“Lão gia……” Lý Đức Phú trong lòng lo lắng, trên mặt hoàng thượng hình như đang không vui a, ngay cả tự xưng cũng đều nói ra . Xem ra đối với nữ tử ngưỡng mộ thất điện hạ này, đã làm hoàng thượng mất hứng, bất quá cũng không khó để giải thích thất điện hạ là bảo bối trong lòng hoàng thượng a.
Thân là thiếp thân nô tài của tuyên đế Ti Ngự Thiên, Lý Đức Phú cũng không phát hiện quan hệ giữa chủ nhân hắn và thất điện hạ Hàn Nguyệt, mặc dù đôi lúc có chút ngạc nhiên vì hai người đôi khi có những cử chỉ hơi thân mật , nhưng chưa bao giờ dám có suy nghĩ khác, dù sao Hàn Nguyệt từ nhỏ đã đi theo bên người Ti Ngự Thiên. Cũng khó trách Lý Đức Phú không biết, Hàn Nguyệt mỗi lần đều là từ mật đạo vào tẩm cung hoàng thượng, hơn nữa vì tiện lợi Ti Ngự Thiên đã sai người xử lý dục gian, phía sau gian phòng có che một bình phong ngăn cách tương đối kín đáo, có thể tùy lúc tắm rửa.
Ti Ngự Thiên đứng dậy ngồi vào một bên ghế, đem sa mạo che Hàn Nguyệt lại, rồi mới nhìn đám người kia nói: “Trẫm hiện tại là Ẩn Ngọc lão gia bằng hữu thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt,” lại nhìn về phía Lý Đức Phú, “Chuyển lời, mời vị tiểu thư kia vào, trẫm muốn xem xem đến tột cùng là người phương nào, cư nhiên lại biết được Nguyệt Nhi ở chỗ này.” rốt cuộc là người phương nào cư nhiên dám ngưỡng mộ Nguyệt Nhi của “Hắn”. Hàn Nguyệt thì nhìn phụ hoàng chăm chăm, sau đó đứng dậy ngồi xuống tháp sau nhìn về phía cửa.
Lý Đức Phú vội vàng mở cửa ra ngoài, sau đó liền nghe tiếng hắn hô:“Điện hạ của chúng ta mời tiểu thư của các ngươi vào.”
“Nô tì liền đi báo cho tiểu thư, tạ thất điện hạ thành toàn.” nữ tử cao hứng nói , cước bộ vội vã rời đi.
Sau khi nữ tử rời khỏi, Lý Đức Phú đi vào đóng cửa lại, có chút không yên đứng sang một bên, nghĩ thầm: nữ tử có gan lớn như vậy nhất định không phải là quan gia nử tử (con quan), rốt cuộc là người phương nào?
Huyền Ngọc và Huyền Thanh đứng sau lưng chủ tử, Lý Mặc Tiếu thì đứng ở góc phòng trung gian giữa hoàng thượng và thất điện hạ.
Chỉ chốc lát sau tiếng đập cửa rất nhỏ vang lên, Lý Đức Phú bước lên phía trước mở cửa ra, một nữ tử bóng dáng mặc váy dài xanh biếc bước vào, Lý Đức Phú lui qua một bên, hầu nữ của nàng đi vào sau cùng, cùng nhau quỳ xuống thi lễ: “Dân nữ Sương Phù Nhi ra mắt thất điện hạ, thất điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên tuế.”
“Ân.” Ti Hàn Nguyệt thản nhiên ứng tiếng, rồi nhìn về phía phụ hoàng.
Ti Ngự Thiên quan sát nữ tử đang quỳ trước mặt, lạnh nhạt mở miệng:“Đứng lên đi.”
Nữ tử nghe tiếng ngẩng đầu đứng dậy rồi nhìn về phía người đang mang sa mạo, Ti Ngự Thiên ánh mắt có chút khẽ biến, đúng là một nữ tử xinh đẹp, lấy chim sa cá lặn để hình dung cũng không quá đáng. Sương Phù Nhi nhìn Ti Ngự Thiên có chút kinh ngạc, người này không biết là người phương nào cư nhiên có thể cùng thất điện hạ ngồi ngang nhau, nhanh chóng phúc thân thi lễ: “Dân nữ thỉnh an quan gia.”
