Nhẹ thở một hơi dài, Ti Lam Hạ buông người trong lồng ngực ra, khẽ nâng người đứng dậy nhìn Ti Hàn Nguyệt: ” Thất đệ… ngươi… chán ghét chúng ta sao?” bằng không vì sao mỗi lần ở trong lồng ngực mình người này thủy chung vẫn là cứng ngắc. Mà Ti Cẩm Sương cũng đã sớm buông ra Ti Hàn Nguyệt ngồi dậy.
Ti Hàn Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, tựa vào trên giường, nhìn hai người vì động tác của mình mà chuyển qua phía trước, Ti Hàn Nguyệt vung tay lên, ánh nến trong phòng vừa rồi bị thổi tắt lại nháy mắt cháy lên. Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương hơi hơi sửng sốt một chút nhưng không nhìn thấy một tia khác thường.
” Không chán ghét.” Ti Hàn Nguyệt thản nhiên trả lời nghi vấn vừa rồi của Ti Lam Hạ.
” Không chán ghét sao…” Ti Lam Hạ lặp lại, trong lòng tràn ngập bất lực, nhưng vẫn là không thích đi……
” Thất đệ, ” Ti Cẩm Sương khẽ vuốt lên mặt Hàn Nguyệt, ” còn nhớ rõ lần đó khi Ngũ Ca một mình đến gặp ngươi đã nói với ngươi cái gì không? Ngũ Ca…… thích ngươi, giống như tứ ca bọn họ… cũng thích ngươi… bởi vậy, chúng ta mới muốn ôm ngươi, nghĩ muốn chạm vào ngươi, nghĩ muốn… hôn ngươi.” nghe thấy lời Ti Cẩm Sương nói, Ti Lam Hạ mạnh mẽ quay đầu nhìn về trước, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng nghi hoặc.
” Tứ ca, yêu vốn là ích kỷ, ta đương nhiên cũng muốn thất đệ thuộc về một mình ta, nhưng… mấy người chúng ta đều biết, đây là chuyện không có khả năng, ta chỉ cầu có thể đứng ở bên người thất đệ là đủ rồi… chỉ cầu người nọ có thể cho phép chúng ta đứng ở bên người thất đệ.” lời này tuy là của Ti Lam Hạ nói, nhưng ánh mắt Ti Cẩm Sương vẫn ôn nhu nhìn Ti Hàn Nguyệt.
” Mấy người chúng ta, ai cũng không thể sao?” Ti Lam Hạ cũng hồi phục tinh thần lại nhìn về phía Ti Hàn Nguyệt, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại như muốn đốt cháy xuyên thấu người đối diện.
” Thất đệ…” Ti Lam Hạ chậm rãi cúi người lên trước, ôm chặt lấy Ti Hàn Nguyệt, ” ngươi yêu cầu chúng ta phải trở nên cực mạnh, mà thân làm thái tử như ta càng phải đứng trên đỉnh người khác. Đây là kỳ vọng của ngươi cũng là trách nhiệm của chúng ta , cho nên chúng ta sẽ không lùi bước, nhưng… thất đệ… chúng ta biết ngươi đối với chúng ta không có khả năng cùng đối với phụ hoàng như vậy, chúng ta chỉ hy vọng ngươi có thể thử chấp nhận chúng ta, thử chấp nhận… cho chúng ta ở cạnh ngươi. Vô luận đến cuối cùng ngươi lựa chọn ai, chúng ta và những người khác đều không một câu oán hận, chúng ta sẽ đem phân tình này vĩnh viễn vùi lấp, không bao giờ làm phiền đến ngươi, không hề… có đòi hỏi xa vời gì. Chúng ta sẽ lấy thân phận huynh đệ xuất hiện ở trước mặt của ngươi……”
” Thất đệ…” Ti Lam Hạ ngẩng đầu, bất đắc dĩ, chua xót, bi thương cùng vô vọng lẫn tuyệt vọng hóa thành một giọt nước mắt trong suốt rơi trên người Ti Hàn Nguyệt.
