Edit+Beta: Selbyul Yang
“Tổng giám đốc Bùi vui lòng kiểm soát thời gian chút nhé.”
Bùi Thầm và Hạ Minh bắt tay nhau, Lương Đồng Châu-người biết chuyện quá khứ đứng ở bên cạnh có cảm giác bầu không khí xung quanh chợt trở nên lạnh lẽo, mạch nước ngầm lặng lẽ dịch chuyển.
Hạ Minh giới thiệu nhân viên mà mình dẫn tới, sau đó bắt tay với nhóm người Tuyên Hạ. Cuối cùng anh ta nhìn về phía Lương Đồng Châu, rồi vươn tay với cậu, nở nụ cười: “Lâu rồi không gặp nhỉ, Đồng Châu.”
Trước đây sau khi Lương Chi Ý chuyển tới trường THPT Số 1 An Nam* học thì Hạ Minh là học sinh học ở lớp bên cạnh lớp cô, Lương Đồng Châu biết Hạ Minh vẫn luôn rất thích Lương Chi Ý, cậu cũng có quen sơ sơ Hạ Minh, xem như là một người bạn học có thể gọi tên.
(*)
Lúc này nhìn thấy anh ta, Lương Đồng Châu phản ứng lại sau khi ngẩn người, cậu có chút xấu hổ nhếch khóe môi, bắt tay với anh ta: “Đúng là đã lâu không gặp.”
Hạ Minh lại nhìn về phía Bùi Thầm với vẻ ẩn ý, Bùi Thầm đối diện với tầm mắt của anh ta, khuôn mặt lạnh lùng bộc lộ nét cười, sau đó làm động tác mời, bình thản mở miệng:
“Giám đốc Hạ, xin mời.”
Một ít cảm xúc thoáng lướt qua đáy mắt Hạ Minh, anh ta mỉm cười, rồi dẫn người đi vào.
Người của hai bên đi vào phòng họp, mỗi nhóm tự ngồi một bên của chiếc bàn dài. Nhân viên của phòng làm việc cung kính rót cà phê, ánh mắt của Hạ Minh lướt qua những người đi vào.
Hai bên ngồi xuống, Lương Đồng Châu mở miệng trêu chọc, xoa dịu bầu không khí: “Hạ Minh à, bây giờ cậu giỏi thật đấy nhỉ, đã lên làm phó tổng giám đốc rồi.”
Chàng trai mỉm cười khiêm tốn: “Đâu có, công ty của gia tộc mà thôi, chúng ta đều vừa mới tốt nghiệp, là ma mới, chẳng qua là tới công ty chi nhánh ở thành phố Lâm rèn luyện một chút.”
Tuyên Hạ ở bên cạnh tò mò hỏi: “Đồng Châu này, hai người các cậu quen biết nhau à?”
Hạ Minh gật đầu, mỉm cười nói thản nhiên: “Hồi học 11, sau khi hai chị em họ chuyển tới trường THPT Số 1 An Nam học thì bọn tôi quen biết nhau, xem như người quen cũ.”
Tuyên Hạ vỗ đầu, chợt hiểu ra, rồi ngốc nghếch cười ha ha: “Chả trách, tôi đang bảo sao mà phó tổng giám đốc của Đầu tư Hoa An lại gặp công ty Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri chúng ta bởi vì một người được, hóa ra là vì tình bạn với Đồng Châu!”
Tuyên Hạ dứt lời thì bầu không khí ở xung quanh chợt tĩnh lặng trong nháy mắt.
Lương Đồng Châu: “…”
Liên quan quái gì tới cậu đâu!
Lúc này cậu chỉ muốn mắng Tuyên Hạ là đồ con heo!
Đuôi mày Hạ Minh chuyển động, rồi cụp mắt cười: “Đúng là bởi vì người quen cũ, nhưng mà…là bởi vì Chi Ý.”
Hạ Minh vừa nói lời này thì bầu không khí trong phòng họp chợt đông cứng.
