Edit+Beta: Selbyul Yang
“Đừng làm phiền cậu ấy nữa.”
Bùi Thầm từ trung tâm thương mại về nhà, ăn bữa cơm, rồi lại giúp Bùi Vĩnh Hạ tắm rửa.
Giúp đỡ một người đàn ông trưởng thành bị liệt tắm rửa cũng không dễ dàng. Hồi Bùi Thầm còn nhỏ thì rất vất vả, nhưng bây giờ cậu đã trưởng thành rồi, làm cũng thành thạo, nhưng vẫn rất mất thời gian.
Tắm rửa xong, cậu giúp Bùi Vĩnh Hạ mặc quần áo, cuối cùng đỡ ông nằm xuống giường, đắp chăn lên cho ông.
Kê Cậu đã làm việc này hết ngày này qua tháng nọ.
Sau khi bận xong, Bùi Thầm về phòng, lấy bài tập ra làm.
Lúc hơn mười một giờ, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, bầu không khí giao thừa cực kì rạo rực.
Tới gần mười hai giờ, di động ở trên bàn sáng lên.
Cậu cầm lên nhìn, vậy mà lại là cuộc gọi video từ Lương Chi Ý.
Cậu hơi ngạc nhiên, mấy giây sau thì ấn nghe, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái xuất hiện trong video.
Lương Chi Ý co tròn người lại, hai má tựa vào đầu gối, đang mỉm cười với cậu:
“Bùi Thầm ơi, cậu đoán xem mình đang ở đâu nào?”
Bùi Thầm hơi ngạc nhiên: “Cậu đang nằm à?”
“Đúng rồi đó, mình đã nằm trong chăn rồi he he.”
Cậu ngẩn ra, “Chẳng phải là cậu và bạn đi đón giao thừa sao?”
“Bọn họ kéo mình đi xem pháo hoa, mình không muốn đi nên đã về nhà trước,” Lúm đồng tiền của Lương Chi Ý lộ ra, “Vả lại mình muốn cùng cậu đón giao thừa cơ, không muốn có người khác ở bên cạnh mình.”
Bùi Thầm nghe cô nói thế, đầu quả tim tê dại, sự mềm mại lan tràn. Cậu dịu dàng hỏi cô: “Tối nay chơi vui không?”
“Vui lắm ý, mình gắp được ba con búp bê đấy. Đây nè, con Koduck* này mình chỉ gắp có hai lần là lên rồi…” Cô kéo con búp bê vào trong ổ chăn ấm áp, bày ra cho cậu xem với vẻ mặt kiêu ngạo, “Thế nào, có phải mình giỏi lắm không hả?”
(*)
Cô tựa như một đứa trẻ muốn được khen ngợi, khóe môi Bùi Thầm thoáng cong lên, “Ừ, giỏi lắm.”
“Vui thì đúng là vui thật, nhưng Bùi Thầm à, nếu có cậu ở đó thì sẽ càng tốt hơn.”
Chàng trai đối diện với ánh mắt hụt hẫng của cô, cảm xúc bị kìm nén.
Cậu bỗng thấy hối hận vì tối nay không đi tìm cô, để cô cảm thấy tiếc nuối.
“Chi Ý à…xin lỗi cậu.”
Cằm Lương Chi Ý tì lên búp bê, nở nụ cười: “Xin lỗi gì chứ, không sao đâu, sau này cậu lại cùng mình đi gắp búp bê nhé, có được không?”
Cậu nhìn cô chăm chú:
“Được.”
“Cậu không được lừa mình đâu đấy.”
Lương Chi Ý nhìn giờ trên di động, mắt sáng lên: “Bùi Thầm ơi, tới 0 giờ rồi, chúc mừng năm mới nhé!”
Bên ngoài cửa sổ, từng chùm pháo hoa nở rộ trong đêm đen.
Bên tai ầm ĩ đến mức không nghe rõ người ta nói gì.
Một năm mới đã bắt đầu rồi.
Bùi Thầm nhìn vẻ mặt tươi cười của Lương Chi Ý, rồi dịu dàng mở miệng: “Chúc mừng năm mới.”
“Bùi Thầm này, sang năm mới thì có thể ước một điều ước năm mới đó.”
Cô mỉm cười nhắm đôi mắt lại, hai tay chắp vào nhau.
Ước một điều rằng, sang năm mới, cô muốn đưa hết tất cả những vận may mà mình có cho Bùi Thầm.
Trong màn hình, chàng trai nhìn thẳng vào cô.
Đôi mắt đong đầy dịu dàng.
Lương Chi Ý ước xong, rồi mở mắt ra: “Bùi Thầm à, mình ước rồi, cậu đã ước chưa?”
Cậu cúi đầu “Ừ” một tiếng.
“Nghe nói ước điều ước thì không thể tham lam quá, ước một điều thì mới hiệu nghiệm, nhưng mà không sao, chờ tới Tết Âm Lịch thì vẫn còn có thể ước thêm một lần nữa.”
Hì hì, cô đúng là một đứa bé thông minh.
Lại chuyện trò thêm mấy câu, cô ngáp một cái. Bùi Thầm thấy dáng vẻ buồn ngủ của cô thì nói: “Đã muộn lắm rồi, nên đi ngủ rồi đấy.”
