Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 75




Trong căn phòng lớn yên tĩnh, có hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau. Sắc mặt cả hai đều có vẻ không tốt cho lắm, nhất là Diệp Mạc. Anh nhận được tin tức Sở Hạ bị một người khác bắt, thế nhưng không thể rõ đó là người nào.


Nghe xong mọi chuyện, huyệt thái dương của anh giật thình thịch, gân xanh trên cánh tay nổi lên. Nếu như không phải không biết Sở Hạ bị ai tóm đi thì chắc chắn anh đã chạy đi tìm.


Sau khi bình tĩnh lại Diệp Mạc mới phát hiện ra điểm kỳ lạ. Những vệ sĩ mà anh cho bí mật bảo vệ hắn đều là những người tinh anh tốt nhất, chắc chắn không thể để Sở Hạ vuột mất thần không biết quỷ không hay.


Nếu nói như vậy, có khả năng trong đám vệ sĩ đó, có người lạ âm thầm lẻn vào. Diệp Mạc cho toàn bộ mọi người tra xét, quả nhiên lòi ra một tên đáng nghi.


Và tên đáng nghi đó chính là người của Diệp Chính Viên - ông của anh.


"Rốt cuộc ông muốn làm gì?" Diệp Mạc nhắm mắt, ổn định lại tâm tình của mình.


Ông Diệp cầm tách trà nhấp một ngụm, cau mày vì trà không còn nóng nữa, sau đó thả nó xuống một bên.


"Không phải cháu đã thấy rồi sao?" Ông Diệp không đáp mà hỏi ngược lại một câu.


Diệp Mạc lạnh mặt. "Em ấy đã làm gì mà ông phải dứt khoát tách em ấy ra như vậy?"


Diệp Chính Viên đứng dậy, đi lấy thứ gì đó. Một lát sau ông mới quay lại, tay cầm theo một tấm ảnh. Ông đặt tấm ảnh lên bàn, đẩy sang cho Diệp Mạc xem.


Diệp Mạc nhíu mày nhìn nó, tấm ảnh này không biết đã chụp từ bao giờ, gương mặt của người trong ảnh không còn rõ nữa. Chỉ biết là có bốn người, một nam một nữ và hai đứa nhóc.


"Cái này là gì?"


"Tống gia." Ông đáp hai chữ, thế nhưng lại khiến cho anh có chút bất ngờ.


Anh cầm tấm ảnh lên, gương mặt người phụ nữ khá mơ hồ vậy nhưng vẫn loáng thoáng nhìn thấy nét xinh đẹp. Bọn họ đang mỉm cười trông vô cùng hạnh phúc.


"Chắc cháu cũng đoán ra thân thế của Sở Hạ rồi đúng không?"


Diệp Mạc không phủ nhận, ban đầu vốn còn chưa chắc chắn, bây giờ Diệp Chính Viên hỏi như vậy anh mới có thể khẳng định, Sở Hạ là đứa con thứ hai của Tống gia.


Thế nhưng chừng đó vẫn chưa thể giải thích được gì, Diệp Mạc nheo mắt lại. "Vậy thân thế này của em ấy sẽ ảnh hưởng gì cơ chứ, dù sao gia tộc này cũng đã lụi tàn từ lâu rồi."


Diệp Chính Viên lắc đầu. "Cho dù gia thế cậu ta chẳng có gì thì vẫn phải ngăn cản, cháu là đứa cháu mà ta kỳ vọng, phải cưới một cô gái danh gia vọng tộc. Huống hồ cậu ta ở bên cháu quả thật có nhiều rắc rối."


"Ý cháu đã quyết, ông ngăn cản cũng vô ích." Diệp Mạc quả quyết.


Tính tính của Diệp Mạc ông hiểu rõ, đứa cháu này của ông vô cùng tài giỏi, còn giỏi hơn mấy thằng con suốt ngày đấu đá làm chuyện ngu xuẩn. Chỉ có điều nếu anh đã quyết định chuyện gì thì có kề súng vào họng cũng không thể lay chuyển. Quyết tuyệt như vậy, nói cũng chỉ vô ích.


"Cháu không hiểu." Ông Diệp thở dài lắc đầu. "Gia tộc Tống kia cho dù đã biến mất thì ai có thể chắc chắn rằng sẽ không được tái lập lại cơ chứ. Đã thế còn có một kẻ không ngừng tìm kiếm người thuộc gia tộc đó để tiêu diệt."


"Thiên Sính?"


Diệp Chính Viên kinh ngạc. "Cháu biết rồi sao?"


"Còn chưa biết rõ, thế nhưng nếu điều tra sâu thêm thì chắc chắn sẽ phát hiện ra." Diệp Mạc lạnh mặt. "Cho nên nói người bắt Sở Hạ hôm nay chính là ông ta sao?"


Kinh ngạc khi đột nhiên Diệp Mạc chuyển chủ đề như vậy, chỉ vài câu nói của ông mà anh đã có thể nắm được chủ ý trong đó rồi. Diệp Chính Viên phất tay. "Nếu cháu đã hiểu thì cũng nên tránh xa ra, chúng ta nước sông không phạm nước giếng với bên đó."


"Nước sông không phạm nước giếng nên ông giúp đỡ ông ta bắt được em ấy sao?" Diệp Mạc sầm mặt lại.


"Cháu!" Diệp Chính Viên run giọng vì tức giận, thái độ này của anh khiến cho ông không thể phản bác.


"Cháu đã hiểu rồi." Nói đoạn Diệp Mạc đột nhiên đứng dậy.


Ông Diệp còn chưa kịp thở phào vì cuối cùng anh cũng chịu lắng nghe ông nói thì Diệp Mạc đã xổ ra một câu.


"Vậy thì cứ đập nát Thiên Sính là được chứ gì."


Tiếp theo đó chính là âm thanh của cánh cửa đóng sầm lại.


Sắc mặt Diệp Mạc u ám, đấm mạnh một cái lên tường. Bức tường lập tức nứt ra một đường nhỏ. Anh bấm vào số của những tay đắc lực bên cạnh của mình, sau đó lạnh lùng thông báo.


"Bằng mọi giá bắt Thiên Sính phải nôn người ra đây."


...


Sở Hạ chui xuống gầm giường, cố gắng tìm kiếm một lối đi nào đó. Camera vừa được lắp trong phòng bị hắn tìm thấy rồi đập tan.


Không biết đến bao giờ Tống Hàn mới chịu trở lại, muốn hắn đợi nữa quả thật vô cùng dằn vặt. Thỉnh thoảng cái tên Kỷ Nhiên kia lại tới, sau khi chọc điên hắn sẽ lập tức rời đi.


Có điều có một chuyện mà Sở Hạ không hiểu, kể từ sau khi Thiên Sính phát điên, hầu như không còn nhìn thấy ông ta nữa. Rốt cuộc ông ta đang im lặng âm mưu điều gì?


Sở Hạ thẫn thờ ngồi tựa vào mép giường, lấy ra con dao sắc mà Diệp Mạc từng đưa cho hắn. Hắn nắm chặt nó vào lòng bàn tay, đầu cúi gập xuống ôm lấy nó.


Diệp Mạc, bây giờ anh đang ở đâu?