Tuyên Hạ và các nhân viên của phòng làm việc ở xung quanh ngạc nhiên nhìn nhau.
Đệt mợ, chuyện gì thế này?!
Lương Đồng Châu nặng nề, hàng mày nhíu lại.
Toang rồi toang rồi, đã qua nhiều năm như thế rồi mà sao Hạ Minh vẫn còn thích chị cậu vậy!
Đối tượng bị từ chối ngày xưa xuất hiện trước mặt bạn trai hiện tại với thân phận cao quý, hay thật, đây chẳng phải là tình tiết đẫm máu trong truyện đó sao!
Với tư cách là người luôn ủng hộ Bùi Thầm làm anh rể, Lương Đồng Châu quay đầu nhìn Bùi Thầm với vẻ lo lắng.
Nhưng Bùi Thầm nhìn về phía Hạ Minh, đôi mắt thâm thúy, không hề dao động, không nhìn ra được cảm xúc.
Hạ Minh đối diện với Bùi Thầm, rồi cười nói: “Tôi và Chi Ý là bạn học cũ, từng diễn kịch nói, mấy năm nay thỉnh thoảng cũng có liên lạc với nhau, có lẽ là cô ấy không nói với các cậu.”
Ánh mắt anh ta quan sát một vòng xung quanh: “Tôi nghe nói Chi Ý lập nghiệp cùng các cậu, sao hôm nay cô ấy lại không có đây vậy?”
Bùi Thầm thản nhiên mở miệng:
“Cô ấy ra ngoài làm việc, không ở phòng làm việc.”
Hai tay Bùi Thầm đan vào nhau để trên đùi, anh đối diện với ánh mắt của Hạ Minh, đôi mắt không dao động hiện nét cười: “Giữa bạn học với nhau thì chẳng có gì mà phải tránh hiểu lầm cả, chỉ là hôm nay đúng lúc cô ấy hơi bận, có lẽ nếu cô ấy biết người bên Đầu tư Hoa An là cậu thì chắc hẳn là cũng muốn ôn chuyện với cậu.”
Hạ Minh nhìn anh chằm chằm: “Ừ, thế thì đúng là có chút đáng tiếc.”
Tuyên Hạ ở bên cạnh cuối cùng cũng đoán được, hóa ra hồi xưa hai người này là tình địch đó hả?!
Tuyên Hạ không ngờ là sẽ có người khiêu khích người anh em của cậu ta thẳng thừng như thế, mặt xị xuống: “Ngưỡng mộ giám đốc Hạ đã lâu, không ngờ giám đốc Hạ bận trăm công nghìn việc mà vẫn còn dành thời gian đích thân tới phòng làm việc của bọn tôi một chuyến, vốn còn tưởng là bàn chuyện hợp tác nhưng không ngờ lại là muốn tới ôn chuyện với bạn học cũ, chỉ là đối tượng để ôn chuyện không có mặt, đúng là rất không khéo.”
Hạ Minh dựa vào ghế ngồi, mỉm cười nói: “Đừng hiểu lầm, mục đích chủ yếu của việc tôi tới hôm nay vẫn là muốn tìm hiểu dự án của các cậu, Hoa An chúng tôi có ý định đầu tư.”
“Ngại quá, bọn tôi không muốn nhận sự đầu tư có mục đích không thuần túy.”
Tuyên Hạ vừa định nói những lời này thì chợt nghe Bùi Thầm lạnh nhạt mở miệng: “Thế thì quý vị có thể xem thử bản kế hoạch kinh doanh, phần giải thích thì giao cho cậu.”
“Vâng thưa tổng giám đốc Bùi.”
Nhân viên đi tới bảng điện tử, bắt đầu giải thích.
Tuyên Hạ và Lương Đồng Châu thấy thế thì sững cả người:???
