Dụ Dỗ

Chương 15




“Trong nháy mắt khi da thịt chạm vào nhau.”

Lương Chi Ý thấy Bùi Thầm giơ ô tới thì chợt sững ra.

Cậu định đi cùng cô sao?

Cô gái phản ứng lại, môi khẽ nhếch lên, giả bộ tự nhiên “Ồ” một tiếng, ôm balo đựng mèo đi bên cạnh cậu.

Nghĩ tới việc cậu không đi cùng với Tang Tầm Lăng mà lại chịu bật ô che cho cô thì trái tim của Lương Chi Ý như bị móng vuốt của Bánh Quy Nhỏ cào cho một cái, vừa ngứa vừa ngọt.

Mưa ở thành phố Lâm không to, mà vừa nhỏ vừa dày đặc.

Từng hạt phất qua cánh tay ở gần mép ô của hai người, cảm giác mát lạnh chồng chất từng lớp.

Dưới tán ô, cánh tay với làn da trơn mịn của Lương Chi Ý thoáng đong đưa theo từng bước chân, thường vô tình sượt qua cánh tay để gần cô của Bùi Thầm. Trong nháy mắt khi da thịt chạm vào nhau, tựa như đốt lên một ngọn lửa nhỏ, cháy lách tách, bầu không khí mập mờ không ngừng nóng lên.

Bùi Thầm cố gắng duy trì khoảng cách, một lúc lâu sau thì mở miệng nói: “Cậu muốn đi đâu?”

Lương Chi Ý nghe thế thì cúi đầu nhìn balo đựng mèo, “Mình phải đưa Bánh Quy Nhỏ về quán cà phê.”

“Gọi xe ở chỗ này mất khoảng mười lăm phút.”

Suy nghĩ của cô xoay chuyển, “Thế có đi xe buýt được không?”

“Được, đằng trước chính là bến xe buýt.”

Cô khẽ hỏi cậu: “Thế cậu có rảnh không, có thể tiễn mình một đoạn không?”

Cô rất muốn ở cùng cậu một hồi…

Thấy ánh mắt chờ mong của cô gái, cuối cùng Bùi Thầm nhìn về phía trước, giọng điệu có chút cứng ngắc: “Đi thôi.”

Vậy mà cậu lại đồng ý rồi?

Bùi Thầm thấy cô nở nụ cười thì không hiểu sao sự nặng nề vương vấn trong lòng nhiều ngày nay lại tan biến từng chút một.

Sau khi chờ xe tới, hai người đi lên.

Thật ra Lương Chi Ý không thích đi xe buýt cho lắm.

Bởi vì rất chen chúc, hơn nữa còn tốn thời gian. Bình thường khi ra ngoài cô luôn có tài xế riêng đưa đón.

Như hồi nãy, cô chỉ cần gọi một cú điện thoại thì sẽ có người tới đón cô, nhưng bây giờ cô chỉ muốn ở riêng với Bùi Thầm, cho dù là đi xe buýt thì cô cũng vui lòng.

Sau khi lên xe, bên trong có chút chen chúc, Lương Chi Ý đứng trong góc, cô đỡ tay vịn, đang muốn đeo balo đựng mèo trong lòng ngực lên lưng thì giọng của Bùi Thầm lại vang lên trên đầu: “Để tôi cầm cho.”

“Cảm ơn.”

Bùi Thầm đứng bên cạnh cô, nhận balo đựng mèo. Cậu thoáng nhấc lên, nhìn Bánh Quy Nhỏ qua cái lỗ.

Mèo con đã được tắm táp, có vẻ càng xù xì hơn, nó với đầu về phía tấm chắn trong suốt, đực mặt ra nhìn cậu, cực kì đáng yêu.

Nhưng tiếc là bây giờ vẫn chưa thể ôm nó được.

Lương Chi Ý quay đầu thì thấy cậu đang nhìn Bánh Quy Nhỏ chằm chằm, cô lặng lẽ mỉm cười, phát hiện cậu đúng là rất thích mèo.

