Dụ Đồng

Chương 28




“Lâm nhi, Hàn Nguyệt năm nay cũng đã mười tuổi rồi, lại được hoàng thượng vô cùng sủng ái. Hoàng thượng đến nay vẫn chưa lập thái tử. Tuy nói khả năng được chọn của Hàn Nguyệt cao nhất nhưng dù sao tính tình nó cũng rất cô tịch, không thích tiếp xúc với người khác. Các đại thần trong triều đánh giá nó khá cao nhưng Đại hoàng tử có uy danh của Thượng Quan tướng quân hỗ trợ, thanh thế trong quân đội rất cao; Tứ hoàng tử mặc dù khá lạnh lùng nhưng cũng không khó lại gần như Nguyệt nhi; Ngũ hoàng tử tính tình ôn hòa, cũng được rất nhiều đại thần ủng hộ. Lâm nhi à, ngôi vị thái tử càng sớm định ngày nào càng tốt ngày ấy. Con chọn lúc nào đó thích hợp đề cập với hoàng thượng chuyện này. Hoàng thượng sủng ái Hàn Nguyệt như thế nhất định sẽ đồng ý thôi.”

Hôm nay, vừa từ Ngự thư phòng ra, Tả thừa tướng Tiêu Tự Tông đã ngay lập tức tới Di Hiên cung nói chuyện với con gái lão. Đại hoàng tử năm nay đã 16 tuổi. Cuộc tranh giành ngôi vị thái tử cũng sắp bắt đầu. Tuy lão đã chắc chắn rằng vị trí này không thoát khỏi tay ngoại tôn lão nhưng ngày nào hoàng thượng còn chưa hạ chỉ sắc phong, ngày đó lão còn lo lắng.

“Đúng vậy, Lâm muội, muội bây giờ đã là hoàng hậu, lại là thân mẫu của Hàn Nguyệt. Nếu muội đề cập chuyện này với hoàng thượng, chắc chắn hoàng thượng sẽ lập Hàn Nguyệt làm thái tử.” Nhị ca của Tiêu Lâm, Công bộ thượng thư Tiêu Nhiên cũng mở miệng khuyên bảo nàng.

Tiêu hoàng hậu đưa ánh mắt phức tạp nhìn phụ thân cùng với nhị ca của nàng, thở dài nói: “Phụ thân, nhị ca, hoàng thượng mặc dù sủng ái Nguyệt nhi nhưng chuyện này nữ nhi hy vọng được Nguyệt nhi đồng ý trước đã. Nữ nhi muốn cho Nguyệt nhi tự lựa chọn tương lai của mình.”

Năm xưa, nàng đã không thể nắm bắt được vận mệnh của mình. Bây giờ, nàng không thể để vận mệnh của con nàng nằm trong tay kẻ khác. Nàng hi vọng, con nàng có thể sống một cuộc sống như nó mong muốn.

“Lâm nhi!” Tiêu Tự Tông phẫn nộ quát to: “Sao ngươi có thể hồ đồ như thế? Tuy nhìn qua, Hàn Nguyệt có vẻ khá thông minh, nhưng nó cũng chỉ biểu hiện có vài lần. Ngoại trừ thể lực mạnh mẽ ra, xét về tài hoa, nó không bằng Tứ hoàng tử hay Ngũ hoàng tử. Thậm chí bây giờ, ngay cả Bát hoàng tử biểu hiện cũng xuất sắc hơn nó. Chuyện trọng đại thế này sao có thể tùy ý nó được, lỡ có gì sơ suất thì làm sao? Ngươi là mẫu hậu của nó, ngươi quyết định thay nó là được rồi!” Chuyện này sao có thể để cho một thằng nhóc quyết định được, bọn họ tự quyết là được rồi.

“Phụ thân!” Tiêu Lâm kêu lên, nàng không biết phải làm sao mới tốt.

“Lâm muội, muội nghe lời phụ thân đi. Chúng ta làm thế cũng vì muội và Hàn Nguyệt cả thôi. Nếu Hàn Nguyệt không làm thái tử, vậy ngươi sau này sẽ ra sao? Tính tình Hàn Nguyệt thế này, rất dễ đắc tội với người khác. Nếu để các hoàng tử khác trở thành thái tử, vậy trong triều Hàn Nguyệt còn có địa vị gì nữa.”

“Nhưng mà phụ thân, nữ nhi…” Tiêu Lâm chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.

“Không nhưng nhiếc gì nữa. Chuyện này phụ thân quyết định thay ngươi là được rồi. Ngươi tìm lúc nào đó nói chuyện với hoàng thượng về việc này. Phụ thân cũng sẽ cùng mấy vị thượng thư trong triều dâng tấu đề nghị hoàng thượng lập Hàn Nguyệt làm thái tử.” Tiêu Tự Tông cương quyết nói. Việc này quyết định sớm ngày nào, yên tâm ngày ấy.