“Tại hạ là bằng hữu của thất điện hạ, họ Ẩn, không biết vị cô nương này như thế nào biết được thất điện hạ ở đây ?” Ti Ngự Thiên nhâm nhi thưởng trà chậm rãi hỏi, thuận tiện che khuất ánh mắt đang hiện lên vẻ ngoan lệ (tàn ác).
Nử tử lo quan sát vị quan nhân này mà quên mất thất điện hạ đang ở một bên, Sương Phù Nhi đối với thân phận nam nhân này càng thêm tò mò, người này thật là cực kì tuấn khí, hơn nữa quanh thân tỏa ra quý khi không thể che lấp.
Nhìn người này, Sương Phù Nhi sắc mặt ửng đỏ nói: “Biểu tỷ của dân nữ hai năm trước từng dạo chơi trong kinh thành tại tửu lâu đã gặp qua thất điện hạ, sau khi trở về đã từng nhiều lần hướng dân nữ nói về thất điện hạ, dân nữ lúc ấy đối với thất điện hạ tâm tồn kính ngưỡng, lần này tới kinh thăm người thân nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến thất điện hạ, càng đối với thất điện hạ ngưỡng mộ không thôi.” Dừng một chút Sương Phù Nhi nhìn thất điện hạ liếc mắt một cái, tiếp tục nói, “Dân nữ nghe nói thất điện hạ thường thích mặc y bào màu trắng, khi xuất ngoại thường dùng áo choàng che khuất dung mạo. Mới vừa rồi điện hạ đi vào mặc dù không mặc áo choàng, nhưng nhìn trang phục điện hạ vả lại người còn mang sa mạo, lại thấy Chân lão bản Thúy Trúc Cư tự mình nghênh đón hơn nữa cực kì cung kính, cho nên dân nữ cả gan phỏng đoán có phải hay không là điện hạ. Không nghĩ tới lại đúng là người, hơn nữa điện hạ còn khai ân chịu gặp mặt dân nữ, thật là vinh hạnh cho tiểu nữ.”
Sương Phù Nhi cắn môi, ánh mắt chờ đợi nhìn sang thất điện hạ, “Dân nữ sinh ra trong giang hồ, không hiểu quy củ, nếu như quấy rầy đến điện hạ, mong rằng điện hạ tha thứ cho dân nữ lỗ mãng.” Nói xong lại tiếp tục quỳ xuống, lúc này giọng điệu phi thường dịu dàng, thanh điều êm ái, vẻ mặt có chút ủy khuất càng làm những người chứng kiến không nhịn được muốn tiến lên che chở một phen.
“Ngươi nói là biểu tỷ của ngươi từng gặp qua thất điện hạ?” Ti Ngự Thiên hoàn toàn coi thường Sương Phù Nhi, thanh âm có chút lạnh lùng hỏi đến.
“Dạ, biểu tỷ tên là Hồng Y.”
Đối với vị Ẩn lão gia này từ nãy giờ vẫn không ngừng truy vấn, Sương Phù Nhi trong lòng chẳng ngại nói thầm: Vì sao thất điện hạ một câu cũng không nói, hơn nữa cũng không tháo xuống sa mạo, chẳng lẽ người này không phải thất điện hạ?
Một bên Huyền Ngọc Huyền Thanh vừa nghe xong, trên mặt lộ ra thần sắc hiểu rõ, Ti Ngự Thiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại quay sang nhìn Sương Phù Nhi đang quỳ trên mặt đất:“Không biết Sương cô nương hiện cư trú nơi nào? Chuẩn bị ở kinh thành dừng lại bao lâu?”
“Dân nữ lần này tới kinh là tới thăm một vị họ hàng xa, cách đây bốn dặm đường đi, dân nữ lần này thứ nhất là thăm thân nhân thứ hai là đến kinh thành du ngoạn, cho nên……” Sương Phù Nhi trong lòng dần dần trồi lên một tia bất an.