“Bình thường buổi tối cậu ngủ lúc mấy giờ vậy?”
“Nếu không có việc gì thì không quá mười hai giờ.”
“…Bình thường cậu không thức khuya học bài ư?”
“Cậu cảm thấy tôi cần à?”
“…” Được rồi, đây là sự tự do buông thả của học sinh giỏi.
Lương Chi Ý dụi đôi mắt buồn ngủ, “Bùi Thầm à, thế mình đi ngủ nhé, chúc cậu ngủ ngon.”
“Ừm, chúc cậu ngủ ngon.”
Chờ Lương Chi Ý cúp máy, Bùi Thầm nhìn màn hình dần tối đi, sự hụt hẫng vì không gặp được cô ngày hôm nay đã dần dần được lấp đầy.
Cậu ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Sang năm mới, điều may mắn nhất chính là gặp được cô.
Sự xuất hiện của cô khiến cậu cảm thấy thế giới này cũng có chút đáng yêu, thì ra cậu cũng có thể được người khác yêu thương một cách vô cùng thuần túy nhiệt liệt.
***
Tết Dương Lịch được nghỉ ba ngày. Vào buổi sáng ngày đầu tiên, Lương Thiên Minh và Trọng Tâm Nhu gác lại công việc của mỗi người, đưa hai đứa con ra ngoài dạo chơi ở vùng ngoại ô, hiếm khi được tận hưởng khoảng thời gian ấm áp bên gia đình.
Bình thường Lương Thiên Minh ở công ty, Trọng Tâm Nhu ở bệnh viện, hai người đều rất bận, cũng không dễ để cả nhà ra ngoài cùng nhau.
Buổi chiều gia đình bốn người về tới nhà, vừa đi vào thì dì giúp việc nói mẹ của Trương Hân Hân đã ngồi trong nhà được một lúc rồi.
Trọng Tâm Nhu đi vào, thấy mẹ Trương biếng nhác ngồi trên sô pha ăn hoa quả thì mỉm cười nói: “Sao em tới mà cũng không gọi điện thoại cho chị gì cả vậy?”
Mẹ Trương mỉm cười đứng dậy, “Chị, anh rể ạ, chẳng phải em nghe nói anh chị ra ngoài chơi đó sao, nên không làm phiền. Ôi chao, Đồng Châu với Chi Ý, đã lâu không gặp hai đứa rồi nhỉ.”
Lương Chi Ý và Lương Đồng Châu cũng chẳng thích mẹ Trương lắm, nhưng xuất phát từ sự lễ phép, họ vẫn chào hỏi một tiếng.
“Bố mẹ ơi, bọn con lên tầng đây ạ.”
“Được, đi đi.”
Lương Đồng Châu cà lơ phơ phất kéo cánh tay Lương Chi Ý đi lên tầng.
Lương Thiên Minh bảo dì giúp việc pha hai tách cà phê tới, ba người ngồi xuống sô pha. Mẹ Trương nói: “Hôm nay rảnh nên em tới đây ngồi, tiện thể mang cho anh chị vài thứ đồ bổ…”
Chuyện trò vòng vo mấy câu, mẹ Trương bèn nhắc tới chuyện công ty của bố Trương muốn tìm Lương thị hợp tác, “Anh rể à, anh nói xem, chúng ta đều là người một nhà cả đúng không ạ…”
Dù ngày thường mẹ Trương lén đem nhà mình ra so kè với nhà họ Lương không ít lần, nhưng lúc cần nhà họ Lương giúp đỡ thì cũng có thể mặt dày mà bám lấy.
Sao Lương Thiên Minh lại không nhìn ra được suy nghĩ của mẹ Trương chứ, nhưng nể mặt bà ta là em gái của Trọng Tâm Nhu, ông cũng không muốn so đo, chỉ hòa nhã nói: “Em bảo Kiến Tân liên lạc với anh, tới công ty anh bàn là được.”
Mẹ Trương nghe thế thì vui ra mặt, “Được, em sẽ bảo anh ấy chủ động bàn với anh.”
Ba người nói tới việc nhà, Trọng Tâm Nhu hỏi: “Phải rồi, gần đây Hân Hân thế nào?”
Mẹ Trương nhớ tới việc khen ngợi con gái học rất giỏi một cách khoa trương trước mặt vợ chồng nhà họ Lương trước đây, nhưng thi giữa kì lại kém hơn Lương Chi Ý thì cảm thấy xấu hổ, gượng cười hai tiếng:
“Hân Hân học hành cũng được, gần đây ban nhạc của nhóm con bé cũng thể hiện rất xuất sắc, nghỉ đông mà còn phải tới nơi khác biểu diễn nữa đấy ạ…”
“Thế thì tốt quá, bộ môn piano này thì có thể học chuyên sâu một chút.”
Mẹ Trương mỉm cười, “Chị, anh rể à, em nghe nói là con bé Chi Ý học giỏi lắm.”
“Cũng được.”
Mẹ Trương giả vờ thở dài một tiếng, rồi cảm thán: “Nhưng đếu đặt tâm trí vào nơi không nên đặt thì không tốt lắm đâu ạ.”
