Edit+Beta: Selbyul Yang
“Thế thì thử lại lần nữa.”
Thành phố J bị màn đêm đen thăm thẳm bao trùm, đêm đen lặng lẽ xâm nhập, phản chiếu sự ồn ào xe cộ như nêm.
Bên ngoài là biển sao trời, tiếng ve kêu từng hồi trong ngày hè.
Trên hành lang, dưới ánh đèn lọ mọ, tựa như ảo ảnh, im ắng lạ thường.
Âm thanh nỉ non yêu kiều của cô gái lọt vào tai, xuyên thủng suy nghĩ mà chàng trai gắng sức không để cô phát hiện ra, đáy mắt Bùi Thầm chấn động, sóng to gió lớn trào dâng trong đầu.
Cô đang dụ dỗ anh một cách trắng trợn.
Ngay từ lúc ban đầu thì anh đã biết rằng cô là yêu tinh.
Sau đó, Lương Chi Ý để ngón tay lên tay nắm cửa ở bên cạnh.
“Cạch.”
Cửa mở ra.
Lương Chi Ý đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, nghe thấy tiếng hít thở không ổn định của anh, môi đỏ cong lên, cô nở nụ cười, rồi lại chủ động đòi lấy nụ hôn từ anh.
Cánh môi lại dán vào nhau.
Trong nháy mắt, chàng trai nắm quyền chủ động lần nữa.
Cô có cảm giác cơ thể mình bị ôm chặt hơn, Bùi Thầm cúi mặt xuống, đè gáy cô lại, cạy hàm răng ra mà càn quét thêm một lần nữa. Mấy giây sau, cơ thể cô được một cái tay nâng lên, anh dừng lại, trán kề trán, nhìn cô chăm chú.
Ngay sau đó, anh giơ tay mở cửa ra, rồi ôm cô đi vào.
Cửa bị đóng lại.
Quả nhiên, cô biết ngay là anh chắc chắn không nỡ đi mà.
Hai người lại hôn nhau, đi một đường từ huyền quan tới phòng khách. Anh nghiêng đầu, từng nụ hôn bé nhỏ thiêu đốt cổ cô, cô gái ngẩng mặt lên, cắn môi từ từ nhắm hai mắt lại, ấn đường hơi nhíu, có cảm giác bản thân sắp chết chìm trong lòng anh, đầu óc choáng váng.
“Ưm…”
“Phòng ngủ ở bên kia…”
Cô chỉ căn phòng, rồi bị anh ôm đi tới.
Phòng ngủ không bật đèn, chỉ có tia sáng mỏng manh, ngọn đèn ở bên ngoài rọi vào căn phòng qua tấm rèm mở ra ở bên cạnh, tựa ánh trăng chiếu rọi.
Cơ thể cô ngã ra sau, rồi có cảm giác như ngã xuống một đám mây mềm mại, bàn tay của chàng trai nắm chặt lấy cổ chân mảnh khảnh của cô.
Anh cởi giày giúp cô, tầm mắt di chuyển từ mắt cá chân lên trên, dưới chiếc váy dài, đôi chân trắng nõn nà của cô gái thẳng tắp thon nhỏ tựa ngó sen.
Đôi mắt anh nặng nề, rồi giơ tay kéo, Lương Chi Ý bị anh kéo vào lòng một lần nữa, đôi môi đỏ lại bị lấp kín, cô cảm nhận được bàn tay của anh đang dạo chơi thăm dò xung quanh như con cá.
Cô đỏ mặt tim đập nhanh, ngây ngô tới nỗi không biết phải làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn vòng lấy cổ anh.
Trong phòng là ánh sáng ảo mộng.
Giữa lúc tĩnh lặng, bầu không khí trở nên gợi tình.
Sau một lúc lâu, tay của Bùi Thầm đụng tới làn váy của cô gái, anh nhìn cô gái xinh đẹp rực rỡ trong lòng, lý trí mạnh mẽ bắt anh phải dừng lại.
Anh thở mạnh, rồi đối diện với đôi mắt của cô, bặt tiếng trong nháy mắt:
“Chi Chi à…”
Thấy anh dừng lại, đôi mắt cô ngập nước, nhìn anh ngơ ngác: “Anh không muốn tiếp tục sao?”
Không phải không muốn.
Mà là anh không thể.
Giọng Bùi Thầm khàn như ngậm cát: “Chi Chi à, anh không thể tiếp tục nữa…”
Cô gái cúi đầu, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Em biết rồi, có phải là anh không thích em tới mức đó không…”
Ngay sau đó, cùng với một nụ hôn, cô bị đâm mạnh hai cái. Trái tim cô rung động, Bùi Thầm cắn vành tai cô, hơi nóng phả ra:
“Em cảm thấy như này là không thích em tới mức đó ư, hả?”
“Ờm…”
Sắc mặt cô gái ửng đỏ, trái tim loạn nhịp.
Cô đối diện với ánh mắt đen kịt của anh. Anh đè nén, khàn giọng mở miệng: “Chi Chi à, bây giờ anh vẫn chưa có tư cách muốn em.”
