Du Đồng Nở Hoa

Quyển 5 - Chương 1: Con gái tôi thế này, tôi CỰC KÌ HÀI LÒNG! Bà vào chỗ nào mát mà nghỉ đi




Lặn lội đường xa…

Cuối cùng cũng đạp chân lên mảnh đất quen thuộc, Thường Tiếu thở phào nhẹ nhõm. Trước khi lên xe lửa, cô có gửi cho Thiến Thiến một tin, chỉ có ba chữ đơn giản: [Trên đường về.]

Của Thiến Thiến thì càng ngắn gọn hơn: [Tốt.]

Chỉ một chữ thôi mà trở thành tri kỉ, ít nhất, cô ấy không hỏi nguyên nhân. Sau khi xuống tàu, Thường Tiếu quay đầu nhìn cái đồng hồ lớn ở ga, đờ đẫn cả người. Là một loại mỏi mệt sau khi đã bình tĩnh trở lại.

Mãi đến khi taxi dừng trước cửa trường, cô vẫn ngẩn ngơ không nói nên lời.

Dư Phi đưa cô đến dưới ký túc xá, sau đó bảo: “Có chuyện gì, anh sẽ đến giải thích.” Sau đó hôn nhẹ vào má cô, cười.

Hôm nay gió rất to, thổi tóc anh bay bay không vào nếp, nắng thu không khó chịu như cái nóng mùa hạ. Như thể dù chuyện gì, cũng có anh chở che.

Không ngờ vừa xách balo vào phòng ký túc xá, chưa kịp phản ứng lại thì một người phụ nữ trung niên, hình như đã chờ rất lâu, đột nhiên sải giày cao gót, gõ cốp cốp xuống nền nhà đến trước cô —

“Bốp!!”

Một tiếng vang chát chúa, một cái tát rất gọn, nửa giây sau, một bên mặt đau rát.

“Bà làm gì đó?”

Giọng nói kia rất quen thuộc. Thường Tiếu bị đánh đến ngơ ngác, ngỡ ngàng nhìn lại, là Tiên cô và… mẹ Dư.

“Làm gì?” Mẹ Dư hừ một tiếng: “Tôi đang thay bà dạy con gái đấy!”

Thường Tiếu bị giáng một cái tát bất ngờ đến ngừng thở, chớp chớp mắt, thấy đầu óc trống rỗng.

Tiên cô nổi trận lôi đình: “Con gái tôi thì tôi dạy, liên quan gì tới bà hả!”

“Không liên quan tới tôi sao?” Mẹ Dư cười lạnh, vẻ mặt không hề có chút thân thiết, lạnh lùng liếc Thường Tiếu, phì cười: “Gặp người lớn mà cũng không chào lấy một tiếng, không biết dạy nó đi dụ dỗ đàn ông thế nào vậy?”

Thường Tiếu như bị sét đánh, những lời nói khiến toàn thân cô rét run, nhìn thoáng qua khuôn mặt tức giận đến trắng bệch của Tiên cô, sợ sẽ đánh nhau, vội vàng chạy tới giữ chặt mẹ, sau đó nghẹn ngào, nặng nề gọi — “Dì!”

“Lớn tiếng vậy để làm gì,” Bà ta nhếch miệng, “Không sợ người ngoài nói cô không có giáo dục sao.”

Tiên cô tức giận đến hai mắt trắng dã, bỗng dồn sức đánh Thường Tiếu, Dung Lan và Thiến Thiến cũng đờ người. Thường Tiếu chịu đau, sợ mâu thuẫn trở nên gay gắt, quyết không lỏng tay.

Tiên cô trừng mắt nhìn cô, càng giận cô ăn trong mà lo chuyện ngoài, nhìn mẹ Dư, Uông Trăn, hừ lạnh: “Con trai bà mới không có giáo dục, kéo con gái nhà người ta bỏ trốn kìa!”

