Dụ Đồng

Chương 88




“Vương gia… Ân…” Ngưng Nguyệt toàn thân trần trụi nằm trên giường, trên thân thể bị ngũ vương gia không ngừng va chạm, “Ân… Vương gia, ngài… Ngài chậm một chút…” Không nghĩ tới ngũ vương gia ngày thường vẫn luôn ôn nhu nhưng khi ở trên giường lại dũng mãnh như thế.

“Xảy ra chuyện gì? Chịu không nổi ?” Cẩm Sương vuốt ve da dẻ mềm nhẵn dưới thân, đột nhiên ngừng lại, rút khỏi cơ thể Ngưng Nguyệt.

“Vương gia?”  Ngưng Nguyệt có chút khó hiểu nhìn ngũ vương gia rồi mới xoay người.

“Ngươi không phải không chịu nổi sao?”  Đem Ngưng Nguyệt ôm vào trong ngực, Cẩm Sương ôn nhu nhìn hắn, “ Nếu chịu không nổi bổn vương sẽ không tiếp tục , hôm nay đã làm hai lần rồi.” rồi hôn nhẹ lên trán Ngưng Nguyệt. ( hai lần…anh-thật-sung-mãn)

“Vương gia?!”Ngưng Nguyệt có chút kinh ngạc, ngũ vương gia cư nhiên bởi vì hắn chịu không nổi mà dừng lại, ngón tay dài nhỏ trắng nõn xoa xoa lên người ngũ vương gia, Ngưng Nguyệt xoay người ngồi chặt trên người y, “Vương gia… Ngưng Nguyệt chịu đựng được .” Nói xong nhắm ngay dục vọng vương gia chậm rãi ngồi xuống, “Ân…… Vương gia… Ôm ta…” Ngưng Nguyệt xoay người ngồi xuống trên người ngũ vương gia Cẩm Sương , đôi mắt ẩn tình lả lướt nhìn ngũ vương gia, nhẹ nhàng đong đưa phần eo.

“Ân…” Chế trụ thắt lưng Ngưng Nguyệt, Cẩm Sương mỉm cười nhìn hắn, “Còn chưa ăn no sao? Vậy tiếp tục đi”  tiếp đó đĩnh hướng về phía trước, Ngưng Nguyệt “A” một tiếng thân mình ngưỡng ra phía sau, Cẩm Sương nhẹ giọng cười, bắt đầu luật động lạnh mẽ ……

Một khắc sau, Ngưng Nguyệt thân thể đột nhiên buộc chặt hơn, nương theo luật động khổ sở ngẩng cao kêu gào, dục vọng đạt tới cao trào liền ngã xuống, Cẩm Sương hai tay nắm thắt lưng Ngưng Nguyệt, hai người trên dưới mãnh lực đong đưa, gầm nhẹ một tiếng bắn ra trong cơ thể Ngưng Nguyệt.

Gọi người đem nước nóng vào, Ngưng Nguyệt đứng dậy thanh tẩy thân thể, Cẩm Sương vẫn nằm im trên giường nhìn hắn:“Ngày mai đại ca thiết yến, ngươi cùng ta đến đó.”

“Vương gia? Như vậy có thích hợp không?”  Ngưng Nguyệt xoay người, cắn môi nhìn vương gia.

“Có gì không thích hợp ? Ngươi là người của ta, đương nhiên phải giới thiệu cho bọn họ .” Cẩm Sương đứng dậy phủ thêm áo ngoài, hôn lên mặt lên thân thể Ngưng Nguyệt, “Ngươi hảo hảo thanh tẩy , ta ở kế bên, hai người cùng tắm chung cũng không tốt lắm.”

Ấn lại thân thể Ngưng Nguyệt xuống, Cẩm Sương đi ra ngoài. Nhìn vương gia đã rời khỏi, ánh mắt Ngưng Nguyệt lóe lên một tia bất ý, các vương gia tất cả đều sẽ đến sao? Nếu vậy……

………………

Bên trong mùi hương thiên nhiên phiêu tán , mùi vị hoan ái sau đó chậm rãi đã bị hương thơm che dấu, Ngưng Nguyệt nằm trên giường ngủ say , Cẩm Sương đem hắn đặt bên cạnh giường chiếu khiến cho có chút lộn xộn, rồi đứng dậy rời đi.

