Dụ Đồng

Chương 91




Tẩm cung Ti Ngự Thiên

“Nguyệt Nhi… hôm nay phụ hoàng nghe nói Cẩm Sương từ phòng ngươi đi ra toàn thân đều ướt sũng, ngươi đã làm gì hắn vậy?” Ôm Hàn Nguyệt vào trong lòng, Ti Ngự Thiên nằm trên giường hỏi.

Hàn Nguyệt nhấc người dậy nhìn về phía phụ hoàng, thân thể vì bệnh nặng mà càng thêm gầy, mái tóc dài phiêu tán có vẻ tinh tế và tái nhợt, xương quai xanh lộ rõ ra bên ngoài, nửa bên ngực trượt xuống giữa tấm chăn mỏng như ẩn như hiện phiêu tán vài lọn tóc đen , lúc này vẻ đẹp khi bệnh của Hàn Nguyệt càng thêm mỹ cảm khiến cho Ti Ngự Thiên trong mắt thoáng trở nên thâm trầm hỏa đốt. Hàn Nguyệt chậm rãi ghé sát vào mặt phụ hoàng, đôi mắt nhìn chăm chú môi phụ hoàng.

“Nguyệt Nhi…”  mái tóc dài của hai người xoắn lấy nhau, tư thế thân mật như vậy khiến cho giọng nói Ngự Thiên trở nên khàn khàn,  “Xảy ra chuyện gì?”

Kéo tấm chăn mỏng phủ lên người bảo bối, dục vọng trong hắn đang dâng trào, Ti Ngự Thiên nhẹ nhàng ôm Hàn Nguyệt. Hàn Nguyệt như trước không trả lời, mà càng ngày tiến lại gần hơn, dán môi mình lên đôi môi mềm mại ấm áp của phụ hoàng, từ tốn vươn đầu lưỡi liếm qua liếm lại. Ti Ngự Thiên mở to mắt, không thể tin được nhìn đứa nhỏ bảo bối của mình lần đầu tiên chủ động hôn hắn, ôm chặt Hàn Nguyệt, Ngự Thiên nhắm mắt lại cảm thụ đầu lưỡi ngọt ngào

Một lát sau Hàn Nguyệt mới rời khỏi đôi môi kia, bảy màu lưu quang lóe lên, Ngự Thiên mở mắt nhìn Hàn Nguyệt, khẽ vuốt eo y:“Nguyệt Nhi?”  Bảo bối của hắn một khi lộ ra ánh mắt này thì chắc chắn là đang có chuyện khó hiểu .

“Không giống nhau…”  Hàn Nguyệt đột nhiên toát ra một câu, làm cho Ti Ngự Thiên có chút mờ mịt.

“Cái gì không giống nhau?”  nhẹ nhàng hỏi.

“Môi phụ hoàng cùng Ti Cẩm Sương không giống nhau.”  Hàn Nguyệt bình thản nói ra một câu kinh thiên.

“Cái gì?!” Ti Ngự Thiên đột ngột đứng dậy ôm lấy y, “Ngươi là nói… Ti Cẩm Sương đã hôn ngươi?” (ôye =]])

“Ân, cũng giống như vừa nãy.”  Nhìn sắc mặt không vui của phụ hoàng, Hàn Nguyệt suy nghĩ một chút, không có sai, liền gật đầu. ( bé ngây thơ vô số tội =]])

“……!!!” Lửa giận trong nháy mắt tăng vọt, nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của bảo bối hắn liền khôi phục trạng thái bình thường, đến gần Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên chậm rãi hỏi:“Lúc Cẩm Sương hôn ngươi, ngươi có thấy thoải mái không?”

Hàn Nguyệt nhớ lại một chút:“Không ghê tởm.” phi thường thành thật trả lời. Ti Ngự Thiên ánh mắt lóe ra, càng thêm gần sát Hàn Nguyệt, cơ hồ môi chạm môi, “vậy…… Phụ hoàng so với hắn, Nguyệt Nhi thích ai hơn?” càng nói đôi môi Ngự Thiên càng kề sát môi Hàn Nguyệt.

“Môi phụ hoàng thực ấm……” Nhìn vào mắt phụ hoàng, Hàn Nguyệt thấp giọng trả lời, vừa dứt lời đã bị phụ hoàng đoạt đi thanh âm.

“Ân…” Phụ hoàng phút chốc hôn cuồng nhiệt khiến thân thể hắn đã quen với tình dục bắt đầu nóng lên.

