách Ngưng Nguyệt… Ngài có thể nào nói như vậy?!”

“Ngũ đệ a, đại ca đang muốn hỏi ngươi một chuyện đây, đại ca trước đây có trêu chọc gì ngươi đâu, chạm đến hắn đại ca đã đủ bị tổn hại , ngươi đánh ta một quyền sao lại dùng nhiều sức như vậy chứ.” Diệu Nhật đột nhiên lên tiếng, mặc dù là nói với ngũ đệ của hắn, nhưng ánh mắt lại nhìn Ngưng Nguyệt đang nằm trên mặt đất,  “Ngưng Nguyệt a, ngươi cũng đừng diễn trò , chúng ta đã thương lượng với nhau lập bẫy ngươi, lục đệ cùng bát đệ cũng thường hay đến Hồng Tụ Thiêm Hương của ngươi tìm hoan .”

Lại nhìn đám huynh đệ trước mặt, Diệu Nhật thở dài một tiếng:“Vốn mỗi người đều có phần , kết quả… Thất đệ nếu không cho, như vậy không thể làm gì khác hơn là quên đi, ai…… Thất đệ mấy ngày qua cũng đã giải quyết xong hết rồi.”  Có thể nào để kẻ khác chạy thoát a?

“Đại ca, ngươi có phải đang đáng tiếc vì ta vẫn chưa ra mặt a……”  Lam Hạ lạnh lùng nhìn đại ca, vừa lại nhìn Hàn Nguyệt liếc mắt một cái, Diệu Nhật cười khổ vài tiếng tựa lưng vào ghế ngồi, hắn sao lại quên mất thất đệ của hắn không hiểu những chuyện này, cũng đừng làm bẩn lỗ tai thất đệ.

“Ngưng Nguyệt, ngươi nghĩ rằng chúng ta đều trúng kế của ngươi sao, nhưng ngươi không biết chính mình mới nằm trong kế hoạch của chúng ta!”  Cẩm Sương trầm mặt, vẻ mặt lạnh lùng không kém Lam Hạ.

“Ngươi…… Các ngươi… Nguyên lai các ngươi…”  Ngưng Nguyệt không thể tin được nhìn Ti Cẩm Sương, thay vào vẻ mặt ủy khuất là thần sắc dữ tợn kèm theo thanh âm gào to.

“Đúng, chúng ta ngay từ đầu đã nhận thấy được ngươi cùng Hồng tiểu lâu kia có chuyện mờ ám, cho nên bày ra một màn kịch, vờ như tất cả đều bị ngươi mê hoặc, muốn biết các ngươi đến tột cùng có mục đích gì, bất quá nếu thất đệ không thích, chúng ta đây cũng không cần thiết phải diễn nữa.”  Thanh Lâm tiếp lời Ngưng Nguyệt, ánh mắt lạnh băng nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của hắn.

Hàn Nguyệt đem Lam Hạ kéo đến bên cạnh ghế ngồi, lại nhìn hướng những người khác:“Đều ngồi xuống đi, đêm nay đem chuyện này xử lý , còn có những chuyện khác phải làm.”

“Thất đệ… Ngươi không giận chúng ta?”  Thanh Lâm cẩn thận nhìn Hàn Nguyệt, đôi mắt thất đệ bị áo choàng che khuất nên không nhìn thấy được ánh mắt của người nọ.

“Vì sao phải tức giận, chỉ là không nghĩ các ngươi lại ngu xuẩn như thế!”  vừa mới khiến bọn họ cao hứng ngay tức khắc đạp ngã một cái, nói như vậy không phải tức giận chứ là gì.

“Thất ca……”  Hoài Ân sắc mặt tái nhợt, môi bị cắn đến nỗi chảy máu.

“Ti Hoài Ân, nếu còn trưng ra bộ dạng nhu nhược như vậy, thì cút ra khỏi hoàng cung cho ta!”  Hàn Nguyệt giọng điệu rất đang không vui.

Hoài Ân chớp chớp mắt, liền nhanh chóng đi đến trước mặt ôm người nọ vào lòng, chôn bản thân trong lòng thất ca, Hoài Ân khó khăn nói:“Thất ca, ta sau này sẽ không như vậy nữa, ngươi không nên chán ghét ta…”

“Đứng lên!”  vẫn không đẩy Hoài Ân ra, Hàn Nguyệt chỉ lạnh lùng ra lệnh. Hoài Ân lập tức đứng lên chuyển đến phía sau y, vẻ mặt lại khôi phục như thường ngày, hắn biết thất ca vẫn là thất ca.