Hôm sau phủ Ti Diệu Nhật

“Ngưng Nguyệt ra mắt đại vương gia…” tiếng nói thanh nhã nhu thuận phát ra từ Ngưng Nguyệt, sắc mặt hắn ửng đỏ đi ra nghênh đón đại vương gia.

“Ngũ đệ, đây là Ngưng Nguyệt a, thật đúng là tạo vật…” Diệu Nhật nhìn Cẩm Sương mang Ngưng Nguyệt đến, mắt lộ ra kinh diễm, ánh mắt hạ lưu quan sát khắp người hắn, Ngưng Nguyệt thoáng thẹn thùng giấu người phía sau ngũ vương gia.

“Đại ca, Ngưng nhi rất hay e thẹn, ngươi cũng đừng hù dọa hắn.” Cẩm Sương cười cười, liền đem Ngưng Nguyệt ôm vào người.

“Ha hả, ngũ đệ, xem ra ngươi đã thật sự động tâm rồi a. Ai, đại ca thật hối hận đã không sớm hơn ngươi một bước gặp Ngưng Nguyệt a,” Diệu Nhật vẫn nhìn gã, xoay người ra hiệu ngũ đệ vào nhà,  “Không nghĩ tới ngươi đến sớm như thế.”

“Hôm nay không có chuyện gì quan trọng nên muốn đến phủ đại ca sớm chút thôi, tứ ca bọn họ đâu, vẫn chưa tới sao?” Đi vào đại sảnh thoáng nhìn thấy đám người kia còn chưa đến, Cẩm Sương ý thức được hắn đã đến hơi sớm.

“Bọn họ có thể một hồi sẽ tới ngay , ngươi cứ ngồi trước đi,”  Diệu Nhật ngồi xuống,  “Thất đệ mới vừa rồi phái người chuyển lời lại, nói rằng hôm nay hắn không tới.” Diệu Nhật trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng.

“Nga? Xảy ra chuyện gì? Không phải nói mọi người cũng cùng đến hết sao?” Cẩm Sương lộ vẻ nghi hoặc hỏi đại ca.

“Hôm nay bảo chủ Phù Vân bảo Hà Cố muốn tới bái phỏng ta, ta nghĩ nhân cơ hội này cho mấy người các ngươi tiếp xúc một chút, lần trước thất đệ ở tửu lâu trong kinh thành cùng bọn Hà Cố xảy ra ít chuyện có chút không thoải mái, cho nên sẽ không tới. Ha hả, ngươi cũng biết tính tình thất đệ rồi đó, cho nên ta cũng không miễn cưỡng hắn đến.”  Diệu Nhật tao nhã uống trà làm như vô tình nhìn về phía Ngưng Nguyệt, vừa lại chuyển hướng sang Cẩm Sương.

“Nguyên lai là như vậy…” Cẩm Sương giải thích gật đầu, vỗ vỗ tay Ngưng Nguyệt,  “Đáng tiếc , vốn định giới thiệu với ngươi thất đệ của bổn vương, xem ra chỉ có thể để hôm nào .”

“Nghe đồn thất điện hạ chi dung tuyệt thế, tiên nhân chi tư, Ngưng Nguyệt xuất thân thấp hèn có thể nào tùy ý được gặp phong tư điện hạ.” Ngưng Nguyệt thản nhiên cười cười, “Vương gia có thể không để ý xuất thân của Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt đã không hối tiếc .”

“Ngưng Nguyệt, ngươi đã là người của bổn vương, sao lại nói thấp kém, cho ngươi một lần được gặp thất đệ đó là chuyện hiển nhiên a.” Cẩm Sương thu hồi nụ cười, nghiêm túc nhìn Ngưng Nguyệt,  “Sau này cũng đừng nói chuyện này nữa làm cho bổn vương nghe xong khó chịu.”

“…… Vương gia……” Ngưng Nguyệt mắt hơi hơi phiếm hồng.

