Dụ Đồng

Chương 119




Ngồi ở đầu giường, tựa vào người phụ hoàng, Ti Hàn Nguyệt vừa tỉnh lại nhìn bên giường đủ các vẻ mặt kích động, mười mấy người đều mang theo đôi mắt nhiễm hồng.

” Chủ tử…” Huyền Ngọc nhịn không được khóc lên trước tiên, giờ phút này nhìn chủ tử suy yếu như vậy khiến tâm của hắn như thu lại với nhau, ngẫm lại ba tháng lo lắng hãi hùng, Huyền Ngọc “!!” một tiếng quỳ gối trước giường chủ tử , ” chủ tử… ngài… ngài cũng  đừng dọa nô tài nữa …” nói xong che miệng khóc nức nở, Huyền Thanh cũng “!!” quỳ trên mặt đất, ” chủ tử… ngài… ngài không thể không cần nô tài…”

” Đứng lên…” Ti Hàn Nguyệt thấp giọng đem hai người lệnh đứng dậy, từ lúc hắn tỉnh lại thì những người này đã đứng ở trước mặt hắn .

” Chủ tử…” Lưu Mộ Dương cũng không chịu thua kém khóc thét lên, ” ngài… ngài hơi quá đáng, không nói một tiếng liền bỏ rơi chúng ta… làm cho chúng ta kinh hoảng sợ hãi, chủ tử… ngài… ngài thật sự là hơi quá đáng…” hại hắn không biết khóc bao nhiêu lần…

” Chủ tử… ngài sau này đừng như vậy …” La Y cũng nhiễm hồng ánh mắt, bất mãn nhìn chủ tử, ” ngài cho dù mặc kệ chúng ta, cũng phải hảo hảo ngẫm lại bản thân ngài a, người xem ngài…” nhìn chủ tử gầy yếu nhu nhược như thế, La Y nói không được nữa.

” Điện hạ, ngài một … không …  mấy lần nếu không để ý đến ai tự ý rời cung, gây sức ép chắc chắn cũng không phải chỉ có một người là ngài a, lần sau ngài muốn đi ra ngoài nhớ rõ nói với chúng ta một tiếng…” Vô Phong không để ý ở đây có bao nhiêu vị quyền quý, lạnh lùng nói móc Ti Hàn Nguyệt, đều là người này tùy hứng nên mới làm cho hai vòng của Mộ Dương suốt mấy tháng nay gầy hẳn đi.

Nắm lấy tay Ti Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên thản nhiên nhìn một lượt những người đối với hành động một mình rời cung của Hàn Nguyệt lên án công khai, lần này thật đúng là đem bọn họ sợ hãi, bàn thân mình hư nhược đến thành cái dạng này cũng không biết trở về, vẫn là tự mình xuất ra kế mới đem hắn lừa trở về, Nguyệt nhi cũng nên cần người ta hảo hảo giáo huấn một phen …… Ti Hàn Nguyệt tất nhiên không rên một tiếng chấp nhận để mọi người phê phán, phụ hoàng đã nói cho hắn biết trong khoảng thời gian hắn rời cung này mọi người đã trở nên thế nào, đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới.

” Tốt lắm, người trở về thì tốt rồi, các ngươi cũng đừng trách hắn nữa ……” Ti Lam Hạ lần đầu tiên lên tiếng sau một hồi ngồi xem, vội ra tiếng ngăn lại mấy người càng nói càng kích động, tuy rằng bọn họ cũng muốn giáo huấn người này một chút, nhưng nhìn qua người gầy yếu kia, một chút giọng điệu bất mãn từ miệng liền khẩn trương biến thành đau lòng cùng thương tiếc, lấy qua cháo thịt sai người chuẩn bị trước đó, Ti Lam Hạ ngồi vào bên cạnh Hàn Nguyệt, mặt một bộ biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng lúc này có vẻ phá lệ mềm nhẹ, ” thất đệ… thân mình ngươi hiện tại thật không tốt, đây là cháo thịt ngự thiện phòng tỉ mỉ chuẩn bị, ngươi ráng chịu đựng một chút… hiện tại… ngươi cần phải ăn ít thức ăn mặn… thử một lần được không.” nói xong nhẹ nhàng thổi thổi một muỗng cháo uy đến bên miệng Ti Hàn Nguyệt.