Với năng lực của anh, điều kiện kinh tế của anh, và cả sự chênh lệch về gia cảnh giữa anh và cô nữa, bây giờ anh vẫn chưa có tư cách để hứa hẹn với cô cả đời.
Anh biết cô không để ý, nhưng là đàn ông con trai, anh cần suy xét dùm cô, anh không nỡ để cô chịu tổn thương một chút nào cả, cho dù đáy lòng anh đang kêu gào muốn tiếp tục.
“Chờ thêm một chút nhé, được không em?”
Anh nói, chờ tới khi anh có đủ sự tự tin, anh sẽ khiến cô hoàn toàn thuộc về mình.
Cô gái nghe thế thì trái tim trào dâng sự cảm động, cô ôm cổ anh, mỉm cười hỏi: “Bạn Bùi à, thế chẳng phải là bây giờ anh khó chịu chết đi được sao?”
“Biết thế rồi mà hồi nãy còn dụ dỗ anh à?”
Anh biết rõ cô có ý định xấu xa, anh không nên lên cùng cô, khiến bản thân bị tra tấn tới nông nỗi này.
Thấy tầm mắt của anh dừng nơi cô, cơ bắp trên cánh tay anh siết lại, đôi mắt Lương Chi Ý cong lên, cô ghé vào tai anh nói: “Em có một cách để giúp anh, có muốn thử không?”
Anh sững ra, mấy giây sau, hơi thở khựng lại:
“Chi Chi à…”
Cô gái nghe thấy giọng anh khản đặc, tai cũng trở nên nóng lên theo lòng bàn tay. Cô thấy ngại ngùng, vừa định cúi mặt xuống thì ai ngờ cằm bị nâng lên, nụ hôn che trời lấp đất của Bùi Thầm lập tức ập tới.
Cô trúc trắc vô cùng, tim đập như trống dồn.
Sau một lúc lâu, anh cắn vành tai của cô, khàn khàn mở miệng: “Chi Chi à, em làm thế sẽ càng khiến anh khó chịu hơn.”
Chẳng phải trên mạng nói là làm như này sao…
Cô cũng không biết mà qwq.
Cô ngơ ngác, “À, ờ thì,…”
Anh chống người dậy, mấy giây sau, chiếc quần thể thao bên ngoài rớt xuống đất, anh lại ôm lấy cô lần nữa, tựa vào bên tai cô, giọng trầm khàn dụ dỗ: “Lấy ra đi, được không?”
Mặt cô đỏ lên, quả nhiên là người này vẫn muốn lấn thêm một bước. Dưới sự hướng dẫn của anh, cuối cùng cô cũng làm anh hài lòng. Bùi Thầm thở ra, anh nhắm mắt lại, đặt tay trên cổ cô.
Cô gái như phải bỏng bởi hơi thở phả vào cổ mình của anh. Lần đầu tiên thấy anh như thế, cô vừa thẹn thùng vừa chờ mong, muốn nhìn thấy nhiều hơn như đang tìm tòi.
Căn phòng tựa như được lò sưởi sưởi ấm.
Qua một lát, anh ngừng hôn cô, rồi chợt ôm chặt lấy cô, vô thức mở miệng: “Chi Chi ơi…”
Không kiềm chế được tiếng rên từ trong cổ họng, theo động tác của cô, anh khó khăn nhắm hai mắt lại, hàng mày chợt nhíu chặt, mấy giây sau thì bất chợt ngừng.
Sau một lúc lâu, phòng ngủ quay về trạng thái tĩnh lặng.
Lương Chi Ý cảm giác được thứ trên tay, hai má đỏ ửng lên.
Hơi thở của Bùi Thầm dần ổn định lại, lý trí quay về. Anh cụp mắt, nhìn thấy chiếc váy ngắn bị dính phải rất nhiều của cô gái thì hàng mi đen rung mạnh, mặt nóng lên, thấp giọng mở miệng: “Xin lỗi em…”
Nhìn dáng vẻ anh giống như bản thân đã phạm lỗi, mặt mày cô gái không khỏi cong lên, trêu chọc anh: “Bây giờ thấy ngượng rồi hả? Sao hồi nãy khi anh bảo em làm như này thì không thấy ngượng vậy?”
“…”
Khuôn mặt anh càng nóng hơn, cô ghé vào tai anh nói với vẻ quyến rũ:
“Không cần phải xin lỗi đâu.”
“Phạt anh giặt sạch váy cho em, thế là được.”
Anh nhìn thấy ‘chứng cứ phạm tội’ trên chiếc váy, yết hầu lên xuống, rồi cúi đầu đồng ý, sau đó đứng dậy đi tìm tờ giấy, cuối cùng quay về lau giúp cô.
Cô gái nằm trong vòng tay anh, nghĩ tới hồi nãy thì đè khóe môi, khẽ cười nhạo anh: “Bùi Thầm à…sao hồi nãy anh nhanh vậy?”
