Du Đồng Nở Hoa

Quyển 9 - Chương 1: Cuối cùng nước mắt Thường Tiếu cũng tuôn rơi. Đó là kết cục mà cô không thể ngờ




“Này.” Thứ hai vừa về ký túc xá thì Thường Tiếu liền đưa tờ giấy ghi số liên lạc của Dư Phi cho Dung Lan.

“Đây là gì?”

Thường Tiếu tròn mắt nói dối: “Tớ không biết nói tiếng Anh.” Sau đó lại giải thích qua loa, bảo: “Thật ra hôm qua tớ có nhờ Thường Hỉ kiểm tra trên bệnh viện rồi, biết ba Dư chỉ bị cảm mạo nên mua hai liều thuốc thôi, không nghiêm trọng như mẹ ảnh nói.”

Dung Lan hít một hơi thật sâu, “Không có gì thì sao cậu còn quan tâm làm chi?”

Thường Tiếu gãi đầu, thở dài: “Không biết, cứ cảm thấy hình như mẹ Dư rất đáng thương…” Quả thật đã hai năm Dư Phi không về nước rồi sao… Nước ngoài tốt đến vậy à?

Dung Lan liếc cô, “Cậu còn có thể thông cảm cho bà ta sao? Ban đầu ai là người chia rẽ các cậu hả?”

Thường Tiếu bĩu môi, bây giờ nhớ lại, cũng không thể nói không tốt. Quả thật Quý Hiểu Đồng rất tốt với cô, những ngày trôi qua rất thoải mái, không nhắc lại chuyện quá khứ nữa! Vì thế lén đưa mắt nhìn Dung Lan, nhỏ giọng lấy lòng: “Cậu cứ gọi đi mà.”

Bỗng dưng Dung Lan nổi hết cả da gà, quát tướng: “Thường Tiếu chết tiệt, đừng có dùng cái mặt đó làm nũng với tớ!” Sau đó tức tối tiếp, “Muốn nói gì? Hừ, tớ sẽ nói, Dư Phi, mẹ gọi về ăn cơm kìa!”

Thường Tiếu 囧 nói: “Cậu bảo với anh ấy, học hết tri thức của nước ngoài thì mau mau về nhà, đền đáp tổ quốc.”

“Cậu đi tìm Thiến Thiến ấy!”

“Tại vì… Trong ký túc xá chỉ có điện thoại cậu gọi đi nước ngoài được thôi, tớ sẽ trả lại cước điện thoại cho cậu mà.” Nói xong Thường Tiếu liền chạy vội đi, vì cô sợ anh sẽ bảo cô nghe điện thoại…

***

Sau sự kiện điện thoại đó, Dung Lan vẫn không chủ động nhắc tới chuyện này, khiến Thường Tiếu cứ canh cánh hai chữ ‘Gọi chưa’ mãi, nghẹn thành hóa thạch trong bụng.

Nhưng điều cô có thể làm cũng chỉ có thế. Thật ra, cô cứ mãi nhớ tới câu nói của Dư Phi – Xin lỗi Thường Tiếu, anh và em, nếu không thành người yêu thì cũng không còn là bạn bè.

Chỉ là, bây giờ Thường Tiếu nhớ đến những lời kia, trong lòng không còn đau đớn như trước, ngoại trừ một ít tiếc nuối không tránh khỏi. Quyết định chỉnh đốn tâm tình, tiếp tục cùng Quý Hiểu Đồng làm một cặp tình nhân ngốc nghếch, cãi chuyện cỏn con, nói lời tình tứ.

Bước vào mùa mưa tháng sáu, cứ trưa hoặc tối mỗi ngày, hay lúc chạng vạng là bất thình lình mưa rơi xối xả, xua đi cái oi ả của những ngày đầu hè.

Quý Hiểu Đồng mua cho cô một đôi ủng chính hãng, mỗi người một đôi, mưa tạnh thì cả hai ngây ngốc chạy đi dẫm nước, có hôm dẫm nước suốt cả ngày.