“Là sao?”
“Vào khoảng thời gian trước em có nghe Hân Hân bảo là Chi Ý công khai theo đuổi một cậu con trai ở trường đấy.”
“Theo đuổi người khác ư?”
Mẹ Trương nói bà ta nghe Trương Hân Hân nhắc tới, Trương Hân Hân bảo là trong khối có người đồn đại, rất nhiều người biết, “Nghe nói chàng trai đó cũng học rất giỏi, hình như là bạn cùng bàn với Chi Ý đấy ạ.”
Lương Thiên Minh và Trọng Tâm Nhu có chút sững sờ.
“Chị, anh rể à, anh chị nên đề phòng chuyện bọn trẻ yêu sớm, năm sau lên 12 là quan trọng nhất đấy. Chị nói xem, yêu đương thì đâu còn lòng dạ nào mà học tập nữa? Chắc chắn là thành tích sẽ tuột dốc không phanh, lúc đó thì hỏng mất.”
Mẹ Trương khẽ “Chậc” hai tiếng: “Em đã bảo rồi, con gái không thể chơi quá thân với con trai được, hai người một nam một nữ mà ngồi cạnh nhau mỗi ngày thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Anh chị nên quản Chi Ý cho cẩn thận, con gái mà chẳng giữ ý giữ tứ gì cả, vả lại em nghe nói nhà cậu đó rất nghèo, thế này thì sao mà xứng đôi với Chi Ý nhà mình được cơ chứ?”
Lương Thiên Minh cũng không biết rõ về Bùi Thầm, nhưng khi nghe thấy lời này thì sắc mặt ông trở nên sa sầm, hỏi lại: “Chẳng lẽ chúng ta vừa sinh ra đã là người giàu có ư? Chẳng phải hồi đó chúng ta kiếm từng đồng từng cắc tới hiện tại thì mới có được ngày hôm nay sao?”
Mẹ Trương nghẹn họng.
Trước đây Lương Thiên Minh cũng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, tạo nên một tập đoàn Lương thị với quy mô như bây giờ, mà nhà họ Trương cũng chỉ mới phát triển trong mấy năm gần đây.
Trọng Tâm Nhu: “Hình như nhà cậu bé đó đã xảy ra rất nhiều chuyện nên mới như thế, chúng ta nói người ta như thế cũng không tốt lắm đâu.”
“Chị, anh rể à, anh chị biết cái cậu này sao ạ?”
“Chi Ý từng nhắc tới với chị, chị cũng từng gặp rồi.”
Lương Thiên Minh lại nói: “Không thể so sánh bây giờ với thời đại trước đây của chúng ta được, con gái thích con trai trước cũng không có gì là xấu hổ, trai gái bình thường quen nhau cũng không phải là không thể, chứ không kinh khủng đến mức như em nói đâu.”
Mẹ Trương thấy sắc mặt không được tốt cho lắm của vợ chồng nhà họ Lương thì ngượng ngùng trong thoáng chốc. Không ngờ bà ta hớn ha hớn hở tới đây nói mấy câu này, nhưng lại thành lo chuyện bao đồng, bà ta cười gượng hai tiếng, vội bổ sung: “Em không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn tốt cho Chi Ý thôi ạ.”
Lại trò chuyện thêm một lúc, mẹ Trương bảo có việc, rồi rời khỏi nhà họ Lương.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Sau khi im lặng một lúc lâu, Lương Thiên Minh ngẩng đầu nhìn về phía Trọng Tâm Nhu: “Em đã từng gặp thằng bé đó rồi à?”
Trọng Tâm Nhu gật đầu, nói chuyện Bùi Thầm bị thương trước đây với ông, rồi thở dài: “Hầy, thật ra em đã nhìn ra được con gái của chúng ta có ý với cậu bé đó từ lâu, lớn thế rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên thấy con bé quan tâm đến một người như thế.”
Trọng Tâm Nhu nói với Lương Thiên Minh những chuyện liên quan tới gia đình Bùi Thầm mà bà biết, kể cả chuyện trước đây Lương Chi Ý muốn cho Bùi Thầm tiền qua việc gia sư nhưng đối phương từ chối, “Đứa trẻ này đúng là rất giỏi giang, gia đình cũng rất khó khăn.”
Lương Thiên Minh nghe xong thì gật đầu, nói: “Nhân phẩm đúng là rất tốt, nhưng em cũng nghe rồi đấy, bây giờ Chi Ý đang theo đuổi người ta.”
Trọng Tâm Nhu cụp mắt, rồi chợt nghe Lương Thiên Minh nói nghiêm túc: “Sau này con bé yêu đương thì anh sẽ không phản đối, nhà chúng ta cũng không cần gia đình của chàng trai mà Chi Ý tìm sau này phải giàu sang cỡ nào, làm thông gia với chúng ta vì lợi ích kinh tế gì đó, nhưng bây giờ là thời điểm học tập, chuyện này ít nhiều sẽ khiến người ta sao nhãng.”
Trọng Tâm Nhu cảm thán một tiếng, cố gắng khuyên nhủ: “Nhưng chẳng phải thành tích của Chi Ý không bị giảm sút đó sao? Thành tích của con bé và cậu bé đó đều rất tốt.”