“Ai… Ngũ đệ a, đại ca không chọc giận ngươi, ngươi đây cũng không cần phải nhắc nhở đại ca là người cô đơn a?”  Diệu Nhật nhìn hai người lời nói hào vô cố kị, vội vàng lên tiếng ngăn lại.

“Đại vương gia……” Ngưng Nguyệt đỏ mặt cúi đầu, Cẩm Sương lại nở nụ cười.

“Ngũ đệ [ Ngũ ca ].”  Nghe được vài tiếng kêu bất đồng, Diệu Nhật cả ba người gấp gáp ngoái đầu nhìn ra ngoài.

“Tứ ca [ đệ ], lục đệ, bát đệ, cửu đệ, thập đệ, các ngươi làm sao lại đi cùng nhau vậy?” Nhìn mấy người đang đi vào, Diệu Nhật và Cẩm Sương đứng lên nghênh đón.

“Ngưng Nguyệt ra mắt thái tử điện hạ, ra mắt các vị vương gia.”  Ngưng Nguyệt thấy mấy người bọn họ vội vàng đứng dậy thi lễ, những người này mỗi người đều anh tuấn bất phàm, khí chất cũng là hoàn toàn bất đồng nhưng lại đều lộ ra khí chất hoàng gia uy nghi.

“Vừa lúc chạm mặt nên cùng đến luôn .”  Lam Hạ lạnh lùng trả lời, rồi lại lạnh lùng nhìn về nam tử bên cạnh lão ngũ, “Ngũ đệ, đây là tiểu quan ngươi từ Hồng Tụ Thiêm Hương mua về tên gọi là Ngưng Nguyệt phải không?” Lam Hạ không chút khách khí nói lời làm cho gã xanh mặt.

“Tứ ca!” Cẩm Sương thu hồi nụ cười trên mặt.

“Tứ ca, ta nói không sai chứ, Ngưng Nguyệt lớn lên rất xinh đẹp phải không, nếu không phải Ngũ ca ra tay trước, không chừng Ngưng Nguyệt bây giờ đã là của ta.” Thanh Lâm lơ đãng tựa vào vai tứ ca.

“Không tồi, trầm ngư lạc nhạn bế nguyệt tu hoa ( ý chỉ vẻ đẹp của tứ đại mỹ nhân trung hoa xưa), những lời này nói với hắn cũng không quá đáng… Ngũ đệ, ngươi thật có phúc khí…” Lam Hạ dùng mỹ văn cảm khái, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng, đi tới thượng vị, Lam Hạ ngồi xuống sau đó nhìn về phía Cẩm Sương.

“Ngũ đệ, ngươi là huynh đệ đã nhiều năm của ta, ta cũng không sợ nói ra lời khiến ngươi tức giận, tiểu quan nam sủng ngươi muốn ngoạn tứ ca mặc kệ ngươi, nhưng ngươi đừng quên ngươi là vương gia, đừng vì một tiểu quan làm mất thân phận của mình! Phụ hoàng sáng nay đã hỏi ta về chuyện ngươi dùng hai ngàn vạn lượng bạc mua hoa khôi Hồng Tiểu lâu, tháng sau ngươi đã được phong thân vương, đừng để cho vì việc này mà kẻ khác ở sau lưng ngươi đâm sống a!” .Lúc này Lam Hạ thể hiện uy nghiêm của một vị thái tử, khẩu khí cũng dị thường nghiêm túc:“Còn có lục đệ và bát đệ, mấy ngày nay hai người các ngươi mỗi ngày đều đến Hồng Tụ Thiêm Hương, còn ra thể thống gì!”

“Tứ ca……”  Thanh Lâm cùng Hoài Ân lập tức thấp đầu.

Ngưng Nguyệt nghe thái tử nói, đứng bên cạnh ngũ vương gia cúi đầu cắn môi, gắt gao nắm chặt tay áo, Cẩm Sương trầm mặt xuống:“Tứ ca, ta biết bản thân mình đang làm cái gì, Ngưng Nguyệt mặc dù xuất thân thanh lâu, ta cùng với hắn cũng chỉ mới ở chung ba ngày, nhưng từ cái nhìn đầu tiên khi ta thấy hắn đã quyết định hắn sau này là người của Ti Cẩm Sương ta. Tứ ca, đây là chuyện riêng của ta, nếu như ngươi vẫn còn xem ta là huynh đệ, chuyện này ngươi thật không nên quản!” Nói xong Cẩm Sương mạnh bạo kéo Ngưng Nguyệt vào lòng:“Ngưng Nguyệt sinh là người của Ti Cẩm Sương ta, chết cũng là ma của Ti Cẩm Sương ta, hôm nay đương gặp mặt tất cả các vị huynh đệ, ta Ti Cẩm Sương cũng tuyên bố tại đây!”

