Dụ Đồng

Chương 84




Kinh thành vào đêm, có những địa phương lúc này mới bắt đầu chính thức náo nhiệt. Trước mắt là tiểu quan lâu nổi danh nhất kinh thành – Hồng Tụ Thiêm Hương trước cửa ngựa xe như nước, trong kinh thành quan to lộ quý, lão bản phú thương quay quần giữa những mùi thơm oanh oanh yến yến đi vào Hồng tiểu lâu quán, bắt đầu một ngày hưởng lạc vui thích.

“Tiền lão gia!”  lão bảo Thanh Thành Hồng tiểu lâu ý cười nhẹ nhàng đi lên trước, Thanh Thành này không hổ là đương gia Hồng tiểu lâu. Màu da thủy bạch, dung mạo tiếu lệ kiêm ưu thành thục quyến rũ, kiện bào tử y hơi rộng lộ ra lờ mờ da thịt trắng nõn mịn màng, làm cho người người mơ mộng.

“Thành nhi, hôm nay lão gia ta dẫn theo hai vị khách quý, ngươi gọi tướng công đẹp nhất tới cho ta, nhất là Ngưng Nguyệt, mặc kệ hắn đang có khách hay không có khách, gọi hắn tới đây nhanh lên!” Tiền lão bản cẩn thận thấp giọng phân phó Thanh Thành, “Để cho bọn họ đến Vận Nhiên Cư!” Nói xong lập tức cung kính dẫn hắn và hai người bên cạnh hướng Vận Nhiên Cư đi đến.

Thanh Thành nhìn lão bản mang đến hai người, đều là bóng dáng bất phàm tầm vóc cao ráo, một người tao nhã lịch sự, khóe miệng quải cười nhạt, một người khác trong sáng phóng khoáng, trên mặt tràn ngập hứng thú. Hai người y phục cùng phục sức vừa nhìn chính là thượng phẩm, hơn nữa lão bản cư nhiên đem hai vị này đưa tới phòng tốt nhất ở Hồng Tụ Thiêm Hương, xem ra hai người này thân phận nhất định là phi thường cao quý. Lúc này bên cạnh có người lên tiếng nói nhỏ:“Không phải ngũ vương gia và lục vương gia sao? Trước đó không lâu hoàng thượng hạ chiếu hai tháng sau sẽ phong Thân vương cho ba vị Vương gia khác. Tiền Nguyên Bảo này thật là có năng lực, cư nhiên có thể đồng thời mời tới hai vị vương gia. Mấy vị vương gia chắc cũng sẽ không tới này nơi bướm hoa chứ .” Nghe được người bên cạnh nói, thỉnh thành ánh mắt lóe lóe, liền mỉm cười một cái xoay người lập tức đi lên lầu hai.

…………………

“Tiền Nguyên Bảo, Hồng Tụ Thiêm Hương này thật là không tồi a.” Ti Cẩm Sương vừa vào vừa khích lệ, thường ngày như mộc xuân phong lúc này lại mang một tia tình sắc.

“Tạ ngũ vương gia khích lệ, được các vương gia thích là phúc phận Tiền Nguyên Bảo ta!” Tiền Nguyên Bảo cười híp mắt liền mời hai vị vương gia thỉnh đến thượng tọa, vốn là lúc trước tặng lục vương gia thiếp mời, về sau cũng không thấy tin tức gì, không nghĩ tới sáng nay cư nhiên lục vương gia gọi hắn tới nói sẽ sang hồng tiểu lâu một phen, càng làm cho hắn được sủng ái quá mà lo sợ chính là lục vương gia cư nhiên đem ngũ vương gia theo cùng, cái này thật sự là may mắn ngoài mong đợi.

“Gần đây công việc bận rộn, vốn định muốn đến nơi này xem sao, kết quả vẫn không có thời gian, vừa vặn hôm nay rãnh rỗi bổn vương liền kéo theo ngũ vương gia đến đây tham quan một chút, Tiền Nguyên Bảo, đêm nay ngươi cũng đừng làm cho bổn vương thất vọng a.” Ti Thanh Lâm phất phất cây quạt trong tay, gập xuống “Ba” một tiếng.