“Chờ đến khi giảm sút thì đã không còn kịp nữa rồi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất*.” Sắc mặt Lương Thiên Minh nặng nề, “Nếu hai đứa thích nhau thật thì cũng không cần phải nóng vội nhất thời.”
(*)
Trọng Tâm Nhu thở dài, “Thế thì phải làm sao đây hả anh…”
Sắc mặt Lương Thiên Minh sâu thẳm lạnh lùng, cuối cùng ông vỗ tay Trọng Tâm Nhu, mở miệng:
“Chuyện này để anh giải quyết.”
***
Sau khi kì nghỉ Tết Dương Lịch kết thúc, chuyện bài vở bận rộn vẫn tiếp tục, bắt đầu giai đoạn ôn tập cuối kì.
Trước kì thi cuối kì một tuần, vào tiết ngữ văn buổi sáng, giáo viên dạy ngữ văn có việc không tới, bảo mọi người tự học.
Tang Tầm Lăng là người trực nhật ngày hôm nay, cô ta ngồi trên bục giảng duy trì trật tự.
Dưới bục giảng, Lương Chi Ý nâng má làm bài tập, gật gà gật gù.
Bùi Thầm thấy đầu cô giật lên giật xuống, “Buồn ngủ lắm à?”
“Ờm…”
Bà dì cả của cô tới.
Mỗi lần dì cả tới, ngủ mê mệt là chuyện thường.
Cô xoa bụng, “Thấy bụng hơi lạnh.”
Bùi Thầm đoán được điều gì đó, một lát sau cậu lấy một thứ ra khỏi cặp rồi đưa cho cô, “Có thể dán một lát.”
Cô thấy là miếng dán giữ nhiệt thì mắt sáng lên: “Sao cậu lại mang theo cả cái này vậy?”
Đương nhiên là vì biết kỳ kinh nguyệt của cô thường tới vào mấy ngày này.
Tất nhiên là Bùi Thầm sẽ không nói ra đáp án xấu hổ này, cậu thản nhiên nói: “Sáng nay lúc đi mua bánh bao thì được ông chủ quán tặng cho.”
“?”
“Ông chủ quán này cũng nhiệt tình nhỉ, là để dán vào bánh bao hay là dán vào người vậy?”
Bùi Thầm cạn lời liếc cô một cái, cô gái tươi cười xinh đẹp, dán miếng dán giữ nhiệt vào người. Bùi Thầm nhìn cô nói: “Dán bánh bao.”
“…”
“Cậu mắng ai là bánh bao đấy?”
Cô hằm hè lườm cậu một cái, “Cậu nói chuyện thì chú ý chừng mực đi, chọc cho mình không vui thì học kỳ sau mình sẽ không ngồi cạnh cậu nữa đâu.”
Bùi Thầm nói thản nhiên: “Tốt quá.”
“Bùi Thầm ơi, mình không chơi với cậu nữa đâu đấy…”
Cô nằm bò ra bàn quay đầu nhìn cậu, giơ tay kéo góc áo cậu, giọng nói mềm mại lọt vào tai cậu, như đang làm nũng.
Yết hầu chàng trai lên xuống, cậu giơ tay nắm lấy cái tay nghịch ngợm ở dưới bàn của cô rồi kéo ra, giọng khàn khàn, có phần cưng chiều bất đắc dĩ:
“Đừng quậy, ôn tập tử tế đi.”
Bàn tay bao bọc lấy tay cô của chàng trai thon dài rõ nét, mang theo nhiệt độ ấm áp, mười ngón chạm nhau tạo ra xúc cảm tê dại, trái tim cô gái loạn nhịp, giọng mềm mại lẩm bẩm: “Mình đâu có quậy đâu…”
Lương Chi Ý còn muốn nói gì đó thì chợt nghe thấy một giọng nữ vang lên ở bên cạnh bàn: “Chi Ý à, cậu có thể vui lòng đừng nói chuyện được không?”
Cô ngước mắt lên, rồi đối diện với ánh mắt của Tang Tầm Lăng.
Không biết là đối phương xuống bục giảng từ lúc nào, cô ta đi tới bên cạnh bàn của bọn họ, đôi mắt nhìn cô mang chút thù địch và ghen ghét.
Tang Tầm Lăng ăn nói nhỏ nhẹ: “Mình thấy cậu cứ nói chuyện suốt, cậu như thế cũng ảnh hưởng tới việc lớp trưởng ôn tập đấy.”
Lúc cô ta ở trên bục thì đã bắt đầu chú ý tới cảnh bọn họ nói chuyện với nhau từ lâu rồi, thấy bầu không khí vô cùng thân thiết giữa Lương Chi Ý và Bùi Thầm thì tức nổ phổi, cuối cùng cô ta không nhịn được mà chạy xuống ngăn cản.
Lương Chi Ý cúi đầu, “Xin lỗi cậu, không phải mình cố ý đâu…”
Tang Tầm Lăng:?
Sao người này giả vờ giỏi vậy?
Bùi Thầm nhíu mày, cậu nhìn về phía Tang Tầm Lăng, lập tức bảo vệ: “Là tôi nói chuyện với cậu ấy.”