Chàng trai ngẩn ra, rồi chật vật cụp mắt, mặt nóng lên.
Anh thấy xấu hổ khi phải nói ra.
Rằng đó là vì anh quá hưng phấn.
Sau khi lau sạch, hai người nằm xuống. Cô co người nằm trong lòng anh, tò mò hỏi: “Bùi Thầm à, hồi cấp ba anh có hay làm chuyện này không?”
“Chuyện gì cơ?”
“Thì là cái chuyện anh vừa làm đó ấy.”
Tai Bùi Thầm đổi màu, từ chối trả lời câu hỏi này, nhưng cô gái lại cứ khăng khăng gặng hỏi với vẻ xấu xa, cuối cùng anh đành phải mở miệng: “Hồi lớp mười thì gần như không, sau khi lên mười một thì…thỉnh thoảng sẽ có.”
Cô mỉm cười, “Thỉnh thoảng sẽ có, vì ai vậy?”
Cô nghịch ngợm gặng hỏi, cuối cùng anh cắn vành tai cô, khàn giọng nói: “Ngoài em ra thì còn có thể vì ai nữa?”
Trước đây khi mà anh tập trung vào chuyện học thì không có cảm giác gì với chuyện này.
Cho tới khi Lương Chi Ý xuất hiện.
Tất cả những thứ ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài trồi lên hết.
Cô là đối tượng ảo tưởng đầu tiên, và cũng là duy nhất của anh.
Lương Chi Ý khẽ hừ một tiếng, tim đập như nai con chạy loạn, ngón tay chọc ngực anh: “Không ngờ đấy nhé bạn Bùi, trước đây giả vờ lạnh lùng như thế, thật ra đằng sau lại hư hỏng vậy hở?”
Cô nhịn cười, rồi ghé vào tai anh bật hơi: “Thế còn bây giờ, sau khi yêu đương với em thì sao? Có phải là thường xuyên hơn không?”
Anh chợt im lặng, rồi bỗng nghe thấy cô nói lầm bà lầm bầm: “Đừng hòng chối, bình thường thỉnh thoảng chỉ ôm một cái thôi anh cũng đã ấy ấy rồi, đừng tưởng là em không biết.”
“…”
Tai Bùi Thầm nóng bừng, chột dạ không phủ nhận.
Trước đây không yêu đương với cô, không có những cử chỉ thân mật, bây giờ thân mật với cô mỗi ngày, rất nhiều thứ đã bắt đầu không kiểm soát được nữa.
Hai người quấn quýt bên nhau, cuối cùng anh kéo cô vào lòng mà hôn. Một lát sau anh lại cảm nhận được sự bất thường, khó khăn dừng lại, “Chi Chi à…”
“Hửm?”
“…Không có gì.”
Anh nhìn tay cô, rồi quay đi chỗ khác, đè nén suy nghĩ muốn bảo cô giúp anh thêm lần nữa.
Sau đó anh nói: “Chi Chi à, em nên nghỉ ngơi rồi.”
“Thế anh thì sao?”
Anh trầm mặc, “Anh về.”
“Bây giờ muộn quá rồi, hay là tối nay anh nghỉ lại căn hộ đi, có cả phòng cho khách đấy, sáng mai anh đỡ phải đi từ trường tới đây tìm em.”
Cô cười đáng yêu: “Vả lại chúng mình không ở chung một phòng, anh sợ gì chứ?”
Cuối cùng Bùi Thầm đồng ý, rồi ôm cô đứng dậy, cô gái quấn lấy anh như bạch tuộc, được anh ôm ra ngoài.
Cô chợt nghĩ tới điều gì đó, “Đầu gối của anh có đau không? Hay là anh thả em xuống đi…”
Suýt nữa thì cô đã quên mất rằng hôm nay anh chơi bóng rổ, chắc là mệt chết đi được rồi.
“Không sao đâu, em nhẹ lắm.”
Anh không dừng lại, ôm cô tới huyền quan lấy dép.
Hai người thay giày xong thì cô dẫn anh đi lấy đồ vệ sinh cá nhân. Bản thân Bùi Thầm cũng có chuẩn bị quần áo trong túi, đều là đồ để đổi phòng khi mỗi lần chơi bóng xong ra mồ hôi nhiều quá.
Cuối cùng Lương Chi Ý bảo Bùi Thầm tới phòng vệ sinh riêng trong phòng cho khách tắm rửa, rồi cô lại nhớ tới điều gì đó, bảo anh chờ trước cửa một lát.
Một lúc sau, cô ra khỏi phòng, chỉ mặc một chiếc áo phông dài ngắn tay rộng thùng thình trên người. Cô để đồ vào tay anh, rồi kiễng chân hôn anh, ánh mắt quyến rũ:
“Anh nhớ phải giặt váy đấy nhé.”
Đôi mắt anh tối sầm, miệng lưỡi khô khốc.
Đúng là ngày nào cô cũng muốn dùng đủ mọi cách để quyến rũ anh.