“Đó là đương nhiên , đêm nay Tiền Nguyên Bảo ta làm chủ, chắc chắn sẽ khiến cho hai vị vương gia đây tận hứng.” Tiền Nguyên Bảo lập tức vỗ ngực cam đoan, liền dắt hai vị vương gia đi vào, nếu vậy sau này bản thân buôn bán chẳng phải là càng thêm thuận lợi, tài nguyên cuồn cuộn hay sao.

Đương lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, chỉ thấy Thanh Thành mang theo mấy người đi đến. Hai gã sai vặt khuôn mặt thanh tú bưng khay mang rượu và thức ăn đặt lên bàn, rồi lui ra ngoài, hai gã tiểu quan khác dung mạo dị thường mỹ diễm đứng phía sau Thanh Thành.

“Thanh Thành thỉnh an hai vị nhân gia,” Thanh Thành nhẹ nhàng khom người, rồi chỉ đến hai người phía sau,  “Đây là Tử Yên, đây là Lục Nhị, là hồng bài của Hồng tiểu lâu , hy vọng hai vị vương gia thích.”

“Đây là đương kim ngũ vương gia cùng lục vương gia, hai người các ngươi nên hảo hảo hầu hạ!” Tiền Nguyên Bảo thận trọng phân phó hai vị đầu bài.

“Nguyên lai là ngũ vương gia cùng lục vương gia, Thanh Thành có mắt không tròng, thỉnh hai vị vương gia thứ tội.” Thanh Thành lộ ra thần sắc kinh ngạc, vội vàng thỉnh tội.

Hai vị hồng bài trên mặt trang điểm nhẹ trang sức thanh nhã, thanh âm mang vài phần nam tử trầm tĩnh lại có vài phần mềm mại, y bào dưới thân thấu mị ý:  “Tử Yên [ Lục Nhị ] ra mắt ngũ vương gia cùng lục vương gia.” Hai người hành lễ xong, trong mắt ngậm ý xuân liền đi đến bên Cẩm Sương và Thanh Lâm rồi ngồi xuống hai bên cạnh, Thanh Thành thì ngồi bên cạnh Tiền Nguyên Bảo.

Cẩm Sương cùng Thanh Lâm nhìn hai người này, trên mặt cũng không có vẻ vui mừng, chỉ thấy Cẩm Sương thu hồi nụ cười lạnh lùng nhìn Tiền Nguyên Bảo:“Tiền Nguyên Bảo, bổn vương nghe nói ở đây có một vị mỹ nhân gọi là Ngưng Nguyệt, ngươi mới vừa rồi cũng đã nói gọi hắn lại đây , sao vậy , vẫn là muốn bổn vương tự mình đi thỉnh sao?!”

Tiền Nguyên Bảo vừa nghe sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, vội vàng nhìn về phía Thanh Thành:  “Ta không phải nói gọi hắn lại đây sao? Sao còn chưa thấy tới?” Ngưng Nguyệt chết tiệt lại đang làm cái gì a, thường ngày mặc kệ hắn ngạo mạn ra sao, hôm nay nếu như chọc hai vị vương gia mất hứng, hắn cũng mặc kệ hắn có phải là người của Phong Triệt hay không .

Thanh Thành nhìn hai vị vương gia thay đổi sắc mặt cũng có chút khẩn trương, vội vàng đứng dậy cười trấn an:“Nhị vị vương gia cũng đừng tức giận a, hôm nay biết được có hai vị khách quý đến đây, Thanh Thành đã bảo Ngưng Nguyệt phải trang điểm thay xiêm y cho đẹp, không nghĩ tới lại khiến vương gia cảm thấy chậm trễ, Ngưng Nguyệt hắn sẽ lập tức tới thôi, Thanh Thành tự phạt ba ly rượu, mong hai vị vương gia bớt giận.” Nói xong lập tức tự phạt ba ly rượu, liền nháy mắt ra hiệu với Tử Yên và Lục Nhị.

“Vương gia, ngài đừng nóng giận, có Tử Yên bồi vương gia không được sao? Vương gia, Tử Yên kính ngài một chén.” Nói xong càng nhích lại gần Cẩm Sương, một hơi uống cạn ly rượu.

Cẩm Sương khôi phục tươi cười, để yên cho Tử Yên dựa vào người mình, tiện tay cầm lấy ly rượu trên bàn ngửi ngửi,  “Tiền Nguyên Bảo, ngươi cũng đừng đem mấy trò này với những kẻ khác mà đối đãi với bỗn vương ta, muốn bổn vương uống cái thứ này sao?” Nói xong đem rượu đổ xuống đất, hắn bây giờ còn không cần dựa vào ngoại vật đề cao tính trí.