Nhìn Ti Lam Hạ lại nhìn xem vẻ mặt đồng dạng có chút đau thương của Ti Cẩm Sương, vầng sáng trong con ngươi bảy màu của Ti Hàn Nguyệt lóe ra càng lúc càng nhanh, đối với lời nói của hai người này , hắn không biết nên tỏ vẻ thế nào. Một nửa là hắn nhìn hai người này vì mình dâng lên bi thương mà có chút không vui, một nửa khác là hắn không hiểu lắm lời của Ti Lam Hạ nói đến tột cùng là có ý gì, hắn mơ hồ nghe hiểu Ti Lam Hạ và Ti Cẩm Sương bọn họ là nói thích mình, nhưng mặt khác về quan hệ của hắn cùng với phụ hoàng, thân phận huynh đệ linh tinh gì đó hắn thật sự không biết nên như thế nào lý giải, bọn họ cùng hắn thân phận không phải là huynh đệ sao? (ta đầu hàng*giơ cờ trắng* …)
Nghĩ nghĩ, Ti Hàn Nguyệt chậm rãi mở miệng: ” Ta không biết các ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì. Phụ hoàng nói cho ta biết các ngươi thích ta, muốn ta thử chấp nhận các ngươi, nhưng rốt cuộc phải nhận cái gì ta cũng không hiểu được nhiều.” nói xong Ti Hàn Nguyệt ngừng lại, bảy màu ngọc lưu ly vốn đã chói mắt dưới ánh nến lại càng thêm dị thường nổi bật, khẽ nhíu mày, Ti Hàn Nguyệt nghĩ tiếp theo nên nói như thế nào.” đến nỗi cái gì là thích, phụ hoàng nói chính là cảm thấy được thực thoải mái… ta không biết ta làm sao cho các ngươi cảm thấy được thực thoải mái……” trong mắt Ti Hàn Nguyệt mang rõ ràng nghi ngờ. (óa~~ dễ thương chết a~~~~lại chị ôm nào)
” Thất đệ…” Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương không nghĩ tới thất đệ cư nhiên sẽ có ý tưởng như thế, hai người cũng không biết nên như thế nào hướng người này giải thích.
“Ta cùng phụ hoàng… phụ hoàng từng nói qua hai người chúng ta không thể cùng một chỗ, bởi đó là trái đạo đức là loạn luân. Bất quá mấy thứ kia với ta không có quan hệ, đến nỗi người khác cho rằng như thế nào cũng không liên quan đến chuyện của ta. Phụ hoàng cho ta rất nhiều thoải mái, cho nên ta thích phụ hoàng, nhưng… phụ hoàng chỉ nói qua yêu ta, cũng không có nói qua thích ta. Tuy rằng trước kia có người nói cho ta biết yêu chính là có rất nhiều rất nhiều thích, có lẽ thích chính là yêu, nhưng nếu phụ hoàng chưa bao giờ nói thích với ta, vậy giải nghĩa của yêu và thích kia vẫn là không giống như vậy. Ta đã không cho phụ hoàng thoải mái, vậy càng không thể cho các ngươi thoải mái được…… ta cũng không biết các ngươi vì sao thích ta…” Ti Hàn Nguyệt dùng ngôn ngữ hắn có khả năng sử dụng để biểu đạt ra hoang mang cùng nghi vấn của bản thân.
“……” Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương có chút mộng mị, bọn họ không biết người này đối với cảm tình lại có lý giải như vậy, bọn họ thậm chí còn có loại cảm giác dở khóc dở cười.
” Phụ hoàng… ngươi đến tột cùng đã dạy thất đệ thế nào …” Ti Cẩm Sương bất lực xoa xoa lên trán của mình, hắn biết thất đệ không hiểu tình, nhưng không nghĩ tới lại ra đến nông nỗi này, mà thân là người tối trọng yếu của thất đệ ── phụ hoàng, cư nhiên không phát hiện thất đệ đối với vấn đề thích và yêu lại có lý giải như thế, cũng không tự biết đã đem thất đệ dẫn vào lạc lối!