Thấy hành động của Hàn Nguyệt, Thanh Lâm cùng Diệu Nhật xoa xoa mồ hôi trên trán, phun ra một câu hờn dỗi, không có việc gì không có việc gì . (vừa tội các ngươi=]])

“Thất đệ… Người này…”  Lam Hạ nhìn Ngưng Nguyệt vẫn còn ngồi trên đất hỏi, nếu thất đệ đã ở đây rồi vậy mọi chuyện nên giao cho y xử lý.

“Chờ đấy!”  Cầm lên ly trà Hoài Ân vừa rót cho hắn, Hàn Nguyệt nói ra hai chữ liền chậm rãi uống trà, những người khác thấy thế cũng ngồi trở lại trên ghế bắt đầu thưởng trà.

Ngưng Nguyệt không cam lòng ngồi trên mặt đất nhìn đám người Hàn Nguyệt:“Nguyên lai các ngươi đều thích hắn a? Nghe nói Ti Hàn Nguyệt tuyệt thế chi dung, xem ra không sai a, ha hả, các ngươi thích hắn đến nỗi hạ mình ôm ta, ha hả, loại bất luân tình này, chuyện này truyền ra sẽ khiến thiên hạ khiếp sợ thế nào a, không biết đương kim hoàng thượng nếu như biết rồi sẽ có ý kiến gì. Chỉ là, Ti Hàn Nguyệt chỉ có một, các ngươi cuối cùng ai có thể khiến cho hắn chờ mong a… Ha ha ha…” Ngưng Nguyệt trào phúng cười , dù sao hắn đã sống không được , nếu bọn họ đối với hắn như thế, vậy trước khi chết hắn cũng khong để bọn họ được yên ổn.

“Ba!” Một cái tát tay thật mạnh rơi trên mặt Ngưng Nguyệt.

“Hừ! Chết đến nơi còn muốn chia rẽ ly gián?”  Lam Hạ không chút đáng tiếc lệ nhan tát gã một bạt tai.  “Ha hả…… Ha hả a …”  Ngưng Nguyệt dừng một chút, sau đó càng cười lớn hơn.

Đương khi mấy người không biết xử lý kẻ kia như thế nào, bên ngoài truyền đến tiếng một người thông báo:“Chủ tử, người toàn bộ đều đưa tới.”

Chỉ thấy Hồng Tụ Thiêm Hương lão bản Thanh Thành, Lục Nhị, Tử Yên và các tiểu quan bị ngự lâm quân áp tới giữa đại sảnh, mấy chục ngự lâm quân đứng ở ngoài cửa, mặt khác hơn mười ám nhãn rất nhanh đến bên cạnh Hàn Nguyệt.

“Ngưng Nguyệt?!” Nhìn khóe miệng xung huyết, nửa khuôn mặt đã sưng đỏ của Ngưng Nguyệt, Thanh Thành kinh hãi hô lên, bò qua nâng Ngưng Nguyệt dậy rồi cùng nhau nhìn về phía Hàn Nguyệt…… Quét mắt nhìn đám người xung quanh, Thanh Thành biết rõ lần này bọn họ thật sự xong rồi.

“Thất đệ, ngươi mới vừa rồi đến Hồng Tụ Thiêm Hương ?”  Nhìn cả đám tiểu quan, Lam Hạ hiểu rõ hỏi.

“Ân!” Buông ly trà trong tay, Hàn Nguyệt chậm rãi trả lời:“Nếu như không phải Ti Cẩm Sương có chuyện không thích hợp, ta còn không thể tưởng tượng được các ngươi cư nhiên ngu xuẩn như thế! Hồng Tụ Thiêm Hương này có điểm nào cần các ngươi phí sức như vậy còn tự mình dấn thân vào.”

Cẩm Sương lập tức nóng mặt, có chút ngượng ngùng nhìn ánh mắt khó hiểu của mọi người đang nhìn mình, cười khẽ vài tiếng cũng không nói gì.

Hàn Nguyệt đứng lên, hướng về phía đám người đang quỳ trên mặt đất:“Vốn đối với các ngươi ta không có hứng thú. Bất quá hiện tại xem ra, ta cũng đã biết các ngươi là do ai phái tới .” Thanh Thành mấy người kinh hoảng nhìn về phía Hàn Nguyệt.

“Thất đệ [ thất ca ]?! Đến tột cùng là ai?”  Nghe được Hàn Nguyệt nói, mấy người khác vội vàng kinh hỏi.