Tuyên Hạ đá Bùi Thầm một cái ở dưới bàn, đưa mắt ra hiệu với anh: [Cậu điên rồi à! Cậu vẫn còn muốn hợp tác với Hạ Minh ư!”
Bùi Thầm bắt chéo chân, ngước mắt lên biếng nhác liếc cậu ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, như đang hỏi lại: [Tiền dâng tới tận cửa, tại sao lại không cần?]
“…”
Tuyên Hạ cạn lời.
***
Hai tiếng trôi qua, tới chạng vạng.
Trong phòng họp, sau khi Bùi Thầm nói về triển vọng hiện tại của người máy Thiện Trí thế hệ một trên thị trường, Hạ Minh đưa ra mấy câu hỏi, Bùi Thầm cũng giải thích cụ thể.
Suốt một buổi chiều nói chuyện, tiến triển cực kì thuận lợi.
Cuối cùng Hạ Minh gấp kế hoạch kinh doanh lại, nói: “Tôi rất hài lòng với những điều khoản mà các cậu đưa ra, nếu được thì chúng ta có thể ký thỏa thuận NDA* trước.”
(*)
Sau khi ký thỏa thuận NDA thì đồng nghĩa với việc quá trình thực hiện có thể tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Bùi Thầm nhếch môi: “Được.”
Sau khi hai bên ký vào tài liệu, trợ lý của Hạ Minh nói: “Thế thì phòng làm việc vui lòng gửi cho tôi danh sách dự án sơ bộ và tài liệu cốt lõi trước thứ sáu nhé.”
Nhân viên của công ty Cải tiến khoa học công nghệ đồng ý.
Tuyên Hạ và Lương Đồng Châu đứng ở bên cạnh nhìn, bọn họ chỉ có thể kìm nén nỗi hoang mang trong lòng.
Khi ra khỏi phòng họp, Hạ Minh nhìn về phía Bùi Thầm: “Tiếc thật đấy, không đợi được Chi Ý về.”
Bùi Thầm đút tay vào túi, đôi mắt đen nhánh nhìn anh ta: “Nếu giám đốc Hạ không phải về vội thì có thể tới văn phòng của tôi ngồi một lát.”
“Được.”
Hai người tới văn phòng, Tuyên Hạ nhanh chóng hỏi Lương Đồng Châu về những chuyện liên quan tới Hạ Minh hồi trước, sau khi Lương Đồng Châu nói xong thì Tuyên Hạ tức giận mắng: “Anh chàng này có ý gì vậy? Cậu ta không biết là Bùi Thầm và Lương Chi Ý yêu đương nhiều năm như thế, hai bên đều đã gặp bố mẹ rồi, cậu ta vẫn còn tính chen chân vào hay sao?”
Lương Đồng Châu cũng rất là cạn lời: “Mình tưởng rằng chuyện hồi cấp ba đã sớm trôi qua, không ngờ người này vẫn còn tơ tưởng tới chị mình.”
“Bùi Thầm đúng là giỏi nhịn, lúc nãy ở phòng họp cũng không nổi giận, móa nó chứ nếu mình mà là cậu ấy thì mình đã sớm đánh người rồi, vả lại cậu nói xem, rốt cuộc là Bùi Thầm nghĩ như nào vậy, cậu ấy vẫn còn muốn hợp tác với cái tên họ Hạ đó sao?”
“Mình cũng không hiểu,” Lương Đồng Châu lấy di động ra, “Để mình nhắn cho chị mình một tin, chắc là chị ấy vẫn chưa biết chuyện này.”
Ở một bên khác.
Trong văn phòng, ánh chiều tà mang sắc vàng khi mặt trời lặn rọi vào từ bên ngoài cửa sổ.
Hạ Minh ngồi trên sô pha, nhìn Bùi Thầm ở phía bên phải, lúc này không có người ngoài, anh ta cười nói: “Thường xuyên nhìn thấy cậu trong vòng bạn bè của Chi Ý, hôm nay vẫn là lần đầu tiên tôi gặp trực tiếp đấy.”