“Mẫu hậu…” Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp ôn nhu như ngọc truyền đến. Mọi người đang tranh luận vội vàng quay lại. Thì ra là Hàn Nguyệt đến Di Hiên cung thỉnh an mẫu hậu.

“Nguyệt nhi.” Sắc mặt Tiêu Lâm có chút khó coi nhìn con nàng.

Không thèm để ý đến hai cha con họ Tiêu đang ngồi đối diện với mẫu hậu, Hàn Nguyệt sắc mặt không chút thay đổi đi tới bên cạnh mẫu hậu ngồi xuống. Sau đó mới nhìn chằm chằm vào hai người kia.

“Nguyệt nhi, đây là ngoại công và nhị cữu.” Tiêu Lâm giới thiệu cho con nàng hay. Hàn Nguyệt rất hiếm khi gặp phụ thân và nhị ca của nàng. Mặc dù nó đã mười tuổi, nhưng số lần gặp cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà gặp mặt cũng không chào hỏi ai hết. Phụ thân cũng đã nhiều lần chỉ trích nàng về việc này.

Hàn Nguyệt cũng chẳng để ý đến lời nói của mẫu hậu. Nó cúi đầu im lặng một lúc rồi cầm lấy ly trà vừa được dâng lên từ từ thưởng thức. Thấy thái độ của Hàn Nguyệt như vậy, sắc mặt của Tiêu Tự Tông và Tiêu Nhiên đều sầm xuống. Tiêu Lâm bỗng cảm thấy nghi hoặc, hôm nay con nàng làm sao vậy?

Uống mấy ngụm trà xong, Hàn Nguyệt mới ngẩng đầu lạnh lùng nói với hai kẻ đang nhìn nó đầy tức giận: “Ai bảo các ngươi, ta muốn làm thái tử?”

“Nguyệt nhi?” Tiêu Lâm có chút giật mình kêu lên. Chẳng lẽ vừa rồi, con trai nàng đều nghe được tất cả những gì bọn họ nói sao?

“Ngươi…?” Tiêu Tự Tông quát lớn. Sắc mặt lão đã hơi trắng bệch ra.

“Các ngươi chẳng lẽ đã quên thân phận của mình rồi hay sao?” Hàn Nguyệt cũng chẳng thèm khách khí nói. Hai người bọn họ sắc mặt càng lúc càng khó coi, mà Tiêu Lâm lúc này ngồi im, không nói câu nào. Con nàng đang rất tức giận, nàng chỉ còn biết ngồi im, không nhúng tay vào. Nếu Nguyệt nhi đã lên tiếng, tức là nó muốn tự mình giải quyết chuyện này.

“Thất điện hạ, ngài nói thế là có ý gì? Nói gì đi nữa thì chúng ta cũng là ngoại công và cữu cữu của ngươi. Ngài sao có thể vô lễ thế được.” Giọng điệu của Tiêu Tự Tông bắt đầu trở nên khó nghe. Ngẫm lại, trong triều lão nắm quyền cao chức trọng, làm gì có kẻ nào lớn mật dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện với lão. Vậy mà Hàn Nguyệt dám ỷ vào sự sủng ái của hoàng thượng mà vỗ lễ với lão đến mức này.

“Các ngươi là ai, liên can gì đến ta? Trong mắt ta, các ngươi chỉ là người nhà của mẫu hậu, chẳng quan hệ gì đến ta cả.” Lời nói của Hàn Nguyệt càng lúc càng trở nên khó nghe.

“Ti Hàn Nguyệt! Nói gì đi nữa, chúng ta cũng là thân thích của ngươi. Ngươi sao có thể thốt ra những lời đại nghịch bất đạo như thế!” Tiêu Tự Tông đã tức giận đến mức trực tiếp gọi thẳng tên của Hàn Nguyệt.

“Năm năm trước, ngươi lợi dụng chức vụ đem một vụ án giết người ỉm đi, nhận hối lộ 100 vạn lượng bạc. Ba năm trước, ngươi nhận 500 vạn lượng bạc đem chức phủ doãn phủ Nhạn Châu bán cho một phú thương ở Nhạn Châu tên là Lâm Khuê. Ba tháng trước, ngươi cầm 200 vạn lượng bạc giúp con một người khác kiếm chức nào đó trong triều. Mà Tiêu thượng thư thân là Công bộ thị lang nhưng vài năm nay cũng đem không ít tiền trong Quốc khố về nhà nhỉ?” Hàn Nguyệt chậm rãi nói, phảng phất như đang nói chuyện gì đó không quan trọng lắm. Nhưng càng nghe, sắc mặt Tiêu Tự Tông và Tiêu Nhiên càng tái nhợt, thân thể cũng bắt đầu phát run. Tiêu Lâm không thể tin được nhìn phụ thân cùng nhị ca của nàng.