“Phái người ám sát ta và phụ hoàng, xui khiến Đông Nguyệt đến Yển quốc luận võ, cho các ngươi ở chỗ này tìm hiểu tin tức của ta, còn có những việc khác, đều là do người kia làm, hắn tưởng rằng ta không biết sao?”  Hàn Nguyệt tiếp tục nói ,rồi đột nhiên cởi bỏ áo choàng, tháo mũ xuống, đem áo choàng giao cho Hoài Ân:“Các ngươi không phải vẫn muốn gặp ta sao?”

“A!!” Ngay lúc Hàn Nguyệt kéo mũ trùm xuống, đám người vẫn ngồi trên mặt đất kinh ngạc kêu lên, không thể tin được nhìn Hàn Nguyệt… Đây là tuyệt thế chi tư sao? Ánh mắt người này……!!!

Một lần nữa ngồi xuống, Hàn Nguyệt nhìn Thanh Thành:“Hắn phái các ngươi đến đơn giản là muốn biết tình huống luyện binh của ta, thuận tiện cho các ngươi tìm cơ hội làm cho Ti Cẩm Sương bọn họ mâu thuẫn. Thanh lâu, tiểu quan là cái gì ta không muốn biết, các ngươi muốn làm cái gì cũng cùng ta không quan hệ, bất quá nếu để cho ta biết các ngươi là ai, ta khó có khả năng bỏ qua cho các ngươi.” bảy màu lưu quang bắt đầu dần dần biến sắc, quầng sáng màu đỏ từng tầng khuếch tán, đám người Thanh Thành chứng kiến Hàn Nguyệt như vậy cứ như có ai đó đang bóp chặt yết hầu không thể lên tiếng, trên người lông tơ cũng từng sợi dựng thẳng, tử vong sợ hãi phủ xuống mỗi một cá nhân, người này không phải tiên nhân hạ phàm, mà là tiên ma đồng thể, sau một khắc tiên nhân chi tư qua đi trong giây lát liền biến thành yêu ma chi dung.

“Thất đệ!”  Nhìn bộ dáng y, Lam Hạ vội vàng nắm lấy bàn tay Hàn Nguyệt đặt lên tay phải:“Thất đệ, ngươi đừng tức giận, bọn chúng chỉ là con kiến hôi cũng không cần ngươi ra tay , chuyện còn lại giao cho chúng ta đi.”

“Thất ca, những người này giao cho chúng ta xử lý, ngươi về cung trước nghỉ ngơi đi.” Hoài Ân nhìn thất ca sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, phi thường lo lắng, thân thể thất ca phải cần hảo hảo điều trị thêm nữa.

“Thất đệ, ngươi về cung trước đi, trời cũng đã khuya .” Diệu Nhật không nói nhiều đứng dậy đi tới trước mặt y kéo lên, Hoài Ân vội vội vàng vàng đem áo choàng mặc vào cho y. Đội sa mạo, Hàn Nguyệt ngẩng đầu quét mắt nhìn đám người xung quanh:“Không cần tra hỏi .”  Nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài, Dạ khom người hành lễ, rồi hướng qua các ám nhãn khác ra hiệu, tất cả hắc y nhân lập tức theo Hàn Nguyệt ra ngoài, chỉ để lại hai trăm danh ngự lâm quân.

Chờ Hàn Nguyệt khuất bóng hẳn, những người khác mới trở lại chỗ ngồi của mình.

“Tứ ca, ngươi là thái tử, ngươi xử lý đi, chúng ta sẽ nghe theo mọi sắp đặt của ngươi.”  Cẩm Sương ngồi lên vị trí Hàn Nguyệt mới rời đi, nhìn sang sắc mặt âm trầm của tứ ca,  “Nếu thất đệ nói không cần tra hỏi , vậy cũng không cần giao cho hình bộ .”  Mấy người bọn họ có quyền xử lý đám thám tử đó.

“Trần Kiêu, trong phòng lưu lại ba mươi người, những người khác canh giữ ngoài cửa, đi vào lập tức đóng cửa lại.”  Lam Hạ lạnh lùng phân phó một câu. Trần Kiêu lập tức lĩnh mệnh để lại ba mươi danh ngự lâm quân, cũng tiện tay đóng lại cửa đại sảnh. Đám người đang quỳ giữa gian phòng mặt cắt không còn hạt máu, thân thể phát run.