Đây là lần đầu tiên Tang Tầm Lăng cảm giác được khuôn mặt trước giờ luôn lạnh nhạt của Bùi Thầm thoáng chút tức giận, lại còn là vì cô ta phê bình Lương Chi Ý nữa chứ?!
Sao Bùi Thầm có thể như thế…
Trong thoáng chốc, Tang Tầm Lăng nghẹn họng không trả lời được, cô ta duy trì biểu cảm trên khuôn mặt, xoay người đi tới bục giảng.
Lương Chi Ý nhớ tới ‘Nghệ thuật trà đạo’* mà mình vừa thể hiện hồi nãy, Bùi Thầm lại còn nói đỡ cho cô nữa thì không khỏi bật cười, trêu chọc cậu: “Bùi Thầm à, có phải tên đầu gỗ nào cũng không từ chối được trà xanh* không thế?”
(*)
“…”
Trà xanh gì cơ?
Chỉ là vì cô mà thôi.
Sau khi tan học, Bùi Thầm cầm mấy tập tài liệu tới văn phòng. Một lát sau, Tang Tầm Lăng tới nộp bài tập cũng đúng lúc đi vào.
Bùi Thầm đối diện với ánh mắt của cô ta. Đôi mắt cậu lạnh lùng, để đồ xuống xong thì đi ra ngoài.
Tang Tầm Lăng thấy thế thì nhanh chóng đuổi kịp:
“Bùi Thầm…”
Bước chân của chàng trai thoáng dừng lại, rồi nhìn sang cô ta. Tang Tầm Lăng yếu ớt nói: “Hồi nãy ở lớp mình đã hiểu lầm, mình tưởng là Lương Chi Ý làm phiền cậu học bài. Xin lỗi cậu, mình không có ý gì khác đâu, cậu đừng nghĩ nhiều…”
“Cậu có ý gì thì tôi cũng không quan tâm.”
Bùi Thầm chợt mở miệng.
Tang Tầm Lăng ngẩn ra, ngay sau đó cô ta thấy Bùi Thầm cụp mắt xuống, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng:
“Nhưng đừng có cố tình làm phiền cậu ấy nữa.”
“Cậu ấy” chỉ ai, Tang Tầm Lăng biết rõ trong lòng.
Bùi Thầm đi về lớp, Tang Tầm Lăng đứng tại chỗ, vẻ mặt khiếp sợ.
Bùi Thầm lại bảo vệ Lương Chi Ý đến thế ư!
Tang Tầm Lăng nhớ lại thái độ của Bùi Thầm với Lương Chi Ý trong khoảng thời gian này, càng ngày càng cảm thấy bất thường.
Chẳng lẽ cậu đã thích Lương Chi Ý rồi sao…
Hốc mắt cô ta đỏ lên, đầu óc trống rỗng.
***
Một tuần sau, mọi người bước vào kì thi cuối kì.
Thi cử tất nhiên là đau khổ, nhưng cũng có nghĩa là kì nghỉ đông cuối cùng cũng tới rồi.
Vào buổi chiều hôm thi xong môn cuối cùng đó, mọi người vác một chồng ‘gánh nặng yêu thương’ dày cộp đến từ các thầy cô giáo trên lưng, vừa vui sướng vừa đau khổ mà nghỉ lễ về nhà.
Dưới tàng cây bạch quả trong khuôn viên trường, Lương Chi Ý và Bùi Thầm chậm rãi bước đi.
Hai tay cô gái đút vào túi áo bông, khẽ thở ra một luồng khí trắng, rồi đưa mắt nhìn chàng trai, mặt mày cong lên: “Bùi Thầm này, nghỉ đông thì cậu sẽ không thể gặp mình mỗi ngày nữa rồi, liệu cậu có nhớ mình không?”
Mắt Bùi Thầm nhìn đằng trước, vẻ mặt thoáng cứng đờ, cậu không nói gì.
Cô gái thấy cậu giả vờ tỏ vẻ lạnh nhạt thì lẩm bẩm một tiếng: “Không sao, tuy rằng không thể gặp nhau mỗi ngày, nhưng chúng ta có thể thường xuyên ra ngoài chơi mà, đến lúc đó hẹn cậu thì cậu phải đi đấy nhé.”
Khi tới cổng trường, cô vẫy tay với cậu: “Bùi Thầm à, người nhà mình tới đón mình rồi, mình đi trước đây, trên đường về cậu đi chậm chút nhé.”
Cậu nhìn cô, “Ừ.”
Cô lên xe, cửa kính ghế sau của xe hạ xuống, cô ngồi bên trong vẫy tay với cậu, lộ ra lúm đồng tiền.
Cuối cùng, Bùi Thầm nhìn chiếc xe dần chạy đi, cảm giác tâm trí mình cũng dần trống rỗng.
Liệu có nhớ cô không?
Sao cậu lại có thể không nhớ cô cho được.
Chỉ là dù có không muốn thì kì nghỉ đông cũng phải tới.
Vào tháng một, thành phố Lâm nằm ở phương Nam, mùa đông không có cảnh tuyết rơi xinh đẹp mà xem, nhưng lại ẩm ướt lạnh lẽo tới khó chịu.