“Còn cần ta kể lại tất cả những chuyện các ngươi đã làm không?” Âm thanh vẫn lạnh nhạt như trước nhưng đã hơi có chút phẫn nộ.

“Việc này… việc nầy… không có bằng chứng thì đừng có nói lung tung.” Giọng nói Tiêu Tự Tông đã bắt đầu mất bình tĩnh. Nó làm sao biết được những chuyện này.

“Muốn ta lấy chứng cứ cho các ngươi xem hả??” Đặt ly trà xuống, ánh sáng trong mắt Hàn Nguyệt bắt đầu lóe ra.

“Ngươi… ngươi làm sao biết…” Nghe Hàn Nguyệt nói vậy, Tiêu Tự Tông toàn thân đã mềm nhũn.

“Hừ! Các ngươi đoán xem, làm sao ta biết được?” Hàn Nguyệt không trực tiếp trả lời Tiêu Tự Tông mà hỏi ngược lại lão.

“Ngươi…” Suy nghĩ một chút, sắc mặt lão bắt đầu tái mét “Chẳng lẽ… hoàng… hoàng…”

“Nhớ kỹ những gì mình nên làm, đừng nên nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ. Chuyện của ta các ngươi không thể xen vào. Nhớ kỹ địa vị bây giờ là ai ban cho các ngươi. Sau này nên làm như thế nào, các ngươi tự mình cân nhắc đi.” Nói xong, không chờ hai người bọn họ phản ứng, Hàn Nguyệt đã đứng dậy, kéo mẫu hậu vào trong phòng, rồi ra lệnh cho Huyền Ngọc, Huyền Thanh đang đứng ở phía sau: “Thu dọn sạch sẽ cho ta.”

“Nguyệt nhi…” Tiêu Lâm có chút lo lắng gọi con nàng. Vừa rồi Nguyệt nhi nói với phụ thân và nhị ca như vậy… dù gì thì nó cũng đã chọc giận bọn họ. Chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai của nó. Mặc dù Tiêu Lâm hi vọng con nàng có thể tự do sinh sống nhưng thân là hoàng tử, nó nhất định phải có chỗ dựa mới được.

“Mẫu hậu!” Hàn Nguyệt kiên định nhìn mẫu thân của nó. “Người chỉ cần nhớ, trên đời này, không ai có thể làm hại ta.”

“Nguyệt nhi…” Đôi mắt Tiêu Lâm bắt đầu đỏ lên. Con trai nàng vẫn luôn tự tin sáng chói như vậy, rồi nàng nghe nó nói tiếp: “Mẫu hậu, cứ làm những gì người muốn, những chuyện khác người không cần quan tâm.”

“Nguyệt nhi…” Tiêu Lâm nhào tới ôm lấy thân hình mảnh mai lạnh như băng của con nàng, nước mắt bắt đầu trào ra. “Nguyệt nhi, đứa con ngoan của mẫu hậu.”

Tiêu Lâm cảm thấy nàng vô cùng hạnh phúc. Con trai nàng dùng phương thức riêng của nó để bảo vệ nàng. Dù có phải đắc tội các trọng thần trong triều, nó cũng không để cho nàng phải chịu nửa phần uất ức. Đứa con hiếu thảo đến vậy lại là con nàng.

Con nàng đang dần dần thay đổi từng chút một. Mặc dù biến hóa rất nhỏ nhưng nàng vẫn nhận ra. Mười năm qua, Nguyệt nhi vẫn rất cố gắng thích ứng cuộc sống trong cung đình đại nội, bắt buộc chính mình đối mặt với những chuyện nó không thích. Từ ngày tỉnh lại, nó vẫn bảo vệ nàng, bảo vệ một cách âm thầm. Nhớ lại, nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào trong tim. Con trai nàng, không phải là loại người ỷ được sủng ái mà muốn làm gì thì làm.

Vươn tay lau những giọt nước mắt trên mặt mẫu hậu, Hàn Nguyệt có chút không vui. Đang yên đang lành sao lại khóc. “Mẫu hậu, đừng nghi ngờ ta. Trên đời này, không ai có thể làm hại đến ta.” Hàn Nguyệt không thích việc mẫu hậu luôn cho rằng nó cần phải có ai đó trợ giúp. Thế lực của những kẻ đó, Hàn Nguyệt vốn chẳng thèm để vào mắt.

Biết Hàn Nguyệt không thích nhìn thấy nàng khóc, Tiêu Lâm lau khô những giọt nước mắt còn vương trên mặt, vui vẻ nở nụ cười, kiêu hãnh nói: “Được, mẫu hậu tin tưởng Nguyệt nhi. Sau này, mẫu hậu sẽ không suy nghĩ mấy chuyện vẩn vơ nữa.” Rồi nàng lại ôm chầm lấy Hàn Nguyệt. “Nguyệt nhi tối nay phải ăn cơm cùng với mẫu hậu…”

Hàn Nguyệt vẻ mặt vẫn vô cảm nhẹ nhàng ôm lấy mẫu hậu của nó rồi bỉnh thản trả lời: “Ừ.”