“Bà xác định là con gái hả?” Mẹ Dư cười đắc thắng, liếc qua Thường Tiếu, ánh mắt sắc nhọn: “Lớn vậy rồi, không đồng ý thì sao kéo đi được? Không phải cũng thích chí chạy theo ngay đó sao?”

“Bà—” Tiên cô nhéo lỗ tai Thường Tiếu, uất giận: “Cũng là con không tốt, để lời ong tiếng ve cho người ngoài!”

“Hừm, nếu như là người ngoài thật thì tôi cũng an tâm. Nhà chúng tôi, không dám trèo lên làm thân thích với cửa nhà bà đâu.”

Ý ở ngoài lời, đương nhiên cũng nói rõ ràng rằng – Dư gia bọn họ, không cần cô con gái họ Thường nhà bà.

Thường Tiếu cứng ngắc, má trái vẫn đau rát, đau đến chết lặng.

Thế nhưng mẹ Dư vẫn không buông tha: “Thường Tiếu à, cô coi, coi như trước đây mắt dì bị mù, nhìn lầm cô rồi, nhìn nhầm cô là trai… Chung quy lại, nếu là nữ thì vẫn nên có tự trọng một chút. Dì là muốn tốt cho cô thôi, cô xem có đúng không?”

Nhớ đến cảnh Thường Tiếu ngày trước, là một cô nữ sinh khỏe mạnh hoạt bát, thân thiết với mẹ Dư, trong đầu vẽ lại những cảnh ngọt ngào với Dư Phi, môi khẽ run, vành mắt đỏ ửng.

Nhưng chỉ có thể nghẹn ngào: “Dì ơi…”

Một vẻ cực kì tủi thân.

Tiên cô nhìn mà không vừa mắt, thấy con gái bị oan ức, kéo cô về sau, đứng ra trước, trừng mắt nói với Uông Trăn: “Vậy thì bà để dành chút tâm này, xem lại tự trọng của mình đi thì hơn! Còn nữa, con gái tôi là thế đó, tôi CỰC KÌ HÀI LÒNG! Bà kiếm chỗ nào mát mà nghỉ đi!”

Uông Trăn coi thường cơn tức của Tiên cô, chẳng phản ứng gì, sau đó tiếp tục nhìn Thường Tiếu mà chậm rãi mở miệng: “Mấy ngày nay hai đứa ở chung với nhau thế cũng đủ rồi, tách ra mà suy nghĩ cho kĩ, có phải đã lầm tình bạn thành tình yêu không. Dì đi trước.” Sau đó bỏ đi.

Tiên cô vẫn còn rất giận, nhìn lưng của bà ta mà gào thét: “Bà yên tâm! Con tôi với con bà không có yêu đương gì đâu! Cũng chẳng có tình thân gì với các người, lo mà tiết kiệm công sức đi!” Sau đó sập cửa lại, không nhìn Thường Tiếu một cái, khoanh tay ngồi trên ghế ký túc xá, đầu qua một bên, mắt nhìn sang một phía, khuôn mặt rất tức giận.

Thường Tiếu chưa bao giờ thấy cảnh này, không nói nên lời.

Chỉ thấy hốc mắt càng ngày càng nóng, nước mắt dần ứa ra, khiến mọi thứ cũng mờ theo, lại nhìn mẹ, lệ tràn mi, một tiếng nấc nghẹn.

Thiến Thiến thấy tình hình không ổn, hơi chần chừ, sau đó bước ra nói: “Dì ơi… Thường Tiếu vừa về…”

Tiên cô hít vào một hơi, nghiêm mặt, giọng nói cũng nghiêm khắc hẳn: “Chuyện nhà dì, con đừng xen vào.”

Nhớ đến bình thường dù Tiên cô tức giận đến cỡ nào thì trước mặt bạn bè cô cũng luôn tỏ ra vui vẻ, nay Thường Tiếu thấy khuôn mặt Thiến Thiến cứng đờ, trong lòng cảm thấy thật hỗn độn, cũng biết lần này Tiên cô giận lắm, ngoan ngoãn đứng yên không dám nói tiếng nào, cũng không kiềm được nước mắt, lặng lẽ chảy.