Nhưng lúc nghĩ rằng cuộc sống sẽ cứ đơn giản thế này tới khi chết đi thì cô mới phát hiện rằng, thì ra số phận là thế, luôn có những sắp xếp bất ngờ…

Sắp xếp ai đó, chờ bạn ở nơi hoàn toàn không ngờ tới…

Lúc nhìn Dư Phi, Thường Tiếu còn cho rằng mình chưa tỉnh ngủ.

Đáng lẽ anh đang ở bờ kia Thái Bình Dương, dắt tay người đẹp nước ngoài nào đó đi dạo phố cơ mà.

Cô bỗng sực nhớ tới dự báo thời tiết ngày hôm qua, hôm nay có bão đổ bộ, thành phố có mưa to. Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời hôm nay rất chói mắt, hắt lên người đến đau rát. Trời xanh thăm thẳm chẳng một gợn mây, không hề có vẻ gì là sắp mưa.

Chàng trai tên gọi Dư Phi, vẫn như trước, ở dưới cây đại thụ anh thường đứng, tay xách vali, đưa mắt nhìn vòm cây xanh um, vẫn một tư thế thản nhiên vốn dĩ.

Ánh nắng loang lổ, xuyên qua từng kẽ lá, chiếu lên người anh. Tóc, quả thật đã dài hơn nhiều, che mất mắt anh.

Thường Tiếu cũng không biết tại sao mình lại dùng từ ‘vốn dĩ’.

Cứ như, anh đã chờ cô lâu rồi…

Bỗng cảm thấy hít thở cũng thật đau đớn.

Thì ra có một loại cảm giác, tuy rằng đã bị chôn vùi từ lâu, nhưng chỉ cần nhìn một bên sườn mặt của anh, có thể khiến cô nhớ lại lần nữa.

Không biết sao cô lại thở dài một hơi rồi hít thật sâu, tự nói với mình – Anh, dù gì cũng bị thời gian phân loại, đã trở thành quá khứ rồi.

Cái gọi là quá khứ, đối với cô, là những thứ không thể quay lại được nữa.

Ngay sau đó, như thể bất ngờ phát hiện ra cô, Dư Phi khẽ xoay người.

Vali thật to của anh, cứ tùy tiện để dưới nắng, phơi đen.

Ánh nắng loang lổ kia chiếu vào anh, càng khiến đôi mắt trông thật sâu, khiến cô không thể nhìn rõ.

Cô hơi chần chừ, bỗng nhiên lại nhớ tới vẻ mặt lúng túng của Quý Hiểu Đồng, nhớ tới ánh mắt nồng nàn tình cảm của anh, cùng bộ dạng bó tay chịu trói trước cô. Vô thức nở nụ cười, hướng về phía Dư Phi, nhẹ giọng bảo: “Lâu rồi không gặp.”

Đến tận bây giờ, cô mới hiểu rõ ý nghĩa của bốn chữ này, không giống như ‘Anh đã về rồi’, nó còn mang nhiều tình cảm – tình cảm của hai đường thẳng đã từng giao nhau.

Anh vẫn cứ nhìn thật sâu vào cô, cũng không bước tới gần, khóe miệng vẫn mang nụ cười dịu dàng như trước, đột nhiên lấy điện thoại từ trong túi, gửi tin nhắn gì đó.

Sau đó anh nhẹ nhàng huơ điện thoại về phía cô, bỗng Thường Tiếu nghe thấy tiếng di động báo tin nhắn tới, hai chữ Dư Phi tựa như đã cách xa mấy đời, bất ngờ nhảy ra khỏi màn hình, mở ra xem…

Là năm chữ dằng dặc: [Nhớ em, Thường Đại Tiếu.]

Thường Tiếu cảm thấy tim mình nhói lên từng cơn, bỗng thấy bối rối, ý nghĩa của những chữ này là gì, cô không hiểu, không thể hiểu.

Nhưng cũng chẳng muốn trốn tránh nữa, càng trốn tránh, chỉ càng nói rằng bạn đang rất để ý.

Cô hoang mang không biết phải đáp lại thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu chỉ hiện lên một dòng chữ, Thực ra bây giờ em là của Quý đại tỏi.

