Dụ Đồng

Chương 117




” Hà Cố… ngươi không phải nói sẽ luôn bồi ta sao? Vì sao?… a a a!!!” bóp nát mật hàm  trong tay, bạch y nam tử tê tâm liệt phế hét lớn.

” Chủ tử! Thỉnh ngài nén bi thương…” vài tên Hắc y nhân ở trong phòng quỳ xuống, lớn tiếng thét lên.

” Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?! Kê hoạch không phải đều rất tốt sao? Hà Cố sao lại chết?!!! Hơn nữa chỉ ngắn ngủn có một tháng sao có thể biến thành xương trắng??!!” khuôn mặt tinh xảo của Bạch y nam tử vì hận ý khôn cùng lẫn ngạc nhiên mà trở nên vặn vẹo dữ tợn.

” Thuộc hạ vô năng, Yển quốc đột nhiên tăng mạnh đề phòng, chờ đến khi bọn thuộc hạ lẻn vào Yển quốc, chỉ  thấy thi cốt Hà bảo chủ đang bị đính ở trên cây, thuộc hạ cũng là thông qua lệnh bài Phù Vân bảo trên người Hà bảo chủ mới biết được… đó là bảo chủ… xung quanh lẫn bên trong Ngao Tường sơn trang có rất nhiều quan binh, thuộc hạ… không thể thu hồi thi cốt của bảo chủ, những người khác… có thể cũng đã bị giết…”

” Sao có thể như vậy?! Nhiều người như vậy, không nói đến người của chúng ta phái đi, chính là mấy ngàn người võ lâm kia chẳng lẽ không một người sống?!” Bạch y nam tử không tin chất vấn mấy người trên mặt đất.

” Sau khi Ti Hàn Nguyệt rời Ngao Tường sơn trang, không biết vì sao lại rời cung biến mất, hiện tại Yển quốc đang huy động toàn lực tìm kiếm tung tích Ti Hàn Nguyệt, thuộc hạ căn bản không thể thám thính được tin tức gì, để tránh bại lộ, thuộc hạ chỉ có thể mau chóng ly khai Yển quốc.” một gã Hắc y nhân nâng người bẩm báo tin tức bọn họ nhận được.

” Ngươi là nói… Ti Hàn Nguyệt mất tích ?!” ánh mắt của Bạch y nam tử thoáng chốc lóe lên.

” Đúng vậy, chủ tử.”

“…… Bọn Hà Cố nhất định là bị Ti Hàn Nguyệt giết…… hiện tại Ti Hàn Nguyệt lại vô cớ mất tích, trong Ngao Tường sơn trang nhất định đã xảy ra chuyện gì đó……” Bạch y nam tử tay cầm một khối ngọc thạch bên hông, giọng điệu lạnh lẻo, ” đi thăm dò cho ta! Bổn vương phải biết rằng… Hà Cố đến tột cùng là chết thế nào! Ngao Tường sơn trang đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!”

” Dạ! Chủ tử!” Hắc y nhân cùng kêu lên lĩnh mệnh.

” Hà Cố……” Bạch y nam tử xoay người, vẻ mặt bi thống…… nước mắt liền chảy xuống…

” Vương gia!” lúc này một gã người hầu chạy tiến vào, ” việc lớn không tốt !”

Bạch y nam tử nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, mạnh mẽ xoay người, lớn tiếng hỏi: ” Chuyện gì?! Hoang mang rối loạn như thế còn ra thể thống gì!”

” Vương gia, trong cung truyền đến tin tức, thái tử điện hạ… thái tử điện hạ bị người lẻn vào tẩm cung bỏ vào mấy trăm con chuột… điện hạ… điện hạ lúc này bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, hiện tại… hiện tại tình huống thật không tốt!” thị vệ sắc mặt lo lắng, thái tử điện hạ vốn có tâm tật lại bị kinh hách như vậy……

” Cái gì……!!” Bạch y nam tử lung lay vài cái, phi thân liền xông ra ngoài, ” lập tức tiến cung!!!”

…………….