“Ừm, trước đây tôi cũng có nghe Chi Ý nhắc tới cậu.”
“Ồ? Cô ấy nói gì về tôi vậy?”
Bùi Thầm đối diện với ánh mắt của anh ta, giọng điệu thản nhiên: “Không nói gì cả, chỉ là thỉnh thoảng nhắc tới người nào đó có ý với cô ấy hồi cấp ba, tôi cũng không cho là thật.”
Hạ Minh mỉm cười, “Tôi nghe nói hồi cấp ba các cậu chỉ làm bạn học cùng lớp nửa năm à?”
“Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là có chút ngạc nhiên, chỉ nửa năm thôi mà cô ấy đã thích cậu như thế rồi.”
Bùi Thầm như cười như không: “Việc đó và thời gian có lẽ là không liên quan gì tới nhau, dù sao nếu không có tình cảm thì có ở cạnh nhau bao lâu cũng chẳng có ích lợi gì.”
Một ít cảm xúc xẹt qua đáy mắt Hạ Minh, hoàn toàn không thể phát hiện ra, đề tài câu chuyện thay đổi: “Vừa tốt nghiệp đại học thì đã lập nghiệp, không có tài nguyên không có gia thế, vất vả lắm nhỉ?”
“Tất nhiên là vất vả, nhưng cũng may là mọi người cùng nhau cố gắng, không thể so được với giám đốc Hạ, tuổi còn trẻ mà đã đạt được địa vị cao như thế này rồi.”
“Nếu là tôi thì tôi sẽ không để cho cô gái mà mình thích phải vất vả như thế cùng tôi.” Hạ Minh nhếch khóe môi, “Nhưng mà tôi rất hâm mộ sức hấp dẫn thu hút người khác này của tổng giám đốc Bùi.”
Cuối cùng Hạ Minh nói thời gian cũng tương đối rồi, anh ta đứng dậy, Bùi Thầm bắt tay với anh ta, Hạ Minh chợt nói: “Chắc là cậu biết mục đích khi tới nói chuyện đầu tư của tôi lần này, cậu muốn tiếp tục hợp tác với tôi thật à?”
Bùi Thầm lạnh nhạt mở miệng: “Tôi chỉ suy nghĩ cho sự phát triển của Cải tiến khoa học công nghệ Thừa Tri trong tương lai, còn về mục đích của giám đốc Hạ thì tôi chỉ có thể nói là…”
Bùi Thầm ngước mắt lên, nhìn về phía anh ta:
“Mơ mộng hão huyền mà thôi.”
Hạ Minh nhẹ nhàng hỏi lại: “Hai người các cậu vẫn chưa kết hôn, sao tôi lại không được thích cô ấy chứ?”
“Đương nhiên, cậu có quyền thích cô ấy, Chi Ý cũng có quyền được những người khác thích.”
Vẻ tươi cười của Bùi Thầm phai nhạt, mang theo khí thế mạnh mẽ.
“Nhưng tôi sẽ không cho cậu cơ hội.”
Hạ Minh đối diện với anh, mấy giây sau thì đôi mắt lộ nét cười, anh ta chỉ nói:
“Tổng giám đốc Bùi, về chuyện hợp tác tiếp theo thì tôi sẽ cử người theo dõi sát sao, khoảng thời gian tiếp theo đây sẽ còn phải cần trao đổi với các cậu nhiều hơn.”
“Đương nhiên rồi.”
Hạ Minh ra khỏi văn phòng, Bùi Thầm cho người tiễn khách, sau đó anh đi tới bàn làm việc rồi ngồi xuống, nhìn tài liệu ở trước mặt, đôi mắt sâu không thấy đáy.
…
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời dần tối xuống, chỉ còn lại một vệt nắng chiều.
Đồng thời, Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi đi ra khỏi ngân hàng, cuối cùng cũng xong việc.