“Ngẩng đầu lên.” Hàn Nguyệt nãy giờ vẫn đang im lặng đột nhiên lên tiếng, trừ bỏ Sương Phù Nhi và sĩ nữ của nàng nghe được thì vô cùng kinh diễm vui mừng, toàn bộ những người khác đều phi thường khiếp sợ, mà Ti Ngự Thiên sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống. Huyền Ngọc liếc nhìn chủ tử phía trước, chủ tử không phải coi trọng vị cô nương này chứ, vậy hoàng thượng…… Huyền Ngọc không dám nhìn mặt hoàng thượng. ( ta cũng ko dám tưởng tượng ==|||)
Sương Phù Nhi ngẩng đầu nhìn về phía thất điện hạ, nghe đồn giọng nói thất điện hạ thế gian hiếm có lại không nghĩ rằng lại kinh động lòng người như thế, vậy khuôn mặt thất điện hạ càng là tuyệt thế vô song .
Ti Hàn Nguyệt ngồi dậy nhìn Sương Phù Nhi một hồi lâu, sau đó chậm rãi nằm trở về, sau khi nằm xuống mới nói một câu, “Ta mệt.” rồi im lặng vô động tĩnh.
Huyền Ngọc nghe thấy lập tức hiểu ý, nhanh chóng tiến lên phía trước nói với Sương Phù Nhi: “Điện hạ muốn nghỉ ngơi .”
Sương Phù Nhi sửng sốt cả nửa ngày mới có phản ứng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, “Dân nữ tùy tiện quấy rầy điện hạ, mong điện hạ thứ tội, dân nữ lập tức rời đi.” bối rối đứng lên, cước bộ có chút không yên lôi hầu nữ lui ra ngoài.
Ngay khi Sương Phù Nhi rời đi không lâu, Hàn Nguyệt tháo xuống sa mạo đứng dậy đi tới bên cạnh phụ hoàng nửa nằm nửa tựa vào người phụ hoàng, “Phái người theo dõi nàng ta.” Huyền Ngọc Huyền Thanh ánh mắt rùng mình, sau đó một ám nhãn nhanh chóng nhẹ nhàng rời khỏi nhã các.
“Nguyệt Nhi,” Đem Ti Hàn Nguyệt ôm vào lòng, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Lý Đức Phú và Lý Mặc Tiếu, Ngự Thiên nhẹ nhàng mở miệng, “Hồi cung chứ? .”
Hắn vốn muốn đi Hồng Tụ Thiêm Hương nhìn xem Ngưng Nguyệt kia một chút, lúc này mọi dự định cũng đều bay biến đi đâu mất.
“Ân.”
Theo phụ hoàng tiến vào tẩm cung, Hàn Nguyệt bị phụ hoàng mạnh mẽ kéo vào nội thất, đột ngột bị đẩy lên giường, bị phụ hoàng hung hăng hôn.
“Ân…” đối với nụ hôn nồng nhiệt cùng những cái vuốt ve của phụ hoàng, Hàn Nguyệt không che dấu rên rỉ một tiếng.
Xé bỏ quần áo trên người Hàn Nguyệt đồng thời nhanh tay cởi bỏ long bào trên người mình, Ti Ngự Thiên đè lên thân thể Hàn Nguyệt. “Nguyệt Nhi, ngươi là người của phụ hoàng !” càng thêm mãnh liệt vuốt ve, hung hăng hôn ngấu nghiến đôi môi mềm mọng đó.
“Ân… Phụ hoàng…” ngay khi phụ hoàng cầm lên dục vọng của mình, Hàn Nguyệt phát ra thanh âm hoan hỉ.
“Xảy ra chuyện gì?” Hàn Nguyệt lờ mờ cảm giác được phụ hoàng có gì không đúng, giống như đang tức giận.
“Nguyệt Nhi…” Liếm liếm bộ ngực mẫn cảm của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên nắm chắc ngọc hành Hàn Nguyệt tay chuyển qua hậu phương,“Phụ hoàng muốn ngươi!”