Ti Hàn Nguyệt chăm chú nhìn Ti Lam Hạ vẫn không nhúc nhích, lại nhìn về phía Ti Cẩm Sương đang ngồi ở bên cạnh nhuyễn ghế, ánh mắt sâu hút hơi hơi có chút phiếm lam. Ti Ngự Thiên nhìn Hàn Nguyệt, rồi mới hướng Ti Cẩm Sương nháy mắt ra dấu, nhẹ nhàng buông ra tay phải Hàn Nguyệt.

” Thất đệ…” Ti Cẩm Sương tiến lên cầm bàn tay ấm áp vừa mới được phụ hoàng buông ra , ôn nhu cười , ” ngươi thử xem xem, tận lực ăn đi… nếu vẫn ăn không vô, Ngũ Ca lại cho người ta nghĩ biện pháp khác…”

Nhìn Ti Cẩm Sương một hồi, Ti Hàn Nguyệt lại nhìn về phía Ti Lam Hạ, dưới ánh mắt dị thường thương tiếc của Ti Lam Hạ cúi đầu ăn muỗng cháo bên miệng, tâm của mọi người nháy mắt bị nghẹn lại nơi yết hầu. Ăn được một muỗng cháo, thần sắc Ti Hàn Nguyệt dần dần có chút không thoải mái, Ti Ngự Thiên vội đem thân thể Hàn Nguyệt hướng phía trước nhích lại gần, ” Nguyệt nhi… đừng phun… ăn đi… ngàn vạn lần đừng phun…” nếu vẫn không thể ăn thức ăn mặn, thân mình Nguyệt nhi sẽ căn bản không thể hoàn toàn khôi phục.

Ti Hoài Ân đã chuẩn bị tốt nước trà canh giữ ở một bên, vốn là chuyện Huyền Ngọc và Huyền Thanh nên làm, bị mấy người này nhanh tay đoạt đi trước. Ti Cẩm Sương nhu nhu bộ vị dạ dày của Hàn Nguyệt, ôn nhu không ngừng nói: ” Thất đệ… đem cháo nuốt xuống đi, cháo này ăn rất tốt, nơi này là trong cung, là tẩm cung của phụ hoàng… chúng ta đều ở trong này, ngươi đừng nghĩ đến những chuyện khác…”

Nhẫn nhịn dục vọng muốn nôn mửa, Ti Hàn Nguyệt gian nan mà đem cháo nuốt xuống, nhưng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt biểu hiện rằng hắn đang cực độ khó chịu. Ti Hoài Ân đem nước trà đưa lên trước, uy thất ca uống một ngụm xong, cho tứ ca một cái ánh mắt rồi mới thối lui đến một bên.

” Nguyệt nhi… cháo này được ninh một ngày một đêm, bên trong có hạt sen, hồng tham (hoa cúc), hầu cô (nấm)… ngươi nếm thử một chút, bên trong có phải hay không có mấy thứ này?” kìm lấy huyệt vị bên tay trái Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên nhẹ giọng ở bên tai Hàn Nguyệt  nói. Ti Lam Hạ gặp Hàn Nguyệt sắc mặt thoáng giãn một chút, lại đưa lên trước một muỗng……

” Nôn!” Ti Hàn Nguyệt sau khi ăn lần thứ hai, lập tức đưa tay che lên miệng, áp chế từng đợt cảm giác buồn nôn trong cơ thể, thân thể vì khó chịu mà thở gấp gáp. Ti Ngự Thiên liều mạng vuốt vuốt sau lưng Hàn Nguyệt, làm cho hắn thoải mái chút, nhìn bộ dáng Hàn Nguyệt khó chịu như thế tất cả mọi người lại một phen đỏ mắt.

Nhẫn xuống cảm giác ghê tởm, Ti Hàn Nguyệt nằm ở trong lồng ngực phụ hoàng nhìn Ti Lam Hạ: ” lại đến.” nơi này không phải Thiên triều, là Yển quốc, hắn là Ti Hàn Nguyệt, không phải là Nghiệt đồng không thể ăn thức ăn mặn.

Ngăn chặn cảm giác đau nhức trong lòng không ngừng dâng lên, Ti Lam Hạ hơi hơi lộ ra một mạt tươi cười tràn ngập yêu thương, chậm rãi múc một muỗng cháo cẩn thận đưa lên trước….. cứ như vậy, Ti Hàn Nguyệt dị thường gian nan uống hết một nửa bát cháo thịt, cuối cùng bởi vì thật sự khó chịu lẫn đám người Ti Lam Hạ thấy thật sự đau lòng mà đổi thành cháo rau dưa mộc mạc. Cũng vì thân thể thật lâu chưa hảo hảo ăn cơm nên Ti Hàn Nguyệt lúc này chỉ có thể ăn một ít cháo cùng đôn phẩm (canh). Vì sợ Hàn Nguyệt đói nên Ti Ngự Thiên mệnh ngự thiện phòng mọi thời mọi lúc chuẩn bị tư thế sẵn sàng, chỉ cần Hàn Nguyệt tỉnh lại liền uy một lần cháo. (sớm muộn gì cũng thành trư ==”)