Hai người đi lấy xe, Quý Phỉ Nhi nhìn thấy Lương Đồng Châu nhắn vào di động, cô ấy hỏi Lương Thi Ý: “Chi Chi này, em trai cậu nói là sao mà nhắn tin cho cậu cậu lại không trả lời vậy?”
“À, hồi nãy mình để chế độ im lặng, nó tìm mình có chuyện gì hả?”
Cô gái nói xong thì lục di động trong túi xách, Quý Phỉ Nhi nói là không biết chuyện gì, bảo cô tự xem thử.
Lương Chi Ý lấy di động ra, nhìn thấy em trai cô nhắn tin tới, hàng mày mảnh dẻ từ từ nhíu lại, sau đó cô đưa chìa khóa xe cho Quý Phỉ Nhi: “Cậu lái đi, mình gọi một cuộc điện thoại.”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cậu lái xe trước đi đã.”
Hai người lên xe, Lương Chi Ý gọi điện thoại cho Lương Đồng Châu, biết được chuyện xảy ra hồi chiều, cô gái nghe xong thì cũng rất đỗi bất ngờ.
Mấy năm nay cô và Hạ Minh cũng không liên lạc nhiều, vào những ngày lễ ngày Tết đối phương sẽ gửi lời hỏi thăm cô mấy câu, tâm sự tình hình gần đây, cô tưởng rằng Hạ Minh đã sớm từ bỏ cô rồi, cũng không ngờ là Đầu tư Hoa An lại là của nhà Hạ Minh, vả lại Hạ Minh lại nói ra những lời như thế ngay trước mặt Bùi Thầm nữa.
“Nhưng trước đây Hạ Minh không phải là người như thế mà…” Lương Chi Ý nhớ là hồi trước tính tình của anh ta rất hòa nhã.
“Ai mà biết được, sau bốn năm đại học thì thay đổi chứ sao.”
“Thế Bùi Thầm có phản ứng gì vậy?” Cô hỏi.
“Bùi Thầm bình tĩnh hơn chúng ta nghĩ nhiều, vả lại cậu ấy còn đồng ý ký thỏa thuận NDA nữa, phải tới quy trình tiếp theo rồi.”
Cô gái kinh ngạc: “Anh ấy đồng ý ư?!”
“Đúng vậy, em cũng không rõ là cậu ấy nghĩ như nào.”
Lương Chi Ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trái tim thắt lại.
Người này phải kìm nén sự ghen tuông lớn nhường nào thì mới có thể đồng ý tiếp tục tìm hiểu Đầu tư Hoa An chứ.
Cuối cùng sau khi cúp máy, cô nhắn tin cho Bùi Thầm: [Bùi Thầm, anh chờ em ở phòng làm việc nhé, em về ngay đây.]
Quý Phỉ Nhi ở bên cạnh hỏi là có chuyện gì, Lương Chi Ý kể xong, Quý Phỉ Nhi cảm thán: “Đều tại cậu thu hút quá đó.”
Cô gái đỡ trán, cô cũng chả ham gì cái sức quyến rũ này đâu.
Trên đường hơi tắc, bốn mươi phút sau hai cô gái mới về tới phòng làm việc.
Khi đi vào thì gặp được Lương Đồng Châu, Lương Chi Ý hỏi: “Bùi Thầm đâu?”
“Ở văn phòng.”
Lương Chi Ý bước nhanh tới văn phòng, khi đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Bùi Thầm đang ngồi trước bàn làm việc xử lý tài liệu.
Chàng trai nghe tiếng thì ngước mắt nhìn cô, sự dịu dàng chỉ dành riêng cho cô hiện hữu trong đôi mắt: “Về rồi à?”
Cô gái đi tới bên cạnh anh, mím đôi môi đỏ, rồi kéo tay anh: “Bùi Thầm à, có phải là anh đang rất không vui không?”
“Hửm?”