Y phục màu xanh nhạt nhanh chóng bị xé rách vứt sang một bên, tiếp theo là quần dài, tiết khố, nội y màu vàng…… tiếng thở dốc rõ ràng truyền đến từ trên long sàng, Ti Ngự Thiên ngấu nghiến thân thể trắng nõn càng thêm gầy yếu của đứa con, dùng dục vọng như muốn bốc cháy của mình áp lên thân thể luôn luôn lạnh lẽo kia .

“Nguyệt Nhi… Muốn phụ hoàng không?” Ti Ngự Thiên hôn lên hai hồng nhị trước ngực Hàn Nguyệt, đem tay y kéo đến trên người mình, vuốt ve thân thể của chính mình.

“Không… ân…” Hàn Nguyệt ngửa đầu rên rỉ nhưng kiên định nói. Chuyển qua hôn đến xương quai xanh, Ti Ngự Thiên tiếp tục hỏi, ” Nguyệt nhi muốn phụ hoàng yêu ngươi không?” tay tiếp tục cọ xát thứ tinh xảo đã có chút ngẩng đầu của Hàn Nguyệt.

” Phụ hoàng……” Hàn Nguyệt ôm chặt phụ hoàng, giống như lúc trước mỗi một lần Phụ hoàng đều làm cho thân thể của mình thuận theo, đầu có chút choáng váng, bản năng thân thể tùy ý để tay phụ hoàng nhẹ nhàng mà luật động.

Biết Hàn Nguyệt ở tình huống này luôn luôn bị động, Ti Ngự Thiên không thèm nhắc lại, đem Hàn Nguyệt chậm rãi trở thân mình, vén mái tóc dài sang một bên rồi mới cúi đầu dùng miệng cẩn thận nhấm nháp thắt lưng Hàn Nguyệt, mềm nhẹ cẩn thận hôn khắp tấm lưng trắng trẻo gầy gò, đột nhiên tăng thêm lực cắn lưu lại một dấu răng đỏ thẫm. Sau khi nhấm nháp tấm lưng liền ôm lấy Hàn Nguyệt tiếp tục nhấm nháp trước ngực, cẩn thận mềm nhẹ hôn làm cho Hàn Nguyệt hơi thở càng lúc càng gấp gáp, cúi đầu phát ra âm thanh động tình.

” Ân!” dục vọng đột nhiên bị hàm trụ làm cho Hàn Nguyệt rên lớn một tiếng, dưới những cái liếm ôn nhu nhuyễn hoạt khiến tiếng thở dốc càng ngày càng dồn dập, thanh âm đứt quãng cũng bắt đầu ngẩng cao.

Ngón tay phụ hoàng thâm nhập vào nội huyệt, Ti Hàn Nguyệt hơi nhíu lại mi rồi mới chậm rãi thả lỏng thích ứng để đầu ngón tay phụ hoàng tiến vào. Thân thể đã hơi có chút ấm, đầu óc mê muội cũng có chút rõ ràng, ” ân…” hai đầu ngón tay co rúm làm cho thân thể Hàn Nguyệt tiếp tục nén chặt.

Ti Ngự Thiên trên trán đã tích đầy mồ hôi  cả người ngã nhào xuống bụng Hàn Nguyệt, đã lâu chưa tiến vào thân thể nên gặp chút trở ngại giống như lần đầu tiên. Nguyệt nhi bệnh nặng mới khỏi hắn phải đặc biệt cẩn thận cùng thận trọng, tuy rằng dục vọng đã bắt đầu kêu gào cũng vô cùng đau đớn nhưng còn chưa được, hắn không muốn làm bị thương bảo bối của mình. Lại lấy ra một ít trơn cao, đẩy mạnh vào trong cơ thể Hàn Nguyệt, rồi mới nhập thêm một ngón tay. Cúi đầu hôn lấy đôi môi Hàn Nguyệt , động tác trên tay Ti Ngự Thiên từ chậm rãi chuyển sang nhanh hơn.

” Ngô… ngô…” giữa lúc phụ hoàng có chút vội vàng hôn môi, thân thể Hàn Nguyệt đang có chút suy yếu dần thích ứng sự xâm nhập của dị vật. Nhìn bảo bối đã dần thả lỏng, Ti Ngự Thiên rút khỏi ngón tay tiếp đó đem dục vọng đã sắp chịu không nổi của mình đi vào, ngay lúc vào được một nửa thì đột ngột dừng lại rồi mới dùng toàn lực thúc mạnh vào.