Dung Lan thấy thế, khẽ kéo tay Thiến Thiến, đưa mắt về phía cửa, hai người đi ra ngoài, để lại không gian cho hai mẹ con.

Cửa vừa đóng, sự trầm mặc khiến người trong phòng thật khó thở.

Mãi lâu sau, Tiên cô mới nói: “Có bị thiệt thòi không?”

Thường Tiếu liều mạng lắc đầu, sụt sùi, không dám khóc.

Tiên cô cũng hít một hơi, bất ngờ quát lớn: “Nếu con còn qua lại với thằng nhóc nhà bà ta, mẹ sẽ chặt chân con ngay!”

Thường Tiếu đứng đờ đẫn, thất thần, không gật cũng chẳng lắc, nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng rơi.

“Mẹ nói được thì làm được!” Tiên cô thở hổn hển đứng lên, tiến ra phía cửa, bà ngừng lại, giọng nói hơi run, vẫn rất tức giận: “Con gái của Hà Nghiên, nào phải chịu người khác khoa tay múa chân như vậy…” Sau đó giọng bà mềm mại hơn, “Con luôn tự hiểu chuyện. Nuôi con lớn thế này, có nghe lời mẹ hay không thì con tự mà xem xét.”

Thường Tiếu khẽ nhếch môi, cảm thấy cả người cực kì mệt mỏi.

Nước mắt, lã chã rơi.

***

Theo cách nói của Dung Lan và Thiến Thiến, mấy ngày nay, Thường nha đầu hoàn toàn suy sụp.

Uể oải nằm trên giường, lôi tất cả phim kinh dị của mười năm trước ra xem, khiến cả hai nghe mấy tiếng kêu gào đủ loại của đống quỷ mà kia mà muốn nôn hết cả ra…

Phải nói là Thường Tiếu gần như đã miễn dịch với phim kinh dị mất rồi, sau này yêu đương, coi như mất biết bao cơ hội thân thiết, ôm ấp vỗ về nhé…

Ôi, nhớ người ta thì chủ động liên hệ đi, còn người này thì thà để bản thân buồn bực chết nghẹn, cũng không chịu chủ động gọi một cú.

Có điều hai bà mẹ cãi nhau dữ dội như vậy, đúng là làm người ta rất bất ngờ, giữa gió tanh tuyết máu, chỉ có thể dùng hai chữ ‘khủng bố’ để hình dung mà thôi phải không? Mà khiến hai người bất mãn nhất là, cái tên sau khi kéo Thường Tiếu mất tích, chọt thủng cái lỗ lớn như vậy, cũng huyền bí mất tích theo…

Thời tiết này xem ra cũng không tệ, sau khi khoan dung cho phế nhân Thường Tiếu được nghỉ ngơi dăm ba ngày, cuối cùng Dung Lan cũng nổi giận, hai tay chống nạnh, chỉ vào Thường Tiếu đang nằm trên giường mà quát: “Cậu xem cái bộ của cậu kìa! Tinh thần đâu? Sức sống đâu? Chạy đi đâu mất rồi?”

Thường Tiếu thở dài ủ rũ, lại thở dài… “Này là…” Giọng cô yếu ớt, buồn tủi: “Bị một cái tát của mẹ Dư Phi mà văng đi mất rồi…”

“…” Thôi được rồi, Dung Lan hít một hơi thật sâu, “Nhưng mình van cậu đấy, cậu là Thường Tiếu mà, phải kiên quyết chứ! Cậu nên vui mới phải, sớm nhận ra được chân tướng sự việc, tính tình của bà dì kia tệ như vậy, sau này cậu gả qua đó cũng sẽ rất khó sống.”

“Nhất định thế.” Thiến Thiến tiếp lời.