Chiếc xe chạy băng băng một đường, rất nhiều người ở xung quanh nhìn thấy vẻ tuấn tú của Bùi Thầm thì khuôn mặt lộ vẻ mê trai, lại nhìn con mèo Ragdoll trong balo đựng mèo của Bùi Thầm, không ngờ trai đẹp lại còn đi đôi với một con mèo đáng yêu nữa, nên càng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.

Một lát sau, xe phanh gấp một cái, Lương Chi Ý nhào về phía trước, cô vô thức vịn cánh tay Bùi Thầm mới không đụng vào người phía trước.

Hai người dựa rất sát, Lương Chi Ý chậm rãi buông tay ra, tim đập như trống dồn, rồi chợt nghe thấy tiếng hít thở của Bùi Thầm thay đổi, cùng với chất giọng khàn khàn trầm thấp: “Cậu đứng vào bên trong đi.”

“À ờ…”

Cậu giơ tay dành ra một vị trí cho cô, cậu đứng bên ngoài, ngăn cản đám người chen chúc giúp cô.

Không ngờ cậu lại còn che chở cho cô nữa…

Cảm nhận được việc cậu đang đứng bên cạnh, Lương Chi Ý cảm giác cả người như chìm trong hũ mật, trái tim khẽ bay lên.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của Bùi Thầm vang lên bên tai: “Tới rồi, xuống xe thôi.”

Lương Chi Ý ngẩn ngơ nhìn nơi quen thuộc ở phía bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ lập tức bị kéo về hiện thực. Cô có chút hụt hẫng nói thầm một câu: “Sao mà mới đó đã đến rồi vậy chứ…”

“Cái gì?”

“Không không không…”

Cô ngoan ngoãn xuống xe theo Bùi Thầm. Khi tới quán cà phê, Lương Chi Ý nhìn Bùi Thầm nói: “Vào trong ngồi một lát nhé, mình lấy khăn cho cậu lau, người cậu ướt hết cả rồi.”

Hai người mang theo Bánh Quy Nhỏ đi tới ‘khu vườn bí mật’ dùng để dạy kèm hồi trước. Lương Chi Ý để balo đựng mèo lên chiếc bàn dài, rồi thả Bánh Quy Nhỏ đang mong ngóng tự do ở bên trong ra, mỉm cười vò đầu nó: “Cuối cùng cũng về rồi, vui chứ hả?”

Bánh Quy Nhỏ làm ầm ĩ chạy tới chỗ khác, lúc này nhân viên phục vụ đưa một chiếc khăn khô và hai tách cà phê tới. Lương Chi Ý ngồi xuống trước bàn, đưa khăn tới trước mặt Bùi Thầm, “Cậu ngồi xuống lau một chút đi.”

Chàng trai ngồi xuống chỗ bên cạnh cô, nói lời cảm ơn rồi nhận lấy. Lương Chi Ý nghiêng người nhìn về phía cậu, những ngón tay dưới bàn móc vào nhau, một lúc lâu sau thì cô mở miệng:

“Bùi Thầm, mình muốn nói với cậu một lời xin lỗi.”

Tay của chàng trai thoáng khựng lại, cậu nhìn về phía cô.

Lương Chi Ý thở hắt ra, cô ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của cậu, nói chân thành: “Xin lỗi cậu, mình không nên lôi kéo Tuyên Hạ lừa cậu tới dạy kèm. Ban đầu dưới góc nhìn của mình thì đây là để giúp cậu, nhưng là do mình tự tiện quyết định, tự cho rằng cách làm của mình rất ổn, nhưng lại không hề tôn trọng cậu.”

“Hôm đó cậu tức giận như thế, mình cũng đã bị dọa sợ…”

Lương Chi Ý cũng biết bản thân kiêu căng thành thói từ nhỏ, đôi khi lại thích giở tính tiểu thư, đây vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải kiểu tình huống này.

“Nhưng ý định ban đầu của mình thật sự không phải vì để thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân, mình không nhàm chán như thế, cũng không phải là muốn bố thí cho cậu, cậu có thể đừng nghĩ về mình như thế không…”

Lương Chi Ý giơ ba ngón tay lên, nói với cậu: “Cậu yên tâm, tóm lại đều là vấn đề của mình, mình bảo đảm sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa, cậu tuyệt đối không được cắt đứt quan hệ giữa chúng ta đâu đấy.”