Trên đỉnh núi, một người mặc áo choàng đen ngồi bất động, tháng mười một trên đỉnh sơn hết sức rét lạnh, cuồng phong gào thét tàn sát bừa bãi khiến trên mặt đất chỉ còn lưu lại những chiếc lá khô, trên không trung u ám dự báo sắp sửa có một trận đại tuyết kéo đến. Thế nhưng ngạc nhiên chính là, gió lạnh kia cứ như là có sinh mệnh, cuồng phong chẳng thể nào ảnh hưởng đến người nọ đang ngồi dù chỉ một chút, ngay cả sợi tóc có chút đỏ sậm tỏa sáng ở dưới đâu mạo cũng không hề theo gió đong đưa mà chỉ lẳng lặng xõa trước ngực. Quanh thân người nọ phảng phất bao phủ bởi một cỗ hơi thở làm cho gió lạnh đang tàn sát bừa bãi cũng không thể xâm nhập.

Nhìn về phương xa, Ti Hàn Nguyệt vẫn không nhúc nhích, hắn nhớ rõ bên kia là kinh thành, mỗi lần tới hội thu săn đều đi ngang qua vách núi này, lúc ấy Ti Lam Hạ từng nói cho hắn nơi này là con đường tất yếu để nhập kinh. Chính là năm nay… vì sao không có thu săn? Trời dần dần tối , Ti Hàn Nguyệt chậm rãi đứng lên, xoay người rời đi, nơi hắn đi qua cuồng phong đều tự động né tránh……

Đi trở về sơn động cách đó không xa, Ti Hàn Nguyệt bỏ đi áo choàng, châm củi đốt trong động, trong sơn động lạnh như băng chậm rãi ấm áp lên. Đi đến đống cỏ tranh bên cạnh đống lửa, Ti Hàn Nguyệt nằm lên, đem áo choàng phủ lên trên người mình, thuận tay lấy qua khoai lang mấy đêm trước ăn chưa hết đưa lên miệng ăn. Sau khi bắt đầu mùa đông, thức ăn càng ngày càng ít, nguyên bản rau dại cùng quả mọng trên núi đã sớm không còn, sau khi đói bụng ba ngày cuối cùng ở trong một khu ruộng dưới chân núi phát hiện ra khoai lang có thể ăn.

Ti Hàn Nguyệt tuy rằng biết đây là cái gì, nhưng là lần đầu tiên ăn cái này, hắn chỉ biết là có thể ăn, lại không biết khoai lang có thể nướng chín mà ăn. Rời cung ba tháng, hắn tận dụng mọi sức mạnh vốn có của mình, lửa đối với hắn có tác dụng duy nhất chính là sưởi ấm, tuy rằng nhiệt độ này căn bản không thể làm cho thân mình hắn ấm áp lên.

Mái tóc đỏ dưới mỗi một lần đau đớn sẽ trở nên tối một chút, con ngươi hiện tại tuy là màu đen nhưng ẩn chứa hồng quang. Đôi mắt cũng không còn là màu xanh đen lúc ban đầu, mà là giống như con sông sâu thẳm dưới bầu trời đêm tối đen, trong nùng mặc (nồng đậm) ẩn chứa u lam (xanh mờ,xanh tối) , ở chung quanh bảy màu vầng sáng có vẻ hơi hơi dập dờn bồng bềnh. Văn lạc đen tím nửa bên người giống như thú văn, làm cho Ti Hàn Nguyệt thoạt nhìn vừa giống như ma vừa giống như yêu lại giống như thú.

Rời cung đã ba tháng, Ti Hàn Nguyệt thân mình nguyên bản đơn bạc giờ càng lộ rõ cả khớp xương, hai gò má trên khuôn mặt vốn đã gầy hóp giờ lại càng móp méo, nhưng ánh mắt trong suốt sáng ngời vẫn như cũ lóa mắt đến mê hoặc người. Ăn xong khoai lang, Ti Hàn Nguyệt nghiêng người nằm nhắm lại con ngươi, tứ chi đã sớm đông cứng lại như trước không hề hay biết mà co rút. Từ lúc rời đi chỗ của nương, hắn liền một mực ngụ lại nơi này, nơi này cách kinh thành rất gần, nếu phụ hoàng có cái gì nguy hiểm, hắn cũng có thể đúng lúc đuổi tới. Ti Hàn Nguyệt hoàn toàn không biết Yển quốc đã vì sự mất tích của hắn mà lâm vào khủng hoảng lẫn bi thương khôn cùng.