Ngay tại lúc cô định nhắn tin trả lời thì Dư Phi đã tới gần cô tự lúc nào, từng bước một, nói: “Anh đã ở đây, Thường Tiếu.” Thường Tiếu nhìn anh, thấy anh sắp tới gần, vội vàng lùi về sau một bước,… Đáng tiếc, em đã đi xa.

Cô khó hiểu nhìn anh, thật sự không hiểu, vì sao hai năm trước đoạn tuyệt như vậy, giờ phút này anh lại có thể làm như chưa từng có gì xảy ra, vẫn nụ cười thản nhiên nhàn nhạt, xem những gì từng xảy ra hai năm trước đây là giả, anh đi tới, cô chỉ biết đứng tại chỗ chờ anh.

“Thường Tiếu—” Đột nhiên cô nghe tiếng ai gọi mình, như cách ngàn núi vạn sông, xuyên vào tai.

Là Quý Hiểu Đồng.

Sự hăng hái phấn khởi của anh hoàn toàn bị nghẹn trong cổ họng, lời nói trở nên rất nghiêm túc: “Anh mang ô tới rồi.” Lúc này, tiếng gọi rất đỗi tự nhiên, Thường Tiếu vội quay lại, từ đáy lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhìn thẳng vào Quý Hiểu Đồng.

Cô cứ thế chạy tới, nắm tay Quý Hiểu Đồng một cách rất thoải mái.

Không biết sao, khi cô quay đầu lại nhìn Dư Phi thì bất ngờ có một trận gió thổi mạnh, thổi mạnh đến mức lục phủ ngũ tạng trong người đảo lộn hết cả, thổi tung lá bụi mù mịt, mờ mắt người.

Bão tới rồi sao?

Cũng không biết mây từ đâu bay tới, che mất ánh sáng, mặt đất vừa tối sầm thì mặt trời lại bất ngờ xuất hiện, chiếu lên người đến phát đau.

Một trận gió nổi lên, chẳng thể kiềm được. Dư Phi đứng dưới cây đại thụ, như thể rất tức giận, người run bần bật. Thi thoảng có phiến lá rơi, bỗng dưng nhớ lại câu nói thuở nào – Lá rời đi, vì gió thổi, hay vì cây không giữ lại?

“Bạn trai em.” Mãi lâu sau, Thường Tiếu mới nghe thấy giọng nói của mình.

Nụ cười của Dư Phi như rất đau khổ, dù rõ ràng vẫn như nắng vẫn ấm, vẫn đâm vào lòng người. Anh nhàn nhạt liếc qua Quý Hiểu Đồng, cả hai vẫn không hề lên tiếng, như thể đang thế giằng co. Thường Tiếu cảm thấy không khí này thật áp lực, thoáng cau mày, Dư Phi mở miệng, chỉ nói với Thường Tiếu: “Vừa xuống máy bay, anh mệt quá.” Anh nói.

Lông mày Quý Hiểu Đồng xoắn chặt, như thể sắp nổi bão. Thường Tiếu cũng nhìn anh, bật cười: “Vậy em gọi Thiến Thiến đưa anh đi uống tách trà.” Nói xong, cô thở dài một hơi.

Tổn thương bây giờ, với anh hay cô đều tốt cả.

Từ đó cả ba cũng không nói lời nào nữa. Thường Tiếu kéo Quý Hiểu Đồng, hướng về phía ngược lại, rời đi.

Lại một cơn gió mạnh thổi qua.

***

Suốt cả sáng hôm đó, Thường Tiếu cứ bồn chồn không yên, nhưng trước mặt Quý Hiểu Đồng, cô cố ra vẻ như chẳng có chuyện gì.

Cô gọi điện nhờ Thiến Thiến khuyên Dư Phi rời đi.

Nhưng Thiến Thiến gọi điện trả lời, chuyện như thế không chỉ có một, càng nói ccàng tỏ ra cáu kỉnh, Thường Tiếu cũng hạ quyết tâm: “Vậy cậu cứ mặc anh ấy ở đó, cứ bảo tớ không rảnh.” Cũng từ lúc đó Quý Hiểu Đồng cứ giữ im lặng, không nói tiếng nào.