Ấn đường của cậu nhảy lên, “Quan hệ gì?”

Lương Chi Ý chuyển động môi, “Đương nhiên là…quan hệ bạn cùng bàn ngập tràn tình hữu nghị rồi.”

“…”

“Chẳng lẽ không phải sao? Ngoài mình ra, cậu đi đâu để kiếm một người bạn cùng bàn tốt như này cơ chứ?”

Bùi Thầm: “…”

“Thật ra không kiếm cũng được.”

Lương Chi Ý:?

Cái người này đừng có cái kiểu đã bắc thang cho rồi mà còn không xuống nhé!

Lương Chi Ý buồn bực nằm bò ra bàn nhìn cậu, sau đó thì Bùi Thầm nhìn thấy Bánh Quy Nhỏ nhảy tới trước mặt cậu, cái đầu xù lông dụi vào lòng bàn tay cậu, cuối cùng nó nhẹ nhàng liếm vết xước màu đỏ bị nó cào lần trước, rồi kêu meo meo, như đang nhận lỗi với cậu.

Bùi Thầm nhìn con mèo, một lúc lâu sau thì mở miệng, âm thanh lọt vào tai cô gái: “Tha thứ cho mày đấy.”

Lương Chi Ý thấy nao nao, đôi mắt sáng lên: “Cậu tha thứ cho mình rồi hả?!”

Cậu thản nhiên đè khóe môi: “Tôi nói mèo.”

Cô biết người này cố ý nói như thế, trên khuôn mặt trắng như sứ vẫn là nét cười trong trẻo: “Không sao, mình và Bánh Quy Nhỏ thân lắm, mình sẽ đại diện cho nó.”

Cậu nhìn cô một cái, một lúc lâu sau thì nói: “Tôi cũng xin lỗi cậu, hôm đó tôi không nên nói cậu như thế.”

Trong cuộc đời, khi một người tức giận thì sẽ nói ra rất nhiều lời mất kiểm soát, hôm đó sau khi Bùi Thầm về đến nhà thì cũng đã cảm thấy lời mình nói đã làm người ta tổn thương.

Thật ra cậu biết, Lương Chi Ý không phải là người như thế.

Lương Chi Ý nghe thế thì cũng hào phóng nói: “Không sao, mình cũng tha thứ cho cậu.”

Rào chắn giữa hai người cuối cùng cũng đã được tháo gỡ, cô gái ngồi lại gần cậu hơn một chút, sờ đầu Bánh Quy Nhỏ trong lòng cậu, “Thế nào, nó tắm rửa xong thì có phải sờ thích lắm không?”

Bùi Thầm gãi nhẹ cằm của con mèo, “Nó mấy tuổi rồi?”

“Hình như được ba tháng rồi, từ khi Bánh Quy Nhỏ được nuôi ở chỗ này thì mình thường xuyên tới đây.”

“Nhà cậu không nuôi à?”

Bùi Thầm nghĩ, gia đình của Lương Chi Ý như thế thì hẳn là phải nuôi được mèo chứ?

“Mình muốn nuôi, nhưng bố mình bị dị ứng lông mèo, nên không nuôi trong nhà được.” Cô đảo tròng mắt nhìn cậu, giọng điệu dí dỏm: “Bùi Thầm à, nếu sau này cậu muốn tới thăm Bánh Quy Nhỏ thì chúng ta có thể tới cùng nhau, thế nào?”

Cuối cùng cậu đồng ý, Lương Chi Ý lập tức cười vui vẻ hơn.

Hai người chơi với Bánh Quy Nhỏ một lát, rồi cô gái nghĩ tới điều gì đó, đứng dậy rời đi, khi quay lại thì cô cầm 400 tệ đưa tới trước mặt Bùi Thầm, thấy cậu thoáng nhíu mày lại thì cô vội vàng giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm! Không có ý gì khác đâu, chỉ là mình và em họ đều cảm thấy phải đưa tiền dạy kèm mấy ngày nay cho cậu.”