Sau khi được nghỉ, mọi người không cần đi học, mỗi ngày nằm trong ổ chăn ấm áp làm tổ nửa ngày, thời gian trôi nhanh hơn cả thỏ chạy.
Đầu tiên Lương Chi Ý ở nhà chơi thả cửa hai ngày, rồi lại đi du lịch cùng Quý Phỉ Nhi và Tri Miên, tới tỉnh khác chơi mấy ngày rồi mới về.
Cứ như thế, thời gian tới gần Tết Âm Lịch.
Ngày 25 âm hôm đó, buổi sáng Lương Chi Ý ở nhà làm bài tập xong, biết được buổi chiều Bùi Thầm tới thư viện đọc sách, cô gái không nói gì với cậu, xách theo mấy hộp đồ Tết tới gõ cửa nhà họ Bùi.
“Chào chú, chú Bùi, cháu qua đây chúc Tết chú trước ạ!”
Bùi Vĩnh Hạ mở cửa ra, rồi thấy cô gái nhỏ, “Ấy, cô bé à…Đúng lúc hôm nay Bùi Thầm không có nhà, chiều nay nó ra ngoài tới thư viện rồi.”
“Cậu ấy không ở nhà cũng không sao ạ, chủ yếu là cháu tới thăm chú.”
Bùi Vĩnh Hạ ngạc nhiên, rồi vội vàng mời cô vào. Lương Chi Ý nở một nụ cười đáng yêu hoạt bát với ông: “Chú Bùi ơi, ngại quá, không nói với chú một tiếng mà đã tới đây rồi, chỉ là cháu muốn tới thăm chú, với cả tặng chú ít đồ Tết ạ.”
Từ lúc tới nhà Bùi Thầm hồi tháng trước, cô biết Bùi Thầm quan tâm tới bố cậu nhất. Từ tận đáy lòng cô cũng muốn quan tâm Bùi Vĩnh Hạ nhiều hơn một chút, vừa khéo là dịp năm mới nên cô muốn tới thăm ông.
Lương Chi Ý đặt từng hộp quà Tết tinh xảo xuống bàn, Bùi Vĩnh Hạ không ngờ rằng bản thân sẽ được một đứa trẻ quan tâm tới, trong lòng vô cùng cảm động, ông vội vàng nói lời cảm ơn: “Thế này mà ngại gì chứ, cảm ơn cháu nhiều…”
“Không có gì đâu chú ạ, bình thường ở trường Bùi Thầm cũng thường xuyên giúp đỡ cháu.”
Cô gái ngồi xuống sô pha, Bùi Vĩnh Hạ cầm ấm trà trên bàn rót nước cho cô, lại mở một hộp bánh ngọt cho cô ăn, “Đồ trong nhà không nhiều, cũng không biết cháu tới..”
“Không đâu không đâu, cháu thích ăn bánh quẩy xoắn này lắm ạ.” Lương Chi Ý ăn bánh, Bùi Vĩnh Hạ thấy dáng vẻ không giữ kẽ của cô thì cũng rất vui vẻ.
Lương Chi Ý quan tâm tới tình trạng sức khỏe gần đây của ông, hai người trò chuyện một lát, Bùi Vĩnh Hạ cũng nói tới chuyện hồi nhỏ của Bùi Thầm.
“Trước đây chú làm việc ở một nhà máy, bởi vì chú mắc lỗi trong lúc làm việc, gây ra sự cố, nên chú thành như bây giờ. Nhà máy chỉ bồi thường một ít tiền, vì chữa chân, chú đã tới rất nhiều bệnh viện, nhưng cuối cùng chân không chữa khỏi, tiền trong nhà cũng tiêu hết.”
Lúc ban đầu nhà họ Bùi cũng không nghèo khó như hiện tại, nhưng sau khi gặp chuyện không may, Bùi Vĩnh Hạ là trụ cột trong nhà thoáng cái đã thất nghiệp, lại còn bị liệt, khiến nhà bọn họ không có thu nhập, cuối cùng mẹ Bùi phải ra ngoài đi làm, nuôi cả gia đình.
Cũng bởi gì gia đình nghèo khó, với cả mẹ Bùi Thầm còn trẻ, chồng lại biến thành một người tàn tật, bà thật sự không chịu nổi áp lực nặng nề của cuộc sống, cuối cùng lựa chọn rời đi.
“Trước đây mẹ nó ly hôn với chú, chú hi vọng Bùi Thầm có thể theo mẹ thằng bé, dù sao thì điều kiện kinh tế ở chỗ bà ấy rất tốt, có thể có một người lành lặn chăm sóc cho nó, không phải đi theo chú sống vất vả như này.”
“Nhưng cuối cùng Bùi Thầm vẫn muốn theo chú.”
Bùi Vĩnh Hạ thở dài: “Đúng vậy, đứa bé này cứ muốn ở bên chú, có đánh hay mắng như nào cũng không đi.”