“Hô… Ân…” ngón tay Phụ hoàng đột ngột tham tiến vào thân thể làm cho Hàn Nguyệt nắm chặt lấy bả vai phụ hoàng, cũng làm cho hắn không còn rảnh mà hỏi đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Ngô… Ân…” Không hề báo động tiến vào làm cho Hàn Nguyệt kêu rên một tiếng ôm lấy cổ phụ hoàng,“Phụ hoàng?” Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
“Đừng hỏi, Nguyệt Nhi… Phụ hoàng hiện tại muốn ngươi, ngươi là của phụ hoàng …” Đợi sau khi hoàn toàn chôn vào cơ thể Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên trước chậm rãi làm cho Hàn Nguyệt thích ứng sự tồn tại của chính mình, trước sau ra vào cùng va chạm trong cơ thể Hàn Nguyệt , hắn biết chính mình không nên như vậy , Nguyệt Nhi cái gì cũng đều không hiểu, không hiểu rằng mình thực sự đang ăn dấm chua ( ghen a =]]). Nhưng khi nghe đến có nữ nhân ái mộ Nguyệt Nhi, hắn dị thường khó chịu, chính mình là dựa vào tình trạng lúc Nguyệt Nhi cô độc mà đem Nguyệt Nhi từng chút kéo đến trong lòng mình, nhưng hắn thế nào lại quên Nguyệt Nhi vốn là nam tử, âm dương tương hấp vốn là thiên hạ định luật, có lẽ sẽ có một ngày khi Nguyệt Nhi chính thức hiểu được tình là gì sẽ bị nữ tử mang đi, rời xa chính mình.
“Ân…… Hô… Ngô…” Ti Hàn Nguyệt lúc này toàn thân có chút ửng đỏ, quầng sáng trong mắt lóe ra lưu chuyển, mái tóc dài bởi vì phụ hoàng mãnh liệt luật động mà phân tứ tán cùng chiếc khuyên tai hắc lưu li phụ trợ thêm làm cho khuôn mặt hiện tại dị thường yêu diễm cùng tuyệt mị, hết thảy những điều này đều làm cho Ti Ngự Thiên càng thêm không muốn cũng không thể ngừng .
“Ân……” Nhìn Hàn Nguyệt lúc này Ti Ngự Thiên cuối cùng chịu đựng không được một trận mãnh liệt di động theo quy luật mà làm dục vọng nóng rực của chính mình phun trào bên trong mật đạo ướt át của Hàn Nguyệt, mà Ti Hàn Nguyệt vì phụ hoàng không ngừng kích thích cùng vuốt ve đã sớm đạt tới đỉnh tình dục.
“Hộc hô…” Ti Hàn Nguyệt có chút choáng, phụ hoàng chưa bao giờ kịch liệt như thế.
“Ân…” Ti Ngự Thiên rời khỏi cơ thể Ti Hàn Nguyệt vẫn còn lưu lại tinh dịch, sau khi đem dịch trắng trên người Hàn Nguyệt lau đi sạch sẽ, Ti Ngự Thiên ôm lấy Hàn Nguyệt đi vào dục gian.
……………
“Nguyệt Nhi” khóa chặt Hàn Nguyệt trong lòng mình,Ti Ngự Thiên múc nước nóng đổ lên người con báo con, “Nữ tử kia ngươi cảm giác được như thế nào?”
“Cái gì?” Hàn Nguyệt thấp giọng hỏi.
“Chính là nữ tử kia…… Ngươi cảm giác được nàng lớn lên như thế nào?” Ti Ngự Thiên ôm cánh tay Hàn Nguyệt hơi hơi dùng sức.
“Không biết.” không một tia chần chừ trả lời.
“Ân?” đối với câu trả lời của người nọ, Ti Ngự Thiên dị thường kì quái, “Ngươi không thấy được tướng mạo của nàng kia?
“Nhìn thấy.” Bất mãn khi phụ hoàng dừng động tác, Hàn Nguyệt rút cánh tay khỏi người phụ hoàng.
“………” Ti Ngự Thiên vội vàng tiếp tục dội nước lên lưng Hàn Nguyệt, “Nếu nhìn thấy tướng mạo của nàng sao lại không biết nàng lớn lên như thế nào?”