Sau khi anh đi, cô cũng đi tắm. Ở trong phòng tắm, cô nhìn dấu ô mai trên cổ, nghĩ tới chuyện hồi nãy thì mặt đỏ tim đập nhanh.
Hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ anh khi làm chuyện đó.
Dưới vẻ bề ngoài lạnh nhạt, anh mang theo sự cuồng nhiệt vừa trúc trắc vừa bồng bột, cảm giác tương phản và mùi hormone nam giới bùng nổ, gợi cảm tột cùng.
Nhưng cô thích quá đi mất hu hu hu.
Cô xấu hổ véo mặt mình, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Lương Chi Ý à, mày có thể đừng có tham ăn như vậy không hả…
Cô tỉnh táo lại rồi đi tắm.
Nửa tiếng sau, cô thay váy ngủ rồi ra khỏi phòng tắm. Sau khi dưỡng da xong, cô lấy mấy thứ ra khỏi túi canvas rồi ra khỏi phòng khách.
Cô ngồi chơi di động trên sô pha, một lát sau Bùi Thầm ra khỏi phòng cho khách. Cô đưa mắt nhìn anh rồi nở nụ cười: “Giặt xong rồi đó hả?”
Anh trả lời, khẽ ho hai tiếng, rồi cúi đầu nhìn thứ trong tay: “Váy của em…”
Cô nhìn dáng vẻ ngại ngùng của anh thì không nhịn được mà bật cười, rồi đi tới trước mặt anh, mỉm cười lấy cái váy trong tay anh và đống quần áo mà anh giặt qua: “Bùi Bùi nhà em ngoan thật đấy.”
“…”
“Để em mang đi phơi, anh ở đây chờ em một chút.”
Cô đưa quần áo đi phơi, sau đó quay về, kéo tay anh: “Lại đây nào.”
Cô kéo anh ngồi xuống sô pha, Bùi Thầm ngờ vực, rồi cô gái lấy thuốc mỡ và dầu gió ra, “Chân có đau không? Em bôi giúp anh một ít.”
“Sao em lại có mấy thứ này vậy?”
“Lần nào mà em nghe nói anh chơi bóng rổ thì đều sẽ để trong túi, để anh tập luyện xong thì bôi một ít cho đầu gối đỡ đau nhức.”
Cô khẽ thở dài, “Anh lại không làm phẫu thuật, thế thì chẳng phải bình thường cần phải bảo vệ cẩn thận sao? Bùi Thầm à, nghĩ tới cảnh anh bị thương trước đây thì em thấy sợ cực kỳ, em không muốn nhìn thấy anh bị thương thêm một lần nào nữa.”
Cô nhìn về phía anh.
Trái tim Bùi Thầm mềm nhũn ra, anh giơ tay kéo cô vào lòng, dịu dàng nói: “Anh nhất định sẽ bảo vệ chân thật cẩn thận.”
Cô dịu dàng bôi thuốc cho anh, rồi lại mát xa giúp anh một lúc, cười hì hì: “Thế nào, có phải là bạn gái anh tốt lắm không hả?”
“Ừm, tốt cực kì.”
Cằm cô bị nắm lấy, nụ hôn của anh xâm chiếm hơi thở cô.
Mấy giây sau, cô đẩy cái tay đang làm loạn trên người mình của anh ra, ranh mãnh nói: “Bạn Bùi à, anh chú ý chút đi, lát nữa mà lại ‘nổi lửa’ thì đừng có bảo em dập giúp anh đấy.”
Yết hầu Bùi Thầm trượt lên trượt xuống, anh cụp mắt trả lời, rồi kéo váy cô xuống, thành thật đè nén ngọn lửa.
Sao mà bây giờ người này suốt ngày toàn nghĩ tới chuyện này vậy, uổng công trước đây cô còn tưởng rằng anh là chàng trai ngây thơ đấy.
Cô không khỏi nở nụ cười, xoa đầu anh, “Đi ngủ đi.”
Cô không dám trêu chọc anh nữa, lỡ mà tối nay anh lại không ngủ không ngon thì biết làm sao.
Cuối cùng hai người đều về phòng mình.
Lương Chi Ý nằm bò ra giường, cô vuốt mặt dây chuyền hình mặt trăng trên cổ, rồi nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, cuối cùng mặt mày cong lên vẻ ngọt ngào.
***
Ngày hôm sau, Lương Chi Ý ngủ hơi muộn, cô tỉnh dậy rồi ra khỏi phòng thì thấy Bùi Thầm đã mua đồ ăn sáng xong xuôi, ngồi trong phòng khách chờ cô.
Đúng là anh có thể chuẩn bị tất cả mọi thứ cho cô một cách chu đáo.
Cô rửa mặt xong rồi vui vẻ chạy tới ngồi lên đùi anh, ôm lấy anh: “Chào buổi sáng nhé Bùi Bùi.”
Từ nhỏ tới lớn cũng chỉ có Lương Chi Ý là gọi tên anh một cách thân mật như thế.
Có đôi lúc cô kêu “Bùi Bùi” liên hồi, cố ý trêu anh, thấy dáng vẻ bình tĩnh đỏ tai của anh thì cười mãi.