Cô sốt ruột nói: “Em đã nghe em trai em kể rồi, mặc dù mấy năm nay em có liên lạc với Hạ Minh, nhưng em chưa bao giờ thả tín hiệu gì cho cậu ấy cả, mỗi lần em thể hiện tình cảm trên vòng bạn bè thì đều không chặn cậu ấy, em chưa từng có một chút suy nghĩ gì với cậu ấy cả, em cũng không biết tại sao cậu ấy lại theo tới tận đây nữa…”
Bùi Thầm giơ tay kéo cô ngồi xuống đùi, anh giữ lấy eo cô, nhếch môi hỏi lại: “Sao thế, sợ anh không tin em à?”
Cô ôm cổ anh, giọng mềm mại: “Em biết anh tin tưởng em, nhưng em vẫn nên giải thích một chút. Chúng mình không hợp tác với cậu ấy có được không anh? Em tin là chúng mình vẫn còn có thể có những sự lựa chọn tốt hơn, em không muốn anh phải chịu đựng chuyện này vì em.”
Bởi vì cô mà xúc tiến đầu tư, cô cũng cảm thấy không thoải mái.
Bùi Thầm xoa đầu cô, sau đó cúi mặt hôn cô, dịu dàng nói: “Thật ra thì lúc ban đầu khi nhìn thấy cậu ta, lòng anh rất tức giận, nhưng sau đó anh nghĩ lại thì biết em chắc chắn sẽ không thích cậu ta, anh cũng tin tưởng tình cảm của chúng ta không gì có thể phá vỡ nổi, nên anh cảm thấy không có gì phải ghen cả.”
Cô nghe thế thì mỉm cười trêu chọc: “Uầy, đây vẫn là cái người hở tí là bình dấm* đổ nghiêng nào đó sao?”
(*)
Anh giữ lấy gáy cô, đôi mắt nhìn cô nóng bỏng dịu dàng: “Bởi vì anh biết em là của anh, không ai có thể cướp em đi được.”
Lương Chi Ý nghe thế thì trái tim ngọt như mật.
Bây giờ anh đã trưởng thành rồi, anh sẽ không còn lo được lo mất vì tự ti nữa, anh có tự tin để đứng ở bên cạnh Lương Chi Ý.
Anh biết tình cảm mà cô gái dành cho anh kiên định nhường nào, cũng biết không còn điều gì có thể khiến bọn họ xa rời nhau nữa, thế nên cho dù ở trước mặt anh, Hạ Minh có khiêu khích nhiều bao nhiêu thì anh cũng cảm thấy chẳng sao cả.
Bùi Thầm vuốt ve vòng eo của cô, dịu dàng giải thích với cô: “Sở dĩ muốn tiếp tục hợp tác, một mặt là bởi vì anh không lo tình cảm của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng bởi điều đó, mặt khác anh cảm thấy năng lực và lý lịch của Đầu tư Hoa An đúng là rất khủng, nếu có thể kêu gọi bọn họ đầu tư thì tất nhiên là tốt nhất, anh không muốn làm chậm trễ sự phát triển của phòng làm việc và lợi ích của các thành viên trong nhóm vì chuyện riêng.”
Với tư cách là ông chủ, anh nên suy nghĩ cho mọi người.
Cô gái nghe thế thì cảm động, “Bùi Bùi nhà em đúng là tốt tính, thế là chúng ta vẫn cố hết sức giành được lần đầu tư này đúng không?”
“Ừ, tới lúc đó họp rồi lại hỏi ý kiến của mọi người thử.”
“Được rồi, vậy thì nghe anh,” Đôi mắt sáng rực của cô nhìn về phía anh, “Dù anh đưa ra quyết định gì thì em cũng đều sẽ ủng hộ anh.”
Bùi Thầm nhếch môi, đè cô ở trước bàn làm việc hôn một lúc.
Hai người ngọt ngào quấn quýt một lát rồi thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng làm việc.