Ti Hàn Nguyệt ăn dược xong ở bên người phụ hoàng trầm trầm ngủ, thân thể không chịu nổi gánh nặng khiến tinh thần hắn thật không tốt. Vài ngày sau khi trở về trừ bỏ lúc ăn cơm thì Ti Hàn Nguyệt đều ở trong mê man, ngay cả tắm rửa đều là được Ti Ngự Thiên tự tay hầu hạ lúc đang ngủ. Nhìn người hoàn toàn bất đồng với trước kia, hơi thở bi thương cùng đau lòng tràn ngập phòng ngủ. 

” Hạ nhi…” Ti Ngự Thiên nhìn người ngồi ở phía trước, nhẹ giọng nói, ” qua ngày tết, phụ hoàng trao lại trách nhiệm cho ngươi, ngươi chuẩn bị tốt việc đăng cơ, ngày mai lâm triều phụ hoàng sẽ hạ chỉ.”

” Phụ hoàng!?” ” Hoàng Thượng!?” lời Ti Ngự Thiên vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều thấp giọng kinh hãi thét lên.

” Phụ hoàng…” Ti Diệu Nhật không đồng ý nhìn phụ hoàng, ” nếu ngài là vì muốn chiếu cố thất đệ, vậy ngươi cứ an tâm mà chiếu cố, những chuyện khác có thể giao cho chúng ta , chính là… ngài hiện tại thoái vị không khỏi quá sớm…” phụ hoàng còn chưa tới tuổi về chiều, hiện tại có thể nào thoái vị.

” Phụ hoàng, ngài chính trực tráng niên… có thể nào hiện tại thoái vị?” Ti Thanh Lâm cũng dị thường không tán thành, phụ hoàng thoạt nhìn cũng không đến đứng chi niên (30), có thể nào thoái vị vào lúc này.

” Phụ hoàng…” Ti Lam Hạ cũng hiểu được quyết định của phụ hoàng quá mức qua loa, đang chuẩn bị khuyên can thì bị phụ hoàng đưa tay ngăn lại.

” Trẫm biết, lấy cái tuổi ba mươi bảy của trẫm mà nói, thoái vị quả thật quá sớm. Chính là… thân thế của Nguyệt nhi các ngươi đều rõ ràng, trẫm không muốn lại vì quốc sự mà phân tán hầu hết tinh lực, trẫm muốn trong lúc sinh thời hảo hảo yêu hắn, thương hắn, có lẽ… trẫm làm như thế cũng không thay đổi được mệnh cách của Nguyệt nhi, nhưng ít nhất, muốn cho thế tiếp theo của Nguyệt nhi có thể ít chịu khổ một chút, cũng hy vọng trời xanh có thể nhìn thấy trẫm thực tâm đối với Nguyệt nhi, để trẫm có thể bồi Nguyệt nhi đi qua thế tiếp theo …” lời Ti Ngự Thiên vừa nói trừ bỏ người trong Ti gia thì những người khác ở ngoài đều nghe không hiểu được, cái gì là thân thế, mệnh cách, thế tiếp theo… nhưng bọn hắn cũng không dám hỏi Hoàng Thượng đến tột cùng là ý ra sao.

Mấy người khác nghe xong đều một mảnh lặng yên, một lát sau Ti Diệu Nhật quỳ xuống, thần sắc tràn ngập quả quyết cùng kiên định: ” Phụ hoàng… trước khi ngài thoái vị, vì nhân thần chỉ hôn đi.”

” Nhật nhi?!” Ti Ngự Thiên kinh ngạc dị thường, những người khác cũng dị thường kinh ngạc. (có ai có từ khác thế hok? Ta đọc mà cười đau ruột =]])

” Phụ hoàng… so với ngài cùng Tứ đệ bọn họ mà nói, nhi thần càng thích hợp làm hoàng huynh của thất đệ . Trải qua nhiều chuyện như thế, nhi thần đã nghĩ thông suốt … tính tình nhi thần quá mức sơ ý và không kềm chế được, không thích hợp làm tình nhân của thất đệ . Đối với thất đệ mà nói, nhi thần càng thích hợp làm một vị hoàng huynh sủng hắn bảo hộ hắn. Phụ hoàng… nhi thần không hề có một tia miễn cưỡng, đây là lời thực tâm của nhi thần .” Ti Diệu Nhật nói xong hướng phụ hoàng dập đầu lạy ba cái, đôi mắt ửng đỏ tiết lộ ra hắn đối với một đoạn cảm tình này đã tiêu tan chỉ còn là trân niệm.