Bùi Vĩnh Hạ vẫn còn nhớ, hồi ấy Bùi Thầm nhỏ như thế, khóc lóc ôm lấy ông đang ngồi trên xe lăn: “Bố ơi, đừng đuổi con đi mà. Nếu con đi rồi thì bố cũng chỉ còn một mình thôi…”
Lương Chi Ý nghe thế thì không tưởng tượng nổi vào lúc còn nhỏ như thế mà Bùi Thầm đã kiên trì ở bên cạnh người bố bị liệt của mình, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện vứt bỏ Bùi Vĩnh Hạ.
Nhiều năm như thế, cho dù cuộc sống có khổ cực hơn nữa, Bùi Thầm cũng chưa từng oán trách một câu, từ một đứa trẻ trưởng thành thành một chàng trai nay đã có thể ở bên bố, bảo vệ ông.
“Thế bây giờ Bùi Thầm cũng không liên lạc với mẹ cậu ấy sao ạ?”
“Sau khi mẹ thằng bé đi bước nữa thì tới tỉnh khác sống, thỉnh thoảng bà ấy sẽ hỏi thăm tình hình của Bùi Thầm thông qua chú. Về cơ bản thì Bùi Thầm không liên lạc gì với bà ấy, nó vẫn còn oán trách bà ấy.”
Có oán trách thì cũng không khó hiểu…
Dù sao thì vào lúc cậu còn nhỏ như thế, bà đã rời bỏ hai bố con bọn họ, với Bùi Thầm mà nói, điều này là một sự đả kích lớn cỡ nào chứ.
Trong vô thức, hai người đã trò chuyện tới chập tối. Thời gian cũng hòm hòm rồi, Lương Chi Ý không muốn làm phiền Bùi Vĩnh Hạ chuẩn bị cơm tối, nên nói phải về nhà.
Bùi Vĩnh Hạ thấy cô gái nhỏ không ở lại ăn tối, ông bảo cô chờ ở phòng khách một lát, ông về phòng một chuyến.
Mấy phút sau, Bùi Vĩnh Hạ đẩy xe lăn ra khỏi phòng, rồi đưa cho cô một bao lì xì: “Chi Ý, nào, đây là lì xì năm mới mà chú cho cháu, không nhiều tiền lắm, cháu xem như nhận tấm lòng nhé.”
“Thưa chú Bùi, cháu không thể nhận được…”
Cô gái vội vàng từ chối, sao có thể không biết xấu hổ để Bùi Vĩnh Hạ cho cô tiền được, nhưng Bùi Vĩnh Hạ cứ nhất quyết đưa cho cô, nói là người lớn thì cần phải cho.
Cuối cùng Lương Chi Ý lo rằng nếu không nhận thì chỉ sợ cũng sẽ khiến Bùi Vĩnh Hạ nghĩ nhiều, nên đành phải nhận lấy.
Lúc cô đi, Bùi Vĩnh Hạ tiễn cô tới cửa nhà, “Chi Ý à, sau này hãy tới nhà chơi nhiều hơn nhé.”
Lương Chi Ý khéo ăn khéo nói đáp ứng: “Vâng thưa chú Bùi, chú không chê cháu phiền là được rồi.”
“Không chê phiền đâu, sao lại ngại phiền được chứ…”
Lương Chi Ý mỉm cười, cuối cùng cô chào tạm biệt Bùi Vĩnh Hạ, rồi rời khỏi nhà họ Bùi.
Lúc xuống dưới tầng, cô vừa khéo nhận được cuộc gọi từ Bùi Thầm:
“Tôi nghe bố tôi bảo là cậu tới nhà tôi à?”
Lương Chi Ý nói là cô mới ra khỏi nhà cậu, Bùi Thầm nói cậu cũng sắp về đến nhà, bảo cô nếu không vội thì ở dưới tầng chờ cậu, cô đồng ý.
Một lát sau, lúc Bùi Thầm vội vã quay về thì thấy dưới màn đêm màu xanh thẫm, ánh đèn bật sáng, cô gái đứng trước tòa chung cư, mặc một chiếc áo khoác bông màu ngà, khuôn mặt dịu dàng vùi một nửa vào trong chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt mà cậu tặng, đang ngâm nga một bài hát.
Đã mấy ngày không gặp cô.
Cô nói muốn hẹn cậu ra ngoài, nhưng cô vừa đi du lịch là đi mấy ngày liền, cậu căn bản không gặp được cô.
Ánh mắt Bùi Thầm nhìn cô mang theo sự lưu luyến, trái tim không khỏi đập nhanh hơn.
Lương Chi Ý đang ngâm nga, mấy giây sau thì có giọng nói lành lạnh nhưng dịu dàng truyền tới từ bên cạnh:
“Lương Chi Ý.”
Cô nghe thấy âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Thầm đang đứng nhìn cô cách đó ba mét.
Chàng trai mặc một chiếc áo dạ màu xám, người cao gầy, làn da trắng nhợt, tràn ngập cảm giác thanh xuân trẻ trung.
Cô nhoẻn miệng cười, rồi chạy chậm tới trước mặt cậu:
“Bùi Thầm.”
Cậu dịu dàng hỏi: “Sao hôm nay tới mà không nói với tôi vậy?”
“Sang năm mới nên mình muốn tới thăm chú, cậu giận à?” Thật ra cô sợ Bùi Thầm khách sáo từ chối, nên mới lừa cậu.