” Ân…” Ti Hàn Nguyệt thân thể co rút nắm chặt cánh tay phụ hoàng làm Ti Ngự Thiên than nhẹ một tiếng dừng lại bất động đợi người nọ thích ứng,sau khi Hàn Nguyệt thả lỏng thân mình Ti Ngự Thiên bắt đầu luật động.

” Phụ hoàng… ân…” trước sau bị kích thích làm cho thân mình Hàn Nguyệt có chút ửng đỏ, bảy màu lưu quang ẩn hiện giữa tầng nước ôn nhuận mà sáng ngời, lưu quang hòa lẫn giữa ánh sáng phản xạ của chiếc hoa tai và ánh nến càng thêm rực rỡ.

” Nguyệt nhi… ân…” thêm một lần mạnh mẽ thẳng tiến lại chậm rãi rút ra, nhìn Hàn Nguyệt thân thể tùy theo động tác của mình mà lắc lư đầy mị hoặc, Ti Ngự Thiên bật cười, ” thích phụ hoàng không?”

” Ân… hô… ngô… th… thích… ân…” đưa tay xoa lên dấu răng và dấu ấn để lại, Ti Hàn Nguyệt phát tiết cảm thụ trong lòng cùng khát vọng của thân thể.

” Nguyệt nhi… cùng phụ hoàng đi.” dừng lại động tác nhìn Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên một tay sờ lên dấu vết của Hàn Nguyệt, sau khi nhìn thấy ánh mắt đồng ý của y, Ti Ngự Thiên hoàn toàn phóng túng suy nghĩ chính mình, đem Hàn Nguyệt cùng nhau lên đến cực hạn của dục vọng.

……………………

Thân thể đang dựa vào ngực mình nhẹ nhàng khoan khoái mà lạnh lẽo lúc này đã bình tĩnh trở lại, ngày hè nhiệt độ hơi ấm còn sót lại một chút vương vấn trong căn phòng, vuốt ve cái cằm nhỏ nhắn kia khiến hắn đau lòng, làm sao dưỡng béo người này lên một chút đây…… Thật sự là đau đầu a. Sờ vuốt môi của mình, nghĩ đến Hàn Nguyệt lần đầu tiên chủ động, Ti Ngự Thiên bật cười, thật sự là một bảo bối quá đơn thuần.

Khi biết Cẩm Sương hôn bảo bối của hắn, hắn biết mình có chút tức giận và ghen tuông , nhưng nhìn thấy ánh mắt trước sau như một khó hiểu của Nguyệt nhi, trong lòng hắn chỉ còn lại thương xót và hạnh phúc. Bọn họ đều thích Nguyệt nhi, mà hắn cũng đã nói rõ là cho bọn họ thời gian năm năm, vì vậy bọn họ đối với Nguyệt nhi làm cái gì trong lòng hắn cũng đã sớm hiểu rõ, chỉ là không nghĩ tới kẻ xuất thủ đầu tiên lại là Cẩm Sương ôn nhuận, hắn còn tưởng rằng sẽ là Diệu Nhật hoặc Lam Hạ. (Hạ ca ngốc =]])

Ha hả, để cho bọn họ yêu thương Nguyệt nhi nhiều một chút thì có ngại gì? Đây là thứ mà Nguyệt nhi xứng đáng được nhận , mà quan hệ giữa hắn và Nguyệt nhi không người nào có thể tách ra , bởi vì bọn họ có quá nhiều ràng buộc, không liên quan đến quan hệ càng không liên quan đến tình cảm, mà là ràng buộc của kiếp này cùng kiếp trước, là ràng buộc giữa Nghiệt Đồng và Hàn Nguyệt…… Là ràng buộc khắc trên người suốt đời không thể tiêu trừ được!

……….

“Chủ tử, đây là kết quả thủ hạ điều tra được. Phó lâu chủ Thiên Nguyệt phủ Chu Dân đêm qua phái người đưa tới một phong hàm.”

Dạ cung kính đem sổ con giao cho chủ tử, La Y cùng Lưu Mộ Dương phụng chỉ làm việc ngoài thành, thành ra mọi chuyện của Nội Giam Xử và Thiên Nguyệt phủ đều đổ lên đầu hắn và Chu Dân. Ngồi dựa vào thành giường, Hàn Nguyệt nghiêm túc đọc phong hàm, càng xem lông mày hắn càng nhăn lại, xem xong nháy mắt phong hàm trên tay bị thiêu hủy. Hàn Nguyệt đứng dậy xuống giường, Dạ thấy thế lập tức mang áo choàng phủ thêm cho chủ tử, mặc dù đã tới hè, nhưng thân thể chủ tử vẫn chịu không nổi hàn khí.