” Phụ hoàng…” Ti Thanh Lâm cũng quỳ xuống, ” phụ hoàng… cảm tạ ngài nguyện ý cho nhi thần thời gian năm năm tiếp cận thất đệ, tuy rằng thời hạn còn chưa tới, nhưng… nhi thần cũng hiểu được, tâm tư nhi thần quá mức đơn giản, từ nhỏ đến lớn, nhi thần vẫn nông cạn mà đem thất đệ trở thành một thứ tuyệt thế quá mức xinh đẹp, muốn đi tranh đoạt, muốn đi bên hắn, lại một chút cũng không hiểu biết tâm tư thất đệ , không biết thất đệ đến tột cùng cần cái gì. Phụ hoàng, thất đệ hắn rất khổ , tâm của hắn cũng giống như thân thể hắn vĩnh viễn đều là lạnh như băng, cần không ngừng ôm ấp mới có thể làm cho hắn có một chút ấm áp, mà một khi rời đi thất đệ sẽ lại trở nên càng thêm lạnh lẽo. Thế nhưng… thế nhưng nhi thần không phải… nhi thần từ đầu đến cuối đều là ích kỷ , nhi thần không thể cho thất đệ thứ ấm áp mà hắn cần, mà là ích kỷ muốn từ trên người thất đệ thu lấy cái ấm áp mà thất đệ vốn khuyết thiếu, nhi thần…” Ti Thanh Lâm nghẹn ngào ra tiếng, “nhi thần sau này cũng chỉ nghĩ muốn lấy thân phận lục ca đứng ở bên cạnh thất đệ, như một vị hoàng huynh sủng hắn thương hắn …” hắn không phải là người có thể lấy thân phận tình nhân bảo hộ bên người thất đệ …

” Phụ hoàng…” Ti Lam Hạ khàn khàn mở miệng, ” nhi thần… không thể buông tay … thế nhưng… nhi thần thân là thái tử, nhi thần nguyện ý gánh vác chức trách của một vị thái tử… phụ hoàng……” Ti Lam Hạ nắm chặt tay Ti Hàn Nguyệt , ” ngài trước khi thoái vị, thay nhi thần chọn lựa một vị thái tử phi đi… nhi thần… phải lưu lại con nối dòng…… không cần rất xinh đẹp, nhưng tính tình phải ôn nhu hiền lành…” (giờ này mà còn đưa ra tiêu chuẩn =”=)

” Các ngươi……” Ti Ngự Thiên lúc này không biết nên nói cái gì mới tốt, hắn không có một tia vui sướng, nếu có thì chính là chua xót.

” Phụ hoàng……” Ti Cẩm Sương quỳ gối trước mặt phụ hoàng, nặng nề mà dập đầu lạy ba cái, ” phụ hoàng, nhi thần sau này sẽ toàn tâm phụ tá tứ ca…… nhi thần không cầu điều gì, chỉ cầu có thể đứng ở bên người thất đệ, chỉ cầu có thể hảo hảo thương hắn. Nhi thần… nguyện cả đời cô tịch, chỉ cầu trời xanh nhìn thấy ở nhi thần… một mảnh thành tâm mà buông tha thất đệ, làm cho thất đệ chấm dứt vĩnh viễn thống khổ. Chỉ cần thất đệ có thể ít chịu khổ một chút , nhi thần… chết cũng không tiếc! Cầu… phụ hoàng thành toàn!”

” Phụ hoàng…” Ti Hoài Ân cũng quỳ xuống, nước mắt tràn mi, ” phụ hoàng, hết thảy của nhi thần đều là… thất ca mang lại… nhi thần chưa bao giờ dám hy vọng xa vời được thất ca thích, cũng không dám đối thất ca ôm…… cái loại ý niệm này trong đầu, trong lòng nhi thần … thất ca là người nhi thần cần phụng dưỡng cả đời. Nhi thần không thể cùng với người khác ở một chỗ, nhi thần nguyện dùng cả đời chăm sóc hầu hạ thất ca…… nhi thần muốn làm cho thất ca có thể an tâm mà đi hết một đời này, có thể… ít chịu chút khổ…”