“…… Thất đệ, ngươi… không cần cho chúng ta thoải mái… chúng ta đứng ở cạnh ngươi cũng đã là chuyện thoải mái vạn lần, loại thoải mái này không cần ngươi cho chúng ta, là chúng ta tự mình cảm nhận được…” Ti Lam Hạ ngồi vào bên người Ti Hàn Nguyệt, rồi mới đem Ti Hàn Nguyệt ôm vào trong lồng ngực mình, “cứ như vậy ôm ngươi cũng là một loại thoải mái; nhìn ngươi cũng là một loại thoải mái; có thể nghe được thanh âm của ngươi, có thể cùng nói chuyện với ngươi, có thể cùng ngươi dùng bữa, cưỡi kỵ mã, cho dù là lẳng lặng ngồi bên cạnh, cái gì cũng không làm cũng là một loại thoải mái……” lấy ngón tay chải vuốt sợi tóc của Hàn Nguyệt , Ti Lam Hạ chậm rãi mở miệng.
” Ngươi cho chúng ta rất nhiều thoải mái, nhiều đến mức… làm cho chúng ta thật sâu thích thượng ngươi, mà càng ngày càng thích nhiều hơn… làm cho cảm tình của chúng ta đối với ngươi trở thành yêu… loại yêu này bao hàm cả yêu huynh đệ , yêu vợ, yêu bằng hữu …” Ti Cẩm Sương tiếp lời Ti Lam Hạ , bao bọc lấy phía trên Ti Hàn Nguyệt, thanh âm mềm nhẹ như nước.
Ti Hàn Nguyệt không nói gì, ghé vào ngực Ti Lam Hạ, nhìn đến ánh nến trên bàn, đôi mắt vì chứa quá nhiều nghi hoặc mà có vẻ hết sức lưu thiểm (lóe sáng). Nhìn ra Hàn Nguyệt đang mang vẻ phức tạp, Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương nhẹ nhàng cầm hai tay lạnh lẽo của Ti Hàn Nguyệt , kiên nhẫn chờ người này suy tư, lý giải.
…………
Ánh nến trong phòng cháy thẳng đến lúc hừng đông, đến khi chỉ còn lại tiêm nhân nến mới chậm rãi tắt, trên giường một người nửa dựa vào đầu giường, trong lồng ngực ôm một khối thân hình nhu nhược, còn có một người đang tựa vào bên cạnh, ôm chặt phía sau người gầy yếu kia. Tuy rằng ba người tư thế bất đồng, nhưng sự tĩnh lặng trong hai mắt cứ như là đã trắng đêm chưa nhắm lại.
………….
” Chủ tử cùng hai vị đại nhân hôm nay có việc thương lượng nên sẽ không ra ngoài dùng bữa , các ngươi ăn trước, ta đem đồ ăn đem đến phòng chủ tử.” Huyền Ngọc ngồi đối diện với mấy người ở trước bàn nói, rồi mới cùng Huyền Thanh hai người sau khi chuẩn bị tốt đồ ăn liền bưng ra ngoài.
“Ai? Có chuyện gì không thể cùng chúng ta nói sao?” Lưu Mộ Dương có chút khó hiểu hỏi, tuy rằng sắc mặt vẫn có chút không tốt, nhưng so với một ngày trước đã hồng nhuận không ít, đêm qua sau khi xuất ra ra ngoan chiêu, con dâm ma kia cuối cùng cũng không dám lỗ mãng, làm cho tâm tình của hắn hôm nay rất tốt.
” Chủ tử nếu không muốn nói, chúng ta cũng sẽ không cần hỏi nhiều!” Dạ tuyệt đối phục tòng mệnh lệnh của chủ tử, một chút cũng không có một tia nghi hoặc, đối với an bài của chủ tử hắn cũng sẽ không có nửa điểm ý tưởng dư thừa.
” Ta cũng chỉ là tò mò một chút mà thôi, cũng không nghĩ rằng ta sao có thể nào đi điều tra chứ?” Lưu Mộ Dương không khách khí phản bác lại, hắn cũng không quên người này hành vi ti tiện bỏ đá xuống giếng.
” Đêm qua ánh nến trong phòng điện hạ sau khi tắt một hồi lại cháy sáng trở lại…” Vô Phong giống như tùy ý nói, rồi mới mồm to cắn xuống nửa cái bánh bao.
” Ân?! Ngươi làm sao biết ? Ngươi nói rõ ràng chút ?” Lưu Mộ Dương tâm tư nháy mắt chuyển dời đến trên người Vô Phong.