Thường Tiếu lại thở dài, cô vẫn chưa nói chuyện cưới xin… Ngẫm lại, đúng là không thể cứ tiếp tục mệt mỏi như thế này, đếm ngón tay, đã bốn ngày không bước ra khỏi cổng ký túc xá rồi…

Vì thế lăn trên giường hai vòng, đột nhiên mắt sáng rỡ, nắm tay lại ra vẻ căm phẫn: “Được! Vì tinh thần của mình! Vì sức sống của mình! Vì tính mệnh mình nữa! Chúng ta đến khu vui chơi thôi!”

“… Ơ?”

“Khu vui chơi.”

“Ơ?”

“Khu vui chơi.”

“…” Bỗng dưng Thiến Thiến lạnh tanh: “Không đi.”

“Không rảnh.” Thật ra Dung Lan vẫn rất bình tĩnh, hơi… gượng cười.

Nói giỡn à! Muốn thất bại như khi lần hẹn hò nhóm đầu tiên, xem tàu lượn siêu tốc như xe xích lô, ngồi hơi mười lần mà vẫn không biến sắc hả?

Đừng có hòng!!!

Thường Tiếu hất đầu: “Hừ, vậy mình tự đi!”

***

Tàu điện ngầm trong nội thành chạy thẳng đến khu vui chơi. Thường Tiếu háo hức, chọn đúng vào ngày thứ ba vắng người, xin nghỉ, tay phải hamburger, tay trái coca, ngồi xe hơn một giờ, đã đến nơi.

Cô nhìn bóng người rải rác, đủ các loại máy móc thật lớn, chợt thấy tâm trạng khá hơn nhiều. Á! Tàu lượn siêu tốc! Tàu lượn siêu tốc kìa! Tàu – lượn – siêu – tốc!

Hiếm khi không cần phải xếp hàng, sau lần chơi vui trước, cô quyết tâm, sẽ trở lại một lần nữa! Nhưng lúc tới khu vực đợi tàu không bóng người, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, đi về phía chủ nhân của giọng nói kia, cô sửng sốt một hồi, kinh ngạc thốt lên: “Quý, Quý, Quý Hiểu Đồng?”

Quý Hiểu Đồng!?

Đúng là nhất thời không thể nhớ nổi bọn họ đã bao lâu rồi không gặp.

Quý Hiểu Đồng vẫn một bộ cau có, nghe tiếng gọi mà quay lại, khuôn mặt anh cứng ngắc, “Hả” một tiếng, chỉ vào cô: “Cậu cậu cậu…” Nửa ngày sau vẫn không nói tiếp.

Thường Tiếu cũng chỉ vào anh, gọi theo: “Cậu cậu…” Sao lại ở đây…

Không ngờ chưa nói xong, Quý Hiểu Đồng đã tức tối cướp lời: “Cậu cái gì mà cậu! Không phải tôi theo dõi cậu đâu!” Quát xong, anh lại ngây ra, không phải càng bôi càng đen thì là gì?

“A!” Thường Tiếu vốn định nói thêm mấy câu nữa, đột nhiên tầm mắt bị một cậu bé đứng trước Quý Hiểu Đồng hấp dẫn, nhìn qua, không kiềm được mà thốt lên.

Mẹ ơi, con nhà ai thế này, sao lại đáng yêu như thế!

Có lẽ cũng có mấy phần nhờ dòng máu nước ngoài, so với những đứa trẻ bình thường khác thì khuôn mắt sắc nét hơn, khoảng chừng bốn năm tuổi, má trắng hồng tròn ủm, mắt to tròn chớp chớp, tóc tơ mềm mại gọn gàng, mặc áo màu vàng tươi cùng chiếc quần jeans thùng thình, lại thêm một vẻ tỏ ra rất nghiêm túc, khiến người ta không nhịn được mà muốn kéo tới nựng nịu.

“Thằng bé này là?” Mắt Thường Tiếu sáng rực…

“Em họ tôi.”