Vì đói khát nên Ti Hàn Nguyệt chỉ ngủ một hồi liền tỉnh lại, khẽ nhíu mày, Ti Hàn Nguyệt chậm rãi đứng dậy mặc vào áo choàng đi ra sơn động. Ớ ngoài động đứng một hồi, Ti Hàn Nguyệt từ trên núi đi bộ xuống, đói khát, rét lạnh cùng đau đớn tra tấn làm cho hắn phải tiết kiệm mỗi một phân thể lực, cho nên hắn không thể dễ dàng vận công, để ngừa cần sử dụng lúc hắn không thể bảo hộ chính mình. Ước chừng qua một canh giờ, Ti Hàn Nguyệt mới đi tới dưới chân núi, dừng lại nghỉ ngơi một hồi, hắn hướng đến khu vườn phía trước mặt đi đến. Tìm kiếm một hồi cũng không phát hiện gì thấy thực vật nào, nhìn xem phía trước phát ra ánh sáng, Ti Hàn Nguyệt chậm rãi đi tới.

Đi đến chỗ mấy gian nhà tranh, đánh ngất mấy con cẩu giữ nhà đang muốn gầm rú, Ti Hàn Nguyệt cẩn thận nén lại hơi thở rồi mới đi đến giỏ trúc ở trước cửa lấy ra mấy củ khoai lang cùng vài củ cải. Lúc chuẩn bị rời đi, thanh âm từ những người trong phòng nói chuyện với nhau truyền ra…

” Ai… ngươi nói thất điện hạ này đang sống êm đẹp lại rời cung trốn đi làm chi a? Hắn không chỉ là yêu tử của Hoàng Thượng, mà tay lại nắm quyền to, có chuyện gì mà phải biến mất không thấy đâu?” một gã phụ nhân ở đầu giường vừa phủ bụi cho yên ngựa vừa hướng phu quân nói.

” Chuyện hoàng gia làm sao tiểu dân như chúng ta có thể quản được?” ho khan vài tiếng vì khói bụi, trung niên đại hán đem yên ngựa phóng tới một bên xoay người chuẩn bị ngủ.

” Cũng đúng, ” phụ nhân gật gật đầu, rồi mới thở dài một tiếng, ” chính là thất điện hạ nếu vẫn tìm không được, Hoàng Thượng sẽ có thể nguy hiểm … nghe nói thân mình Hoàng Thượng sắp chịu không được lâu…”

” Ngươi nói bậy cái gì a!” trung niên nam tử thấp giọng quát lớn, ” loại sự tình này có thể tùy tiện nói sao?!”

” Hảo hảo, ta không nói , ngủ ngủ.” phụ nhân cũng biết chính mình đã nói lỡ lời, lập tức buông màn, tiến vào đệm chăn, thuận tiện thổi tắt ánh nến.

Ngoài phòng… trừ bỏ con cẩu đang chết ngất trước đó cùng với vài củ khoai lang lẫn củ cải rơi rụng trên mặt đất thì không còn một người nào……

” Phụ hoàng……” Ti Hàn Nguyệt vận hết khí lực toàn thân bay nhanh về phía trước, phụ hoàng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, hắn sao lại một chút cũng không biết. Hắn vẫn chưa phát hiện có người nào nguy hiểm tiến vào kinh thành…… chẳng lẽ là người ẩn núp trong kinh thành?! Đôi mắt Ti Hàn Nguyệt dần dần biến thành màu đỏ, bọn Ti Lam Hạ đến tột cùng đang làm cái gì!