Cậu nhìn chăm chú vào khuôn mặt rực rỡ của cô gái, rồi nói với giọng khàn khàn: “Không.”
Sao cậu lại giận chứ, chỉ là vô cùng cảm động vì cô lại quan tâm tới bố cậu như thế.
Lương Chi Ý mỉm cười: “Phải rồi, mình mang cho hai người một ít đồ Tết, cậu đừng từ chối nhận, bởi vì chú cũng lì xì cho mình rồi.”
Bùi Thầm nói lời cảm ơn rồi đồng ý, “Cậu chờ tôi thêm một lúc nhé, tôi lên tầng lấy cho cậu thứ này.”
“Hửm?”
Bùi Thầm lên tầng, về tới nhà, Bùi Vĩnh Hạ thấy cậu: “Chi Ý mới xuống dưới đấy, con có thấy con bé không?”
“Dạ, con lên tầng lấy đồ cho cậu ấy ạ.”
“Tối nay bố muốn giữ con bé ở lại ăn cơm, có lẽ là nó sợ làm phiền bố nên đã đi. Người ta tới đây thăm bố, hay là con đưa con bé ra ngoài ăn bữa cơm đi? Bố hâm nóng lại chỗ mì lúc trưa rồi ăn là được, con đưa con bé đi ăn cơm nhé, bố cho con tiền.”
Bùi Thầm đồng ý, “Bố à, không cần đâu ạ, con có tiền.”
Dưới sự kiên trì của Bùi Vĩnh Hạ, Bùi Thầm đồng ý, bảo là ra ngoài ăn bữa cơm rồi sẽ về.
Lương Chi Ý đứng chờ dưới tầng, mấy phút sau, Bùi Thầm rốt cuộc cũng xuống dưới.
Khi tới trước mặt cô, cậu đưa cái hộp trong tay cho cô.
“Đây là gì vậy?”
“Quà năm mới.”
Lương Chi Ý tò mò mở chiếc hộp, rồi thấy đó là một chiếc túi đeo chéo hình búp bê Stella Lou.
Cậu nhìn vẻ mặt của cô, lúc lên tiếng giọng hơi khàn vì căng thẳng: “Không biết cậu có thích thứ này hay không…”
Chỉ là cậu đoán Lương Chi Ý rất thích Stella Lou, bởi vì bình thường cậu thấy cô có cốc nước hình Stella Lou, trên cặp cũng có phụ kiện hình Stella Lou, kể cả lần thi đấu bóng rổ trước đây, cô còn đeo băng đô hình Stella Lou cho cậu xem nữa.
Trong kì nghỉ đông ở nhà, cậu đã tìm một công việc chuyển hàng bán thời gian, làm từ sáng đến chiều, cuối cùng cậu cầm tiền làm thêm đi hết một lượt các trung tâm thương mại ở thành phố Lâm, rồi mua thứ này ở một cửa hàng. Tuy chỉ là một chiếc túi, nhưng giá cả cũng không rẻ chút nào.
Cậu rất ít khi tặng quà cho con gái.
Cậu không biết phải tặng gì thì sẽ khiến Lương Chi Ý thích, chỉ có thể cho cô thứ tốt nhất trong khả năng của mình.
Lương Chi Ý nhìn thấy món quà, lại nhớ tới chiếc khăn quàng cổ vào đêm giao thừa lúc trước, trái tim rung động: “Thích chứ, mình thích Stella Lou nhất đấy.”
Thấy dáng vẻ vui mừng của cô gái, hàng mày nhíu lại của cậu từ từ giãn ra.
Lương Chi Ý ôm búp bê, tươi cười xinh đẹp: “Bùi Thầm à, liệu cậu có cảm thấy mình ngây thơ không? Lớn từng này rồi mà vẫn còn thích mấy thứ này.”
“Không đâu.”
Có đôi khi cô giống như một đứa trẻ, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Cô mỉm cười với cậu: “Bùi Thầm à, mình thích món quà năm mới này lắm, cảm ơn cậu.”
Cuối cùng cô cất chiếc túi đi, Bùi Thầm hỏi: “Thế tiếp theo đây cậu phải về nhà à? Có muốn cùng nhau đi ăn một bữa không?”
Cô gật đầu: “Lớp trưởng mời thì đương nhiên là mình không từ chối được rồi.”
“Đi thôi.”
Bùi Thầm dẫn cô đi về phía trước, “Cậu muốn ăn gì…”
Cậu còn chưa dứt lời thì phía trước chợt có một giọng nữ trung niên quen thuộc truyền tới:
“Bùi Thầm à…”
Bùi Thầm dừng bước chân, đầu ngẩng phắt lên, rồi nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng cách đó hơn 5 mét.
Người phụ nữ kéo va li trong tay, mặc một chiếc áo măng tô dạ đẹp đẽ, mang một chiếc túi hàng hiệu, lúc này bà đang nhìn cậu cười:
“Bùi Thầm à, mẹ về thăm con đây.”
Bùi Thầm đối diện với ánh mắt của bà, đôi đồng tử đen nhánh dao động.
Hết chương 39.