“Nguyệt nhi, phụ hoàng nghe nói chiều nay, Tiêu thừa tướng và Tiêu thượng thư hốt hoảng rời khỏi Di Hiên cung. Nghe mấy người nhìn thấy kể, sắc mặt họ dường như rất không bình thường.” Ti Ngự Thiên hỏi Hàn Nguyệt đang ngồi cách hắn không xa đọc quyển gì đó, âm thanh có chút vui vẻ.

Nghe phụ hoàng gọi, Hàn Nguyệt ngẩng đầu lên trả lời, giọng có vẻ không vui: “Bọn họ hôm nay đến là muốn mẫu hậu đề nghị với phụ hoàng lập ta làm thái tử.”

“Thế sao?” Ti Ngự Thiên khẽ nhướng mày “Tiêu khanh thật là quá sốt ruột rồi.”

“Hừ. Không biết sống chết.” Hàn Nguyệt hơi mất kiên nhẫn nói. Nhớ tới những kẻ đó, trong lòng nó lại dâng lên cảm giác chán ghét quen thuộc.

“Thế Nguyệt nhi đã làm gì mà khiến bọn họ sắc mặt thay đổi kinh khủng đến vậy?” Giọng nói của Ti Ngự Thiên tràn ngập sự tò mò.

“Nói mấy chuyện bọn họ đã làm, rồi bảo bọn họ đừng làm những chuyện không nên làm.” Âm thanh có chút khinh thường.

“A a a a, thế chẳng phải khiến Tiêu thừa tướng đêm nay không thể ngủ ngon được hay sao?” Xem ra, tâm trạng Ti Ngự Thiên lúc này rất tốt.

“Liên can gì đến ta.” Giọng nói lại lạnh nhạt như cũ.

“Nguyệt nhi, lại đây với phụ hoàng.” Ti Ngự Thiên xoay người lại. Thấy thế, Hàn Nguyệt đứng dậy đi tới gần, rồi một vòng tay ấm áp ôm lấy nó.

Nhẹ nhàng mơn man mái tóc của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên hỏi: “Thật sự không muốn làm thái tử sao?” Giọng nói không có gì thay đổi.

“Không muốn.” Trả lời ngay không cần suy nghĩ. Phụ hoàng đã biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi.

“A a, Nguyệt nhi thật là… Phụ hoàng biết làm sao với ngươi bây giờ.” Giọng nói của hắn có chút bất đắc dĩ, lại có chút yêu chiều, khẽ trách.

Liếc nhìn phụ hoàng một cái, Hàn Nguyệt cũng không trả lời. Nó nhắm mắt, dụi vào ngực phụ hoàng, nơi này vẫn ấm áp, rộng lớn như thế. Đột nhiên, có một cái gì đó mềm mại khẽ chạm vào trán nó. Hàn Nguyệt lập tức mở mắt nhìn phụ hoàng. Sau đó, nó thấy phụ hoàng cúi gần mình, đặt môi người lên trán nó.

“Phụ hoàng?” Hàn Nguyệt có chút sững sờ. Trước đây, nó cũng từng có cảm giác này, nhưng nó không biết đó là gì. Hóa ra là như vậy. Nhưng đó là cảm giác mẫu hậu cho nó, phụ hoàng chưa bao giờ làm vậy.

“Thích không?” Ti Ngự Thiên bình thản hỏi, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

“Thích?” Mặc dù nghe qua rất nhiều người nói từ này, nhưng nó không hiểu ‘thích’ là cái gì. Nhìn vẻ mặt Hàn Nguyệt đầy mê hoặc, Ti Ngự Thiên lại cúi xuống hôn trán nó: “Ghét không?”

“Không ghét.” Lần này, Hàn Nguyệt trả lời cực nhanh. Môi phụ hoàng rất ấm áp, chạm vào làn da lạnh lẽo của nó rất dễ chịu.

“Dễ chịu không?” Ti Ngự Thiên tiếp tục hỏi.

“Có, rất ấm áp.” Trả lời rất thành thật.

“A a…” Ti Ngự Thiên khẽ cười thành tiếng, lại một lần nữa đặt môi mình lên trán, rồi đến con mắt, cái mũi, gò má, khóe miệng… của Hàn Nguyệt.

Mà lúc này, Hàn Nguyệt như một đứa trẻ ngoan ngoãn nằm yên, từ từ nhắm lại hai mắt hưởng thụ cảm giác đôi môi ấm áp của phụ hoàng chạm vào làn da nó.