Lương Chi Ý nói đây là tiền mà mẹ của cậu em họ đưa cho cậu. Ban đầu cái giá mà cô chốt hơi cao quá, nhưng Bùi Thầm xứng đáng được nhận 400 tệ này, dù sao thì cậu đã hỗ trợ chữa bài rất nghiêm túc, lại còn soạn kiến thức ra, đây là công sức mà cậu bỏ ra, cậu nên được nhận thù lao, không thể vì bọn họ quen biết nhau mà không đưa số tiền này được.

“Bùi Thầm à, mình hiểu là cậu không muốn nhận nhiều như thế, nên cứ tính là 100 tệ một ngày, nhưng cậu không nhận đồng nào thì mình thấy áy náy trong lòng lắm.”

Thấy cậu vẫn chưa đưa tay ra, cô cúi đầu, giả vờ ấm ức nói: “Nếu cậu không nhận thì mình sẽ cảm thấy mình đang mắc nợ cậu, từ nay về sau ở trong trường mình sẽ không thể ngẩng cao đầu trước mặt cậu được. Mình biết rồi, không phải là sau này cậu định dùng chuyện này để đe dọa mình đấy chứ…”

Bùi Thầm đau đầu đỡ trán, lập tức ngắt lời cô: “Tôi nhận.”

Lương Chi Ý nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Hì hì, cách này quả nhiên có tác dụng với Bùi Thầm.

Bùi Thầm nhận lấy, rồi mở miệng nói: “Cảm ơn.”

Cô ngẩn ra, “Hả?”

“Hẳn là tôi nên nói với cậu một tiếng cảm ơn.”

Lương Chi Ý làm chuyện này xuất phát từ lòng nhiệt tình, nhưng ban đầu cậu không hề cảm thấy biết ơn cô mà lại còn tức giận với cô nữa, đúng là cậu cần phải nói một tiếng cảm ơn.

Lương Chi Ý nghe thấy thì sống mũi hơi cay, cô cảm giác mọi nỗi ấm ức trong lòng đã được an ủi, và rất vui khi cuối cùng cậu cũng đã nhận lòng tốt của cô, cô cười nói: “Không có gì.”

Bùi Thầm cất tiền, cũng đã đến lúc phải đi, Lương Chi Ý hỏi: “À phải rồi, cậu đã ăn tối chưa?”

“Vẫn chưa.”

Cô kéo góc áo của cậu lại, “Mình cũng chưa ăn cơm, bọn mình cùng đi ăn nhé?”

Bùi Thầm vẫn chưa trả lời, Lương Chi Ý đã lấy ô của cậu, “Đi đi đi đi, mình đói quá.”

Cô hoạt bát ra khỏi phòng, bím tóc thoáng vung vẩy. Bùi Thầm nhìn bóng dáng cô, trong thoáng chốc không tìm được một lý do nào để từ chối, nên đành phải đuổi theo.

Trước cửa quán cà phê, Lương Chi Ý bật ô, Bùi Thầm nhận lấy, cô đi bên cạnh cậu như thường lệ, hai người đi về phía trước. Gần đây rõ ràng là cô gái đã hoạt bát hơn rất nhiều, làm bộ phàn nàn với cậu: “Bùi Thầm à, đều tại cậu cao quá đấy, đi bên cạnh cậu mà cũng bị mưa xối cho được.”

Bùi Thầm liếc nhìn cô một cái, “Lúc nãy cậu có thể đến quán cà phê rồi lấy một cái ô mà.”

“Cũng chẳng phải là ô của cậu không đủ to, là do cậu cứ đứng cách xa mình ý.”

Lương Chi Ý đang nói lời này thì có một cặp đôi giơ ô đi ngang qua, chàng trai ôm lấy cô bạn gái ở bên cạnh, động tác thân mật vô cùng.

Lương Chi Ý gật đầu, bình luận: “Mình cảm thấy đứng như này rất tốt.”

Bùi Thầm: “…”

Sao cô có thể nói ra cái lời không biết ngại này vậy?

Cậu và cô vẫn duy trì một chút khoảng cách, cậu lại nghiêng ô sang phía cô, Lương Chi Ý thấy thế thì bất đắc dĩ: “Cậu như thế thì chính cậu sẽ bị xối đấy.”