Lúc đi về phía bãi đỗ xe, Lương Chi Ý bỗng dưng nhận được một cuộc gọi.
Đến từ Hạ Minh.
Cô cũng dự đoán được là đối phương sẽ gọi điện thoại cho cô, cô nghe máy, giọng nói dịu dàng truyền tới từ đầu bên kia: “Alo, Chi Ý hả…”
Cô mở miệng, giọng lịch sự khách sáo: “Hi, Hạ Minh, lâu rồi không liên lạc, chiều nay cậu tới phòng làm việc của bọn mình đúng lúc mình không ở đó.”
“Không sao, chủ yếu là lúc mình tới cũng không nói với cậu, nhưng đúng là chúng ta đã không gặp nhau bốn năm rồi.”
“Không ngờ cậu lại tới thành phố Lâm phát triển đấy.”
“Thật ra thì mình vẫn luôn rất thích thành phố Lâm.”
Dường như lời nói ở đầu bên kia có ẩn ý.
Lương Chi Ý khẽ cười, nói máy móc: “Ừ, mấy năm gần đây thành phố Lâm càng ngày càng phát triển.”
Trò chuyện mấy câu đơn giản, Lương Chi Ý nói: “Mình và bạn trai mình phải đi ăn cơm rồi, thế nói chuyện sau nhé.”
Đầu bên kia im lặng một lúc, rồi mỉm cười sâu xa: “Không sao, tiếp theo cần phải hợp tác với nhau, vẫn còn rất nhiều cơ hội gặp mặt.”
Cô gái cúp máy, thở dài.
Cô chợt cảm thấy Hạ Minh đã thay đổi rất nhiều, trước đây dường như anh ta không phải là người như thế, có lẽ bốn năm sẽ thay đổi một người rất nhiều.
Cô quơ quơ cái tay của Bùi Thầm, nói với anh: “Câu tiếp theo, em vẫn nên ít tiếp xúc với cậu ta thì hơn đúng không.”
Bùi Thầm ôm cô, dịu dàng nói: “Không sao, cần gặp thì vẫn phải gặp.”
“Hửm?”
Chàng trai mỉm cười, đưa mắt nhìn cô: “Cậu ta là bạn của em, coi như cũng là bạn của anh. Cậu ta tới thành phố Lâm, anh cũng nên làm tròn bổn phận của chủ nhà, mời cậu ta ăn bữa cơm.”
Cô ngạc nhiên, “Có ý gì vậy…”
Bùi Thầm nói xong, hai người chậm rãi đi về phía chiếc xe ở bên kia.
***
Hôm sau, Bùi Thầm gọi điện thoại cho Hạ Minh, bảo là muốn mời đối phương ăn một bữa cơm, nói một vài chuyện công việc, “Không biết giám đốc Hạ có thời gian không?”
Hạ Minh nghe thế thì mỉm cười, “Cậu mời thì tất nhiên là tôi không thể từ chối được rồi.”
Vì thế sau khi cúp máy, Bùi Thầm gửi địa điểm và thời gian tối nay cho Hạ Minh.
Lúc chạng vạng, Bùi Thầm lái xe tới một nhà hàng tư trước giờ hẹn.
Anh xuống xe, Lương Chi Ý cũng bước xuống từ ghế phụ.
Tối nay cô gái nói muốn tới cùng, dù sao thì Hạ Minh cũng là người mà cô quen biết, không có lí do gì để cô không đi cùng Bùi Thầm.
Khi vào nhà hàng, Bùi Thầm đã đặt chỗ trước, người phục vụ dẫn hai người tới phòng bao. Hạ Minh vẫn chưa tới, hai người bèn ngồi xuống chiếc sô pha ở bên cạnh.
Không có ai ra vào phòng bao, Lương Chi Ý bám lấy anh, rồi được anh ôm vào lòng, “Có đói không?”
Cô ngây thơ lẩm bẩm: “Vẫn ổn, hồi nãy em đã ăn kẹo mút vị ô mai rồi.”