Thường Tiếu hiểu anh đang tức giận, nhưng chẳng biết nói gì để xoa dịu, cô vốn không phải người giỏi ăn nói.

Bỗng ngày tối sầm, trên trời có áng mây thật dày, khiến người ta cảm thấy rất áp lực. Thường Tiếu và Quý Hiểu Đồng ngồi trong quán café, đột nhiên cứ thấy bồn chồn.

Ầm!’ Trên trời bất ngờ vang tiếng sấm, sau đó là từng giọt mưa rơi lộp bộp, màn mưa dày đặc, tàn phá cả một vùng.

Không biết vì sao Thường Tiếu lại chẳng tắt máy, như đang chờ điện thoại của ai, thế nên cứ ngồi hí hoáy cái điện thoại. Bỗng có cú điện thoại gọi tới: “Thường Tiếu! Cậu về mau lên!” Giọng nói của Thiến Thiến cực kì hoảng hốt.

Ầm ầm! Ầm!

Bên ngoài mưa to gió lớn, sấm gầm chớp giật, rất đáng sợ.

Mưa tầm tã như dắt quân ra trận, rơi lộp bộp xuống mặt đường, cây cối xung quanh bị gió quật đến rung lắc dữ dội.

Tim cô đập bình bịch, giọng nói cũng trở nên căng thẳng: “Sao thế?”

“Đang mưa rất to! Dư Phi đứng dưới cây to, không tránh là không tránh, kéo cũng không đi, không sợ bị sét đánh chết!”

“Cái gì?” Thường Tiếu cảm thấy rất bối rối, hoảng hốt, đưa mắt nhìn qua Quý Hiểu Đồng đang yên lặng ngồi bên…

Rầm!!’ Lại một tiếng sấm vang rền, tia sét vươn nanh múa vuốt trên nền trời thẫm.

Không được!

“Tớ về ngay!” Thường Tiếu cúp điện thoại, lại nhìn sang Quý Hiểu Đồng. Mơ hồ thấy tia bi thương trong mắt anh, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa thấy bao giờ.

Bây giờ không kịp giải thích, cô cắn răng, cầm ô chạy ra ngoài.

Quý Hiểu Đồng cũng không cản lại, trơ mắt nhìn cô chạy ra ngoài cửa. Ngay tại lúc cô vừa bước ra khỏi quán, anh bước nhanh về trước, đuổi theo trong màn mưa, giữ chặt cô lại.

Trận mưa này vừa lớn vừa dữ dội, mưa xối xả quất vào hai người, mờ mắt.

Thường Tiếu cau mày, hơi sốt ruột nhìn anh, vừa định dùng sức hất tay anh ra thì thấy anh hòa hoãn tất cả biểu tình của mình, dịu dàng, mở to mắt nhìn cô, vẻ mặt đong đầy nỗi bất lực, chỉ hỏi một câu: “Em sẽ quay lại chứ?”

Thường Tiếu cảm thấy hốc mắt ươn ướt, chẳng biết vì nước mưa hay cái gì, chỉ để tay anh xuống, kiên định đáp: “Sẽ.”

Sau đó cô xoay người, bóng hình khuất trong màn mưa.

Anh chờ em.

Anh thầm nói với cô, đột nhiên nhìn lên mây đen mờ mịt phủ kín bầu trời, cảm thấy như có gì đè ép, không thể hít thở.

Phải cẩn thận…

Giờ phút này, anh không hiểu nổi bản thân, tại sao lại không có dũng khí đuổi theo.

***

Một đường sấm chớp mưa rơi, đương nhiên chiếc ô kia không mấy tác dụng. Gió như muốn phá hoại tất cả mọi thứ trong trường, trên đường phố.

Cả người Thường Tiếu ướt nhẹp, chẳng biết hôm qua thần kinh kiểu gì mà có mỗi một đôi scandal, cô lại hứng chí lấy bàn chải chà sạch sẽ, mang phơi nắng.