Ngưng Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt rưng rưng nhìn ngũ vương gia:“Vương gia……” rồi vùi đầu trong lòng ngũ vương gia, nhẹ nhàng khóc nức nở.

“Tứ ca… Ngũ ca…” Phong Nham cùng Mang Nặc bất an nhìn hai vị hoàng huynh.

“Tốt lắm tốt lắm, ngũ đệ, tứ đệ cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng đừng nên để ý. Tứ đệ a, ngũ đệ luôn luôn thông minh, hắn luôn luôn có chừng mực , ngươi cũng đừng so đo như vậy . Còn có lục đệ cùng bát đệ, sau này nên chú ý một chút, dù sao thân phận chúng ta cũng không phải bình thường, thường ngày làm việc càng nên chú ý nhiều một chút.” Diệu Nhật thấy bầu không khí không ổn vội vàng đi ra hòa hoãn.

“Biết rồi…” Thanh Lâm không cam lòng lầm bầm một câu.

Đương lúc mỗi người hoài những tâm tư khác nhau, bên ngoài có tiếng người thông báo:“Vương gia, bảo chủ Phù Vân bảo Hà Cố mang một vị cô nương đến đây bái phỏng.”

Diệu Nhật vừa nghe xong trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng:“Mau đưa khách tới đại sảnh đi.”

“Dạ, vương gia.”  người hầu thông báo lĩnh mệnh đi ra ngoài.

“Hôm nay đại ca ta có khách nhân , có chuyện gì đợi sau này rồi hãy nói.”  Diệu Nhật vỗ vỗ bả vai ngũ đệ cùng tứ đệ, “Cùng ra đại sảnh đi, hôm nay chúng ta nên thống khoái uống một chén.”

Diệu Nhật hướng Thanh Lâm liếc mắt một cái, Thanh Lâm vội vàng hiểu ý chạy đến bên cạnh tứ ca:“Tứ ca… Đừng nóng giận nữa, ta sau này sẽ chú ý , huynh đệ chúng ta khó có được một ngày tụ họp đầy đủ, hơn nữa hôm nay còn có người đẹp, tất cả mọi người vui vẻ một phen đi a.”  Thanh Lâm sử dụng công phu làm trò, lung lay cánh tay tứ ca rồi lại lay lay cánh tay Ngũ ca. Ti Cẩm Sương nhìn hắn như vậy “xì” một tiếng bật cười, Lam Hạ cũng hòa hoãn lại vẻ mặt. Thanh Lâm liếc mắt sang thấy Ngưng Nguyệt sắc mặt vẫn còn tái nhợt liền thoáng lộ ra một nụ cười mập mờ, rồi làm như không có việc gì nhìn sang một bên. Ngưng Nguyệt thoáng sửng sốt, cúi đầu, ánh mắt lướt qua tinh quang.

“Hà Cố tham kiến thái tử điện hạ, đại vương gia, ngũ vương gia, lục vương gia.” Vừa tiến vào khách sảnh, Hà Cố lập tức nhận thức hướng mấy người thi lễ, rồi mới chỉ sang một nữ tử bên cạnh mình.

“Đây là nghĩa muội Sương Phù Nhi của Hà mỗ, lần này vào kinh đúng lúc gặp mặt, bởi vậy đã tự ý mang nàng đến đây vẫn thỉnh đại vương gia thứ tội.”

“Ha hả, không ngại không ngại, cô nương xinh đẹp như thế ngươi mang thêm mấy người bổn vương cũng không để ý.”  Diệu Nhật cười đến rất vui vẻ, rồi nhìn về các đệ đệ đang đứng một bên giới thiệu:“Hà Cố, đây là bát đệ, cửu đệ cùng thập đệ của bổn vương, ngươi trước kia chưa từng gặp qua.”