“Dạ!” Đứng bên cửa sổ đẩy ra cánh cửa mộc, Hàn Nguyệt xoay lưng về phía Dạ.

“Có thủ hạ!” Đứng phía sau chủ tử, Dạ nghiêm túc kính cẩn lắng nghe. Hàn Nguyệt xoay người nhìn hắn, trong mắt quầng đỏ thoáng hiện…………

……………

“Ngưng nhi, xảy ra chuyện gì? Bổn vương làm ngươi mất hứng sao?” Tựa vào ngực Diệu Nhật, Ngưng Nguyệt lắc đầu, thở dài một tiếng.

“Xảy ra chuyện gì?”  Nhẹ nhàng gặm nhắm cái cổ Ngưng Nguyệt, Diệu Nhật thấp giọng hỏi, tay không ngừng xuyên qua lớp áo vuốt ve khiêu khích thân thể y.

“Ân… Vương gia… Đừng như vậy…”  đè lại cánh tay không an phận đùa bỡn, Ngưng Nguyệt thở dốc ngăn những cái vuốt ve của Diệu Nhật.

“Không như vậy, vậy như thế nào?” không ngăn cản cánh tay Ngưng Nguyệt đang giữ lấy tay mình, Diệu Nhật tìm được hạ thân y tiếp tục đùa bỡn.

“Vương gia… Ân… đừng…” Ngưng Nguyệt thân thể bắt đầu động tình, “Vương gia sắp trở lại phủ … Ân… Ngưng nhi… Ân ân… Cần phải trở về…”

“Bổn vương còn chưa thấy đủ, sao lại về sớm như thế, yên tâm bổn vương sẽ cẩn thận , sẽ không lưu lại dấu vết trên người ngươi.” nhanh chóng cởi bỏ đai lưng, xé rách y bào màu trắng, Diệu Nhật lập tức nhào tới. Đương lúc hai người đang nồng nhiệt giao triền, cửa phòng bị một lực mạnh đá văng, hai người lập tức dừng lại động tác nhìn ra ngoài cửa, liền cuống quít đứng lên, Ngưng Nguyệt nhanh chóng nhặt quần áo dưới đất quấn chặt thân thể.

“Ngũ đệ!”  giọng nói kinh ngạc.

“Vương gia!”  thanh âm đau đớn bất đắc dĩ.

“Đại ca!” Cẩm Sương phẫn nộ vọt vào, liền xuất một quyền đấm tới mặt Diệu Nhật, Diệu Nhật nhanh chóng quay đầu đi,“Ngươi có thể nào… Có thể nào như thế?! Ngưng Nguyệt là người của ta!!!”

“Ta biết,” Diệu Nhật thoáng hiện ra một nụ cười trào phúng, “Ngũ đệ, từ nhỏ đến lớn, đại ca chưa bao giờ tranh giành cái gì với ngươi, nhưng… Ngưng nhi bất đồng… Đại ca thích hắn, lần đầu tiên ngươi dẫn hắn tới, đại ca đã thích hắn !” Diệu Nhật không sợ hãi nhìn thẳng Cẩm Sương.

Cẩm Sương trong mắt sung huyết, vẻ mặt đau thương, nhìn Ngưng Nguyệt một bên, mới khàn khàn hỏi:“Còn ngươi thì sao? Nếu như ngươi thích hắn, bổn vương thành toàn ngươi……”

“Vương gia…” Ngưng Nguyệt giữ chặt y sam chạy vội nhào vào lòng Cẩm Sương, khóc lóc thảm thiết:“Vương gia, ngài không phải đã nói sao…ô ô… Ngưng nhi sinh là người của ngài, chết… chết là ma của ngài. Ngưng nhi trong lòng chỉ có một mình vương gia.”

“Ngưng Nguyệt!”  Nghe được những lời Ngưng Nguyệt nói, Diệu Nhật trợn to hai mắt không thể tin được nhìn y.

“Vương gia… Ngưng nhi… Ngưng nhi chỉ là một tướng công thân bất do kỉ, có thể được vương gia thương yêu là Ngưng nhi đã tu luyện mấy đời phúc phận…… Ô…”  Ngưng Nguyệt trầm kêu một tiếng, liền ôm chặt Cẩm Sương, “Vương gia… Ngưng nhi chết cũng không đáng tiếc, thiết nghĩ đừng vì Ngưng nhi mà làm sứt mẻ tình cảm huynh đệ……” Nói xong Ngưng Nguyệt nhanh chóng rời khỏi Cẩm Sương lao đến bờ tường đập đầu.