“Vương gia ngài chớ trách Tiền lão gia, là Thanh Thành sơ sẩy, Thanh Thành liền sai người đổi lại rượu.”  ngũ vương gia không phải nổi tiếng là người tao nhã lịch sự a, Thanh Thành chậm rãi thu hồi sự khinh thường trong lòng, vội vàng ra ngoài bắt hạ nhân vào đổi lại rượu và thức ăn.

“Vương gia, ngài nói rất đúng, đám người hầu này vẫn còn có kẻ không có mắt không thấy thái sơn a.” Tiền Nguyên Bảo trong lòng dị thường ảo não, đám tiện nhân này làm việc như thế nào vậy ! Ngay từ đầu đã khiến cho hai vị này tức giận, vạn nhất khiến cho một người trong số họ tức giận, cuộc sống sau này của hắn còn được an nhàn giàu sang khá giả hay sao!.

Ôm Lục Nhị bên cạnh, Thanh Lâm cười cười:“Tiền lão bản, Ngũ Ca ta thường ngày mặc dù tính tình ôn hòa, nhưng đối với những kẻ khinh thường hắn tuyệt đối sẽ không tha, đám người hầu trong đây xem ra còn phải hảo hảo dạy dỗ a. Bất quá, đầu bài ở đây thật đúng là không tồi.” Nói xong thuận tay vuốt ve bàn tay Lục Nhị, khiến hắn thẹn thùng mỉm cười.

“Vương gia giáo huấn rất đúng, Tiền mỗ nhớ kĩ. Chỉ cần vương gia thích là tốt rồi.” Tiền Nguyên Bảo xoa xoa mồ hôi trên trán, thở nhẹ ra một hơi. Xem ra lục vương gia đối Lục Nhị phi thường hài lòng.

Chỉ chốc lát hai hạ nhân đi vào đem trà nước cùng rượu trên bàn toàn bộ thay đổi, lại vội vã lui ra ngoài, lúc này Thanh Thành đi đến, phía sau dẫn theo một nam tử toàn thân một tia trường bào màu trắng: “Hai vị vương gia, đây là Ngưng Nguyệt.” .Thanh Thành cười chỉ nam tử phía sau, rồi quay sang Ngưng Nguyệt nói :“Ngưng Nguyệt, đây là ngũ vương gia cùng lục vương gia, mau mau thỉnh an hai vị vương gia.”

Đương kim kinh thành nổi tiếng Ngưng Nguyệt chậm rãi tiến lên trước, cúi đầu nhẹ giọng:“Ngưng Nguyệt thỉnh an hai vị vương gia.” Nói xong ngẩng đầu lên. Cẩm Sương cùng Thanh Lâm nhìn Ngưng Nguyệt, ánh mắt có chút lóe ra. Ngưng Nguyệt này mi dài nhỏ thanh đạm, nhãn sắc như hắc ngọc mà mông lung một tầng thủy khí, sống mũi thanh tú, đôi môi gợi cảm mà hồng nhuận, khuôn mặt trái xoan, da thịt vô cùng mịn màng, mái tóc dài như phát sáng trong đêm tùy ý dùng một thanh trâm bạch ngọc cố định trên đỉnh đầu, một ít phiến tóc dài mượt phiêu tán trước ngực. Thân thể cực kì thon dài, cái eo nhỏ nhắn như không chịu nổi đai lưng nặng nề trên người, mỹ diễm, thanh linh, quyến rũ, ngây thơ…… Đủ loại cảm giác mâu thuẫn tập trung trong một con người này. ( tả kỹ quá mấy a ==”)

“Oa, Tiền Nguyên Bảo, ngươi từ chỗ nào tìm được một người tuyệt sắc như thế a.” Thanh Lâm nhìn một hồi đột nhiên hô to, trong mắt tràn ngập vẻ tán thưởng không thể tin được.

“Ân, thật là diệu nhân, Tiền Nguyên Bảo, bổn vương muốn hắn !” Cẩm Sương cũng cười, ánh mắt chuyên chú nhìn Ngưng Nguyệt.

