Dụ Đồng

Chương 17




“Buồn ngủ quá, ngũ ca… Huynh không thấy buồn ngủ sao?” Nằm dài lên mặt bàn, Ti Thanh Lâm lúc này đang mắt nhắm mắt mở thì thào than vãn. Nói rồi hắn ngáp một cái rõ to.

“Tối qua đệ lại mải chơi đến tận khuya không đi ngủ chứ gì?” Nhìn lục đệ vừa đến đã nằm ườn xác lên bàn ngáp ngắn ngáp dài, Ti Cẩm Sương vừa cười vừa hỏi.

“Lục đệ à, tối qua ngươi đi rình mò ăn trộm ở đâu hay sao mà mới sáng sớm đã buồn ngủ như vậy rồi?” Nhìn Thanh Lâm sắp gục đến nơi, Ti Đạm Vũ bắt đầu trêu chọc.

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người trong Thái thư viện đều nhìn chằm chằm vào cái thân hình đang nằm dài trên mặt bàn. Một lúc sau mới thấy Ti Thanh Lâm lên tiếng : “Nhị ca, đừng lấy bụng ta suy ra bụng người. Đệ đâu giống như huynh, đêm hôm khuya khoắt vẫn còn dám ra ngoài chơi. Tối qua, đệ nghe thấy tiếng mèo kêu bên ngoài liền chạy ra tìm cả buổi. Lúc về chưa ngủ được bao lâu thì đã bị gọi dậy” Ti Thanh Lâm bất mãn nói.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều cười rộ lên, ngay cả thường ngày lạnh nhạt nghiêm túc như Ti Lam Hạ trong mắt cũng có chút ý cười. Mọi người đang cười nhạo Thanh Lâm thì đột nhiên, một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng truyền từ ngoài cửa vào : “Chủ tử, đến Thái thư viện rồi.”

Tất cả đều cảm thấy nghi hoặc liền ngước ra cửa và… sững sờ nhìn người vừa tới.

“Chủ tử, túi sách của ngài đây.” Huyền Ngọc đưa cái túi đang cầm trong tay cho chủ tử. Lúc chủ tử thông báo hôm nay sẽ đến thư viện, hắn giật nảy cả mình. Hai năm đã qua… sao bây giờ chủ tử mới muốn đến thư viện? Huyền Ngọc từng nghĩ chủ tử sẽ không bao giờ bước chân vào nơi này, lúc nãy trên đường đi hắn vẫn còn không tin đây là sự thật. Đến khi đến cửa thư viện, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười đùa huyên náo, hắn vội quay đầu lại nhìn chủ tử, sợ người lại quay lưng bỏ đi như lần trước. Không ngờ chủ tử vẫn sải bước tiến đến, đi vào bên trong. Đến lúc này Huyền Ngọc mới hiểu, chủ tử thực sự muốn đến thư viện học.

Cầm lấy túi sách trong tay Huyền Ngọc, thấy Huyền Ngọc, Huyền Thanh vẫn đứng yên đó không nhúc nhích, Hàn Nguyệt lạnh nhạt nói : “Trở về.”

Nghe chủ tử ra lệnh, Huyền Ngọc Huyền, Thanh nhìn về phía Hàn Nguyệt nói : “Chủ tử, nô tài đứng đây chờ ngài.”

Hai người vừa nói xong, Hàn Nguyệt lại tiếp tục : “Trở về.” Âm thanh đã có chút không kiên nhẫn.

Huyền Ngọc và Huyền Thanh nhìn nhau, lại ngước nhìn chủ tử, thấy sắc mặt người vẫn trầm tĩnh như cũ, đành cúi người nói : “Dạ, chủ tử. Vậy bọn nô tài xin phép về trước.” rồi cùng nhau rời đi. Nếu chủ tử đã ra lệnh, bọn họ không thể tiếp tục ở lại. Mọi chuyện còn lại thế nào, chắc chủ tử đã có dự tính.

Chứng kiến Huyền Ngọc và Huyền Thanh rời đi, Ti Hàn Nguyệt cầm lấy túi sách của nó, đi vào Thái thư viện lúc này đã im lặng như tờ, chọn một chỗ trống ngồi xuống.

“Người đó sao lại đến đây?” Mọi người kinh ngạc nhìn thân hình màu đen quen thuộc xuất hiện trước cửa. Vẫn cái áo choàng đen che kín khuôn mặt ấy, vẫn cái âm thanh, ngữ điệu không thể nào quên ấy, nhưng vì sao người này lại xuất hiện tại đây, vì sao đến tận bây giờ mới xuất hiện… Trong lòng ai nấy đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Giây phút kinh hãi đã qua đi, nhìn Ti Hàn Nguyệt đã yên chỗ, mọi người lại đưa mắt nhìn nhau trao đổi. Hàn Nguyệt gây cho bọn hắn cảm giác dù nó ngồi ngay trước mắt nhưng vẫn xa tận chân trời. Không ai dám tiến lên hỏi han câu nào, thậm chí cũng chẳng dám nói năng gì.