Hà Cố vừa nghe xong vội vàng cúi đầu thi lễ:“Hà Cố tham kiến bát vương gia, cửu vương gia cùng thập vương gia, vẫn thỉnh mấy vị vương gia tha thứ Hà mỗ vô lễ.”

“Dân nữ Sương Phù Nhi ra mắt thái tử điện hạ, các vị vương gia.”  Sương Phù Nhi mềm mại thi lễ, rồi cúi đầu phúc thân.

“Mau ngồi mau ngồi, hôm nay thật đúng là khó có được, vốn đã có Ngưng Nguyệt xuất trần xinh đẹp, bây giờ lại thêm Sương cô nương mĩ mạo như thế, bổn vương hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt .”  Diệu Nhật tâm tình dị thường tăng vọt, mấy người khác tâm trạng cũng sung sướng.

“Sương Phù Nhi?……”  Lam Hạ vẫn mặt không chút thay đổi, chậm rãi hỏi.

“Chính là dân nữ.” Sương Phù Nhi vừa nghe đến vội vàng đứng dậy.

“Chính là cái người vì ngưỡng mộ thất đệ của bổn cung không quản nghìn dặm xa xôi đến kinh thành, chỉ cầu được gặp thất đệ, Sương Phù Nhi?” Lam Hạ nói với Sương Phù Nhi giống như đối với Ngưng Nguyệt vẫn rất bình thường, giọng điệu lạnh như băng mà không thèm nể mặt mũi. Lam Hạ vừa nói xong, những người khác thần sắc rung lên, nhìn về phía Sương Phù Nhi:“Nga? Chính là nàng?”

Sương Phù Nhi sắc mặt đột nhiên biến đổi, ủy khuất nhìn về phía thái tử, lại bất an nhìn sang Hà Cố. Vốn định thông qua Hà đại ca tiếp xúc với các đại vương gia, lại không nghĩ rằng hôm nay có nhiều người tới như thế, cũng không hề nghĩ đến thái tử điện hạ cư nhiên lại nói đến chuyện này.

“A… Vương gia, kì thật Hà mỗ hôm nay đến đây cũng là vì chuyện này…”  Hà Cố cũng có chút ngoài ý muốn, sắc mặt mất tự nhiên nhìn về phía đại vương gia:“Lần trước sau khi cùng thất điện hạ gặp qua, chúng ta lại tiếp tục đàm luận về điện hạ ngày ấy đã giáo huấn ác bá như thế nào, lại đại nghĩa diệt thân trừng trị quan viên bất nghĩa ra sao, nghĩa muội sau khi nghe được liền đối với điện hạ dị thường khâm phục. Giang hồ nữ nhân vốn rất hào sảng, nghĩa muội mặc dù cùng Nghiêm minh chủ có hôn ước, nhưng hai người kì thật cũng gần như là tình huynh muội, cho nên nghĩa muội đã giải trừ hôn ước với Nghiêm minh chủ, dứt khoát quyết định đến kinh thành mong gặp được điện hạ. Hà mỗ cũng từng khuyên qua nghĩa muội, nhưng nghĩa muội cho rằng thất điện hạ anh minh như thế nếu như nàng không thể được gặp sẽ rất hối tiếc, nghĩa muội thân là nữ nhi không thèm để ý đến ánh mắt thế tục lặn lội đến kinh thành chỉ cầu được gặp điện hạ, Hà mỗ tuy biết làm như vậy sẽ khiến điện hạ cảm thấy phiền phức nhưng lại thật sự không đành lòng ngăn cản.” .Hà Cố lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ và không đành lòng:“Thái tử điện hạ, các vị vương gia, Hà mỗ ở đây thay nghĩa muội thỉnh tội, mong rằng điện hạ cùng các vương gia tha thứ cho hành động của nghĩa muội. Cũng thỉnh thất điện hạ có thể nể tình nghĩa muội một lòng say mê mà khai ân gặp mặt, sau khi giải quyết xong tâm nguyện của nghĩa muội cũng làm cho nghĩa muội chính thức hết hy vọng, sau này Hà mỗ nhất định sẽ không tái để cho nghĩa muội đến quấy rầy thất điện hạ.”  Nói xong, Hà Cố liền quỳ xuống.