Cuối cùng hai người đứng gần nhau hơn một chút, cô thấy cậu vẫn đang nghiêng ô về phía cô thì vừa thầm cảm thán người này là một tên đầu gỗ, rồi lại không khỏi cảm thấy ấm áp.

Lương Chi Ý nhìn cơn mưa trước mắt, “Bùi Thầm à, cậu có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Cũng là vào một ngày mưa như thế này.”

Nhưng lần đó là cậu đụng rớt cái ô của cô.

Mà đây là lần đầu tiên họ dùng chung một chiếc ô, đi dưới cơn mưa.

Bùi Thầm nhớ tới bộ váy dài màu xanh dương mà cô gái mặc ngày hôm đó, cùng với mái tóc màu vàng kim pha xanh lam, giống như một cô công chúa nhỏ.

Lương Chi Ý thấy cậu không nói gì thì lẩm bẩm: “Nhìn cậu thế này thì chắc chắn là đã quên mất tiêu rồi.”

Bùi Thầm không hề giải thích.

Hai người đi tới con đường của trung tâm thành phố, chàng trai hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Cậu ngừng lại, rồi thấp giọng nói: “Gần đây có lẽ sẽ không có nhà hàng nào được lắm đâu.”

Lương Chi Ý nhìn lướt qua một vòng, cuối cùng chỉ vào một con phố rộn ràng: “Bên đó là gì vậy?”

“Bên đó đều là quán ăn.”

“Thế bọn mình qua đó đi.”

Mắt Bùi Thầm khựng lại, Lương Chi Ý ngờ vực nói: “Sao thế, cậu không muốn ăn à?”

“Không.”

Chỉ là cậu cho rằng cô sẽ không chịu tới những con phố nhỏ bé như này, dù sao thì cô cũng là tiểu thư nhà giàu sống trong nhung lụa.

Nhưng thật ra cô lại thường tới những nơi như này, tuy đã quen ăn sơn hào hải vị, nhưng cô cũng có thể ăn được những món ngon dân dã. Hai người đi vào con phố rộn ràng phồn hoa, Lương Chi Ý nói cô chưa từng tới lần nào, để Bùi Thầm chọn, ngoài cá và ễnh ương ra thì cô đều ăn được hết.

Bùi Thầm đi một hồi, cuối cùng chọn một quán mì*, không gian bên trong khá được, cậu cảm thấy chắc là cô gái sẽ chấp nhận được.

(*)

Lương Chi Ý đồng ý, hai người đi vào quán. Khi gọi món ở trước bàn xong thì phục vụ nói: “Tổng cộng là 48 tệ, xin hỏi trả chung phải không ạ?”

Lương Chi Ý vừa định lấy di động thì Bùi Thầm đã lấy một tờ tiền giấy 50 tệ ra đưa cho nhân viên thu ngân, nói: “Trả chung ạ.”

Ế?

Hai người tìm được chỗ rồi ngồi xuống, Lương Chi Ý nâng má nhìn cậu với vẻ tức giận: “Hồi nãy lúc đang đi trên đường mình đã bảo là mình mời rồi mà, sao cậu lại hớt tay trên của mình thế?”

Cô biết hoàn cảnh gia đình của Bùi Thầm không được tốt cho lắm, cô không muốn hẹn cậu ra ngoài ăn cơm lại còn gia tăng gánh nặng kinh tế cho cậu.

Bùi Thầm cụp mắt, mở bọc đóng gói bát đũa, “Không thế nào cả.”

Chỉ là cậu cảm thấy ra ngoài ăn cơm thì không muốn để con gái trả tiền.

Lương Chi Ý thấy vậy, sợ cậu không vui nên cũng không khăng khăng theo ý mình nữa: “Thế thì cảm ơn lớp trưởng đã chiêu đãi hôm nay nhé.”

Nhân viên phục vụ bưng nước nóng cho họ nhúng bát đũa, Lương Chi Ý đang nhúng thì một giọng nữ trẻ tuổi vang lên ở bên cạnh: “Chào chị…chị có phải là chị Chi Ý không ạ?”