Trước tình cảnh này, Đại hoàng tử Ti Diệu Nhật là người bừng tỉnh đầu tiên. Dù sao hắn cũng đã 13 tuổi rồi, sắc mặt cũng không kinh hãi hay bất ngờ như mấy người còn lại. Chậm rãi lại gần thân hình màu đen nọ, Ti Diệu Nhật mở miệng bắt chuyện : “Đệ là thất đệ Hàn Nguyệt phải không? Huynh là đại ca của đệ, Ti Diệu Nhật. Nếu thất đệ không ngại, để huynh giới thiệu cho đệ những người khác. Mọi người ở đây đều là huynh đệ của đệ cả.”

Nhìn bề ngoài, vẻ mặt Ti Diệu Nhật cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng một chút tự tin cũng không có. Ngay cả đối với phụ hoàng, thất đệ đôi khi còn tỏ ra lạnh nhạt, huống chi là hắn. Ti Diệu Nhật cũng chẳng hi vọng, Hàn Nguyệt sẽ đáp lại lời đề nghị của mình.

Nhưng ngay khi hắn vừa nói xong, Hàn Nguyệt đứng dậy chờ đợi. Một thoáng ngạc nhiên xuất hiện trên mặt Ti Diệu Nhật rồi hắn vui vẻ nở nụ cười. Mà đồng thời, hắn cũng phát hiện, hóa ra thất đệ chỉ cao đến ngực mình, cho dù có mặc thêm áo choàng nhưng nhìn vẫn có vẻ mảnh mai yếu ớt. Thân thể như vậy… Ti Diệu Nhật cảm thấy hắn chỉ cần một tay là cũng có thể nhấc bổng được thất đệ lên.

“Đại ca?” Thấy Ti Diệu Nhật lúc này đang ngẩn ra suy nghĩ gì đó, Cẩm Sương liền mở miệng thúc giục. Diệu Nhật vôi vàng tỉnh lại rồi quay sang bên cạnh nói với Hàn Nguyệt : “Thất đệ, đây là nhị ca, Ti Đạm Vũ.”

“Thất đệ.” Ti Đạm Vũ lên tiếng chào hỏi.

Hàn Nguyệt cũng không đáp lại, chỉ quay đầu nhìn người tiếp theo. Thấy thế, Ti Diệu Nhật lập tức giới thiệu tiếp : “Đây là tam ca, Ti Quang Dạ.”

“Thất đệ.”

Vẫn không đáp lại.

“Còn đây là tứ ca, Ti Lam Hạ.”

“Thất đệ.” Âm thanh lạnh lùng trong trẻo.

“Đây là ngũ ca, Ti Cẩm Sương.”

“Thất đệ.” Cẩm Sương nở một nụ cười ôn nhu, giọng nói cũng ôn nhu như thế.

“Đây là lục ca, Ti Thanh Lâm.”

“Thất đệ, xin chào!” Giọng nói của Thanh Lâm tràn ngập vui vẻ lẫn hưng phấn.

“Còn đây là cửu đệ, Ti Phong Nham.”

“Thất ca, ngày tốt lành.” Âm thanh non nớt mang theo chút mềm yếu, Ti Phong Nham lúc này có chút sợ sệt nhìn thất ca của mình.

“Còn đây là thập đệ, Ti Mang Nặc.”

“Xin chào, thất ca.” Giọng nói cực kỳ vui mừng.

Rồi đột nhiên, trên mặt Diệu Nhật thoáng lộ vẻ bất an, chỉ tay về phía một người mặt mũi tái mét đứng cách đó không xa, nói : “Đó là lão bát, Ti Hoài Ân.”

“Thất… Thất điện hạ.” Ti Hoài Ân run rẩy lên tiếng. Hắn không nghĩ rằng người này sẽ cho phép hắn gọi một tiếng ‘ca ca’.

Giới thiệu xong xuôi, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ti Hàn Nguyệt chờ đợi xem nó sẽ làm gì. Bỗng nhiên, Hàn Nguyệt bỏ chiếc mũ trùm xuống nhìn tất cả, nói : “Ti Hàn Nguyệt.” rồi lại đội mũ lên, đi về vị trí của mình ngồi xuống.

Tất cả đều sững sờ… kinh ngạc… cao hứng… nhưng tâm trạng cũng đầy phức tạp…