“Hà đại ca!!” Sương Phù Nhi khóc lóc rơi lệ, rồi cũng quỳ xuống:“Thái tử điện hạ, vương gia… Chuyện không liên can Hà đại ca, đều là do Phù Nhi ngang ngạnh… Phù Nhi chỉ là muốn gặp thất điện hạ, lại không nghĩ rằng đã mang đến cho điện hạ nhiều phiền phức, muốn phạt thì phạt Phù Nhi đi.”

“Ai ai, đều đứng lên đều đứng lên, làm gì vậy a.” Diệu Nhật bước lên phía trước kéo hai người lên,  “Hà Cố, bổn vương cũng là bằng hữu của ngươi , ngươi cũng đừng nên như vậy, ngồi xuống trước!” Đem hai người an bài ngồi yên trên ghế xong xuôi, Diệu Nhật trở lại chỗ ngồi:“Tứ đệ, một nữ tử si tình lại không cầu danh phận như vậy thật đúng là khó có được, ngươi cảm thấy sao.”

Lam Hạ nhìn Sương Phù Nhi gật đầu:“Bổn cung cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến thể diện hoàng thất, bổn cung đương nhiên phải hỏi minh bạch.” Khoát tay áo ngăn Hà Cố cùng Sương Phù Nhi đứng dậy, Lam Hạ tiếp tục nói:“Thất đệ vốn thích thanh tĩnh, cũng không thích gặp người xa lạ, như vậy đi, bổn cung mấy ngày nữa trước giúp ngươi đi trò chuyện, tận lực làm cho thất đệ đồng ý gặp ngươi. Bất quá nếu như chuyện này ở ngoài truyền ra những lời khó nghe, các ngươi cũng biết phụ hoàng rất thương yêu thất đệ, chuyện này phụ hoàng đã có điều nghe thấy, cũng rất tức giận. Nếu như ngươi thật sự muốn gặp thất đệ, trước hết phải làm cho những lời đồn bên ngoài tiêu tan , phụ hoàng nếu như thật sự ra tay với Sương cô nương, bổn cung cũng không giúp được ngươi. Hơn nữa Hà bảo chủ nếu là nghĩa huynh của Sương cô nương, đến lúc đó phụ hoàng làm như thế nào trong lòng Hà bảo chủ chắc cũng hiểu rõ.” Lam Hạ nói đến đây thì dừng lại, đến lúc đó phụ hoàng mà ra mặt hai người bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì cũng có thể tưởng tượng được.

“Phù Nhi tạ ơn điện hạ.”  Sương Phù Nhi lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, quỳ xuống tạ lễ.

“Hà mỗ tạ điện hạ và vương gia, Hà mỗ sẽ tiếp tục ở kinh thành một thời gian, những ngày này Hà mỗ sẽ tận lực tiêu trừ đồn đãi , mong rằng điện hạ có thể ở trước mặt hoàng thượng vì Hà mỗ và nghĩa muội nói tốt một chút, Hà mỗ vĩnh viễn không quên đại ân đại đức của điện hạ và vương gia!” Hà Cố trên mặt tràn ngập cảm kích và kinh hoảng, nhưng trong lòng lại dị thường hối hận: Nếu như biết mang Sương Phù Nhi đến đây lại làm cho bản thân dính dáng phiền phức, hắn tuyệt đối sẽ không mang nàng đến, hắn sau khi trở về phải lập tức tiêu trừ lời đồn, nếu không Phù Vân bảo không biết có bình yên vượt qua tháng sau hay không, lần này bản thân hắn thật quá mức khinh suất rồi .

“Đều đứng lên hết đi, đừng nói những chuyện không thoải mái nữa , người đâu mang rượu lên, hôm nay bổn vương phải hảo hảo thống khoái mà uống vài chén.”  Diệu Nhật lại phát huy bản lĩnh của hắn, ngay lập tức kéo lên bầu không khí nặng nề, những người khác cũng buông lỏng tâm tình, bắt đầu trò chuyện thoải mái.

……….