Hàn Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, “Ta vì sao phải biết nàng lớn lên như thế nào?” Lông mày có chút nhăn lại, phụ hoàng lại hỏi cái gì a, hắn thật sự không hiểu.
Hai tay kéo mặt hắn, Ti Ngự Thiên cẩn thận hỏi, “Vậy ngươi vì sao phải bảo nàng ngẩng đầu?”
“Ta muốn xem ánh mắt của nàng.” Không nhìn con mắt sao biết tâm tư người nọ.
“Để làm gì?” Ti Ngự Thiên cũng không biết chính mình muốn hỏi cái gì .
“Có chuyện.” Hàn Nguyệt thần sắc có chút lãnh.
“Cho nên ngươi phái người theo dõi nàng?” Ti Ngự Thiên không suy nghĩ nhiều ý tứ sau câu nói kia của Hàn Nguyệt, hắn lúc ấy đã bị phẫn nộ chiếm cứ.
“Ân, nhìn một chút xem nàng cuối cùng muốn làm cái gì?.” Hàn Nguyệt có chút kì quái nhìn phụ hoàng, kéo tay phụ hoàng xuống lại tựa vào trên người hắn.
Nhẹ nhàng ôm Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên cắn chặt răng tiếp tục hỏi: “Ngươi có cảm thấy được nàng kia lớn lên đẹp mắt không?”
“Đẹp mắt? Không biết.” Cái gì khen hay nhìn, hắn không rõ ràng lắm.
Ngự Thiên ngây ngẩn cả người, “……… Nguyệt Nhi…… Huyền Ngọc lớn lên như thế nào?” Thanh tú.
“Không biết.”
“Huyền Thanh thì sao?” Lớn lên cũng không tồi, phi thường ưa nhìn.
“Không biết.”
“ Còn……… Ti Lam Hạ ?”Lạnh lùng mà anh tuấn.
“Không biết…… Phụ hoàng?” Hàn Nguyệt cuối cùng phát giác hôm nay phụ hoàng là thật không thích hợp .
Nâng lên đầu Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên mặt mang nghi ngờ: “Nguyệt Nhi, ngày thường ngươi làm sao nhận biết mọi người?”
“Con mắt.” con mắt của mỗi người không giống nhau, hắn phân biệt con người bằng ánh mắt. (ta đi chết đây;__;)
Ti Ngự Thiên hoàn toàn không nói gì, “Vậy ngươi cũng là dựa vào con mắt của phụ hoàng mà phân biệt được phụ hoàng sao?” Ngữ khí mang một tia thất vọng, hắn không hy vọng bản thân mình ở trong lòng Nguyệt Nhi chỉ là đôi mắt.
“Phụ hoàng……” Hàn Nguyệt lộ ra một tia không vui, phụ hoàng đến cùng xảy ra chuyện gì? , “Ngươi là phụ hoàng của ta, ngươi cùng người khác không giống nhau!” Bắt lấy mái tóc phụ hoàng áp lên má mình, Hàn Nguyệt nghiêm túc nhìn phụ hoàng.
Nghe người kia nói, tâm tình hắn vốn đang sa sút đột nhiên tăng vọt,“Ngươi là nói trong mắt ngươi phụ hoàng và những người khác là không giống nhau ?”
“Ân!” Vốn chính là như vậy, Hàn Nguyệt khẩu khí dị thường khẳng định.
“Ha hả……” Ngự Thiên đột nhiên cảm giác được hôm nay hắn ăn phải dấm chua có chút ai oán, nữ tử nam tử, xinh đẹp hay không đẹp trong lòng của Nguyệt Nhi không có gì khác nhau. Mà mình trong lòng hắn so với những kẻ khác lại không giống nhau, hỏi hắn không vui sao được, Ti Ngự Thiên đem Hàn Nguyệt ôm chặt ngọt ngào mà nghiêm túc giúp bảo bối của mình thanh tẩy, mới vừa rồi có chút cuống lên, một hồi phải ôn nhu thương yêu bảo bối một phen.