Những người này đối với Ti Hàn Nguyệt dụng tâm làm cho tất cả mọi người ở đây  lâm vào động dung, trong lòng Vô Phong nhìn được nơi đây không hề có qua một mảnh ghen tuông, ngay cả đối với Ti Ngự Thiên ứng với danh tình địch đều không thể đối những người này sinh ra một tia địch ý, nếu có thì chính là thật sâu kính nể cùng cảm động. Nhắm mắt lại, ngăn chặn thủy khí (cảm giác muốn khóc) sắp đi ra, Ti Ngự Thiên chậm rãi mở miệng: “Trẫm… chấp thuận …” hắn như thế nào có thể không chấp thuận !! Những người này dùng chính cách sống của bản thân mà yêu Nguyệt nhi… hắn lại có thể nào không đồng ý!

…………

Năm ngày sau, Yển tuyên đế năm thứ hai mươi hai ngày hai mươi mốt tháng mười một, Ti Ngự Thiên trên triều tuyên bố ngày tám tháng ba năm sau đem ngôi vị hoàng đế truyền cho thái tử Ti Lam Hạ vừa mới được sắc phong , đến lúc đó lấy thân phận thái thượng hoàng vào ở Lộ Hoa điện, đi theo còn có thất điện hạ Ti Hàn Nguyệt. Đồng thời, sắc lập nữ nhân Văn Huệ của lễ bộ thị lang vi thái tử phi, một tháng sau cử hành đại lễ sắc phi; Cũng theo thỉnh cầu của Ti Diệu Nhật cùng Ti Thanh Lâm, chọn lựa hai nữ tử thân phận cùng chi xứng đôi vi Vương phi cho hai người, sau đại điển sắc lập thái tử phi mười ngày, đồng thời thành hôn. Cũng tuyên bố ứng với yêu cầu của Cẩm thân vương Ti Cẩm Sương cùng Hoài thân vương Ti Hoài Ân, mệnh hai người vào ở Lộ Hoa điện giữ Thái Quang điện (chiếu sáng -> dạng như phụng dưỡng), cũng thiết kế bài trí bên trong một cung đàn (tựa như từ đường), hai người dùng thân phận là người Yển quốc mà cầu phúc cho Ti Hàn Nguyệt đã mất đi sắc thái phàm nhân, cầu mong có thể tác động lên trời, khôi phục nguyên bản dung mạo của Ti Hàn Nguyệt .

Thánh chỉ vừa dứt, cả triều ồ lên, không chỉ là bởi vì ngôi vị Tuyên đế đang trong thời kì cường thịnh như thế lại thoái vị nhường cho thái tử, mà còn bởi vì quyết định của hai vị thân vương …… dưới tình huống văn võ bá quan đau khổ khuyên bảo không có kết quả, hơn nữa Ti Ngự Thiên thái độ vô cùng kiên quyết, đành nhìn thánh chỉ triệu cáo thiên hạ, cả Yển quốc vì một đạo thánh chỉ này mà lâm vào sôi trào cùng mãnh liệt suốt mấy tháng, đương nhiên đây là về sau nói.

Cùng lúc đó, Sở Dịch quốc thái tử lại vì chuyện ngoài ý muốn ” không biết tên” mà dẫn phát tâm tật, một tháng sau liền ly thệ (thăng thiên đấy ==”). Một nơi vẫn chưa an ổn thì một nơi khác lại nổi sóng to, trong phủ của các hoàng thân quốc thích những nước phụ thuộc Đông Nguyệt quốc gần hai tháng nay không ngừng lọt vào sát thủ phục kích, Đông Nguyệt quốc quốc quân bị độc thuốc bỏ mình, Đông Nguyệt quốc thái tử vì trúng ‘ Ngưng ngọc ’ mà biến thành si nhân; Vận mệnh quốc gia Đông Nguyệt phụ thuộc vào tất cả hàng hóa đang hướng từ Yển quốc về đều bị cướp mất, toàn bộ người vận chuyển chân tay dị chỗ; mà tất cả dấu vết để lại đều chỉ thẳng đến Sở Dịch quốc.

Ngay trước một ngày Tuyên đế tuyên bố thoái vị, Đông Nguyệt chính thức hướng Sở Dịch tuyên chiến…… mà Yển quốc vì ngôi vị hoàng đế thay đổi lẫn giải quyết việc đối ngoại nên tuyên bố vô tinh lực nhúng tay vào chiến sự giữa hai quốc, cục diện tam quốc thế chân vạc (thế cân bằng, kìm hãm lẫn nhau) dần dần bị đánh vỡ, trong lúc nhất thời thiên hạ phong vân biến sắc……