Có hai cô nhóc có vẻ vẫn đang học cấp 2 đứng bên cạnh bàn, Lương Chi Ý thấy mấy cô ấy thì có chút ngạc nhiên gật đầu, rồi chợt nghe thấy đối phương kích động nói: “Em đã xem bộ <Năm tháng lặng lẽ ấy> mà chị từng đóng đấy, nhân vật mà chị đóng là nữ chính lúc nhỏ, chị diễn hay lắm ạ, em thích chị lắm…”

Trước giờ Lương Chi Ý chưa từng coi mình là một ngôi sao, nên bình thường khi đi trên đường cô cũng sẽ không che che giấu giấu, lúc này bị nhận ra thì cô hơi nóng mặt, khiêm tốn nói: “Không có đâu, chỉ là một vai diễn nhỏ mà thôi.”

“Chị Chi Ý ơi, chị xinh thật đấy ạ…”

Hai người không ngờ rằng Lương Chi Ý còn đẹp hơn cả trên màn ảnh nữa, vừa trắng vừa thon thả, nhan sắc bùng nổ.

Mấy cô ấy hỏi: “Có thể chụp chung với chị mấy tấm không ạ?”

“Được chứ.” Lương Chi Ý hào phóng đồng ý, rồi ngồi vào bên trong một chút. Hai cô bé vui mừng tung tăng ngồi xuống, một người trong đó giơ di động lên.

Bùi Thầm ngồi ở phía đối diện, rồi thấy cô gái nhìn vào camera nhoẻn miệng cười, làm một vài động tác đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn nà mang theo sự mềm mại đàn hồi, đôi mắt như chứa đựng những vì sao.

Ánh mắt của cậu lơ đãng dừng lại mấy giây.

Khi chụp ảnh xong thì hai cô bé vui vẻ rời đi, Lương Chi Ý thì ôm mặt, mỉm cười nhìn Bùi Thầm ở phía trước:

“Thế nào, có phải phát hiện ra mình hấp dẫn lắm không hả?”

Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, “Hồi nãy khi ở trước mặt mấy em ấy, là lúc hiếm hoi mà cậu khiêm tốn đấy.”

Lương Chi Ý khẽ hừ một tiếng, cái chân dưới bàn lắc lư, “Mình yêu bản thân đến à?”

Cậu không trả lời.

Tựa như đang nói cô biết rõ mà còn cố hỏi.

Lương Chi Ý nhoài người ra mặt bàn nhìn cậu, “Bùi Thầm à, cậu đã xem phim mình đóng bao giờ chưa? Tuy mình chỉ toàn diễn vai phụ nhỏ thôi.”

“Chưa xem bao giờ.” Cậu không hề tâng bốc cô một chút nào.

Lương Chi Ý cũng không giận: “Không sao cả, năm sau chắc là sẽ có một bộ phim tên  <Thản nhiên> công chiếu, chú út của mình đạo diễn đấy, mình có xuất hiện một đoạn ngắn trong đó, đến lúc đó cậu có rảnh thì có thể đi xem thử.”

Mấy giây sau cậu đồng ý.

Một lát sau thì hai bát mì được bưng lên.

Lương Chi Ý ăn một lúc, hồi lâu sau thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Bùi Thầm.

Hai ngày trước cô căn bản không ngờ được rằng lúc này cô sẽ ngồi ăn với Bùi Thầm, cô vốn cho rằng mối quan hệ của bọn họ sắp sửa đóng băng đến nơi rồi.

Vào khoảnh khắc này, cô chợt phát hiện ra…

Trong lòng cô, Bùi Thầm đã trở nên càng lúc càng đặc biệt hơn.

Vốn là cô cảm thấy dáng dấp cậu rất tuấn tú, nhưng cô dần thấy được sự cứng cỏi của chàng trai, cả sự kiên trì lẫn sự lương thiện và dịu dàng của bản thân cậu.

Chuyện lần này tựa như một cơn mưa xuân chảy vào vào lòng cô, khiến mầm móng rung động dành cho cậu của cô dần dần cao lên rất nhiều, chộn rộn nhô lên.