“Cậu là đồ chết tiết!” Thường Tiếu tỏ ra đố kị với dòng gien vượt trội của nhà Quý Hiểu Đồng một cách không hề do dự. Cả nhà ai cũng xinh đẹp như vậy hết, thằng nhóc này lớn lên chắc chắn sẽ là một mầm mống tai họa hại nước hại dân cho xem. Sau đó không chờ Quý Hiểu Đồng kịp phản ứng, vội vàng cúi người xuống, cười nịnh nọt, híp mắt “Tới đây nào~ em trai, gọi chị đi~”

Quý Hiểu Đồng khẽ cắn môi, khom người vỗ vỗ đầu cậu nhóc “Đừng để ý, Jack.”

Đầu tiên Jack mở to mắt, ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn Thường Tiếu, đột nhiên cái dáng nhỏ xíu khẽ cúi người, cung kính gọi—

“Em chào anh.”

Thường Tiếu: “…”

Quý Hiểu Đồng: “…” Sau sự trầm mặt của anh, đó là… “Phụt….”

Phụt cái gì là phụt, đây là ai, không chấp nhặt với con nít! Cũng không tiện nổi giận trước mặt cậu nhóc, Thường Tiếu giả vờ nhe răng cười với Quý Hiểu Đồng, quay đầu nhìn Jack, trả thù bằng cách nhéo má nhóc, cười rất sâu, nhấn mạnh: “Ngoan, gọi đi! Chị! Chị!”

Jack vẫn ngơ ngác, nhìn Thường Tiếu, không nói tiếng nào, đáy mắt tràn ngập hoang mang.

Hoang, hoang mang không biết làm thế nào hết!

Thường Tiếu nghẹn họng, thầm nghiến răng nghiến lợi.

Quý Hiểu Đồng rất vui, ở bên, kiêu căng vỗ đầu cậu nhóc “Giỏi lắm! Chút nữa anh hai mua kẹo cho.”

Có thể thấy Jack cũng chẳng mê kẹo gì lắm, nhanh chóng lấy lại sự tập trung, kéo Quý Hiểu Đồng, hai mắt chớp chớp đầy mong mỏi, chỉ vào tàu lượn siêu tốc ở bên.

Vừa nhắc tới tàu lượn siêu tốc, nụ cười của Quý Hiểu Đồng trở nên cứng ngắc, nghe nhân viên nói: “Xin lỗi, chiều cao của cậu bé này không đủ tiêu chuẩn, không chơi được.”

Nói thừa, thằng bé còn nhỏ như vậy mà dắt nó tới đây thì đầu óc bị hư rồi. Thường Tiếu khinh bỉ liếc mít tơ ‘Đầu óc bị hư’ Quý Hiểu Đồng.

Nhưng không thể phủ nhận, hôm nay anh ăn mặc rất gọn nhẹ, cũng một chiếc áo thun màu vàng, nước da khỏe mạnh càng khiến sắc màu sặc sỡ này trở nên đẹp hơn, mà mắt mũi miệng trên khuôn mặt người kia…

Chậc, người ta thường bảo hồng nhan bạc mệnh, chắc chắn tên này sẽ không sống lâu…

Thấy Quý Hiểu Đồng khẽ gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhìn cao xuống, khí thế áp người: “Anh đã nói là người ta không cho chơi đâu mà.” Muốn kéo Jack chạy lấy người, ai dè Jack ngoan ngoãn đột nhiên chơi xấu, òa lên: “Em không cần, anh hai! Anh chơi đi!”

Thường Tiếu nhún vai, thấy một nhân viên khác giục, lúc này mới hoàn hôn, phe phẩy tấm vé trước mặt Quý Hiểu Đồng, sau đó đưa mắt trêu cậu nhóc, đi vòng qua, ngồi xuống hàng ghế thứ nhất.

Những người tới chơi đa phần là các cặp, chỗ bên cạnh cô vẫn trống.

Jack vẫn làm một bộ quyết xem Quý Hiểu Đồng chơi thế nào bằng được, một lớn một nhỏ cãi nhau, mãi đến khi nhân viên có vẻ không vui, mở miệng nói hi vọng có thể tạm thời chiều ý cậu bé một chút thì mới nhìn thấy Quý Hiểu Đồng xanh mặt, đi tới ngồi xuống vị trí kia.