“Chào buổi sáng.”
Anh xoa đầu cô, rồi bảo cô ăn sáng.
Hai người ăn sáng, Bùi Thầm gọi video cho Bùi Vĩnh Hạ, cô gái cũng chào hỏi chú Bùi, hỏi thăm ông mấy câu.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lương Chi Ý nói với Bùi Thầm: “Có cảm giác gần đây tinh thần của chú Bùi tốt lắm ấy, xem ra là chú ấy được chăm sóc rất tốt.”
Người chăm sóc cho Bùi Vĩnh Hạ tất nhiên chính là Củng Cầm Tâm.
Bùi Thầm nghe thế, trái tim dao động, anh cụp mắt không nói gì.
Một lát sau, từ trong Wechat, Lương Chi Ý thấy Tuyên Hạ nói lâu rồi không gặp, hỏi bọn họ có muốn ra ngoài ăn bữa cơm không.
Trường đại học mà Lương Đồng Châu đăng kí cũng nằm ở thành phố J, nhưng chỗ đó ở hơi xa đại học C. Ngoài điều đó ra, Tuyên Hạ và Quý Phỉ Nhi cũng đậu đại học thành phố J, chỉ là cùng thành phố nhưng không cùng trường, Tri Miên thì ở lại thành phố Lâm học tập vì Đoạn Chước, Phàn Cao thì thi đậu trường ở Chiết Giang.
Gần đây khai giảng nên bận quá, năm người ở thành phố J là bọn họ vẫn chưa hẹn nhau ra ngoài chơi, đúng là không dễ dàng gì để mấy người chơi thân thời cấp ba như bọn họ có thể ở cùng một thành phố.
Lương Chi Ý hỏi Bùi Thầm: “Tuyên Hạ cứ nói muốn tụ tập trong nhóm chat suốt, hay là hôm nay bọn mình hẹn nhau nhé?”
“Được.”
Đúng lúc hai tuần trước bọn họ đều đang bận chuyện ở trường, hôm nay cuối cùng cũng rảnh được một lúc.
Trong nhóm chat đi biển bắt hải sản, Tuyên Hạ gắn thẻ mọi người trừ Tri Miên và Phàn Cao, Bùi Thầm trả lời: [Mình và Chi Ý OK.]
Rồi Lương Đồng Châu cũng nói: [Mình mới tỉnh, được đấy.]
Quý Phỉ Nhi: [Sáng nay trường mình có việc, chờ đến giờ ăn cơm nhé quý vị.]
Tuyên Hạ: [Không sao, thì giờ ăn cơm đi, tụi mình đi đâu đây?]
Sau khi suy nghĩ những nơi muốn đi, Lương Chi Ý nói: [Hay là tới căn hộ của mình đi! Mình gọi đồ ăn ngoài cho mọi người!]
Bùi Thầm ngạc nhiên, “Em muốn cho họ tới đây à?”
“Chủ yếu là do em không muốn động đậy đó mà hi hi.”
Những người khác cũng không có ý kiến gì, cuối cùng chốt ở căn hộ. Quý Phỉ Nhi trêu chọc: [Chi Chi à, chút đồ ăn ngoài đó của cậu chẳng thành tâm gì hết! Phải nấu cho bọn mình một bữa ý.]
Lương Chi Ý: [Có chắc không? <Cười xấu xa>]
Lương Đồng Châu: [Quý vị à, khả năng nấu nướng của chị mình tương đương với hạ độc người ta đấy, ăn đồ ăn ngoài không ngon hơn sao?]
Lương Chi Ý: [Lương Đồng Châu biến đi, hạ độc gì chứ…]
Mọi người trong nhóm đang cười, một lát sau Phàn Cao nhảy ra, nói rằng hâm mộ bọn họ vì có thể gặp nhau, Tuyên Hạ an ủi cậu ta: [Anh mập à, cậu cố gắng học tập cố gắng giảm béo đi, chờ nghỉ đông mình muốn coi thử coi cậu có gầy không ha ha ha ha.]
Phàn Cao: [Căng tin ở đại học ngon quá trời, chắc số mình đã định là mang mệnh béo rồi.]
Tri Miên cũng nhảy ra: [Đừng bảo anh mập giảm béo nữa, làm khó cậu ấy quá rồi đấy.]
Phàn Cao: [Mình có cố gắng giảm béo thật mà…]
Quý Phỉ Nhi: [Ha ha ha ha ai mà chẳng biết cậu chỉ biết nói suông, lần nào cũng ăn nhiều hơn người khác…]
Cuối cùng trò chuyện xong, Bùi Thầm dùng máy tính ở căn hộ của Lương Chi Ý gõ code, cô gái thì đọc sách ở bên cạnh. Cô nhìn dáng vẻ tập trung của anh, rồi lén lút nghịch ngợm quậy phá bên cạnh anh, cuối cùng kết cục là bị anh hôn tàn nhẫn tới nỗi nhũn cả chân.