Nuốt xuống miệng thứ gì đó, Vô Phong chậm rãi bưng lên chén cháo, nhìn Lưu Mộ Dương liếc mắt một cái: “Ta vì sao phải nói cho ngươi biết? Thiên hạ không có buổi tiệc nào ăn không phải trả tiền, Lưu đại nhân chẳng lẽ không biết sao?” nói xong, tiếp tục cúi đầu uống cháo, chính là khóe miệng tươi cười có nhìn thế nào cũng là tràn ngập tính kế.
” Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu ngươi ? Ta xem ngươi căn bản là không biết!” Lưu Mộ Dương cho Vô Phong một cái nhìn xem thường, trên mặt búp bê nhẫn nhịn dục vọng muốn hỏi,đến khi nhìn thấy hai người đang trở về lập tức trở nên cao hứng, ” Huyền Ngọc Huyền Thanh, chủ tử bọn họ không có việc gì đi?”
” Không có chuyện gì, đêm qua chủ tử cùng hai vị đại nhân đàm luận quốc sự, cơ hồ suốt một đêm không ngủ, chủ tử bọn họ sau khi dùng cơm xong sẽ ngủ một hồi, Lưu đại nhân không cần lo lắng.” Huyền Ngọc nhẹ nhàng nó, rồi mới cùng Huyền Thanh hai người ngồi xuống ăn.
” Đàm cái gì mà cần đàm tới một đêm?” Lưu Mộ Dương càng thêm tò mò.
” Lưu đại nhân, chờ điện hạ sau khi thức dậy ngài đến hỏi điện hạ không phải tốt hơn sao?” Diễm Cơ ngắt lời, tuy rằng cùng những người này ở chung không lâu, nhưng nàng biết những người này cùng bọn võ lâm nguỵ quân tử một chút cũng không giống nhau, một chút cũng không thể ở chung. Cho nên Diễm Cơ đối với mấy người bọn họ nhất là Lưu Mộ Dương dị thường tùy hứng.
“Không được, chủ tử nếu muốn nói sẽ nói cho ta biết.” Lưu Mộ Dương lắc đầu, rồi mới an tâm ăn hết đồ ăn, hắn cũng chỉ là tò mò, cũng không nhất định phải biết.
” Xem ra Lưu đại nhân đối với tính nết điện hạ thực hiểu biết a.” Vô Phong khẽ cười một tiếng, giống như cảm thán mở miệng.
” Ta cùng chủ tử ở chung một chỗ lâu như vậy sao có thể không hiểu tâm tư chủ tử.” tựa hồ nghĩ đến cái gì, Lưu Mộ Dương thần bí cười cười, rồi mới mờ ám nhìn Dạ, ” ta cùng Quang chính là đã từng được chủ tử hảo hảo quyến sủng (đụng chạm yêu thương =]]) qua nga!”
“Phốc… khụ khụ…” Dạ một miệng trà phun lên mặt đất, sau khi ho khan vài tiếng sắc mặt trắng bệch chỉ vào Lưu Mộ Dương thét lên: ” ngươi… ngươi nói bậy cái gì!”
” Ta làm sao nói bậy , ngươi dám nói lúc chủ tử lần đầu tiên gặp chúng ta không chạm qua chúng ta?! Hơn nữa lúc chúng ta cùng chủ tử ‘xâm nhập’ chính là đã tuyệt đối hiểu biết sâu sắc.” Lưu Mộ Dương nhìn Dạ thần sắc bối rối, càng thêm không sợ thiên hạ bất loạn nói,Lưu Mộ Dương hắn tuyệt đối là người có cừu tất báo!
” Là chạm qua chúng ta, nhưng……” Dạ vội vàng mở miệng giải thích, chủ tử một người đá bọn họ thì hai chân tất nhiên là huých (đánh) bọn họ, bị hiểu thành xâm nhập gì đó! làm sao người này có thể nói như vậy a!
” Ngươi cũng thừa nhận , ta cũng không có nói bừa nga. Cũng là ngươi dám nói ngươi và ta không phải tối rõ ràng là người của chủ tử?” Lưu Mộ Dương vui vẻ nở nụ cười, nếu bàn về tài ăn nói, Dạ cũng không phải là đối thủ của mình.( khỏi tự sướng bé ạ, hậu quả sẽ thấy ngay thôi =]])
” Phải, chính là……” Dạ còn muốn giải thích, thế nhưng bí mật của chủ tử làm sao bọn hắn có thể tùy tiện nói lung tung , Dạ lúc này là kẻ câm điếc ăn hoàng liên có nỗi khổ không thể biện giải.