“Để anh nếm thử xem.”
Bùi Thầm nắm lấy cằm cô, hơi thở ập tới, anh hôn lên môi cô, cô mở hàm răng, đầu lưỡi của anh cuốn theo hương vị bạc hà mát lạnh thăm dò bên trong, càn quét khoang miệng cô, kĩ thuật hôn điêu luyện của anh khiến cơ thể cô như nhũn ra.
Cuối cùng anh dừng lại, tì trán cô, “Sao Chi Chi lại ngọt ngào như này vậy?”
Mặt mày cô cong lên, rồi chợt nghe Bùi Thầm thấp giọng dụ dỗ: “Chỗ căn hộ ở bên đó của anh đã sửa soạn xong rồi, tối nay có muốn về cùng anh không?”
Mấy hôm nay anh xem nhà trọ xong xuôi, đã chuyển hành lý cần thiết vào, kể cả đồ dùng hàng ngày của cô cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.
Cô gái nghe thế, hiểu ra anh muốn làm gì, trái tim mềm nhũn: “Ngày mai vẫn còn phải đi làm nữa đấy…”
Hắn thấp giọng mỉm cười, “Nên?”
Cô vịn vai anh, ghé vào tai anh nói: “Lần nào anh cũng ‘lâu’ như thế, lỡ may ngày mai em buồn ngủ quá, không dậy nổi thì phải làm sao?”
Anh cắn vành tai cô: “Là ai lần nào cũng muốn ăn phạt, chủ động quyến rũ anh như vậy hả, cứ phải bị anh * tới bật khóc mới nói không muốn nữa?”
Hơi thở mỏng manh nóng bỏng của chàng trai phả vào vành tai mẫn cảm của cô. Khác hẳn với giọng điệu trong trẻo lạnh lùng khi ở trước mặt người ngoài ngày thường, lúc này chất giọng khàn khàn thốt ra những lời bậy bạ, quyến rũ tới mức trái tim cô run rẩy, tai đỏ hết cả lên.
Kể từ khi hai người được nếm thử sự sung sướng thì dần dần nghiện chuyện này, hơn nữa bọn họ rất thoáng, ngay cả trong xe cũng đã từng có, chỉ là bình thường lúc làm việc thì đều phải kiềm chế, nên vào cuối tuần tần suất hơi nhiều. Tinh lực của chàng trai rất dồi dào, song cô gái cũng bằng lòng phối hợp, buông thả cùng anh.
Anh thấp giọng hỏi lại cô: “Có về với anh không?”
“Ừm…”
Cô cắn đôi môi đỏ, rồi khẽ bổ sung: “Thế thì tối nay tổng giám đốc Bùi siêu ‘cừ’ vui lòng kiểm soát thời gian một chút nhé.”
Anh nhếch khóe môi: “Được, anh sẽ cố hết sức.”
Một lát sau, cửa phòng bao bị mở ra, Hạ Minh đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Lương Chi Ý ôm Bùi Thầm, cô được anh vòng trong lòng, giọng điệu nhõng nhẽo, đang làm nũng: “Muốn hôn…”
Sau đó Bùi Thầm cúi mặt xuống hôn cô gái.
Hai người cực kì thân mật ngọt ngào.
Ánh mắt của Hạ Minh có chút ngạc nhiên, sau đó hai người nhìn thấy anh ta thì đứng dậy. Bùi Thầm ôm Lương Chi Ý, giọng nói chứa đựng sự cưng chiều: “Ngại quá, vốn là muốn bàn công việc riêng với cậu, nhưng mà Chi Ý bám người, cứ đòi tới cùng.”
Bùi Thầm ngước mắt nhìn về phía Hạ Minh, như cười như không mà hỏi lại: “Chắc là giám đốc Hạ không để ý đâu nhỉ?”
Sắc mặt Hạ Minh cứng đờ.
Hết ngoại truyện 4.