Tới gần trưa, Tuyên Hạ sắp tới cổng chung cư, hỏi hai người còn lại ở đâu: [Sắp tới rồi.]
Tuyên Hạ: [@Quý Phỉ Nhi, cậu thì sao?]
Một lát sau Lương Đồng Châu cũng trả lời: [Cô ấy đang ngồi trên xe của mình, bọn mình sắp tới nơi rồi.]
Tuyên Hạ:???
Đến khi tới dưới chung cư, hai chiếc xe gần như tới cùng lúc. Sau khi xuống xe, Tuyên Hạ nhìn thấy hai người kia cũng xuống xe, “Hai cậu có chuyện gì thế?! Mình xin hỏi, trường hai cậu ở cùng hướng à?”
Quý Phỉ Nhi đỏ mặt, Lương Đồng Châu liếc Tuyên Hạ một cái, rồi nở nụ cười bất cần đời: “Thì tiện đường thôi, cậu quan tâm nhiều thế để làm gì?”
Lương Đồng Châu tóm gáy Quý Phỉ Nhi, kéo cô nàng đi về phía căn hộ.
Tuyên Hạ: “…”
Cậu cho rằng mình không nhìn ra được là hai cậu đang mập mờ với nhau đấy à!!! Loại nửa chó nửa người* là đáng xấu hổ nhất đó!!!!
(*)
Tuyên Hạ vừa ghen tị vừa khinh bỉ hai người họ. Hay thật, chỉ còn một con chó độc thân là cậu ta nữa thôi.
Ba người đi lên tầng. Trong căn hộ, Lương Chi Ý đang dọn dẹp bàn trong phòng khách, nghe thấy tiếng chuông thì đi mở cửa, Quý Phỉ Nhi thấy cô thì vui vẻ ôm cô: “Chi Chi ơi.”
Cô gái mỉm cười xoa đầu cô ấy, rồi nói với bọn họ: “Mấy cậu lấy dép dùng một lần đi.”
Ba người đi vào, Bùi Thầm cũng ra khỏi phòng sách, Quý Phỉ Nhi chế nhạo: “Mình còn tưởng là nay mình đã tới muộn, thì ra Bùi Thầm đã tới với cậu từ sớm rồi.”
Đúng là rất sớm, sớm tới nỗi tối qua đã tới rồi cơ…
Hai người nghe thế thì cảm xúc là lạ thoáng lướt qua khuôn mặt, Lương Chi Ý chỉ cười: “Tất nhiên rồi, bạn trai phải là người tới đầu tiên chứ.”
Tuyên Hạ hỏi: “Quý vị à, trưa nay bọn mình ăn gì đây? Chó độc thân chỉ muốn giận dữ gặm cơm thôi!”
Lương Chi Ý cười để cậu ta chọn, Bùi Thầm tiếp tục tới phòng sách gõ xong đoạn code còn lại. Quý Phỉ Nhi tham quan căn hộ, cuối cùng nhìn thấy quần áo của cả nam và nữ trên ban công phơi đồ, cô ấy ý thức được điều gì đó, bèn chạy về trước mặt Lương Chi Ý, cười xấu xa:
“Khai thật đê, cậu và Bùi Thầm đã làm gì rồi!”
“Làm gì cái gì?”
“Quần áo của hai người phơi ở bên ngoài đó, mình thấy hết rồi nhé!”
Tuyên Hạ và Lương Đồng Châu ở xung quanh nghe thế thì cũng nhìn sang, cô gái vội vàng nói: “Đừng hiểu lầm, tối qua anh ấy ngủ ở phòng cho khách, chỉ là do lúc đưa mình về đây thì muộn quá rồi mà thôi.”
“Ái chà…”
Mọi người trêu chọc làm cô gái đỏ mặt: “Làm gì thế, suy nghĩ của mấy người các cậu đen tối quá đấy.”
Tuyên Hạ: “Bọn mình còn chưa nói gì mà!”
Quý Phỉ Nhi: “Chắc chắn là giấu đầu hở đuôi!”
“…”
Lương Chi Ý nhìn về phía Quý Phỉ Nhi, mắt híp lại: “Mình không ngại lôi chuyện giữa cậu và em trai mình ra nói đâu đấy.”
“Ấy! Cậu im đi!”
Quý Phỉ Nhi thẹn thùng che mặt Lương Chi Ý. Lương Đồng Châu nhướng mày, nhếch khóe môi, nhìn chằm chằm Quý Phỉ Nhi.
Cả đám ầm ĩ, Tuyên Hạ tới phòng sách tìm Bùi Thầm, hai người đều học chuyên ngành máy tính, trò chuyện về nội dung chuyên ngành. Cuối cùng, cậu ta vỗ vai Bùi Thầm, cười sâu xa, chợt nói:
“Người anh em à, cậu không ổn rồi.”
“?”
“Mình nghe Chi Ý bảo là hai người các cậu ngủ hai phòng, cậu còn không nắm chắc cơ hội đi à?!”
Bùi Thầm: “…Cút.”