” Nguyên lai là người vinh dự…… là người của điện hạ a……” Diễm Cơ hiểu rõ gật gật đầu, rồi mới mờ ám nhìn Dạ.
” Lưu! Mộ! Dương!” Dạ hoàn toàn rơi vào phẫn nộ, chậm rãi đứng lên, âm ngoan kêu đích tên Lưu Mộ Dương.
” Người vinh dự, ngài trước ngồi xuống, quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi cũng không tốt.” Vô Phong một phen đem Dạ ấn xuống chỗ ngồi, trên mặt vẻ tà cười dị thường tươi đẹp, đứng dậy đi đến phía sau Lưu Mộ Dương, Vô Phong bắt tay xuyên qua dưới hai cánh tay Lưu Mộ Dương( nguyên bản là dưới nách a), ” Lưu đại nhân, về quan hệ của ngài cùng điện hạ, Vô mỗ không dám hứng thú, bất quá Vô mỗ đột nhiên nghĩ đến còn có chút sự cần cùng Lưu đại nhân một mình nói chuyện, không biết Lưu đại nhân hiện tại có tiện hay không?.” Vừa nói vừa hỏi, Vô Phong lại một phen nhắc tới Lưu Mộ Dương.
Lưu Mộ Dương đang muốn lớn tiếng phản bác, lại kinh hoảng phát hiện chính mình một chút thanh âm đều phát không ra, toàn thân lại một tia khí lực đều không có, ngay thời điểm Lưu Mộ dương nghĩ nên như thế nào thoát vây thì hắn bị Vô Phong thoải mái mà dẫn đi ra ngoài.
” Ha hả… ha hả a…” tiếng cười cúi đầu từ trên bàn truyền ra hơn nữa càng ngày càng có xu thế ngẩng cao, Diễm Cơ gắt gao bịt lấy miệng, nàng cảm thấy tình huống hiện tại rất buồn cười , ” ha ha ha… ha ha ha” cuối cùng, Diễm Cơ thật sự nhịn không được bật cười.
” Câm miệng!” Dạ nộ đại hỏa nhìn nữ nhân đang cười đến dị thường khoa trương.
” Ha hả, Ngài vinh dự… ha hả a… ngài không cần sinh khí a… hộc hộc… này lại không có gì… không phải là ngài là… người của điện hạ thôi sao, ha ha… Vô Song… Vô Song tuyệt không có ý gì khác, ngài… ngài không cần để ý a…” không cần nghĩ cũng biết bọn họ cùng thất điện hạ là trong sạch, nhưng xem bộ dáng người này cứ như ăn phải miết. (con ba ba?)
Diễm Cơ tiếng cười càng thêm kích thích ngọn lửa giận trong rừng của Dạ bùng nổ, đột nhiên Dạ hướng nữ nhân đang cười đến cong người huy tới một chưởng………… Diễm Cơ không chút phòng bị lập tức rơi vào hôn mê, Dạ cũng không quay đầu lại ly khai thiện đường.
“Cuối cùng cũng thanh tĩnh …” Huyền Thanh mặt không chút thay đổi uống xong cháo trong bát rồi mới lại cấp chính mình thêm một chén.
” Bọn họ như vậy không phải rất tốt sao?” Huyền Ngọc tính tình tốt cười cười, chủ tử tuy rằng yêu thích yên tĩnh, nhưng có đôi khi hơi chút sợ sự quạnh quẽ, mấy người bọn họ ngẫu nhiên làm ồn ào cũng có thể làm cho chủ tử thả lỏng. Hơn nữa…” ta cũng không biết Lưu đại nhân cư nhiên còn có một mặt yêu nháo như thế.”
“…… Cuối cùng người bị hại còn không phải là chính hắn?” giọng nói trầm tĩnh từ trong miệng Huyền Thanh phát ra, đổi lấy tiếng cuời khẽ của Huyền Ngọc.