“Vương gia…” Nằm ở trong lòng Cẩm Sương, Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng gọi.

“Ân?” Cẩm Sương nhắm mắt vuốt ve cái lưng trần của gã.

Ngưng Nguyệt ôm Cẩm Sương, hơi hơi ngẩng đầu lên: “Vương gia… Ngài thật sự không chê Ngưng nhi sao?”

Cẩm Sương mở mắt, ôn nhu nhìn gã, ngón tay an ủi lên môi Ngưng Nguyệt:“Nếu như ghét bỏ ngươi, bổn vương hôm nay cũng không mang ngươi đi gặp mấy vị huynh đệ khác, cũng sẽ không cùng tứ ca tranh chấp , từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bổn vương cùng tứ ca gây gổ.”

“Vương gia…” Ngưng Nguyệt ngã lên trên người Cẩm Sương, cắn cắn môi, con mắt vốn là thủy linh lúc này càng thêm trong suốt,  “vậy vì sao… Vì sao vương gia không hôn môi Ngưng nhi, hơn nữa vì sao lại gọi Ngưng Nguyệt…..là Ngưng nhi… Mà không gọi tên Ngưng Nguyệt…” Nói xong liền gác đầu lên vai Cẩm Sương, thân thể có chút run rẩy.

Trong mắt Cẩm Sương lướt qua một tia tức giận, sau đó càng thêm ôn nhu vuốt ve thân thể Ngưng Nguyệt:“Ngày ấy khi bổn vương xuất cung kiến phủ, mẫu phi bổn vương đã nói, ra cung cũng chính là một nam tử trưởng thành, đương nhiên phải bắt đầu thú thê nạp thiếp…… Mẫu phi nói với bổn vương mặc kệ sau này dù có thêm vài nữ tử, nụ hôn lần đầu tiên của bổn vương cũng phải dành cho vương phi. Mẫu thân mặc dù là quý phi, nhưng không phải nữ nhân phụ hoàng yêu quý nhất, đây cũng là tiếc nuối cả đời của nàng, cho nên mặc dù cảm giác được yêu cầu này có chút khó xử, nhưng vì không muốn làm cho nàng tổn thương nên bổn vương đã đáp ứng. Đến nỗi vì sao không gọi tên ngươi… Phụ hoàng thường ngày vẫn hay gọi chúng ta là Hạ nhi, Sương nhi, gọi ngươi Nguyệt nhi có cảm giác như đang gọi tên thất đệ, bổn vương gọi không được.” Nói xong Cẩm Sương xoay người một cái đem Ngưng Nguyệt áp xuống dưới thân, hôn nhẹ khóe miệng gã, Cẩm Sương mỉm cười lau nước mắt Ngưng Nguyệt:“Bổn vương trả lời như vậy ngươi có hài lòng không?”  Tiếp theo lại một cái hôn nhẹ rơi vào khóe miệng Ngưng Nguyệt.

“Vương gia……” Ngưng Nguyệt ngọt ngào nở nụ cười, cũng hôn nhẹ lên khóe miệng Cẩm Sương:“Ngưng Nguyệt hiểu lầm vương gia …”

“Ngươi cư nhiên dám hiểu lầm bổn vương, bổn vương hôm nay nhất định không buông tha cho ngươi.” Cẩm Sương duỗi tay xuống hạ thân gã, một phen cầm trong tay vật ấm nóng mềm mại, Ngưng Nguyệt thở gấp một tiếng cắn lỗ tai hắn;“Vương gia cứ việc trừng phạt…”

Chỉ chốc lát sau, tình cảm mãnh liệt thở dốc cùng kiềm nén không ngừng rên rỉ vang lên, giường gỗ phát ra thanh âm lay động, trên vách tường ẩn hiện hai bóng dáng đang ra sức quấn lấy nhau……

“Nguyệt nhi… Phải nhanh chút bình phục…” Sờ lên cái trán nhỏ cảm giác nhiệt độ cũng có chút hạ xuống, Ti Ngự Thiên cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đem Hàn Nguyệt đang ngủ ôm chặt lấy, mấy đêm liền chưa ngủ được một giấc ngon mệt mỏi nhanh chóng khép mắt…..