Tuyên Hạ mỉm cười ra khỏi phòng. Bùi Thầm nhìn máy tính, nhớ tới tối qua, sau một lúc lâu thì đè nén sự khô nóng nơi đáy lòng.
Tới trưa, cá nướng và tôm hùm đất đã đặt được đưa tới căn hộ, năm người ăn cơm với nhau, tựa như quay về thời cấp ba.
Nhưng bây giờ mọi người không còn trò chuyện về việc thi đại học hay là học hành nữa mà là cuộc sống đại học mới và những kiểu người và việc đã gặp được.
Tuy rằng bây giờ mọi người không học chung lớp, không thể gặp nhau mỗi ngày, nhưng tình bạn cũng sẽ không trở nên phai nhạt vì điều đó.
Sau khi ăn xong, Lương Chi Ý đi cắt hoa quả, Quý Phỉ Nhi giúp cô, cô cười hỏi: “Cậu với thằng em mình sao rồi?”
Vẻ tươi cười ngọt ngào hiện hữu trong đôi mắt Quý Phỉ Nhi: “Tốt lắm, tiếp tục kiểm tra cậu ấy thêm một khoảng thời gian nữa thôi…”
Lương Chi Ý nhớ lại cảnh hai người họ vừa thấy mặt nhau là làm ầm ĩ hồi cấp ba, “Uầy, trước đây ai nói ghét nó nhất, nói không có khả năng thích nhau* ấy nhỉ?”
(*)
“Đúng là lúc đó mình rất ghét cậu ấy.”
“Tại sao lại ghét vậy?”
“Dù sao thì cậu ấy xấu xa thế mà, cứ đối đầu với mình suốt, tới cái mức mà khiến người ta muốn tẩn cho một trận ấy.”
Lương Chi Ý nghe thế thì mỉm cười, rồi quay đầu nhìn người ở phía sau: “Lương Đồng Châu à em nghe thấy chưa? Quý Phỉ Nhi nói ghét em lắm đấy.”
Quý Phỉ Nhi ngạc nhiên quay đầu thì thấy chàng trai dựa vào cửa, hai tay đút túi, đang nhìn cô ấy.
“Mình…”
Lương Đồng Châu nhìn cô ấy, xương mày nhướng lên. Cậu nhếch khóe môi, thờ ơ mở miệng: “Không sao, lát nữa em sẽ âm thầm dạy dỗ cậu ấy.”
Lương Chi Ý cứ cười mãi, Quý Phỉ Nhi nghe ra được ẩn ý trong lời nói của cậu, cô nàng xấu hổ tới mức đỏ cả mặt, hoàn toàn không muốn phản ứng cậu.
Sau khi cắt hoa quả xong, họ bưng hoa quả tới phòng khách, năm người chơi board game, nói chuyện ầm ĩ, một buổi chiều trôi qua.
Lúc chạng vạng Quý Phỉ Nhi nói tối nay câu lạc bộ của trường tổ chức hoạt động, Lương Đồng Châu bèn nói đưa cô ấy đi, Tuyên Hạ không muốn làm bóng đèn nên cũng nói mình về.
Trong căn hộ chỉ còn lại Lương Chi Ý và Bùi Thầm, hai người cũng không thấy đói lắm nên chưa gọi đồ ăn ngoài.
Cô gái nằm gối lên đùi anh chơi di động. Một lát sau, Bùi Thầm nhận được cuộc gọi từ bạn cùng phòng, ở đầu bên kia, mấy chàng trai xấu xa trêu chọc:
“Bùi Thầm à, tối qua cậu không về, có phải hôm nay cũng không định về không thế?”
Bùi Thầm khẽ ho mấy tiếng, tai đỏ ửng lên: “Không, tối nay mình sẽ về.”
“Tụi này không có ý giục cậu đâu, cậu và bạn gái cậu ở với nhau ba ngày ba đêm cũng không sao hết!”
Có cậu chàng cười: “Ba ngày ba đêm thì có phải là Bùi Thầm sẽ có chút không chịu nổi không?”
“Ha ha ha ha…”
Lương Chi Ý loáng thoáng nghe thấy tiếng trêu chọc ở đầu bên kia, rồi lại nhìn vẻ mặt bị trêu chọc tới mức có chút mất tự nhiên của Bùi Thầm thì lặng lẽ nhếch khóe môi.
Sau khi đùa giỡn mấy câu, bạn cùng phòng đàng hoàng hỏi anh: “Thế nếu tối nay cậu mà về thì đi chơi bóng rổ không? Mình hẹn đám An Tùng rồi.”
Bùi Thầm: “Mình xem tình hình đã, về trường rồi sẽ nói với các cậu.”
“Được.”
Sau khi cúp máy, Lương Chi Ý hỏi: “Sao rồi?”
“Bọn họ hỏi tối nay anh có muốn chơi bóng rổ cùng họ không?”
“Hôm nay đầu gối của anh không sao đấy chứ?”
“Không sao.”
Cô yên tâm, “Thế thì anh đi đi, đi chơi bóng rổ với họ.”