Hầy, sao cái người này lại càng ngày càng khiến cô thích hơn vậy nhỉ…

Lương Chi Ý không muốn để lộ ánh mắt quá mê trai với cậu, cô tự động kiềm chế đôi mắt đang nhìn cậu, nhanh chóng ăn mì.



Một lúc sau, hai người ăn xong mì rồi ra khỏi quán.

Bọn họ quay lại con đường cũ, đi đến đầu con phố ăn vặt. Lương Chi Ý bước rất chậm, cô vô cùng tò mò với những cửa tiệm ở xung quanh, kéo Bùi Thầm đi dạo khắp nơi.

Qua chuyện ngày hôm nay, tuy Bùi Thầm không có vẻ gì là nhiệt tình, nhưng cũng may là không mất kiên nhẫn.

Khi đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Lương Chi Ý kéo cậu đi vào, bên trong đúng lúc vừa ra lò một mẻ bánh hạt dẻ ăn thử. Lương Chi Ý nếm thử một miếng, cảm thấy khá được, nên cũng bảo Bùi Thầm ăn thử một cái, “Thế nào, ngon không?”

Hương vị của bánh hạt dẻ ngọt ngào mềm xốp, Bùi Thầm nếm thử rồi gật đầu.

Cậu biết bố rất thích ăn bánh hạt dẻ, nhưng không mấy khi ăn. Cậu do dự một lát, rồi lấy tiền trong cặp ra, muốn mua một ít, nhưng Lương Chi Ý ở bên kia đã kêu người ta đóng gói hai hộp, rồi đưa một hộp trong đó cho Bùi Thầm luôn: “Này, mình mời cậu đấy.”

Lương Chi Ý thấy cậu không đưa tay ra thì kiên quyết dúi cái hộp vào tay cậu, khăng khăng nói: “Hồi nãy cậu đã mời mình ăn cơm rồi, mình phải có qua có lại chứ? Mẹ mình nói là hai bên đều nên cho đi vì đối phương.”

Hàng mày của Bùi Thầm thoáng nhíu lại, Lương Chi Ý giật mình “Ặc” một tiếng, sờ cái mũi:

“Ngại quá, cái mẹ mình nói là trong trường hợp hai người bồi đắp tình cảm ấy mà.”

Bùi Thầm: “…”

Sắc mặt cậu cứng đờ, rồi xoay người đi ra ngoài.

Lương Chi Ý nhìn cậu, rồi bật cười một tiếng.

Quả nhiên vẫn không thể chịu được việc bị trêu chọc.

Cô đuổi theo, đi sóng vai với cậu. Khi tới cuối con đường, Lương Chi Ý hỏi cậu về bằng cách nào, cậu nói đi xe buýt, cô thì liên lạc với tài xế của nhà mình, tài xế đúng lúc đang ở gần đây, cô định tới bến xe buýt với cậu trước.

Hai người đi về phía trước.

Trên con đường được cơn mưa gột rửa, những cánh hoa Dương Tử Kinh dàn trải dưới đất, lúc này bầu không khí ngập tràn cảm giác mát mẻ lành lạnh khi bắt đầu vào thu.

Khi tới bến xe buýt, ngọn đèn đường với vầng sáng màu cam chiếu rọi trên đầu, ở bến xe buýt chỉ có hai người họ đang chờ xe.

Lương Chi Ý đứng trước mặt Bùi Thầm, nhìn cậu chằm chằm.

Một lúc lâu sau, Bùi Thầm cảm nhận được ánh mắt của cô, mắt cậu cụp xuống, đối diện với đôi mắt cô, giọng lạnh lùng nói: “Gì vậy?”

Đôi môi đỏ của cô cong lên, thản nhiên nói: “Đang suy nghĩ về vấn đề mà cậu hỏi mình bữa trước đó mà.”

Đối diện với ánh mắt ngờ vực của cậu, nét tươi cười nơi đáy mắt cô tươi tắn phóng khoáng, cô kiễng chân lên, ghé vào tai cậu nói:

“Là về việc nên quyến rũ cậu như nào ý.”

Hết chương 15.