“Ngưng Nguyệt!” Cẩm Sương nhanh tay mạnh mẽ lôi Ngưng Nguyệt vào lòng,  “Bổn vương biết, không liên quan đến ngươi, không phải ngươi tự nguyện , bổn vương chỉ là tức giận bản thân, cư nhiên… cư nhiên bảo vệ không được ngươi, khiến ngươi chịu sỉ nhục!”  Cẩm Sương oán hận nhìn về phía Diệu Nhật:“Đại vương gia, Ngưng nhi là người của bổn vương, từ nay về sau, đại vương gia không nên đến phủ của bổn vương làm phiền Ngưng nhi nữa, cũng không nên yêu cầu Ngưng nhi đến phủ thượng của ngài làm khách!” Nói xong ôm Ngưng Nguyệt rời đi.

“Ngũ đệ! Không phải như thế…… Ngươi hãy nghe ta nói! Ngưng Nguyệt!”  Diệu Nhật điên cuồng gào thét ,  “Ngũ đệ!!”

Nhìn thấy hai người kia đã đi xa, Diệu Nhật ngay lập tức lau mặt:“Trời ạ, không cần dùng sức mạnh như thế a, ta ngày thường đâu có trêu chọc hắn đâu.”  Nhìn nhìn thân thể mình đang trần trụi,Ti Diệu Nhật thì thào nói nhỏ: Thiệt hại lớn, thiệt hại lớn…

……………

“Vương gia… Ngài đem Ngưng nhi trở về đi…” Ôm Cẩm Sương, Ngưng Nguyệt thấp giọng nói , giọng điệu tràn ngập đau đớn, “Ngưng nhi thầm nghĩ hảo hảo hầu hạ vương gia, dù cho…… Ngưng nhi đã không còn…”

“Không liên quan đến ngươi, là do bổn vương không bảo vệ được ngươi, bổn vương không nghĩ tới bọn họ cư nhiên…”   Ôm chặt Ngưng Nguyệt, Cẩm Sương vẻ mặt hối hận mà phẫn nộ, “Tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như vậy, bọn họ sao lại làm ra cái chuyện cả cầm thú cũng không bằng!”

“Vương gia…” Thở dài một tiếng, Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cẩm Sương, một giọt nước mắt tràn ra hốc mắt:“Từ ngày đến Hồng tiểu lâu báo ân, Ngưng Nguyệt cả đời này đã biết nhất định sẽ đau khổ, hiện tại có thể được vương gia toàn tâm thương tiếc, Ngưng Nguyệt đã thấy đủ . Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, Ngưng Nguyệt mặc dù muốn cùng thế tục chống lại nhưng có thể làm được gì… Vương gia, vì Ngưng Nguyệt ngài đã cùng lục vương gia chặt đứt quan hệ, hôm nay lại tiếp tục cùng đại vương gia…… Hồng nhan họa thủy quả thật là như thế …” vuốt ve hai gò má Cẩm Sương, lại một giọt nước mắt trượt xuống:“Vương gia, Ngưng Nguyệt không đáng, hồng nhan lúc nào ngài cũng có thể có… nhưng tiền đồ của vương gia lẫn tình huynh đệ, tay chân thân tình có thể nào chỉ vì Ngưng Nguyệt mà chia rẽ……”  Nằm trên người Cẩm Sương, Ngưng Nguyệt thần tình van xin:“Vương gia…… Ngài, ngài đem Ngưng Nguyệt trả về đi, ô ô……”

“Không! bổn vương sẽ không buông tay, dù phải đối địch với tất cả người trong thiên hạ, bổn vương cũng tuyệt không buông ngươi ra!” Gắt gao ôm chặt thân thể Ngưng Nguyệt, Cẩm Sương kiên định nói.

“Vương gia… ô ô ô…”  Ngưng Nguyệt đau khổ khóc lóc, trở tay ôm lấy Cẩm Sương,  “Ngưng Nguyệt… Ngưng Nguyệt không đáng …” gương mặt bị che khuất trên môi lộ ra một nụ cười, Ngưng Nguyệt trong lòng hào hứng, không nghĩ tới cư nhiên lại thuận lợi như thế, kế tiếp nên tìm ai nữa đây?

“Đáng giá! Bổn vương nói đáng giá là đáng giá!” Vì thất đệ, hết thảy đều đáng giá!