Anh cụp mắt nhìn cô, rồi xoa đầu cô, dịu dàng hỏi: “Không buồn đấy chứ?’
“Không đâu, anh đã ở bên em cả một ngày rồi mà.”
Cô biết anh thích chơi bóng rổ, anh cũng nên có khoảng thời gian cho riêng mình.
Cô nói tối nay cô ở lại nhà trọ thêm một đêm, sáng mai sẽ về trường. Bùi Thầm đồng ý, rồi nhắn tin cho bạn cùng phòng, đầu bên kia hẹn gặp tại sân bóng lúc bảy giờ rưỡi tối.
Ở bên ngoài, bầu trời dần tối đen.
Ánh đèn neon tô điểm cho sự nhộn nhịp của thành phố J.
Thời gian tới gần, Lương Chi Ý vào phòng ngủ thay một bộ đồ, rồi tới ban công lấy đồ chơi bóng rổ của anh vào. Chàng trai đang ngồi trên sô pha xem di động, khi cô đi qua thì bị anh kéo vào lòng ngồi, mặt đối mặt với nhau.
Chàng trai nhìn thấy cô mặc một chiếc váy ngắn hai dây màu trắng, lúc này mái tóc đen xõa xuống bả vai trắng như tuyết, đường viền cổ áo như ẩn như hiện, khuôn mặt cô gái vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Bùi Thầm siết eo cô, anh nhìn cô, đáy mắt tối tăm:
“Sao lại ăn mặc như này vậy?”
Cô khẽ cười, ôm lấy cổ anh, “Do hồi nãy em thấy phòng khách hơi nóng nên đi thay cái váy, bạn Bùi à anh đừng hiểu lầm nhé.”
“Anh hiểu lầm gì cơ?”
Cô chớp mắt, đôi mắt tinh ranh: “Hiểu lầm em tới đây trêu chọc anh đó, em không như thế đâu nhé.”
Anh ôm cô lại gần sát người mình, hỏi lại: “Như này mà gọi là không như thế ư?”
Cô gái mỉm cười, rồi cái gáy bị anh giữ lấy, anh hôn lên môi cô.
Bây giờ kỹ thuật hôn của anh đã không còn trúc trắc như lúc ban đầu nữa, hiện tại anh có thể khiến cô mềm nhũn ra, thành trì sụp đổ một cách dễ dàng.
Hai người hôn môi, Lương Chi Ý cảm nhận được sự khó chịu của anh, nó đang không ngừng chọc vào cô. Cô mỉm cười xinh đẹp, ghé vào tai anh hỏi nhỏ: “Làm gì thế, vẫn còn muốn em giúp anh hả?”
Anh nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt sáng rực là vẻ mong chờ.
Cô nghiêng đầu nhìn cái đồng hồ trên vách tường, rồi mổ nhẹ môi anh, mỉm cười nói: “Không còn thời gian nữa rồi, mấy phút nữa là bảy giờ, anh phải đi rồi đấy.”
Đi xe buýt từ chỗ này của họ tới đại học C phải mất nửa tiếng.
Nhưng cô nhớ tới tối qua thì nhịn cười, nói: “Nhưng mà, nếu theo như thời gian tối qua của anh thì hình như vẫn tới kịp đấy.”
Bùi Thầm đối diện với ánh mắt tươi cười của cô, rồi lập tức hiểu được ý cô.
Cô đang mỉa mai anh một cách trắng trợn.
Đúng lúc này di động của Bùi Thầm vang lên, chàng trai nghe máy, đầu bên kia hỏi: “Bùi Thầm à, cậu vẫn chưa tới trường đúng không, lát nữa cậu qua đường số 3 thì có thể photo một tập tài liệu giúp mình được không?”
Bùi Thầm đối diện với ánh mắt của Lương Chi Ý, rồi thấp giọng nói:
“Tối nay mình có việc đột xuất, không chơi bóng rổ với mấy cậu nữa đâu.”
Lương Chi Ý:??
Bạn cùng phòng: “Á? Cậu không tới ư?”
“Ừ, cậu kêu người khác đi.”
“Thôi được…”
Bạn cùng phòng ở đầu bên kia nói mấy câu, cuối cùng cúp máy, vẻ mặt cô gái ngơ ra: “Bùi Thầm à, sao anh lại không đi chơi bóng rổ vậy…”
Cô còn chưa dứt lời thì bị bế lên.
Cô sợ tới mức kẹp lấy eo anh, khi thấy chàng trai ôm cô vào phòng ngủ, cô đoán ra điều gì đó, mặt đỏ tim đập nhanh: “Bùi Thầm, anh làm gì thế…”
Chàng trai nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng:
“Chẳng phải là mỉa anh nhanh sao?”
Mặt cô đỏ lên, sau đó bị anh đặt xuống giường. Chàng trai nghiêng người đè mạnh xuống, nói bên tai cô với chất giọng khàn khàn.
“Thế thì thử lại một lần nữa.”
(*)
Hết chương 53.