Dụ Đồng

Chương 100




Đêm khuya, vài đạo bóng dáng rất nhanh biến mất ở phía trên hoàng cung, Ti Ngự Thiên vẫn như trước đứng bên cửa sổ nhìn theo bóng dáng quen thuộc kia rời đi, mới vừa rồi người còn nằm trong lồng ngực mà lúc này chỉ còn lại trúc hương quen thuộc. Ánh mắt Ti Ngự Thiên trở nên thâm trầm bước nhanh trở về bàn học, lấy ra một bên bút lông rất nhanh viết lên trên tờ giấy trắng, đem tín vừa viết cất vào phong thư, “người đâu!” Ti Ngự Thiên thấp trầm gọi, một gã ám nhãn nhanh chóng xuất hiện trong phòng.

” Đem thư này giao tận tay cho Tiêu Lẫm ở Thẩm Dương.” Ti Ngự Thiên đem tín hàm giao ra.

” Dạ! Hoàng Thượng!” ám nhãn sau khi tiếp nhận liền nháy mắt biến mất.

Ti Ngự Thiên ngồi trầm tư, tiếp theo lấy ra binh phù Ngự lâm quân mà Nguyệt nhi trước khi đi đã giao cho mình, ” người đâu! Tuyên Thượng Quan lão tướng quân tiến cung!”

” Dạ! Hoàng Thượng!” ngoài phòng Lí Đức Phú lập tức lĩnh chỉ.

………………

” Thất ca……” nhìn lên ánh trăng tròn thanh lãnh, Ti Hoài Ân nằm trên nhuyễn tháp trong viện nói nhỏ, tuy rằng trời đã bắt đầu nóng lên nhưng hắn lại cảm thấy được có chút lạnh lẽo. Chưa bao giờ cùng thất ca tách ra quá lâu, mà lần này thất ca lại để hắn lại, hắn biết bản thân đã quá mức ỷ lại thất ca, thế nhưng…… thất ca đối với hắn có ơn, tuy rằng hắn cái gì cũng không biết, nhưng vì nương cho nên…., kể từ khi hắn biết được sự kiện kia thì hắn đã quyết định dùng cả đời mình lúc còn sống trả lại hết thương tổn mà nương gây ra cho thất ca, thậm chí đã chuẩn bị tốt tinh thần bị y đánh chửi khinh nhục.

Thế nhưng tại thời điểm hắn thật sự nhìn thấy y mới biết được bản thân ở trước mặt y có bao nhiêu yếu nhược cùng thấp kém,y nhìn mình liếc mắt một cái đều làm cho hắn cảm giác được mình đúng là đã làm phiền người nọ. Năm đó khi mình bị khi dễ tuy rằng rất thương tâm khổ sở, nhưng hắn càng hy vọng y sẽ đến đánh chửi chính mình, bởi vì… đây là thứ hắn nợ y, là thứ mà hắn đã chuẩn bị hoàn lại suốt đời.

” Thất ca…” thống khổ nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là bóng dáng người nọ. Vô số hình ảnh cùng thất ca ở chung nhất nhất hiện lên trước mắt, bị thất ca đánh, bị thất ca mắng, bị thất ca cứu, bị thất ca giáo huấn…… nương cho mình thân thể, nhưng linh hồn đã bị người nọ từng chút một hun đúc nên. Làm cho hắn học được bổn sự, làm cho hắn trở nên cường đại, làm cho hắn có hết thảy như ngày hôm nay… làm cho hắn… không còn là kẻ đáng thương luôn bị người khác lăng nhục ức hiếp trước kia. Thậm chí người nọ còn mạo hiểm cứu mình, cứu lấy nương, cứu ra người từng hại nương y …… người nọ là người quan trọng nhất của hắn, là người mà hắn tình nguyện dù có phải từ bỏ sinh mệnh cũng phải bảo hộ.

” Thất ca a…” người ở đây trước mặt hắn vĩnh viễn không thể giống những người khác có thể tự tin quyết đoán, bởi vì hắn từ nhỏ đã là một kẻ khép nép khiêm tốn, cho dù có khoác lên mình bộ cánh hoàng tử thì hắn cũng vô pháp thay đổi chính mình. Không có Ti Hàn Nguyệt sẽ không có Ti Hoài Ân, Hoài Ân là hoài niệm và mang ơn, hắn luôn nhớ rất rõ, một ngày cũng không dám quên. Không có Ti Hoài Ân, Ti Hàn Nguyệt có thể nhàn tản sống ở trên đời này, nhưng nếu không có Ti Hàn Nguyệt cũng sẽ không có Ti Hoài Ân tiếp tục tồn tại, hắn là vì hầu hạ y mà sinh ra, nếu không sinh mệnh của hắn cũng đã đứt đoạn và đình chỉ từ lâu.

Đến nỗi thứ tình yêu ấy, mấy người kia đều đối với thất ca ôm ý niệm muốn có… nhưng hắn không dám có, cũng không thể có. Nếu hắn có tâm tư này thì đối với người nọ chính là khinh nhờn, người nọ là thần của hắn, là chủ nhân của hắn, là tất cả của hắn…

……………

” Người đâu!”

” Có thuộc hạ!”

” Đem thứ này đưa đến tay Hà Cố, phân phó cho hắn tìm cơ hội hạ lên người Ti Hàn Nguyệt .”