Nhìn cửa thành ẩn ẩn xuất hiện, Ti Hàn Nguyệt ngừng lại, tựa vào một bên thân cây cấp tốc thở dốc, không nghĩ tới hắn cư nhiên trở nên suy yếu đến mức như thế. Ước chừng qua hai khắc, Ti Hàn Nguyệt lại nhấc người hướng về phía trước chạy đi, trời cũng sắp sáng, hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa ……

Cẩn thận tránh đi thủ vệ trong cung cùng ám vệ, Ti Hàn Nguyệt thả người nhảy vào Nguyệt Tiêu điện, nhẹ nhàng lén đi vào phòng ngủ của hắn. Mở cửa rồi chậm rãi đóng cửa, Ti Hàn Nguyệt mở ra cửa ngầm thông đến tẩm cung phụ hoàng đi vào.

Ngừng thở, nhẹ nhàng chậm rãi  đi đến bên giường phụ hoàng, cảm nhận được hơi thở trên giường vững vàng nhưng suy yếu, Ti Hàn Nguyệt trong mắt hiện lên tức giận. Chậm rãi ngồi vào giướng, Ti Hàn Nguyệt vừa định triệu ra ánh lửa hảo hảo nhìn xem phụ hoàng thì đột nhiên bị một phen mạnh mẽ kéo  xuống, tiếp theo cảnh bộ (sau ót) một trận  đau xót, Ti Hàn Nguyệt lập tức mất đi ý thức, nằm ở trong lồng ngực  một người.

” Nguyệt nhi……” thanh âm khàn khàn vang lên, hai tay run rẩy đem người trong lồng ngực ôm đến trên giường xác nhận, lúc này trong mắt người vừa ngủ say giờ lại không một tia buồn ngủ, xuống giường thắp lên ánh nến, Ti Ngự Thiên xoay người nhìn về trước, tiếp theo trong miệng phát ra khí thanh khiếp sợ bối rối. Bước nhanh đi đến bên giường, đem Ti Hàn Nguyệt ôm vào trong lồng ngực, Ti Ngự Thiên không dám tin nhìn rồi lại sờ , này… là Nguyệt nhi của hắn sao? Nguyệt nhi của hắn sao lại lạnh như thế?! Thân thể không có một tia ấm! Nguyệt nhi của hắn như thế nào gầy yếu như thế?! Trừ bỏ xương cốt ở ngoài, trên người một chút thịt đều sờ không thấy! Nguyệt nhi của hắn… Nguyệt nhi của hắn đến tột cùng như thế nào vượt qua ba tháng này… Ti Ngự Thiên toàn tâm đau đớn làm cho nước mắt hắn rơi trên hai gò má tái nhợt lạnh lẻo không một tia huyết sắc của Hàn Nguyệt. (ta ko đem cảnh này vẽ ra ta thề ko edit đam mỹ nữa!)

” Nguyệt nhi… ngươi… là muốn làm cho phụ hoàng đau lòng mà chết sao?” đem người ôm vào trong ngực, Ti Ngự Thiên thống khổ oán than, hắn thậm chí còn không dám dùng sức, chỉ cần mạnh tay một chút là có thể đem thân mình đầy xương này bẻ gảy.

“Người đâu!!!” Ti Ngự Thiên lớn tiếng hướng ra phía ngoài thét lên, tiếp theo thanh âm Lí Đức Phú truyền vào: ” Hoàng Thượng… nô tài ở đây!”

“Mau! Lập tức truyền Lí Quý Sâm, mệnh ngự phòng chuẩn bị cháo tổ yến , còn có, nấu nước! Nóng một chút, trẫm muốn cấp cho Nguyệt nhi tắm rửa!” thân mình của Nguyệt nhi rất lạnh, y phải làm ấm thân thể cho hắn trước.

Nghe thấy lời Hoàng Thượng nói, Lí Đức Phú kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp theo mở to hai mắt, rồi mới bối rối mở miệng: ” Dạ… Dạ Hoàng Thượng… nô tài… nô tài… liền…” không kịp nói xong, Lí Đức Phú nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, điện hạ… điện hạ đã trở lại!!!

Hoàng cung giữa đêm khuya vì sự trở về của Ti Hàn Nguyệt mà trở nên sôi trào, mọi người nhận được tin tức đều từ ngoài cung chạy lại đây, mà ở trong cung một ít người đã sớm canh giữ ở bên ngoài tẩm cung hoàng đế .