Bây giờ mang đôi giày thể thao ngấm nước, nặng trình trịch, bước đi rất khó khăn.

Cô cũng không biết cuối cùng là ai đang đợi ai, phía sau là Quý Hiểu Đồng, trước là Dư Phi. Đi tới, nhìn thấy Dư Phi, vẫn đứng dưới tán cây to, mưa lớn khiến cả người anh ướt đẫm. Vành mắt ươn ướt, hùng hổ như con trai, cô đi tới, kéo cái vali lớn kia rồi đến trước mặt anh, nắm lấy cổ tay Dư Phi, nặng nề quát: “Đi!”

Dư Phi lại chẳng hề sốt ruột, mưa như trút nước, tưới đẫm toàn thân anh, tóc ướt dính bết lên mặt. Thấy cô, anh cười khe khẽ, tủm tỉm hỏi: “Đi đâu?”

“Em đưa anh về nhà!”

Dư Phi nhún vai, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, “Thường Tiếu, có em mới có nhà.”

Thường Tiếu trầm mặc một chút, cũng bất ngờ bật cười. Tiếng sấm che giấu đi tất cả mọi thứ, nhưng cô vẫn đang cười, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời bị mây đen giăng kín, hào sảng vỗ nhẹ vào ngực anh, vẫn theo bản năng, né tránh ý tứ trong câu nói kia: “Ban nãy sấm sét lớn như vậy mà chưa đánh chết anh, tai họa ngàn năm, anh cứ chờ đó mà xem!”

Cô thấy lông mày Dư Phi khẽ nhăn lại.

Nụ cười Thường Tiếu càng sâu, quả thật cô chưa bao giờ dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với anh. Thế mà, cô lại từng nói bao lời khó nghe, với một người nào đó.

“Chờ đây!” Cô dùng thể câu cầu khiến, sau đó vội vàng cởi đôi giày thể thao đã sũng nước, chân trần chạy lăng xăng về phòng.

Để mặc Dư Phi đằng sau.

Chốc sau, cô mang đôi ủng màu vàng chạy xuống, vẻ mặt không còn chút vấn vương, lại xông tới, kéo hành lí của anh, toét miệng cười: “Dư Tiểu Phi, em đưa anh về!”

Rốt cuộc Dư Phi cũng nhận ra sự thay đổi trong thần thái cô, nhất thời hô hấp căng thẳng, nhưng lại che giấu rất tốt, anh nói: “Anh nghĩ là mình vừa nói rõ rồi.”

Thường Tiếu gật đầu, “Ừ, em hiểu. Nhưng tiếc là, Dư Phi, trước khi anh ra nước ngoài, rõ ràng chúng ta đã chia tay rồi.”

Khóe miệng của Dư Phi, vẫn cong cong, vẫn duy trì nụ cười mà Thường Tiếu quen thuộc nhất, thế nhưng, độ cong kia, như có mấy phần bi thương, anh bảo: “Ừ, là anh đã nói chia tay.”

Đột nhiên anh hiểu một điều, cô gái trước mắt, không còn là cô gái anh nhung nhớ, cô gái trong kí ức của anh suốt hai năm qua nữa rồi.

Bởi vì, quả thật, cô đã thay lòng.

Không chờ cô trả lời, anh cười càng sâu, cũng nặng đầy sầu thương: “Nhưng em thậm chí, chưa bao giờ giữ lại.”

“Anh vẫn cho rằng, em sẽ luyến tiếc. Thế nhưng một ngày lại một ngày, cứ thế, em hong khô tình cảm của chúng ta rồi…” Nụ cười của anh nhạt dần, “Trước đây em từng nói bản thân không sợ trời không sợ đất, không sợ đau khổ chẳng nề bi thương. Thế nên, em cũng không sợ mất đi tình cảm đôi ta…”

“…”

“Anh hiểu hơn ai khác, nếu không phải anh bước trước, cả đời này em sẽ không đi về phía anh. Thế nhưng, anh không nghĩ rằng, dù cho anh bước tới gần em, một bước lại một bước, em vẫn không bước về phía anh. Thường Tiếu…” Trong màn mưa, thoạt nhìn khuôn mặt anh vẫn rất bình lặng, quá bình lặng.