“Biết bổn cung vì sao không để thất đệ ra tay không?”  Lam Hạ chậm rãi nhấp một ngụm trà, khóe miệng quyến rũ:

“Thất đệ mà ra tay các ngươi chắc chắn phải chết, nhưng… Bổn cung hiện tại không muốn cho các ngươi chết, giết chết các ngươi quả thực là quá dễ dàng cho các ngươi. Các ngươi cũng đã tốn bao công sức để tìm được tâm phúc, bổn cung cũng nên đáp lại một chút, các ngươi nói có phải không ?” ngữ điệu lạnh lùng tàn nhẫn nói ra.

“Ngưng Nguyệt…”  Lam Hạ thản nhiên phun ra một cái tên, hai gã ngự lâm quân lập tức tiến lên đem Ngưng Nguyệt giao ra, vài danh ngự lâm quân canh chừng xung quanh đám người Hồng tiểu lâu. Môi Ngưng Nguyệt đã bị hắn cắn đến chảy máu, dung mạo mỹ đến lúc này dị thường chật vật.

“Ngưng giống như Hàn Nguyệt sao?”  Lam Hạ đem chăn ném xuống đất,  “Hừ! Ngươi xứng sao!”

“Ha hả ha hả a…… Ta thật không thể so sánh với thất điện hạ, nếu các ngươi cảm giác được ta ác tâm, vậy trong lúc các ngươi thượng ta chắc đang nghĩ tới thất đệ của các ngươi có phải không , ha ha ha……” sắc mặt mọi người trở nên đại biến, ngăn Cẩm Sương đang bừng bừng lửa giận, Lam Hạ nhìn về phía Ngưng Nguyệt:“Chết đến nơi còn muốn sinh sự? Người đâu, rạch hai đường lên mặt hắn cho ta.”

“Dạ!” Một gã ngự lâm quân tiến lên lĩnh mệnh, tiện tay rút ra chủy thủ bên hông đi tới.

“Chờ đã!”  Lam Hạ đột nhiên lên tiếng ngăn lại, nhíu nhíu mày:“Đưa đến hình lao đi, những thứ kia quá ít , hơn nữa đừng để bọn chúng làm bẩn phòng ngũ đệ.”

[ hình lao: là phòng giam hoàng gia Yển quốc, do chính hoàng thượng, thân vương, vương gia tự mình áp giải phạm nhân, phạm nhân ở đây thường là thích khách, mật thám hoặc thông địch.]

“Cũng tốt! Nơi này đúng là có chút không tiện.”  Diệu Nhật sắc mặt âm trầm đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài, những người khác cũng đi theo, ngự lâm quân trong phòng lập tức đem phạm nhân áp lên.

Đêm khuya trên đường phố, vài cỗ xe ngựa vùn vụt lao như bay đến hoàng cung, ngự lâm quân cưỡi ngựa theo sát phía sau, ở giữa là một cỗ xe tù, tiếng vó ngựa cùng tiếng phu xe làm náo động cả kinh thành, đêm nay đúng là một đêm không yên.

Ôm thân người lạnh giá đang chui vào giữa chăn, nam nhân hơi mở mắt mơ màng:“Sao về trễ vậy?” Ngữ khí có chút không vui, thân thể vốn đã lạnh lẽo lúc này càng thêm hàn.

“Phụ hoàng…… Ta mệt.”  Bệnh nặng mới vừa khỏi thân thể còn chưa hoàn toàn bình phục, tinh thần có chút bất hảo.

“…… Ăn đôn phẩm đã rồi mới ngủ tiếp có được hay không, phụ hoàng ôm ngươi ngủ…” Nhìn hai mắt có vẻ mệt mỏi, nam nhân trong mắt hiện lên một chút đau lòng ảo não. Đêm nay đã có người bẩm báo mọi chuyện vừa xảy ra cho hắn, ai! Không biết con báo con lúc nào mới tự biết chăm sóc bản thân, vốn đã có chút suy yếu, nay lại vì chuyện này mà tiếp tục lao tâm.

“Ân…”  Hàn Nguyệt ngồi dậy, Ti Ngự Thiên nhanh chóng xuống giường ra ngoài phân phó người đem thuốc bổ đến.

……………

Nghe con báo con phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, Ti Ngự Thiên ôm chặt con người nhỏ gầy đó lần nữa, ngày mai không lâm triều , hắn muốn bồi con báo con hảo hảo ngủ một giấc, chuyện quốc sự giao cho bọn Lam Hạ xử lý.