“Vương gia, Ngưng Nguyệt hắn…… Bán nghệ không bán thân ……” Thanh Thành có chút khó xử, Ngưng Nguyệt cũng cắn chặt môi, có chút bất an nhìn ngũ vương gia.

“Tiền Nguyên Bảo, người này ngày mai đưa đến phủ của bổn vương.” Căn bản mặc kệ hai kẻ trước mặt đang khó xử, đứng dậy không hề thương lượng, đưa ra một xấp ngân phiếu,  “Bổn vương khó có được coi trọng một người, Tiền Nguyên Bảo, ngươi liệu ý mà làm đi.”

Rồi kéo Thanh Lâm ra ngoài phòng, Thanh Lâm thì có chút không vui hô lên:  “Ngũ Ca, ta cũng thích hắn , ngươi có thể nào bá đạo như thế a.”  Không vui quát to đến nỗi ngay cả khi ra khỏi Hồng tiểu lâu cũng còn nghe thấy.

“Ngưng Nguyệt…” Tiền Nguyên Bảo hiển nhiên là bị hành động của hai vị vương gia làm cho chấn kinh rồi, hắn tuyệt đối không nghĩ tới hai vị này chưa bao giờ ong bướm, cũng chưa bao giờ nghe qua hai vị vương gia có nam sủng cư nhiên liếc mắt một cái liền nhìn trúng Ngưng Nguyệt: “Ngưng Nguyệt, đây chính là cơ hội khó có được, vương gia coi trọng ngươi, dù cho không muốn cũng phải đi a.”  Cầm xấp ngân phiếu trên bàn, Tiền Nguyên Bảo hít vào một hơi,  “Trời ạ, xem ra ngũ vương gia là muốn làm thật rồi, hai ngàn vạn lượng a, Ngưng Nguyệt, cũng đủ cho ngươi chuộc thân .” .Rồi đem tiền bỏ vào trên tay Ngưng Nguyệt:“Ngươi cũng nên ngẫm lại đi, ngũ vương gia sau hai tháng nữa sẽ chính thức là Thân vương, có thể được hắn sủng ái là phúc phận tu luyện mấy đời của ngươi a. Sau này ở trước mặt vương gia nói ngọt giùm lão gia ta vài lời a.”  Nói xong Tiền Nguyên Bảo vui vẻ đi ra ngoài.

Ngay khi Tiền Nguyên Bảo đi khỏi, Thanh Thành, Ngưng Nguyệt, Tử Yên cùng Lục Nhị lộ ra vẻ hài lòng tươi cười:“Ngưng Nguyệt, bọn người phía dưới đã nhìn được ngươi rồi .” Ngưng Nguyệt nhìn xấp ngân phiếu trên tay, hừ nhẹ một tiếng đi ra ngoài.

………………

Trên xe ngựa

“Hô hô……”  Thanh Lâm suyễn khí hô lên, “Ngũ Ca, ngươi nếu tái tối nay đem ta lôi đến đó, ta củng sẽ thật sự bị ngươi hại chết a, trời ạ, những người đó trên người đến tột cùng đã thoa qua bao nhiêu hương liệu a.” ngửi thấy trên người dính mùi thơm, Thanh Lâm nhăn lại mặt.

“Ngươi cảm thấy Ngưng Nguyệt kia như thế nào?” Cẩm Sương sớm đã cởi áo khoác bỏ xuống, tựa vào trên xe ngựa.

“Chỗ nào có thể so sánh được với thất đệ a, với lại, hắn lớn lên dù có xinh đẹp hơn nữa cũng không liên quan đến ta.” Thanh Lâm nhún vai, “Còn ngươi thì sao, Ngũ Ca?”

“Chỉ là một tiểu quan mà thôi, bất quá hai ngàn vạn lượng ngân phiếu ta bỏ ra thật đúng là không nỡ a, ha hả.”  Bất quá bạc là của lão tứ đưa , hắn thoáng đau lòng giùm cũng là đủ rồi. ( tiểu tặc tử =]])

“Tứ ca bọn họ cũng thật là mệnh tốt, hôm nay không cần phải đến nơi đây.”

“Ai bảo người Tiền Nguyên Bảo mời chính là ngươi.”

“Ha hả, Ngũ Ca, ai bảo ngươi ném súc sắc thua bằng không cũng không cần theo ta đến a.”

“…… Ta từ nhỏ đã không thắng được các ngươi……”