Mưa tuôn không dứt, con đường dằng dặc, người trong kí ức vẫn ở trước mắt, khiến khuôn mặt anh trắng bệnh, môi mất dần sắc đỏ, anh hỏi: “Tại sao cuối cùng Tiểu Mỹ lại chọn Anh Tuấn?”

Cuối cùng nước mắt Thường Tiếu cũng rơi.

Theo nước mưa, tuôn ra không dứt.

Đúng là cô không thể tưởng tượng nổi kết quả này. Anh Hùng, lại không thể chờ được Mỹ Nhân… Thấy cô không đáp, anh từ từ bước tới, giọng nói dịu dàng, như gió xuân phảng phất, anh bảo: “Đi thôi.”

Một bước kia của Thường Tiếu, cũng không bước tiếp nữa.

Dư Phi khẽ cúi đầu nhìn xuống chân cô, màu vàng rực đến chói mắt, anh khẽ nhếch môi: “Có lẽ em đã quên thật rồi, đôi giày em vừa cởi xuống, là anh tặng.”

“Dư Phi…” Nước mắt Thường Tiếu không ngừng tuôn, chóp mũi đau xót, cực kì khó chịu, nhưng lại không dám khóc thành tiếng…

Mưa, bỗng ngơi dần.

Dư Phi phẩy tóc: “Trước đây khi nhìn em viết truyện, thi thoảng bỗng có suy nghĩ không tốt, anh không ngờ, thì ra là một loại dự cảm. Thường Tiếu…” Anh khẽ ngẩng đầu, nhìn ra sau cây đại thụ, gió thổi lá rung xào xạc xào xạc, nụ cười như mây, mơ hồ mờ mịt: “Em không thích anh nữa à?”

Em từng thích anh chứ? 

Thật là buồn cười, anh không dám hỏi ra miệng.

Thường Tiếu hít mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Tiểu Mỹ,… Tiểu Mỹ…” Cô muốn giải thích gì đó, tiếc là toàn bộ ngôn ngữ đều nghẹn cứng trong cổ họng, không thể nặn ra một chữ.

Anh lắc đầu cười, đưa tay xoa mái đầu ướt đẫm của cô, trong mắt tràn ngập cưng chiều: “Em xem em kìa, ướt mem cả rồi.”

Hai mắt Thường Tiếu đẫm nước, bỗng òa ra khóc nức nở. Ánh mắt Dư Phi dịu dàng, kéo cô vào lòng, nhẹ giọng nói, “Trước đây anh từng nói phải không? Anh nói anh và em, nếu không thành người yêu, cũng chẳng thể làm bạn nữa…”

Anh vỗ nhè nhẹ vào lưng cô: “Bây giờ, anh có thể rút lại lời này được không?”

Thường Tiếu đã khóc không thành tiếng.

Ngoại trừ cố gắng gật đầu, cô không có sức nói gì hơn.

Dư Phi dịu dàng vỗ về cô, kéo hành lý, khe khẽ: “Đi cùng anh một đoạn đi.”

Có lẽ… cũng là đoạn đường kỉ niệm cuối cùng của anh và em.

Thường Tiếu gắng chịu sự chua xót trong mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Sóng vai bên anh đi trên đường, giống như nhiều năm trước.

Mưa vơi dần, gió cũng yếu đi, chỉ là kí ức trong màn mưa vẫn còn nguyên vẹn như thuở ban đầu.

Thường Tiếu, nếu không có ai phản đối chúng ta thì tốt biết bao.

Thường Tiếu, nếu anh chưa nói lời chia tay thì tốt biết bao.

Thường Tiếu, nếu anh sớm quay về tìm em thì tốt biết bao.

Thường Tiếu, nếu em không thương người khác thì tốt biết bao.

Thường Tiếu, nếu anh không yêu em.

Thì tốt biết bao.

Nếu như, tất cả đều là hiện thực, em nói có tốt không.