” Dạ! chủ tử.”

“………………”

“…… Ti Hàn Nguyệt, lần này nhất định có thể đem ngươi đến đây, ta đang vạn phần chờ mong bộ dáng biến thành con rối của ngươi, cáp (tiếng cười =aha)… ha hả a… thật là một sự kiện có nhiều thứ tuyệt vời a…… ha hả a… ha ha ha ha!!”

……………..

Dưới Vô Phong nhai, mấy chục hắc y nhân đứng ở chân núi, trong đó một người vận áo choàng màu đen bị gió thổi dao động qua lại, khuôn mặt bị che lấp trong gió ẩn hiện lên nét vô song mà tái nhợt . Người này bất ngờ nhướn mắt nhìn lên vách núi đen, những cây đuốc trên vách núi đen lập tức bừng sáng dưới ánh trăng, làm cho người ta có thể tinh tường thấy một ít lâu vũ(hạt mưa)xuất hiện ở trên mặt, ban đêm ở giữa vách núi bị sương mù dày đặc bao phủ nhìn có vẻ âm trầm, hít thở không thông. Đánh một cái thủ thế, người mặc áo choàng đầu tiên hướng về phía trước chạy đi, những người khác lập tức theo sát người này, thời điểm hướng về phía trước phi lên bọn họ luôn tùy thời khắc mà bảo trì khoảng cách nửa người.

………………………

” Giáo chủ! Hiện tại trong chốn giang hồ đang lan truyền tin Huyết Độc giáo ta tư tàng [ Nguyên Kiền Lục], cũng đồn đãi giáo chủ lén tập luyện Phượng Hoàng Triều Phụng. Bọn chính phái giang hồ này gần đây đều tụ tập ở Ngao Tường sơn trang tại Lôi Thiên trấn cách giáo ta không xa lắm. Võ lâm minh chủ phương Bắc Nghiêm Tử Phong lại kêu gọi hào kiệt khắp thiên hạ phối hợp với triều đình thanh trừ Huyết Độc giáo ta! Tróc nã giáo chủ!” Huyết Độc giáo tả hộ pháp Khúc Giang Nhẫn thần sắc ngưng trọng hướng về phía giáo chủ ngồi trên đại sảnh báo cáo tin tức mới vừa nhận được.

” Hừ! Cái gì là [Nguyên Kiền Lục], Phượng Hoàng Triều Phụng, chỉ càng chứng minh tất cả đều là do bọn chính phái ngụy quân tử thiết kế hãm hại Huyết Độc giáo ta, hãm hại giáo chủ!” một gã lãnh diễm nữ tử sắc mặt u ám lạnh lùng nói, ” giáo chủ! Diễm Cơ đêm nay sẽ dẫn người đi đem bọn Nghiêm Tử Phong kia độc chết!”

” Giáo chủ! Thuộc hạ từng nghe nói qua [Nguyên Kiền Lục] kia ghi lại phương thức khiêu Phượng Hoàng Triều Phụng có thể nâng lên công lực của người khác rất hiệu quả, thậm chí còn có người nói người nhận Phượng Hoàng Triều Phụng có thể trường mệnh (kéo dài tuổi thọ). Giang hồ đồn đãi Phượng Hoàng Triều Phụng này là thọ lễ mà đương kim Thất điện hạ năm ấy năm tuổi đưa cho Thánh Thượng, Thánh Thượng đối với Thất điện hạ sủng ái cả thiên hạ đều biết, nếu việc này rơi vào tai Hoàng Thượng, ta sợ Huyết Độc giáo sẽ gặp nguy hiểm!” hữu hộ pháp Hàn Liễu cau mày, Huyết Độc giáo cho dù có lợi hại thế nào cũng vô pháp cùng triều đình chống đỡ.

“Huyết Độc giáo ta sáng tạo ra tuy rằng chỉ có hơn mười năm ngắn ngủi, lại ở trong mắt cái gọi là danh môn chính phái xem là một tà giáo không hơn không kém, cuối cùng tìm được lí do có thể quang minh chính đại diệt trừ Huyết Độc giáo ta, tróc nã ma đầu này, bọn họ sao lại bỏ qua cơ hội như thế! Đã mang danh là tà giáo căn bản cho thấy Huyết Độc giáo dù không tàng trữ [Nguyên Kiền Lục] thì có ai tin tưởng?! Bất quá… Huyết Hạt ta cũng không phải là người có thể tùy ý để bọn họ xoa nắn, dám trêu người của Huyết Độc giáo, Huyết Hạt ta sẽ đem máu tươi thanh tẩy!” Huyết Độc giáo giáo chủ Huyết Hạt Vô Phong ngồi ở trên cao âm lãnh nói, thân thủ xem ra rất lợi hại, trong mắt lộ vẻ thị huyết quang mang, khuôn mặt tuấn mỹ mang vẻ tà mị không thể che dấu.

” Huyết Độc giáo thiên thu muôn đời, thiên hạ độc tôn!” nghe xong lời của giáo chủ, trong đại sảnh tất cả giáo chúng bắt đầu cùng kêu lên hò hét, nhưng vào lúc này một đạo thanh âm không nên xuất hiện phía sau mọi người truyền đến: “Nếu Huyết Độc giáo cùng [Nguyên Kiền Lục] không có liên quan, ta tạm tha các ngươi một mạng!”